[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 63
Đám người Lý công công choáng váng, cảnh tượng này đủ để ông ta khiếp sợ suốt một vạn năm, những phi tần này đang làm gì vậy?!
Hai triều thần run sợ nhìn nhau, có phải đây chính là cái gọi là hậu cung?
Hàn Sở lạnh lùng nói: “Lý công công, đi xem có chuyện gì xảy ra?”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Lý công công dẫn theo hai thái giám, nhanh chóng bước về phía bên kia.
Ở đây, một đám phi tần dùng hết sức lực, có lẽ cái “lồng cá” trong hồ quá nặng, tốc độ kéo “lồng cá” ra rất chậm.
Vì vậy, nàng ta không nghe theo lời khuyên của tì nữ, nắm lấy đầu dây, cũng bắt đầu tham gia vào trong đó.
Phương chiêu dung và Ngô thục nghi: “…” Rốt cuộc ngươi đứng về phía nào?!
Tuyên chiêu nghi ở bên cạnh khoanh tay hừ lạnh một tiếng, nàng ta sẽ không làm những việc này.
Ngay sau đó, Sơ Tửu Tửu thấy vóc dáng nàng ta cao ráo, đứng nhàn rỗi không làm gì: “Tuyên chiêu nghi, nhanh lên, chỉ còn thiếu ngươi thôi!”
Tuyên chiêu nghi lại hừ một tiếng, ôm tay đi đến sau Lệ mỹ nhân, kiêu ngạo nghĩ: làm thì làm, sức của mình cũng không thua kém gì bọn họ.
Lúc này, Lý công công vội vã chạy đến, sau lưng là hai thái giám.
Dưới ánh nắng gay gắt, đám phi tần đều đỏ mặt thở hổn hển, Lý công công nhất thời không biết hỏi ai mới được.
Lý công công cùng hai thái giám đi dạo đến trước mặt, bị Sơ Tửu Tửu nhìn thấy.
“Lý công công, các ông mau đến giúp đỡ đi! Mau kéo lên nào!” Sơ Tửu Tửu vừa dùng sức vừa gọi, khó khăn lắm mới kéo được “lồng cá” lên một nửa, không thể để nó lại trượt xuống nước nữa.
Thấy nàng lo lắng như vậy, Lý công công gật đầu không ngừng, vội vàng dẫn hai thái giám đến cuối hàng, cùng nhau dùng sức kéo ra!
Hàn Sở ở cách đó không xa: “…”
Hai vị triều thần trẻ tuổi: “…” Nhìn Lý công công đi đến tìm hiểu, vừa đến trước mặt đám phi tần, ngay giây sau đã thấy ông ta vội vàng dẫn hai thái giám tham gia hàng ngũ, quên luôn Hoàng thượng và bọn họ…
Hàn Sở không nói được một lời, đi về phía “náo nhiệt” đối diện.
Hai triều thần trẻ tuổi nhìn nhau, sự tò mò bị kích thích, liền đi theo Hoàng thượng về phía trước.
Bóng dáng của Hàn Sở còn chưa tới, bên này cuối cùng cũng kéo lên được một nửa vật bằng sắt bị phủ bùn.
Sơ Tửu Tửu thấy mọi người đều không còn sức: “Nghỉ một chút, nghỉ một chút.” Nàng cũng sắp kiệt sức rồi.
Đám phi tần phía sau lập tức buông dây, chống hông thở hổn hển, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng.
Lý công công xua tay ra hiệu cho thái giám phía sau, đều nghỉ một chút, sức của ông ta tính ra cũng lớn, hồ nước này sao lại có thứ nặng như vậy?
Sơ Tửu Tửu nhìn kỹ vật bằng sắt kéo ra từ dưới nước, phát hiện không phải lồng cá…
“Tiểu Quỳ, cái này không phải lồng cá.” Sơ Tửu Tửu nhìn rõ hình dạng của vật bằng sắt bị bùn phủ, nắm lấy Tiểu Quỳ kéo ra xa một chút, đừng lại gần những vật như thế này quá.
Tiểu Quỳ cũng nhận ra, nhíu mày nhìn vật bằng sắt được kéo ra.
Vật không rõ nguồn gốc kéo từ đáy hồ lên vô cùng dài, mới chỉ kéo ra một phần nhỏ, hai bên vẫn còn ngâm trong nước.
Đám phi tần phía sau hồi phục sức lực cũng tiến lại xem, mấy nàng ta đã kéo được “lồng cá” này, rốt cuộc nó trông như thế nào?
“Đây là… cái gì?”
“Không giống lồng cá.”
“Trong hồ lại có thứ dài như vậy?”
Lý công công tiến lại xem xét kỹ, vật bằng sắt đầy bùn, hoàn toàn không nhìn rõ “bộ mặt thật”.
Mỗi bước mỗi xa
“Tiểu Tài, đi múc một thùng nước lại đây.” Ông ta ra lệnh cho thái giám phía sau.
“Nô tài lập tức đi ngay.”
Sơ Tửu Tửu nhìn vật bằng sắt, dù bị bùn che lấp, vẫn có thể nhìn thấy những gai nhọn ánh lên ánh sáng lạnh, rất sắc nhọn.
“Nương nương…” Tiểu Quỳ vô thức bảo vệ Sơ Tửu Tửu ở phía sau.
Lúc này, Tiểu Quỳ cũng đại khái nhìn rõ hình dáng của vật này, liên tưởng đến mối nguy mà nàng ấy đã ngửi thấy không lâu trước đó, không khỏi cảm thấy lạnh cả người…
Lúc này, không ai nhận ra bên cạnh một đám phi tần có ba vị nam nhân mặc cẩm y hoa phục, người đứng đầu trong số họ có vẻ ngoài tuyệt đẹp, kim quan ngọc đái, cả người thoạt nhìn không nhiễm chút bụi bẩn, nhưng lại có vẻ lạnh lùng, tách biệt với thế gian.
Ánh mắt của hắn hướng về một phi tần ở phía trước, đang được tì nữ bảo vệ ở phía sau, có lẽ do nắng nóng, vừa rồi lại dùng sức, búi tóc đã bị rối, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, lộn xộn dính trên làn da trắng nõn, vẻ đẹp như hoa như nguyệt mê mang lộ ra, khiến người ta muốn ôm chặt vào lòng một phen.
Sơ Tửu Tửu không nhận ra bên cạnh lại có ba người đến, chỉ một lòng tò mò không biết thứ được kéo ra là gì.
Đứng phía sau Hàn Sở là Trầm Huyền Ngọc đang nhìn về phía Hân mỹ nhân trong đám phi tần, biểu tình hoảng hốt, lần gặp lại nàng ấy... Nàng ấy đã trở thành một trong những phi tần trong hậu cung, không biết nàng ấy sống có tốt không…
Có người thương xuân buồn thu, có người chỉ chú ý đến vật bằng sắt trước mắt.
Lý công công bảo thái giám Tiểu Tài đổ nước lên vật bằng sắt vừa kéo lên, đám phi tần đều đứng im tại chỗ mà nhìn.
Thái giám cầm thùng nước, đổ lên vật đầy bùn, bộ mặt thật của vật bằng sắt cuối cùng hiện ra trước ánh mắt chăm chú của đám phi tần.
Nước bùn được rửa trôi đi một phần, những gai nhọn sắc bén trên vật bằng sắt, lóe ra ánh sắc lạnh dưới ánh nắng mặt trời.
Đám phi tần: “!!!”
Trong chốc lát, tiếng hít thở vang lên khắp nơi, một số phi tần đã liên tưởng đến những âm mưu đen tối nào đó.
Lý công công nhìn những gai nhọn lóe sáng, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, ông ta sống nửa đời người, đã thấy biết bao chuyện dơ bẩn, việc đặt những gai nhọn này ở đây rốt cuộc có ý đồ gì, ông ta vừa nhìn là biết.
Tiểu Quỳ kéo nương nương của mình ra xa hơn một chút, khi phục hồi tinh thần lại, lưng nàng ấy không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi nương nương không phát hiện ra những gai nhọn này mà nhầm tưởng là lồng cá, đám đông vừa rồi tụ tập lại, hai ngày nay lại có mưa, nương nương đứng gần hồ nhất, nếu có ai đó từ phía sau đẩy tới một chút… Thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Hai triều thần run sợ nhìn nhau, có phải đây chính là cái gọi là hậu cung?
Hàn Sở lạnh lùng nói: “Lý công công, đi xem có chuyện gì xảy ra?”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Lý công công dẫn theo hai thái giám, nhanh chóng bước về phía bên kia.
Ở đây, một đám phi tần dùng hết sức lực, có lẽ cái “lồng cá” trong hồ quá nặng, tốc độ kéo “lồng cá” ra rất chậm.
Vì vậy, nàng ta không nghe theo lời khuyên của tì nữ, nắm lấy đầu dây, cũng bắt đầu tham gia vào trong đó.
Phương chiêu dung và Ngô thục nghi: “…” Rốt cuộc ngươi đứng về phía nào?!
Tuyên chiêu nghi ở bên cạnh khoanh tay hừ lạnh một tiếng, nàng ta sẽ không làm những việc này.
Ngay sau đó, Sơ Tửu Tửu thấy vóc dáng nàng ta cao ráo, đứng nhàn rỗi không làm gì: “Tuyên chiêu nghi, nhanh lên, chỉ còn thiếu ngươi thôi!”
Tuyên chiêu nghi lại hừ một tiếng, ôm tay đi đến sau Lệ mỹ nhân, kiêu ngạo nghĩ: làm thì làm, sức của mình cũng không thua kém gì bọn họ.
Lúc này, Lý công công vội vã chạy đến, sau lưng là hai thái giám.
Dưới ánh nắng gay gắt, đám phi tần đều đỏ mặt thở hổn hển, Lý công công nhất thời không biết hỏi ai mới được.
Lý công công cùng hai thái giám đi dạo đến trước mặt, bị Sơ Tửu Tửu nhìn thấy.
“Lý công công, các ông mau đến giúp đỡ đi! Mau kéo lên nào!” Sơ Tửu Tửu vừa dùng sức vừa gọi, khó khăn lắm mới kéo được “lồng cá” lên một nửa, không thể để nó lại trượt xuống nước nữa.
Thấy nàng lo lắng như vậy, Lý công công gật đầu không ngừng, vội vàng dẫn hai thái giám đến cuối hàng, cùng nhau dùng sức kéo ra!
Hàn Sở ở cách đó không xa: “…”
Hai vị triều thần trẻ tuổi: “…” Nhìn Lý công công đi đến tìm hiểu, vừa đến trước mặt đám phi tần, ngay giây sau đã thấy ông ta vội vàng dẫn hai thái giám tham gia hàng ngũ, quên luôn Hoàng thượng và bọn họ…
Hàn Sở không nói được một lời, đi về phía “náo nhiệt” đối diện.
Hai triều thần trẻ tuổi nhìn nhau, sự tò mò bị kích thích, liền đi theo Hoàng thượng về phía trước.
Bóng dáng của Hàn Sở còn chưa tới, bên này cuối cùng cũng kéo lên được một nửa vật bằng sắt bị phủ bùn.
Sơ Tửu Tửu thấy mọi người đều không còn sức: “Nghỉ một chút, nghỉ một chút.” Nàng cũng sắp kiệt sức rồi.
Đám phi tần phía sau lập tức buông dây, chống hông thở hổn hển, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng.
Lý công công xua tay ra hiệu cho thái giám phía sau, đều nghỉ một chút, sức của ông ta tính ra cũng lớn, hồ nước này sao lại có thứ nặng như vậy?
Sơ Tửu Tửu nhìn kỹ vật bằng sắt kéo ra từ dưới nước, phát hiện không phải lồng cá…
“Tiểu Quỳ, cái này không phải lồng cá.” Sơ Tửu Tửu nhìn rõ hình dạng của vật bằng sắt bị bùn phủ, nắm lấy Tiểu Quỳ kéo ra xa một chút, đừng lại gần những vật như thế này quá.
Tiểu Quỳ cũng nhận ra, nhíu mày nhìn vật bằng sắt được kéo ra.
Vật không rõ nguồn gốc kéo từ đáy hồ lên vô cùng dài, mới chỉ kéo ra một phần nhỏ, hai bên vẫn còn ngâm trong nước.
Đám phi tần phía sau hồi phục sức lực cũng tiến lại xem, mấy nàng ta đã kéo được “lồng cá” này, rốt cuộc nó trông như thế nào?
“Đây là… cái gì?”
“Không giống lồng cá.”
“Trong hồ lại có thứ dài như vậy?”
Lý công công tiến lại xem xét kỹ, vật bằng sắt đầy bùn, hoàn toàn không nhìn rõ “bộ mặt thật”.
Mỗi bước mỗi xa
“Tiểu Tài, đi múc một thùng nước lại đây.” Ông ta ra lệnh cho thái giám phía sau.
“Nô tài lập tức đi ngay.”
Sơ Tửu Tửu nhìn vật bằng sắt, dù bị bùn che lấp, vẫn có thể nhìn thấy những gai nhọn ánh lên ánh sáng lạnh, rất sắc nhọn.
“Nương nương…” Tiểu Quỳ vô thức bảo vệ Sơ Tửu Tửu ở phía sau.
Lúc này, Tiểu Quỳ cũng đại khái nhìn rõ hình dáng của vật này, liên tưởng đến mối nguy mà nàng ấy đã ngửi thấy không lâu trước đó, không khỏi cảm thấy lạnh cả người…
Lúc này, không ai nhận ra bên cạnh một đám phi tần có ba vị nam nhân mặc cẩm y hoa phục, người đứng đầu trong số họ có vẻ ngoài tuyệt đẹp, kim quan ngọc đái, cả người thoạt nhìn không nhiễm chút bụi bẩn, nhưng lại có vẻ lạnh lùng, tách biệt với thế gian.
Ánh mắt của hắn hướng về một phi tần ở phía trước, đang được tì nữ bảo vệ ở phía sau, có lẽ do nắng nóng, vừa rồi lại dùng sức, búi tóc đã bị rối, vài sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống, lộn xộn dính trên làn da trắng nõn, vẻ đẹp như hoa như nguyệt mê mang lộ ra, khiến người ta muốn ôm chặt vào lòng một phen.
Sơ Tửu Tửu không nhận ra bên cạnh lại có ba người đến, chỉ một lòng tò mò không biết thứ được kéo ra là gì.
Đứng phía sau Hàn Sở là Trầm Huyền Ngọc đang nhìn về phía Hân mỹ nhân trong đám phi tần, biểu tình hoảng hốt, lần gặp lại nàng ấy... Nàng ấy đã trở thành một trong những phi tần trong hậu cung, không biết nàng ấy sống có tốt không…
Có người thương xuân buồn thu, có người chỉ chú ý đến vật bằng sắt trước mắt.
Lý công công bảo thái giám Tiểu Tài đổ nước lên vật bằng sắt vừa kéo lên, đám phi tần đều đứng im tại chỗ mà nhìn.
Thái giám cầm thùng nước, đổ lên vật đầy bùn, bộ mặt thật của vật bằng sắt cuối cùng hiện ra trước ánh mắt chăm chú của đám phi tần.
Nước bùn được rửa trôi đi một phần, những gai nhọn sắc bén trên vật bằng sắt, lóe ra ánh sắc lạnh dưới ánh nắng mặt trời.
Đám phi tần: “!!!”
Trong chốc lát, tiếng hít thở vang lên khắp nơi, một số phi tần đã liên tưởng đến những âm mưu đen tối nào đó.
Lý công công nhìn những gai nhọn lóe sáng, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, ông ta sống nửa đời người, đã thấy biết bao chuyện dơ bẩn, việc đặt những gai nhọn này ở đây rốt cuộc có ý đồ gì, ông ta vừa nhìn là biết.
Tiểu Quỳ kéo nương nương của mình ra xa hơn một chút, khi phục hồi tinh thần lại, lưng nàng ấy không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi nương nương không phát hiện ra những gai nhọn này mà nhầm tưởng là lồng cá, đám đông vừa rồi tụ tập lại, hai ngày nay lại có mưa, nương nương đứng gần hồ nhất, nếu có ai đó từ phía sau đẩy tới một chút… Thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.