[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 45
Sơ Tửu Tửu đang định lấy bao giấy dầu ra, bị lời của đại phản diện làm cho bối rối, không phải là nghiệm độc sao? Tại sao lại để thái y bắt mạch cho nàng?
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, miễn phí được ngự y bắt mạch, đương nhiên phải tích cực rồi.
Hồng thái y bắt mạch cho nàng các lớp khăn tay, rất nhanh đã kết thúc chẩn đoán.
“Bẩm Hoàng thượng, Nhu phi khí huyết có phần hư yếu.”
[Ừm, cần ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ cho tốt.] Sơ Tửu Tửu rất nghiêm túc, tiếng lòng về cách bổ sung dinh dưỡng cho sau này.
Đám phi tần: “…” Ngươi ăn còn ít hay sao?
“Những mặt khác không có gì lo ngại.” Hồng thái y lần lượt nói ra chẩn đoán của mình.
Một đôi mắt hoa đào của Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu đang trong tiếng lòng làm thế nào để bổ sung dinh dưỡng, rồi ánh mắt chuyển sang Hồng thái y: “Có dấu hiệu bị trúng độc không?”
Hồng thái y không dám khẳng định: “Vi thần khẩn cậu được bắt mạch cho Nhu phi nương nương một lần nữa.”
Chữ “chuẩn” còn chưa kịp thốt ra từ miệng Hàn Sở, Sơ Tửu Tửu đã trực tiếp đưa cổ tay ra.
“Thái ý không cần khách khí, ngài cứ chẩn là đi.”
Hồng thái y lần đầu gặp một phi tần mạnh mẽ như vậy, cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
“Chuẩn.” Hàn Sở chỉ liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa tỏ ra hờn giận.
Hồng thái y lại đặt chiếc khăn lên tay nàng để bắt mạch, một lúc sau lại cúi người: “Bẩm Hoàng thượng, Nhu phi nương nương không có dấu hiệu trúng độc.”
Trong cổ họng Hàn Sở phát ra một tiếng “ừ” khẽ, ánh mắt lại rơi vào trên người Sơ Tửu Tửu.
Lệ phi thấy cục diện dần thoát khỏi ly “độc sâm”, Hoàng thượng có vẻ không muốn truy cứu chuyện “độc sâm” của Nhu phi.
“Còn xin Hồng thái ý xem thử một cái, trong tay áo của Nhu phi đến tột cùng có phải là độc sâm không?” Lệ phi nghĩ đến việc phải nắm bắt cơ hội, bằng mọi giá, nàng ta phải làm rõ “độc sâm” kia rốt cuộc là chuyện gì.
Hồng thái y nhíu mày, độc sâm?
Hàn Sở với vẻ mặt như thần tiên, rõ ràng không hài lòng.
Lệ phi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, nàng ta muốn đánh cược một lần…
Sơ Tửu Tửu thì ngược lại, rất thản nhiên đưa tay còn lại cầm bao giấy dầu cho Hồng thái y.
Người sau nhận lấy, mở bao giấy dầu ra, bên trong là nhân sâm bình thường.
Hồng thái y cẩn thận ngửi một hồi, cuối cùng cắt một chút rễ sâm cho vào miệng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là nhân sâm bình thường.”
Lệ phi nghe vậy, trong lòng chợt nhảy lên, nghĩ đến sự không hài lòng của Hoàng thượng vừa rồi, nàng ta toát mồ hôi lạnh, suýt nữa quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho mình…
Sơ Tửu Tửu vừa nghe xong, phản ứng rất lớn: “Đây không phải là nhân sâm bình thường đâu!”
Hàn Sở: “?”
Đám phi tần: “???”
Lệ phi đang định quỳ xuống lại bị nàng làm cho bối rối.
“Đây là loại nhân sâm cực phẩm ta đã bỏ ra mười lượng vàng để mua! Thái ý, ngài giúp bản cung xem, có đáng giá mười lượng vàng không?” Sơ Tửu Tửu háo hức chờ đợi sự thẩm định của Hồng thái y.
[Đúng mười lượng vàng! Cũng đừng là bị lừa đi.]
Hàn Sở: “…” Nâng tay nhẹ nhàng xoa huyệt Đương Dương.
Đám phi tần đều không biết nói gì với nàng, một lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Hồng thái y không ngờ rằng điều Nhu phi quan tâm lại là vấn đề này, … Quả là một nữ tử kỳ lạ.
“Nhu phi nương nương, cây nhân sâm này thật sự đáng giá mười lượng vàng, ngài không mua nhầm.” Ông ta lập tức nói.
Sơ Tửu Tửu yên tâm: “Quả không hổ danh là Hồng thái y, nhìn một cái đã biết loại sâm.”
Hồng thái y cười sang sảng: “Nhu phi nương nương quá khen rồi.”
Sau khi Hồng thái y rời đi, Hàn Sở nhẹ gõ tay vào tay vin ghế hỏi nàng: “Tại sao lại đi đến phòng rượu?”
Mỗi bước mỗi xa
Đám phi tần đồng loạt nhìn về phía Sơ Tửu Tửu: Đúng vậy, rốt cuộc ngươi đi phòng rượu làm gì?
“Nô tì muốn thử xem rượu sâm có thêm nhân sâm, rốt cuộc thì sẽ có vị như thế nào.” Sơ Tửu Tửu nghiêm trang nói.
Đám phi tần: … Tin được, nàng có việc gì mà không làm được?
“Nhưng mà… hôm đó bản cung rõ ràng thấy trên bao giấy dầu có viết hai chữ độc sâm!” Tại sao bên trong lại không phải độc sâm? Lệ phi không nhịn được lên tiếng nghi ngờ chất vấn.
Sơ Tửu Tửu “ồ” một tiếng: “Ngươi nói cái này à?” Mở rộng bao giấy dầu có chữ viết.
Trên đó viết “Là độc sâm mới lạ”, vài chữ rõ ràng hiện ra trước mi mắt mọi người.
Lệ phi: “!” Suýt nữa tức đến mức muốn phun máu.
Đám phi tần: “…” Phục, hoàn toàn phục sát đất.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, miễn phí được ngự y bắt mạch, đương nhiên phải tích cực rồi.
Hồng thái y bắt mạch cho nàng các lớp khăn tay, rất nhanh đã kết thúc chẩn đoán.
“Bẩm Hoàng thượng, Nhu phi khí huyết có phần hư yếu.”
[Ừm, cần ăn nhiều thêm một chút, bồi bổ cho tốt.] Sơ Tửu Tửu rất nghiêm túc, tiếng lòng về cách bổ sung dinh dưỡng cho sau này.
Đám phi tần: “…” Ngươi ăn còn ít hay sao?
“Những mặt khác không có gì lo ngại.” Hồng thái y lần lượt nói ra chẩn đoán của mình.
Một đôi mắt hoa đào của Hàn Sở nhìn Sơ Tửu Tửu đang trong tiếng lòng làm thế nào để bổ sung dinh dưỡng, rồi ánh mắt chuyển sang Hồng thái y: “Có dấu hiệu bị trúng độc không?”
Hồng thái y không dám khẳng định: “Vi thần khẩn cậu được bắt mạch cho Nhu phi nương nương một lần nữa.”
Chữ “chuẩn” còn chưa kịp thốt ra từ miệng Hàn Sở, Sơ Tửu Tửu đã trực tiếp đưa cổ tay ra.
“Thái ý không cần khách khí, ngài cứ chẩn là đi.”
Hồng thái y lần đầu gặp một phi tần mạnh mẽ như vậy, cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
“Chuẩn.” Hàn Sở chỉ liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa tỏ ra hờn giận.
Hồng thái y lại đặt chiếc khăn lên tay nàng để bắt mạch, một lúc sau lại cúi người: “Bẩm Hoàng thượng, Nhu phi nương nương không có dấu hiệu trúng độc.”
Trong cổ họng Hàn Sở phát ra một tiếng “ừ” khẽ, ánh mắt lại rơi vào trên người Sơ Tửu Tửu.
Lệ phi thấy cục diện dần thoát khỏi ly “độc sâm”, Hoàng thượng có vẻ không muốn truy cứu chuyện “độc sâm” của Nhu phi.
“Còn xin Hồng thái ý xem thử một cái, trong tay áo của Nhu phi đến tột cùng có phải là độc sâm không?” Lệ phi nghĩ đến việc phải nắm bắt cơ hội, bằng mọi giá, nàng ta phải làm rõ “độc sâm” kia rốt cuộc là chuyện gì.
Hồng thái y nhíu mày, độc sâm?
Hàn Sở với vẻ mặt như thần tiên, rõ ràng không hài lòng.
Lệ phi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, nàng ta muốn đánh cược một lần…
Sơ Tửu Tửu thì ngược lại, rất thản nhiên đưa tay còn lại cầm bao giấy dầu cho Hồng thái y.
Người sau nhận lấy, mở bao giấy dầu ra, bên trong là nhân sâm bình thường.
Hồng thái y cẩn thận ngửi một hồi, cuối cùng cắt một chút rễ sâm cho vào miệng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là nhân sâm bình thường.”
Lệ phi nghe vậy, trong lòng chợt nhảy lên, nghĩ đến sự không hài lòng của Hoàng thượng vừa rồi, nàng ta toát mồ hôi lạnh, suýt nữa quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho mình…
Sơ Tửu Tửu vừa nghe xong, phản ứng rất lớn: “Đây không phải là nhân sâm bình thường đâu!”
Hàn Sở: “?”
Đám phi tần: “???”
Lệ phi đang định quỳ xuống lại bị nàng làm cho bối rối.
“Đây là loại nhân sâm cực phẩm ta đã bỏ ra mười lượng vàng để mua! Thái ý, ngài giúp bản cung xem, có đáng giá mười lượng vàng không?” Sơ Tửu Tửu háo hức chờ đợi sự thẩm định của Hồng thái y.
[Đúng mười lượng vàng! Cũng đừng là bị lừa đi.]
Hàn Sở: “…” Nâng tay nhẹ nhàng xoa huyệt Đương Dương.
Đám phi tần đều không biết nói gì với nàng, một lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Hồng thái y không ngờ rằng điều Nhu phi quan tâm lại là vấn đề này, … Quả là một nữ tử kỳ lạ.
“Nhu phi nương nương, cây nhân sâm này thật sự đáng giá mười lượng vàng, ngài không mua nhầm.” Ông ta lập tức nói.
Sơ Tửu Tửu yên tâm: “Quả không hổ danh là Hồng thái y, nhìn một cái đã biết loại sâm.”
Hồng thái y cười sang sảng: “Nhu phi nương nương quá khen rồi.”
Sau khi Hồng thái y rời đi, Hàn Sở nhẹ gõ tay vào tay vin ghế hỏi nàng: “Tại sao lại đi đến phòng rượu?”
Mỗi bước mỗi xa
Đám phi tần đồng loạt nhìn về phía Sơ Tửu Tửu: Đúng vậy, rốt cuộc ngươi đi phòng rượu làm gì?
“Nô tì muốn thử xem rượu sâm có thêm nhân sâm, rốt cuộc thì sẽ có vị như thế nào.” Sơ Tửu Tửu nghiêm trang nói.
Đám phi tần: … Tin được, nàng có việc gì mà không làm được?
“Nhưng mà… hôm đó bản cung rõ ràng thấy trên bao giấy dầu có viết hai chữ độc sâm!” Tại sao bên trong lại không phải độc sâm? Lệ phi không nhịn được lên tiếng nghi ngờ chất vấn.
Sơ Tửu Tửu “ồ” một tiếng: “Ngươi nói cái này à?” Mở rộng bao giấy dầu có chữ viết.
Trên đó viết “Là độc sâm mới lạ”, vài chữ rõ ràng hiện ra trước mi mắt mọi người.
Lệ phi: “!” Suýt nữa tức đến mức muốn phun máu.
Đám phi tần: “…” Phục, hoàn toàn phục sát đất.