[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 26
Sơ Tửu Tửu lặng lẽ nâng mắt lên, thấy nàng ta ăn rất ngon miệng, hài lòng gật đầu.
Tiểu Quỳ trầm mặc một cách khác thường, thần kinh thô của nàng không hề nhận ra điều đó.
Ngoài Lệ Phương điện, Lý công công định thông báo một tiếng, nhưng bị Hàn Sở giơ tay ngăn lại, ông ta chỉ còn cách đứng bên chờ đợi lệnh của Hoàng thượng.
Huệ tần nắm chặt khăn tay, lau nước mắt, muốn bám sát bên cạnh Hàn Sở, nhưng bị Lý công công khéo léo ngăn cách.
Huệ tần: “…” Lý công công thật là dầu muối không vào.
Lý công công sớm đã quen với việc dọn dẹp “hoa đào” cho Hoàng thượng, ông ta rất rõ ràng Hoàng thượng không thích phi tần lại gần, nhất định phải giữ khoảng cách hơn hai bước. Mệnh lệnh của Hoàng thượng không thể qua loa được.
Hiện tại ông ta không lo lắng về vấn đề con nối dòng của Hoàng thượng, ngay cả phi tần cũng không thể lại gần hắn, làm sao có thể có con cái?
Ông ta thầm than một tiếng, dưới ánh mắt của Hoàng thượng, mở cửa Lệ Phương điện ra.
Trong sân Lệ Phương điện không có ai, bên trong trống trải, không có nhiều đồ đạc, ghế đá và bàn đá nhìn sạch sẽ, không có bụi bẩn.
Hàn Sở liếc nhìn một cái, chân dài rảo bước vào Lệ Phương điện, sau lưng là một hàng người chen chúc vào theo.
Lý công công thấy vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Tì nữ thiếp thân của Nhu tần đâu? Sao không có tì nữ nào đứng chờ bên ngoài?
Huệ tần đã ngừng khóc, nàng ta không quan tâm đến tì nữ Tiểu Hiểu, dù sao c.h.ế.t một người còn có người khác, để bắt “tại trận”, nàng ta nín thở chờ đợi để vạch trần bộ mặt thật của Nhu tần.
Đứng không xa phía sau Lệ phi là Hân mỹ nhân, từ lúc xuất hiện đến giờ, nàng ta luôn nhíu mày, hiện tại nàng ta không hiểu rõ về Nhu tần, Nhu tần gần đây và Nhu tần lúc trước tính cách tựa hồ có chút mâu thuẫn, nên nàng ta không xác định được mặt nào mới là Nhu tần thật.
Ánh nắng trong sân chiếu lên người Hàn Sở, áo rồng vàng rực rỡ lấp lánh, ánh sáng làm nhu hòa đi vẻ anh tuấn khắc sâu của nam nhân, bớt đi phần lạnh lùng.
Không ít phi tần nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương.
Mỗi bước mỗi xa
Lý công công cảm thấy sự im lặng trong điện càng kỳ quái hơn, không phải nói sẽ dạy dỗ tì nữ sao? Chẳng lẽ nào đã bịt miệng tì nữ lại?
Trong điện, Tiểu Quỳ đang yên lặng dùng bữa, tai nàng ta hơi động, lập tức đặt đũa xuống.
“Nương nương…”
Sơ Tửu Tửu mồm miệng không rõ “hả?” một tiếng, hoàn toàn không biết rằng ngay lúc này, có bao nhiêu người đứng bên ngoài cửa.
Tiểu Quỳ vừa định nói, thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy mở, tiếng khóc nức nở của Huệ tần vang lên ngay khi cửa mở.
Một hàng người bên ngoài tưởng rằng sẽ thấy cảnh tì nữ vô cùng thảm thương, nhưng khi cửa mở ra…
Trong điện tràn ngập mùi thơm của thức ăn, bốn người đang ngồi ăn uống say sưa, Tiểu Hiểu dùng đũa ăn nốt hai miếng cơm cuối cùng, cửa đột nhiên mở, bốn người đồng loạt nhìn ra ngoài.
Sơ Tửu Tửu và ba tì nữ: “???”
Mọi người bên ngoài: “???”
Trong và ngoài cửa là mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai bên đều cho đối phương sự chấn động.
Huệ tần đang khóc đến nghẹn ngào, thấy cảnh này thì ngẩn người, thậm chí quên cả việc khóc.
Phá vỡ sự tĩnh lặng là tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu: [Vãi! Nhiều người thế!]
“À mà… Thức ăn trong bếp thần thiếp đã hết.” Phản ứng đầu tiên của Sơ Tửu Tửu là bảo vệ thức ăn.
Hàn Sở: “…”
Lý công công cũng cảm thấy cạn lời trước phản ứng của nàng, đám phi tần trong hậu cung chỉ mong giữ Hoàng thượng lại, còn nàng thì tốt rồi, lại sợ Hoàng thượng động đến thức ăn của mình.
Hân mỹ nhân nắm chặt khăn tay, che nửa khuôn mặt, để che giấu nụ cười không thể ngăn nổi.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua mấy vị tỷ tỷ muội muội trong cung.” Sơ Tửu Tửu phản ứng lại, chưa kịp hành lễ, đã dẫn ba tì nữ để lại bát đũa thỉnh an đám người đang đứng chặn ở cửa.
Hàn Sở ánh mắt như hoa đào gợn lên nhiều điểm sống, không nặng không nhẹ dừng lại trên người Sơ Tửu Tửu.
“Miễn lễ.”
“Tạ Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu đoán rằng Huệ tần đã bẩm báo lên Hoàng thượng, điều này cũng bình thường, nhưng trong nguyên tác, nhân vật phản diện không để ý, mà nữ chính cùng đám phi tần khác lại đến xem náo nhiệt.
Sắc mặt Huệ tần từ ngạc nhiên chuyển sang không thể tin nổi, Nhu tần dẫn tì nữ của nàng ta vào Lệ Phương điện, lại… cho Tiểu Hiểu cùng dùng bữa! Thật sự là chưa từng thấy.
Nhìn Tiểu Hiểu vừa nãy ăn rất ngon miệng, Huệ tần tức tối không biết phải làm sao, nàng ta tìm Hoàng thượng đến để chủ trì công đạo, còn Tiểu Hiểu thì lại ăn uống thỏa thích trong điện.
Nàng ta giận dữ trừng Tiểu Hiểu, chờ về điện sẽ xử lý ngươi! Đồ vô dụng.
Tiểu Hiểu co người ở một bên quỳ, cơ thể nàng ta luôn run rẩy, vì biết trở về Vũ Hoa điện, việc bị đánh là không thể tránh khỏi.
Tiểu Quỳ trầm mặc một cách khác thường, thần kinh thô của nàng không hề nhận ra điều đó.
Ngoài Lệ Phương điện, Lý công công định thông báo một tiếng, nhưng bị Hàn Sở giơ tay ngăn lại, ông ta chỉ còn cách đứng bên chờ đợi lệnh của Hoàng thượng.
Huệ tần nắm chặt khăn tay, lau nước mắt, muốn bám sát bên cạnh Hàn Sở, nhưng bị Lý công công khéo léo ngăn cách.
Huệ tần: “…” Lý công công thật là dầu muối không vào.
Lý công công sớm đã quen với việc dọn dẹp “hoa đào” cho Hoàng thượng, ông ta rất rõ ràng Hoàng thượng không thích phi tần lại gần, nhất định phải giữ khoảng cách hơn hai bước. Mệnh lệnh của Hoàng thượng không thể qua loa được.
Hiện tại ông ta không lo lắng về vấn đề con nối dòng của Hoàng thượng, ngay cả phi tần cũng không thể lại gần hắn, làm sao có thể có con cái?
Ông ta thầm than một tiếng, dưới ánh mắt của Hoàng thượng, mở cửa Lệ Phương điện ra.
Trong sân Lệ Phương điện không có ai, bên trong trống trải, không có nhiều đồ đạc, ghế đá và bàn đá nhìn sạch sẽ, không có bụi bẩn.
Hàn Sở liếc nhìn một cái, chân dài rảo bước vào Lệ Phương điện, sau lưng là một hàng người chen chúc vào theo.
Lý công công thấy vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Tì nữ thiếp thân của Nhu tần đâu? Sao không có tì nữ nào đứng chờ bên ngoài?
Huệ tần đã ngừng khóc, nàng ta không quan tâm đến tì nữ Tiểu Hiểu, dù sao c.h.ế.t một người còn có người khác, để bắt “tại trận”, nàng ta nín thở chờ đợi để vạch trần bộ mặt thật của Nhu tần.
Đứng không xa phía sau Lệ phi là Hân mỹ nhân, từ lúc xuất hiện đến giờ, nàng ta luôn nhíu mày, hiện tại nàng ta không hiểu rõ về Nhu tần, Nhu tần gần đây và Nhu tần lúc trước tính cách tựa hồ có chút mâu thuẫn, nên nàng ta không xác định được mặt nào mới là Nhu tần thật.
Ánh nắng trong sân chiếu lên người Hàn Sở, áo rồng vàng rực rỡ lấp lánh, ánh sáng làm nhu hòa đi vẻ anh tuấn khắc sâu của nam nhân, bớt đi phần lạnh lùng.
Không ít phi tần nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương.
Mỗi bước mỗi xa
Lý công công cảm thấy sự im lặng trong điện càng kỳ quái hơn, không phải nói sẽ dạy dỗ tì nữ sao? Chẳng lẽ nào đã bịt miệng tì nữ lại?
Trong điện, Tiểu Quỳ đang yên lặng dùng bữa, tai nàng ta hơi động, lập tức đặt đũa xuống.
“Nương nương…”
Sơ Tửu Tửu mồm miệng không rõ “hả?” một tiếng, hoàn toàn không biết rằng ngay lúc này, có bao nhiêu người đứng bên ngoài cửa.
Tiểu Quỳ vừa định nói, thì cửa bị người từ bên ngoài đẩy mở, tiếng khóc nức nở của Huệ tần vang lên ngay khi cửa mở.
Một hàng người bên ngoài tưởng rằng sẽ thấy cảnh tì nữ vô cùng thảm thương, nhưng khi cửa mở ra…
Trong điện tràn ngập mùi thơm của thức ăn, bốn người đang ngồi ăn uống say sưa, Tiểu Hiểu dùng đũa ăn nốt hai miếng cơm cuối cùng, cửa đột nhiên mở, bốn người đồng loạt nhìn ra ngoài.
Sơ Tửu Tửu và ba tì nữ: “???”
Mọi người bên ngoài: “???”
Trong và ngoài cửa là mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai bên đều cho đối phương sự chấn động.
Huệ tần đang khóc đến nghẹn ngào, thấy cảnh này thì ngẩn người, thậm chí quên cả việc khóc.
Phá vỡ sự tĩnh lặng là tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu: [Vãi! Nhiều người thế!]
“À mà… Thức ăn trong bếp thần thiếp đã hết.” Phản ứng đầu tiên của Sơ Tửu Tửu là bảo vệ thức ăn.
Hàn Sở: “…”
Lý công công cũng cảm thấy cạn lời trước phản ứng của nàng, đám phi tần trong hậu cung chỉ mong giữ Hoàng thượng lại, còn nàng thì tốt rồi, lại sợ Hoàng thượng động đến thức ăn của mình.
Hân mỹ nhân nắm chặt khăn tay, che nửa khuôn mặt, để che giấu nụ cười không thể ngăn nổi.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua mấy vị tỷ tỷ muội muội trong cung.” Sơ Tửu Tửu phản ứng lại, chưa kịp hành lễ, đã dẫn ba tì nữ để lại bát đũa thỉnh an đám người đang đứng chặn ở cửa.
Hàn Sở ánh mắt như hoa đào gợn lên nhiều điểm sống, không nặng không nhẹ dừng lại trên người Sơ Tửu Tửu.
“Miễn lễ.”
“Tạ Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu đoán rằng Huệ tần đã bẩm báo lên Hoàng thượng, điều này cũng bình thường, nhưng trong nguyên tác, nhân vật phản diện không để ý, mà nữ chính cùng đám phi tần khác lại đến xem náo nhiệt.
Sắc mặt Huệ tần từ ngạc nhiên chuyển sang không thể tin nổi, Nhu tần dẫn tì nữ của nàng ta vào Lệ Phương điện, lại… cho Tiểu Hiểu cùng dùng bữa! Thật sự là chưa từng thấy.
Nhìn Tiểu Hiểu vừa nãy ăn rất ngon miệng, Huệ tần tức tối không biết phải làm sao, nàng ta tìm Hoàng thượng đến để chủ trì công đạo, còn Tiểu Hiểu thì lại ăn uống thỏa thích trong điện.
Nàng ta giận dữ trừng Tiểu Hiểu, chờ về điện sẽ xử lý ngươi! Đồ vô dụng.
Tiểu Hiểu co người ở một bên quỳ, cơ thể nàng ta luôn run rẩy, vì biết trở về Vũ Hoa điện, việc bị đánh là không thể tránh khỏi.