Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 21



Sơ Tửu Tửu từ Dưỡng Tâm điện đi ra, chuẩn bị trở về điện, không hề phát hiện một bóng dáng bên cạnh đi ngược hướng với nàng.
Thẩm Huyền Ngọc được triệu vào cung, đột nhiên thấy một bóng dáng nữ tử thoáng qua, hương thơm nhẹ nhàng bay qua, y không khỏi quay đầu lại.
Một thoáng kinh hồng mới vừa rồi, giờ chỉ còn lại bóng dáng mỏng manh của nàng, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Y không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt trong sáng anh tuấn bỗng thêm vài phần mất mác, Thường Hân giờ đã là phi tần của Hoàng thượng, … Không nên tiếp tục nhớ nhung nàng ấy nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Ở bên này, Sơ Tửu Tửu đi xa một lúc, hệ thống mới lên tiếng nhắc nhở: [Kí chủ, vừa rồi nam chính đã đi qua bên cạnh kí chủ.]
Sơ Tửu Tửu: “?”
Nàng vô thức quay đầu lại, nhìn xung quanh, ngoài thị vệ ra không có bóng dáng ai cả.
[Hắn xuất hiện khi kí chủ bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện.] Hệ thống lại nhắc nhở.
“Nương nương?” Tiểu Quỳ thấy nàng đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn quay đầu nhìn xung quanh.
Sơ Tửu Tửu thu hồi ánh mắt hiếu kỳ: “Không có gì, bản cung chỉ ghi nhớ đường đến Dưỡng Tâm điện thôi.”
Tiểu Quỳ không nghi ngờ gì: “Có nô tì ở đây, nương nương sẽ không bị lạc.”
“Điều đó thì đương nhiên rồi, ngươi là phụ tá đắc lực của bản cung, tuyệt đối không thể thiếu ngươi.” Sơ Tửu Tửu vỗ vai nàng ta, phát hiện rất rắn chắc.
Biểu tình kinh ngạc nhìn nàng ta: “Ngươi có cơ bắp à?”
Nhìn thấy Tiểu Quỳ lộ ra vẻ không hiểu, Sơ Tửu Tửu lập tức sửa lời: “Gân cốt rắn chắc.”
“Tạ nương nương đã khen.” Tiểu Quỳ vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Sơ Tửu Tửu đã quen với việc nàng ta luôn không có biểu cảm, không nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng nàng ta không thích cười.
Giữa trưa, sau khi dùng bữa trưa, nàng làm ổ nằm trên giường.
“Nương nương, đã đến lúc đi đến Hạ Nguyệt điện rồi.” Tiểu Lan tiến lại, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Sơ Tửu Tửu lần này nhanh chóng xuống giường, không lâu sau đã dẫn Tiểu Quỳ ra ngoài điện, lòng thầm nghĩ không thể để chân giò heo kho nguội.
Tại Hạ Nguyệt điện, nhiều phi tần tụ tập bên cạnh Hân mỹ nhân, mỗi người một câu đã đủ làm rối loạn tiếng lòng của nàng ta, huống chi vẽ tranh cần sự yên tĩnh tuyệt đối.
Hân mỹ nhân không biết nói gì, tì nữ bên cạnh thấy vậy, đều tức sắp khóc, rõ ràng là cố tình làm khó Hân mỹ nhân.
Lệ phi hài lòng ngồi thưởng trà, không tham gia vào, mà chỉ thong thả nhìn “trò hay” mà mình sắp đặt.
“Hân mỹ nhân, bản cung mong chờ tác phẩm của muội, đừng để bản cung thất vọng.” Nàng ta uyển chuyển cười nói.
Hân mỹ nhân chỉ có thể nuốt cơn tức xuống, hơi cúi người: “E rằng sẽ làm Lệ phi nương nương thất vọng.”
“Bản cung tin muội.” Lệ phi nói xong những lời đẹp đẽ.
Âm thanh của thái giám vang vọng trong điện: “Nhu tần nương nương đến.”
Lệ phi chuyển ánh mắt về phía Sơ Tửu Tửu, người sau hấp tấp nhanh chóng bước vào trong điện.
“Thần thiếp gặp qua Lệ phi nương nương.”
[Chân giò heo kho của ta đâu? Sao không thấy đâu?]
Nụ cười của Lệ phi cứng đờ: “Nhu tần đến rồi?” Nàng ta vốn thích giả vờ thân mật, nhưng khi đối diện với nàng thì gần như không thể giả vờ thêm nữa.
“Thần thiếp đến xem Hân mỹ nhân vẽ tranh.” Sơ Tửu Tửu bề ngoài rất đứng đắn.
[Không biết chân giò heo kho làm ra có ngon không nhỉ?]
Lệ phi: “…Hân mỹ nhân tài sắc đều xuất chúng, bản cung cũng rất ngưỡng mộ muội ấy.”
“Lệ phi nương nương nói đúng.” Sơ Tửu Tửu nhìn về phía tì nữ vừa bị đám phi tần khác chọc tức đến đỏ mắt, nháy mắt ra hiệu cho nàng ta.
Tì nữ của Hân mỹ nhân hành lễ, rồi vội vàng chạy xuống bếp mang chân giò heo kho lên.
Sơ Tửu Tửu ăn một miếng, màu sắc đỏ bóng, mềm mại đậm đà, thật thơm ngon!
Nàng giơ ngón cái lên cho tì nữ của Hân mỹ nhân, không hổ danh là nữ chính, tay nghề bếp núc của người trong bếp đều hơn hẳn so với trong cung của nàng.
Tì nữ của Hân mỹ nhân nhìn chủ tử bị đám phi tần “quấn lấy”, đã muốn khóc, cười khổ nói: “Nhu tần nương nương thích là tốt rồi.”
Sơ Tửu Tửu không có thời gian đáp lại, ăn rất vui vẻ.
Lệ phi thì không có hứng thú với món ăn này, thấy nàng ăn ngon miệng, không khỏi cảm thấy thèm thuồng.
Sơ Tửu Tửu nhanh chóng ăn xong, dùng khăn thơm lau sạch khóe miệng, đứng dậy hướng về phía đám phi tần đang tụ tập.
Lệ phi thấy vậy cười lạnh, đã có một đám phi tần ồn ào, giờ lại thêm một Nhu tần ầm ĩ hơn… Hân mỹ nhân chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao?
Chỉ thấy Sơ Tửu Tửu chen qua đám phi tần, Hân mỹ nhân bên cạnh bị những phi tần vây quanh làm cho không thể vẽ được, trong khi đám phi tần bên cạnh dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục buôn chuyện bên người Hân mỹ nhân.
Một tiếng lòng ồn ào hơn cả bọn họ vang lên…
[Chậc chậc chậc… Cần một không gian yên tĩnh như vậy, mà lại vây quanh nhiều người như thế, vẫn nói chuyện, cố tình làm Hân mỹ nhân không vẽ được sao?]
Đám phi tần vây quanh bên cạnh đều nghe thấy tiếng lòng của nàng, từng chữ không sót lọt vào tai bọn họ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...