[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 16
“Thần thiếp/ Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hàn Sở sải bước đi, dáng vẻ khí vũ bất phàm, di chuyển mà không mất đi vẻ mỹ cảm, như ánh trăng trên trời, không thể chạm tới.
Sự xuất hiện của hắn khiến Vũ Hoa điện an tĩnh lại, Huệ tần chỉ dám khóc một lúc, theo bóng dáng cao lớn như ngọc bước vào Vũ Hoa điện, nàng ta không dám khóc tiếp, sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng.
“Huệ tần, nàng nói đi.” Hắn thậm chí không muốn hỏi thêm một chữ, lười biếng nhưng lại mang theo sự lạnh lùng tuyệt tình.
Huệ tần rưng rưng nước mắt nói về chuyện xảy ra tối qua: “… Thần thiếp sợ đến mức không dám lên tiếng, sợ chọc giận người nọ, sẽ bị… bị diệt khẩu.”
Nói xong, khóc đến không thành tiếng.
Đám phi tần trong điện im lặng như tờ, sợ rằng chuyện sẽ liên lụy đến trên người các nàng ta, bao gồm cả Lệ phi thường ngày khẩu phật tâm xà, lần này không dám lún sâu vào chuyện này.
Hàn Sở im lặng, toàn bộ điện lâm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Lúc này, trong số đám phi tần, có một âm thanh nghi hoặc vang lên.
[Ta đáng sợ đến vậy không? Chỉ đào một chút đất mà dọa người ta sợ như vậy? Tội lỗi, tội lỗi.]
Hầu hết mọi người trong điện: “???”
Ngay lập tức, những người có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu đều đồng loạt hướng tầm mắt về phía nàng.
Ánh mắt của Hàn Sở không nhẹ không nặng rơi trên người nàng, so với sự lạnh lùng trước đó, rõ ràng đã nổi lên sự hứng thú.
Lệ phi ngạc nhiên nhìn Sơ Tửu Tửu, thế nhưng… lại là nàng…
Hân mỹ nhân nhíu mày, chỉ trong vài giây đã khôi phục lại vẻ ôn nhu như ngày thường.
Huệ tần: “…” Vốn muốn thu hút thêm sự đồng cảm, không ngờ người khởi xướng lại chính mình nói ra.
“Nhu tần? Có điều gì muốn nói không?” Hàn Sở nhẹ nhàng gõ tay xuống tay vịn, trong vẻ lười biếng mang theo sự nguy hiểm c.h.ế.t người.
Người đầu tiên hoảng sợ là Tiểu Lan, nàng ấy nghe thấy Hoàng thượng gọi tên Nhu tần, cơ thể không thể kiểm soát rung lên, đều tại nàng ấy… làm việc không cẩn thận…
Nếu là Quỳ tỷ tỷ, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Bên cạnh, Tiểu Quỳ không biểu lộ cảm xúc, dường như đã sớm dự đoán được cục diện hiện tại.
Sơ Tửu Tửu nói không sợ hãi là giả, thầm nghĩ: [Làm sao hắn đoán ra được? Cũng quá lợi hại mà, quả thật là liệu sự như thần.] Ở trong lòng lặng lẽ gán cho hắn cái mác “thần toán”.
Đám phi tần và Lý công công có thể nghe thấy tâm tư của nàng: “…” Ngươi đoán Hoàng thượng biết thế nào?
Sơ Tửu Tửu thu lại biểu tình ngạc nhiên, bước nhỏ ra khỏi hàng phi tần: “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp quả thật sẽ nói ra suy nghĩ của mình.”
Mỗi bước mỗi xa
Hàn Sở im lặng nhìn nàng, chờ đợi lời tiếp theo.
“Việc này là do thần thiếp làm.” Giọng nàng mềm mại nhưng đầy thẳng thắn.
Trong điện liên tiếp vang lên tiếng hít khí, mọi người ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của nàng, vậy mà lại thừa nhận như vậy?
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy, Hàn Sở dừng lại động tác tay.
“Nàng hận nàng ta?” Hắn điềm tĩnh hỏi, có vẻ như xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Sơ Tửu Tửu không nói hận cũng không nói không hận, chỉ thần bí lại nghiêm túc hành lễ: “Việc này mong Hoàng thượng cho thần thiếp giữ lại một chút bí mật, đợi khi đào được đồ vật rồi hãy định tội cho thần thiếp cũng không muộn.”
[Nhỏ nhặt, ta còn không biết ngươi thích xem náo nhiệt, để cho ngươi nắm chắc trong tay.]
Nhất thời khiến không ít phi tần sợ tới mức run rẩy.
Lý công công cúi đầu thấp nhất có thể, ông ta không nghe thấy gì cả…
Ngay khi mọi người đều nghĩ Hoàng thượng sẽ kéo Nhu tần ra ngoài chém.
Nhưng không ngờ, Hàn Sở nâng mày, chậm rãi nói: “Trẫm cho phép.”
“Tạ thánh ân của Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu lại cúi thấp người hành lễ.
Khiến cho lời khóc lóc kể lể của Huệ tần nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể ấm ức theo mọi người vào sân trong điện.
Tiểu Lan vài lần muốn lao ra nhận tội thay cho nương nương, việc này vốn là do nàng ấy làm không ổn thỏa, nhưng đã bị Tiểu Quỳ nhanh chóng ngăn lại.
Khi Tiểu Quỳ chặn nàng ấy lại, vẻ kinh ngạc trong mắt vẫn chưa tan biến, Nhu tần thật sự không kéo các nàng ấy ra gánh tội thay…
“Nương nương ngài ấy…” Tiểu Lan muốn nói nhưng lại thôi.
Tiểu Quỳ lắc đầu, nhỏ giọng ngăn cản nàng ấy: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Nếu làm rối kế hoạch của nương nương, cục diện chỉ càng tệ hơn.
Tiểu Lan tuy sốt ruột, nhưng luôn nghe lời Tiểu Quỳ, trong lòng nàng ấy, Tiểu Quỳ có thể thay thế cho mười bản thân.
Hàn Sở sải bước đi, dáng vẻ khí vũ bất phàm, di chuyển mà không mất đi vẻ mỹ cảm, như ánh trăng trên trời, không thể chạm tới.
Sự xuất hiện của hắn khiến Vũ Hoa điện an tĩnh lại, Huệ tần chỉ dám khóc một lúc, theo bóng dáng cao lớn như ngọc bước vào Vũ Hoa điện, nàng ta không dám khóc tiếp, sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng.
“Huệ tần, nàng nói đi.” Hắn thậm chí không muốn hỏi thêm một chữ, lười biếng nhưng lại mang theo sự lạnh lùng tuyệt tình.
Huệ tần rưng rưng nước mắt nói về chuyện xảy ra tối qua: “… Thần thiếp sợ đến mức không dám lên tiếng, sợ chọc giận người nọ, sẽ bị… bị diệt khẩu.”
Nói xong, khóc đến không thành tiếng.
Đám phi tần trong điện im lặng như tờ, sợ rằng chuyện sẽ liên lụy đến trên người các nàng ta, bao gồm cả Lệ phi thường ngày khẩu phật tâm xà, lần này không dám lún sâu vào chuyện này.
Hàn Sở im lặng, toàn bộ điện lâm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Lúc này, trong số đám phi tần, có một âm thanh nghi hoặc vang lên.
[Ta đáng sợ đến vậy không? Chỉ đào một chút đất mà dọa người ta sợ như vậy? Tội lỗi, tội lỗi.]
Hầu hết mọi người trong điện: “???”
Ngay lập tức, những người có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu đều đồng loạt hướng tầm mắt về phía nàng.
Ánh mắt của Hàn Sở không nhẹ không nặng rơi trên người nàng, so với sự lạnh lùng trước đó, rõ ràng đã nổi lên sự hứng thú.
Lệ phi ngạc nhiên nhìn Sơ Tửu Tửu, thế nhưng… lại là nàng…
Hân mỹ nhân nhíu mày, chỉ trong vài giây đã khôi phục lại vẻ ôn nhu như ngày thường.
Huệ tần: “…” Vốn muốn thu hút thêm sự đồng cảm, không ngờ người khởi xướng lại chính mình nói ra.
“Nhu tần? Có điều gì muốn nói không?” Hàn Sở nhẹ nhàng gõ tay xuống tay vịn, trong vẻ lười biếng mang theo sự nguy hiểm c.h.ế.t người.
Người đầu tiên hoảng sợ là Tiểu Lan, nàng ấy nghe thấy Hoàng thượng gọi tên Nhu tần, cơ thể không thể kiểm soát rung lên, đều tại nàng ấy… làm việc không cẩn thận…
Nếu là Quỳ tỷ tỷ, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Bên cạnh, Tiểu Quỳ không biểu lộ cảm xúc, dường như đã sớm dự đoán được cục diện hiện tại.
Sơ Tửu Tửu nói không sợ hãi là giả, thầm nghĩ: [Làm sao hắn đoán ra được? Cũng quá lợi hại mà, quả thật là liệu sự như thần.] Ở trong lòng lặng lẽ gán cho hắn cái mác “thần toán”.
Đám phi tần và Lý công công có thể nghe thấy tâm tư của nàng: “…” Ngươi đoán Hoàng thượng biết thế nào?
Sơ Tửu Tửu thu lại biểu tình ngạc nhiên, bước nhỏ ra khỏi hàng phi tần: “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp quả thật sẽ nói ra suy nghĩ của mình.”
Mỗi bước mỗi xa
Hàn Sở im lặng nhìn nàng, chờ đợi lời tiếp theo.
“Việc này là do thần thiếp làm.” Giọng nàng mềm mại nhưng đầy thẳng thắn.
Trong điện liên tiếp vang lên tiếng hít khí, mọi người ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của nàng, vậy mà lại thừa nhận như vậy?
Có lẽ đây là lần đầu tiên thấy, Hàn Sở dừng lại động tác tay.
“Nàng hận nàng ta?” Hắn điềm tĩnh hỏi, có vẻ như xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Sơ Tửu Tửu không nói hận cũng không nói không hận, chỉ thần bí lại nghiêm túc hành lễ: “Việc này mong Hoàng thượng cho thần thiếp giữ lại một chút bí mật, đợi khi đào được đồ vật rồi hãy định tội cho thần thiếp cũng không muộn.”
[Nhỏ nhặt, ta còn không biết ngươi thích xem náo nhiệt, để cho ngươi nắm chắc trong tay.]
Nhất thời khiến không ít phi tần sợ tới mức run rẩy.
Lý công công cúi đầu thấp nhất có thể, ông ta không nghe thấy gì cả…
Ngay khi mọi người đều nghĩ Hoàng thượng sẽ kéo Nhu tần ra ngoài chém.
Nhưng không ngờ, Hàn Sở nâng mày, chậm rãi nói: “Trẫm cho phép.”
“Tạ thánh ân của Hoàng thượng.” Sơ Tửu Tửu lại cúi thấp người hành lễ.
Khiến cho lời khóc lóc kể lể của Huệ tần nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể ấm ức theo mọi người vào sân trong điện.
Tiểu Lan vài lần muốn lao ra nhận tội thay cho nương nương, việc này vốn là do nàng ấy làm không ổn thỏa, nhưng đã bị Tiểu Quỳ nhanh chóng ngăn lại.
Khi Tiểu Quỳ chặn nàng ấy lại, vẻ kinh ngạc trong mắt vẫn chưa tan biến, Nhu tần thật sự không kéo các nàng ấy ra gánh tội thay…
“Nương nương ngài ấy…” Tiểu Lan muốn nói nhưng lại thôi.
Tiểu Quỳ lắc đầu, nhỏ giọng ngăn cản nàng ấy: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Nếu làm rối kế hoạch của nương nương, cục diện chỉ càng tệ hơn.
Tiểu Lan tuy sốt ruột, nhưng luôn nghe lời Tiểu Quỳ, trong lòng nàng ấy, Tiểu Quỳ có thể thay thế cho mười bản thân.