[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 100
Nàng hấp tấp dẫn Tiểu Quỳ ra khỏi cửa điện, nhưng vừa ra khỏi cổng, nàng đã không còn hùng hổ được nữa, đôi chân mềm nhũn đến mức không thể bước đi nhanh, đi đường nhanh cũng không được.
Tiểu Quỳ kịp thời đỡ nàng lại, lo lắng dặn dò: “Nương nương, người đi chậm lại một chút đi.”
Sơ Tửu Tửu gật đầu, vẫn nên cẩn thận, nếu không lại tự ngã thì không có chỗ mà khóc.
“Trước tiên đi đến điện của Tuyên chiêu nghi.”
Nàng biết Tiểu Quỳ gần như quen thuộc tất cả các cung điện trong hậu cung, cũng biết đường đi như thế nào.
Tiểu Quỳ khó hiểu, nương nương tại sao lại muốn tìm Tuyên chiêu nghi? Chủ tử làm việc, nàng ấy cũng không dám hỏi nhiều.
“Nô tì sẽ dẫn người đi ngay.”
Mỗi bước mỗi xa
Thế là Sơ Tửu Tửu một đường cố tình “chỉ cao khí ngang”, muốn cho những tì nữ và thái giám đi qua đều chú ý đến nàng đang chuẩn bị làm gì.
*chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc
Thực tế, những tì nữ và thái giám, khi thấy nàng trong khoảnh khắc đó đã bị nàng quyến rũ đến thần hồn điên đảo, nào có tâm trí mà quan tâm nàng đi đâu.
Tại Phồn Nguyệt điện, sự xuất hiện của Sơ Tửu Tửu khiến Tuyên chiêu nghi kinh ngạc, nàng ta tưởng rằng là tì nữ gọi nhầm.
“Người đứng ở cửa điện thật sự là Nhu phi sao?” Tuyên chiêu nghi giật mình hỏi tì nữ.
Tì nữ gật đầu khẳng định: “Nương nương, thật sự là Nhu phi nương nương đến đây.”
“Nhanh chóng mời nàng ta vào.” Tuyên chiêu nghi vừa kinh ngạc vừa không hiểu, Nhu phi hiện nay được thịnh sủng, độc nhất vô nhị trong hậu cung, theo lý mà nói Nhu phi không nên dễ dàng ra khỏi điện, sợ rằng sẽ có phi tần tính toán với nàng.
Vậy sao nàng lại chủ động đến Phồn Nguyệt điện?
Sơ Tửu Tửu mặc một bộ váy dài màu hồng, tà áo bay bổng, như tiên nữ hay tinh linh bước vào Phồn Nguyệt điện.
Đã một thời gian không gặp, Tuyên chiêu nghi lại được thưởng thức vẻ đẹp gây choáng ngợp.
“Tuyên chiêu nghi muội muội, đã lâu không gặp, trông càng xinh đẹp hơn.” Sơ Tửu Tửu nở nụ cười chuyên nghiệp.
Tuyên chiêu nghi cưỡng ép lấy lại tinh thần: “Thần thiếp gặp qua Nhu phi nương nương, sao dám tự xưng là đẹp trước mặt Nhu phi nương nương.”
Sơ Tửu Tửu không bận tâm thở dài: “Tất cả đều đẹp, hôm nay bản cung đến là muốn trò chuyện với muội muội.”
Tuyên chiêu nghi thấy nàng nhìn vào điểm tâm trên bàn, dở khóc dở cười: “Nhu phi nương nương không bằng ngồi xuống thử chút điểm tâm trong điện của thần thiếp đi.”
“Vẫn là Tuyên chiêu nghi chu đáo.” Nàng không khách khí ngồi xuống.
Tiểu Quỳ dưới sự đồng ý của Tuyên chiêu nghi, dùng kim bạc kiểm tra trà và điểm tâm, xác nhận không độc mới chịu buông tay cho nương nương.
Tuyên chiêu nghi còn rất mong các nàng tự kiểm tra, hiện nay Nhu phi được sủng ái, nếu có chuyện gì xảy ra trong điện của nàng ta, nàng ta sẽ thật sư c.h.ế.t thảm.
Sơ Tửu Tửu ăn hai miếng điểm tâm, nhấp hai ngụm trà, bắt đầu nói chuyện chính.
“Tuyên chiêu nghi, bản cung có chút phiền muộn.” Nàng giả vờ buồn rầu nói.
“Nhu phi nương nương hiện nay đang được sủng ái, sao lại cảm thấy phiền muộn?” Tuyên chiêu nghi thật sự không hiểu.
Tiểu Quỳ bên cạnh cũng khá nghi hoặc, bình thường nương nương ngoài việc ngủ muộn, ăn uống ngon lành, nhìn không giống như có vẻ buồn rầu.
“Bản cung muốn nói cho muội một bí mật.” Nói là bí mật, nhưng Sơ Tửu Tửu lại nói với âm lượng ngày càng cao.
Tuyên chiêu nghi: “…” Câu này nghe quen quen…
Tuyên chiêu nghi nhớ rằng Nhu phi đã từng nói câu tương tự khi say rượu, còn chưa kịp nói bí mật là đã ngã xuống.
“Nhu phi nương nương muốn nói bí mật gì?” Tuyên chiêu nghi không tin Nhu phi sẽ thật sự tiết lộ bí mật cho mình.
Sơ Tửu Tửu có vẻ thần bí, nhưng âm lượng lại như chiếc kèn, gần như muốn chiêu cáo cho cả thiên hạ.
“Bản cung muốn cùng Hoàng thượng có con, Tuyên chiêu nghi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.” Giọng nói ấm áp lớn đến mức vang vọng khắp cả điện.
Tuyên chiêu nghi: “…” Tai nàng ta gần như bị âm thanh của nàng làm cho điếc, mà còn bảo không được tiết lộ…
“Nhu phi nương nương… bí mật không thể nói lớn như vậy.” Ai mà không nghe thấy chứ?
Sơ Tửu Tửu giả vờ ngạc nhiên che miệng: “Bản cung… quá vui mừng, vui đến mức không kiềm chế được, Tuyên chiêu nghi phải nhớ, tuyệt đối không để tì nữ của muội tuyên truyền ầm ĩ, càng không được vô tình tiết lộ đến chỗ của Hoàng thượng.”
[Các ngươi mau chóng truyền bá tin đồn, tốt nhất là đến được tai của Hoàng thượng.]
Tuyên chiêu nghi: “…” Không biết nàng lại định làm trò thiêu thần gì nữa.
“Thần thiếp nhất định sẽ miệng kín như bưng.” Chỉ có điều, nàng ta sẽ không dễ dàng mắc bẫy Nhu phi.
Sơ Tửu Tửu cẩn thận quan sát, xác nhận xem nàng ta có đang nói ngược lại không, quan sát một lúc, không thể xác định nàng ta nói thật hay giả.
“Vậy bản cung đi đây.” Nàng đứng dậy, một bước đi ba lần quay đầu.
“Nhất định không được nói ra nhé.” Sơ Tửu Tửu sợ rằng Tuyên chiêu nghi sẽ không đi bàn này chuyện này với người khác.
[Xong rồi, liệu nàng ta có thật sự không nói ra không?]
Tuyên chiêu nghi gật đầu thật mạnh: “Nhu phi yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ không nói lung tung.” Nàng ta sẽ không tiết lộ một chữ nào.
Tiểu Quỳ kịp thời đỡ nàng lại, lo lắng dặn dò: “Nương nương, người đi chậm lại một chút đi.”
Sơ Tửu Tửu gật đầu, vẫn nên cẩn thận, nếu không lại tự ngã thì không có chỗ mà khóc.
“Trước tiên đi đến điện của Tuyên chiêu nghi.”
Nàng biết Tiểu Quỳ gần như quen thuộc tất cả các cung điện trong hậu cung, cũng biết đường đi như thế nào.
Tiểu Quỳ khó hiểu, nương nương tại sao lại muốn tìm Tuyên chiêu nghi? Chủ tử làm việc, nàng ấy cũng không dám hỏi nhiều.
“Nô tì sẽ dẫn người đi ngay.”
Mỗi bước mỗi xa
Thế là Sơ Tửu Tửu một đường cố tình “chỉ cao khí ngang”, muốn cho những tì nữ và thái giám đi qua đều chú ý đến nàng đang chuẩn bị làm gì.
*chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc
Thực tế, những tì nữ và thái giám, khi thấy nàng trong khoảnh khắc đó đã bị nàng quyến rũ đến thần hồn điên đảo, nào có tâm trí mà quan tâm nàng đi đâu.
Tại Phồn Nguyệt điện, sự xuất hiện của Sơ Tửu Tửu khiến Tuyên chiêu nghi kinh ngạc, nàng ta tưởng rằng là tì nữ gọi nhầm.
“Người đứng ở cửa điện thật sự là Nhu phi sao?” Tuyên chiêu nghi giật mình hỏi tì nữ.
Tì nữ gật đầu khẳng định: “Nương nương, thật sự là Nhu phi nương nương đến đây.”
“Nhanh chóng mời nàng ta vào.” Tuyên chiêu nghi vừa kinh ngạc vừa không hiểu, Nhu phi hiện nay được thịnh sủng, độc nhất vô nhị trong hậu cung, theo lý mà nói Nhu phi không nên dễ dàng ra khỏi điện, sợ rằng sẽ có phi tần tính toán với nàng.
Vậy sao nàng lại chủ động đến Phồn Nguyệt điện?
Sơ Tửu Tửu mặc một bộ váy dài màu hồng, tà áo bay bổng, như tiên nữ hay tinh linh bước vào Phồn Nguyệt điện.
Đã một thời gian không gặp, Tuyên chiêu nghi lại được thưởng thức vẻ đẹp gây choáng ngợp.
“Tuyên chiêu nghi muội muội, đã lâu không gặp, trông càng xinh đẹp hơn.” Sơ Tửu Tửu nở nụ cười chuyên nghiệp.
Tuyên chiêu nghi cưỡng ép lấy lại tinh thần: “Thần thiếp gặp qua Nhu phi nương nương, sao dám tự xưng là đẹp trước mặt Nhu phi nương nương.”
Sơ Tửu Tửu không bận tâm thở dài: “Tất cả đều đẹp, hôm nay bản cung đến là muốn trò chuyện với muội muội.”
Tuyên chiêu nghi thấy nàng nhìn vào điểm tâm trên bàn, dở khóc dở cười: “Nhu phi nương nương không bằng ngồi xuống thử chút điểm tâm trong điện của thần thiếp đi.”
“Vẫn là Tuyên chiêu nghi chu đáo.” Nàng không khách khí ngồi xuống.
Tiểu Quỳ dưới sự đồng ý của Tuyên chiêu nghi, dùng kim bạc kiểm tra trà và điểm tâm, xác nhận không độc mới chịu buông tay cho nương nương.
Tuyên chiêu nghi còn rất mong các nàng tự kiểm tra, hiện nay Nhu phi được sủng ái, nếu có chuyện gì xảy ra trong điện của nàng ta, nàng ta sẽ thật sư c.h.ế.t thảm.
Sơ Tửu Tửu ăn hai miếng điểm tâm, nhấp hai ngụm trà, bắt đầu nói chuyện chính.
“Tuyên chiêu nghi, bản cung có chút phiền muộn.” Nàng giả vờ buồn rầu nói.
“Nhu phi nương nương hiện nay đang được sủng ái, sao lại cảm thấy phiền muộn?” Tuyên chiêu nghi thật sự không hiểu.
Tiểu Quỳ bên cạnh cũng khá nghi hoặc, bình thường nương nương ngoài việc ngủ muộn, ăn uống ngon lành, nhìn không giống như có vẻ buồn rầu.
“Bản cung muốn nói cho muội một bí mật.” Nói là bí mật, nhưng Sơ Tửu Tửu lại nói với âm lượng ngày càng cao.
Tuyên chiêu nghi: “…” Câu này nghe quen quen…
Tuyên chiêu nghi nhớ rằng Nhu phi đã từng nói câu tương tự khi say rượu, còn chưa kịp nói bí mật là đã ngã xuống.
“Nhu phi nương nương muốn nói bí mật gì?” Tuyên chiêu nghi không tin Nhu phi sẽ thật sự tiết lộ bí mật cho mình.
Sơ Tửu Tửu có vẻ thần bí, nhưng âm lượng lại như chiếc kèn, gần như muốn chiêu cáo cho cả thiên hạ.
“Bản cung muốn cùng Hoàng thượng có con, Tuyên chiêu nghi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.” Giọng nói ấm áp lớn đến mức vang vọng khắp cả điện.
Tuyên chiêu nghi: “…” Tai nàng ta gần như bị âm thanh của nàng làm cho điếc, mà còn bảo không được tiết lộ…
“Nhu phi nương nương… bí mật không thể nói lớn như vậy.” Ai mà không nghe thấy chứ?
Sơ Tửu Tửu giả vờ ngạc nhiên che miệng: “Bản cung… quá vui mừng, vui đến mức không kiềm chế được, Tuyên chiêu nghi phải nhớ, tuyệt đối không để tì nữ của muội tuyên truyền ầm ĩ, càng không được vô tình tiết lộ đến chỗ của Hoàng thượng.”
[Các ngươi mau chóng truyền bá tin đồn, tốt nhất là đến được tai của Hoàng thượng.]
Tuyên chiêu nghi: “…” Không biết nàng lại định làm trò thiêu thần gì nữa.
“Thần thiếp nhất định sẽ miệng kín như bưng.” Chỉ có điều, nàng ta sẽ không dễ dàng mắc bẫy Nhu phi.
Sơ Tửu Tửu cẩn thận quan sát, xác nhận xem nàng ta có đang nói ngược lại không, quan sát một lúc, không thể xác định nàng ta nói thật hay giả.
“Vậy bản cung đi đây.” Nàng đứng dậy, một bước đi ba lần quay đầu.
“Nhất định không được nói ra nhé.” Sơ Tửu Tửu sợ rằng Tuyên chiêu nghi sẽ không đi bàn này chuyện này với người khác.
[Xong rồi, liệu nàng ta có thật sự không nói ra không?]
Tuyên chiêu nghi gật đầu thật mạnh: “Nhu phi yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ không nói lung tung.” Nàng ta sẽ không tiết lộ một chữ nào.