Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 13
Thẩm Diệu vừa nhìn xuống hồ, bỗng hét lên: "A a, thật sự có quỷ nước!"
Nàng trượt chân, ngã xuống nước. Lúc đó, đầu óc ta trống rỗng, không chút do dự nhảy xuống cứu nàng. Nhưng tìm kiếm hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Lũ hạ nhân đi theo phía sau vội vàng đốt mấy chục chiếc đèn lồng, soi sáng rực cả mặt hồ. Ta tìm khắp nơi vẫn không thấy Thẩm Diệu.
"Tam gia! Mau lên bờ đã." Hạ nhân cố sức kéo ta lên.
Chẳng lẽ Thẩm Diệu thật sự bị quỷ nước bắt đi rồi? Ta trong lòng hoảng hốt.
Ngay lúc ta đang thất thần, thì thấy nàng đội một lá sen trên đầu, chậm rãi bơi lại gần.
Đêm ấy, ánh trăng huyền ảo.
Nàng như tiên nữ bước ra từ hoa sen, gương mặt không son phấn điểm tô mà vẫn xinh đẹp tuyệt trần, khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Thẩm Diệu ngâm mình trong nước, nhẹ nhàng nói: "Gia, thiếp mới phát hiện thủy đạo của Kính Hồ thông ra ngoài kia. Nếu cứ bơi mãi, thiếp có thể rời khỏi Lục gia."
Còn muốn bỏ trốn, đừng hòng!
Ta nghiến răng, kéo nàng lên bờ. Y phục nàng ướt sũng, ta vội lấy áo choàng bọc nàng lại. Rời khỏi bờ hồ, ta đánh vào tay nàng một cái, hỏi: "Vậy sao ngươi không đi?"
Nàng tránh ánh mắt ta, cúi đầu nghịch lá sen, không nói gì. Ta nắm tay nàng, cùng nhau trở về Tỉnh Sơn viên.
Trên đường, ta lạnh lùng nói: "Nô tịch của ngươi vẫn còn trong tay ta, dù có rời khỏi Lục gia, ngươi cũng không có nơi nào để đi."
"Thiếp mới không đi." Thẩm Diệu tựa vào tay ta, vội vàng nói: "Thiếp luyến tiếc người."
Rồi nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Ôi chao, mắt của người sao lại đỏ hoe thế kia? Người bị thiếp dọa rồi sao?"
Ta véo nhẹ vào má nàng. Thẩm Diệu giơ cọng lau sậy lên, thản nhiên nói với ta: "Ở dưới nước thiếp có cọng lau sậy này, có thể đổi hơi thở, c.h.ế.t sao được."
Ngày hôm sau, ta liền ra lệnh lấp hồ Kính. Nàng lại nhắc đến chuyện về sau "Tỉnh Sơn viên" sẽ không còn bị ve sầu bám nữa, ta đã đồng ý rồi.
Chuyện cũ cứ thế ùa về trong tâm trí ta. Miêu Miêu của ta từ nhỏ đã lanh lợi như vậy, làm sao có thể bị hạng đàn bà ngu ngốc như Trương Ngọc Như hãm hại được!
Ta bỗng chốc đứng dậy, lớn tiếng gọi: "Người đâu! Mau đi mời Thiếu khanh Đại Lý Tự đến đây!" Ta không tin Thẩm Diệu cứ như vậy mà chết.
Nàng trượt chân, ngã xuống nước. Lúc đó, đầu óc ta trống rỗng, không chút do dự nhảy xuống cứu nàng. Nhưng tìm kiếm hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu. Lũ hạ nhân đi theo phía sau vội vàng đốt mấy chục chiếc đèn lồng, soi sáng rực cả mặt hồ. Ta tìm khắp nơi vẫn không thấy Thẩm Diệu.
"Tam gia! Mau lên bờ đã." Hạ nhân cố sức kéo ta lên.
Chẳng lẽ Thẩm Diệu thật sự bị quỷ nước bắt đi rồi? Ta trong lòng hoảng hốt.
Ngay lúc ta đang thất thần, thì thấy nàng đội một lá sen trên đầu, chậm rãi bơi lại gần.
Đêm ấy, ánh trăng huyền ảo.
Nàng như tiên nữ bước ra từ hoa sen, gương mặt không son phấn điểm tô mà vẫn xinh đẹp tuyệt trần, khiến ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Thẩm Diệu ngâm mình trong nước, nhẹ nhàng nói: "Gia, thiếp mới phát hiện thủy đạo của Kính Hồ thông ra ngoài kia. Nếu cứ bơi mãi, thiếp có thể rời khỏi Lục gia."
Còn muốn bỏ trốn, đừng hòng!
Ta nghiến răng, kéo nàng lên bờ. Y phục nàng ướt sũng, ta vội lấy áo choàng bọc nàng lại. Rời khỏi bờ hồ, ta đánh vào tay nàng một cái, hỏi: "Vậy sao ngươi không đi?"
Nàng tránh ánh mắt ta, cúi đầu nghịch lá sen, không nói gì. Ta nắm tay nàng, cùng nhau trở về Tỉnh Sơn viên.
Trên đường, ta lạnh lùng nói: "Nô tịch của ngươi vẫn còn trong tay ta, dù có rời khỏi Lục gia, ngươi cũng không có nơi nào để đi."
"Thiếp mới không đi." Thẩm Diệu tựa vào tay ta, vội vàng nói: "Thiếp luyến tiếc người."
Rồi nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Ôi chao, mắt của người sao lại đỏ hoe thế kia? Người bị thiếp dọa rồi sao?"
Ta véo nhẹ vào má nàng. Thẩm Diệu giơ cọng lau sậy lên, thản nhiên nói với ta: "Ở dưới nước thiếp có cọng lau sậy này, có thể đổi hơi thở, c.h.ế.t sao được."
Ngày hôm sau, ta liền ra lệnh lấp hồ Kính. Nàng lại nhắc đến chuyện về sau "Tỉnh Sơn viên" sẽ không còn bị ve sầu bám nữa, ta đã đồng ý rồi.
Chuyện cũ cứ thế ùa về trong tâm trí ta. Miêu Miêu của ta từ nhỏ đã lanh lợi như vậy, làm sao có thể bị hạng đàn bà ngu ngốc như Trương Ngọc Như hãm hại được!
Ta bỗng chốc đứng dậy, lớn tiếng gọi: "Người đâu! Mau đi mời Thiếu khanh Đại Lý Tự đến đây!" Ta không tin Thẩm Diệu cứ như vậy mà chết.