Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 10
Ta nhận lấy xem, mỗi phong thư đều đề "Nhị lang thân khải". Hừ, Nhị lang, gọi thật là thân mật.
(Trong thư)
"Đêm nay trăng tròn, hắn ở trong sân uống rượu thưởng hoa. Ta lại nhớ tới Nhị lang, lặng lẽ bẻ cành hoa đỗ quyên Nhị lang thích nhất đặt ở đầu giường, như vậy ta ngửi thấy hương hoa, liền giống như Nhị lang đang ở bên cạnh ta."
Ta nhớ tới dạo đó, Thẩm Diệu cực kỳ yêu thích hoa đỗ quyên. Y phục thêu hoa đỗ quyên, trên đầu cũng cài hoa đỗ quyên. Ngay cả trong màn giường, cũng thoang thoảng hương hoa đỗ quyên. Khi ta ôm nàng, cánh hoa rơi trên người nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, càng khiến ta yêu thương. Thì ra, hoa đỗ quyên lại mang ý nghĩa như vậy. Ta lại xem bức thư tiếp theo.
(Trong thư)
"Nhị lang! Nhị lang! Ta mơ thấy chúng ta đôi ngả chia ly, không thể gặp lại, từ trong cơn ác mộng khóc tỉnh. Hắn Lục Đoan Nghiên quyền cao chức trọng, ta sợ làm hại Nhị lang, chỉ có thể ủy thân cho hắn. Nhưng trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có mình chàng. Nhị lang, nhớ ngươi, thương ngươi, mong ngươi."
Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thẩm Diệu từ nhỏ đã không thích khóc, cho nên ta đối với chuyện nàng khóc ấn tượng rất sâu sắc. Đêm đó ta tỉnh lại, thấy nàng ngồi bên giường, lặng lẽ khóc, giống như hoa lê đẫm mưa, vừa yếu đuối vừa đau buồn. Ta tưởng nàng là vì chuyện ta sắp cưới vợ mà buồn, liền dịu dàng an ủi, yêu thương nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, cắn môi, không chịu nhìn ta lấy một cái.
Thì ra, nàng ta chán ghét ta, trong lòng lại thầm thương nhớ Lục Nhị. Xem hết bức thư này đến bức thư khác, tất cả đều là những lời nàng ta thổ lộ tâm tình với Lục Nhị. Thì ra, mỗi lần thân mật với ta, nàng ta đều cảm thấy ghê tởm.
Điều châm biếm nhất chính là, nét chữ viết thư của Thẩm Diệu, lại giống với chữ của ta đến năm phần. Nàng ta dùng chữ mà ta dạy, viết những lời yêu thương với nam nhân khác.
Lúc nàng ta mới đến Lục gia, vừa tròn mười tuổi. Ngày thường vốn lười biếng, không thích đọc sách viết chữ. Ta nhìn không được nét chữ xấu xí của nàng ta, nên đã nắm tay chỉ dạy. Mỗi lần ngồi vào thư phòng, Thẩm Diệu đều ngẩn người ra. Không bao lâu sau, liền giống như gà con mổ thóc, bắt đầu buồn ngủ. Bất kể ta làm thế nào vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nàng ta đều không xem vào nổi. May mà nàng ta thông minh, mài giũa tám năm, chữ viết cuối cùng cũng có năm phần phong cách của ta.
Lục Nhị vẫn đang ôm quần áo khóc lóc sụt sùi. Ta nhìn y phục kia đường kim mũi chỉ tinh tế, hiển nhiên là được may vá rất cẩn thận. Nhưng ta biết, Thẩm Diệu vốn vụng về, chẳng biết may vá gì. Những năm nay, ngay cả một cái túi thơm nàng ta cũng không thêu xong. Vậy mà lại làm cho Lục Nhị một bộ y phục, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư.
"Không! Không đúng!" Lục Nhị như bừng tỉnh từ trong mơ, lớn tiếng nói: "Ta sớm đã an bài cho Diệu Diệu thuyền đi Giang Nam, nàng ấy mạnh khỏe, sao lại nửa đêm nửa hôm rời đi? Trong này nhất định có điều mờ ám."
Cái tên chỉ biết ăn chơi như hắn, vậy mà cũng có lúc thông minh.
Trương Ngọc Như.
(Trong thư)
"Đêm nay trăng tròn, hắn ở trong sân uống rượu thưởng hoa. Ta lại nhớ tới Nhị lang, lặng lẽ bẻ cành hoa đỗ quyên Nhị lang thích nhất đặt ở đầu giường, như vậy ta ngửi thấy hương hoa, liền giống như Nhị lang đang ở bên cạnh ta."
Ta nhớ tới dạo đó, Thẩm Diệu cực kỳ yêu thích hoa đỗ quyên. Y phục thêu hoa đỗ quyên, trên đầu cũng cài hoa đỗ quyên. Ngay cả trong màn giường, cũng thoang thoảng hương hoa đỗ quyên. Khi ta ôm nàng, cánh hoa rơi trên người nàng, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng, càng khiến ta yêu thương. Thì ra, hoa đỗ quyên lại mang ý nghĩa như vậy. Ta lại xem bức thư tiếp theo.
(Trong thư)
"Nhị lang! Nhị lang! Ta mơ thấy chúng ta đôi ngả chia ly, không thể gặp lại, từ trong cơn ác mộng khóc tỉnh. Hắn Lục Đoan Nghiên quyền cao chức trọng, ta sợ làm hại Nhị lang, chỉ có thể ủy thân cho hắn. Nhưng trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có mình chàng. Nhị lang, nhớ ngươi, thương ngươi, mong ngươi."
Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thẩm Diệu từ nhỏ đã không thích khóc, cho nên ta đối với chuyện nàng khóc ấn tượng rất sâu sắc. Đêm đó ta tỉnh lại, thấy nàng ngồi bên giường, lặng lẽ khóc, giống như hoa lê đẫm mưa, vừa yếu đuối vừa đau buồn. Ta tưởng nàng là vì chuyện ta sắp cưới vợ mà buồn, liền dịu dàng an ủi, yêu thương nàng. Nàng nhắm chặt hai mắt, cắn môi, không chịu nhìn ta lấy một cái.
Thì ra, nàng ta chán ghét ta, trong lòng lại thầm thương nhớ Lục Nhị. Xem hết bức thư này đến bức thư khác, tất cả đều là những lời nàng ta thổ lộ tâm tình với Lục Nhị. Thì ra, mỗi lần thân mật với ta, nàng ta đều cảm thấy ghê tởm.
Điều châm biếm nhất chính là, nét chữ viết thư của Thẩm Diệu, lại giống với chữ của ta đến năm phần. Nàng ta dùng chữ mà ta dạy, viết những lời yêu thương với nam nhân khác.
Lúc nàng ta mới đến Lục gia, vừa tròn mười tuổi. Ngày thường vốn lười biếng, không thích đọc sách viết chữ. Ta nhìn không được nét chữ xấu xí của nàng ta, nên đã nắm tay chỉ dạy. Mỗi lần ngồi vào thư phòng, Thẩm Diệu đều ngẩn người ra. Không bao lâu sau, liền giống như gà con mổ thóc, bắt đầu buồn ngủ. Bất kể ta làm thế nào vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nàng ta đều không xem vào nổi. May mà nàng ta thông minh, mài giũa tám năm, chữ viết cuối cùng cũng có năm phần phong cách của ta.
Lục Nhị vẫn đang ôm quần áo khóc lóc sụt sùi. Ta nhìn y phục kia đường kim mũi chỉ tinh tế, hiển nhiên là được may vá rất cẩn thận. Nhưng ta biết, Thẩm Diệu vốn vụng về, chẳng biết may vá gì. Những năm nay, ngay cả một cái túi thơm nàng ta cũng không thêu xong. Vậy mà lại làm cho Lục Nhị một bộ y phục, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư.
"Không! Không đúng!" Lục Nhị như bừng tỉnh từ trong mơ, lớn tiếng nói: "Ta sớm đã an bài cho Diệu Diệu thuyền đi Giang Nam, nàng ấy mạnh khỏe, sao lại nửa đêm nửa hôm rời đi? Trong này nhất định có điều mờ ám."
Cái tên chỉ biết ăn chơi như hắn, vậy mà cũng có lúc thông minh.
Trương Ngọc Như.