Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân
Chương 10
Nhoáng cái cô cũng ở đây được mấy ngày, Lý Mai cuối cùng cũng hiểu đại khái về nơi này, thôn này rất hẻo lánh chỉ có hơn mười hộ gia đình, diện tích cũng không lớn.
Trong thôn có ít người, bởi vì hai năm trước mất mùa đa phần người cũng đã chạy nạn hết rồi, lưu lại cũng chỉ còn những người lớn tuổi với những người bị bệnh nặng. Trong thôn cũng chỉ có mình Trần Nghị là trai tráng khỏe mạnh.
Trời sáng, hai người rời giường, ăn cơm rồi cùng nhau đến bãi đất trồng trọt. Lý Mai cũng không làm việc. Một mình đứng nhìn Trần Nghị làm việc kỳ thật cô cũng rất ngượng ngùng. Cô cảm giác bản thân hiện tại như người ăn cơm trắng, những việc như cày cấy trồng trọt cô cũng không đụng tới. Cô sợ sẽ có thời điểm bản thân gây phiến toái cho hắn.
Mấy ngày này cùng ở chung một chỗ, Lý Mai phát hiện Trần Nghị là một người đàn ông khá tốt ít nhất hắn rất quan tâm đến cô. Hắn có thể xem là một tướng công tốt, tâm ý rõ ràng hơn so với mấy người trước kia theo đổi cô.
Hơn nữa hắn cũng là người thành thật, cô cũng từ hắn mới biết được hoàn cảnh của khối thân thể này.
Bọn họ thành thân chưa tới nửa tháng, hiện tại tên cô là Tú nương, trong nhà không có ai. Trước kia làm nha hoàn trong một phủ quan. Còn hắn gọi là Trần Nghị, năm nay đã 26 tuổi, theo lý thuyết ở cổ đại đàn ông 26 tuổi như hắn thì cũng có con được hơn mười tuổi rồi.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc cô tỉnh lại, hết thảy đều có thể giải thích, rốt cuộc điều kiện này của hắn sẽ không có cô nương nào để mắt tới.
Bất quá, nguyên thân tuy rằng gầy nhưng đôi tay non mịn. Hơn nữa ở trong nhà quan là nha hoàn hẳn cũng dành dùm được chút tiền. Nhưng thôn trang hẻo lánh như này, làm sao hai người có thể gặp được nhau chứ. Chẳng lẽ nguyên thân đã đắc tội với chủ tử nên bị bán đến nơi này?
Tự mình tưởng tượng như vậy cũng làm Lý Mai hiểu được chân tướng sự việc. Cũng chỉ có có thể cho là vậy thì mới lý giải những chuyện hiện nay.
Cô đoán Trần Nghị có thể đã dành hết tiền tích góp để mua nguyên thân về.
Bất quá Lý Mai tuy rằng có thể tạm chấp nhận chất lượng sinh hoạt không được cao như vậy, nhưng mỗi ngày đều ăn khoai lang đỏ cô thật sự thấy không ổn. Tính toán đi lên chợ nhìn thử xem có thể thấy cái gì đó để kiếm chút tiền. Hiện nguyên thân chỉ có hai bộ quần áo cũ cũng không biết mùa đông lạnh lẽo làm sao mà trải qua được. Vẫn phải mua mấy bộ quần áo. Nhưng mua quần áo thì cần phải có tiền nhưng trong túi Trần Nghị hẳn một phân tiền cũng không có.
Chờ buổi tối hắn về nhà, cả hai cùng ngồi ăn khoai lang đỏ, Lý Mai nhìn thoáng qua Trần Nghị thử mở miệng hỏi: “Ta muốn đi chợ. “
Trần Nghị buông đũa, sờ sờ trong túi của mình, một phân tiền cũng không có, hắn tuy rằng trước kia chưa từng có nữ nhân nhưng cũng biết nữ nhân dạo chợ sẽ muốn mua vật dụng gì đó. Hơn nữa Tú nương đã cùng hắn nói chuyện như vậy chắc hẳn nghĩ hắn sẽ cho nàng ít bạc.
Hắn mím môi, chờ ngày mai hắn vào rừng săn ít con mồi sống đem lên chợ bán để có chút tiền rồi lại mang cô đi chợ sau vậy.
Trần Nghị rũ mắt, “Quá mấy ngày ta mang nàng đi.”
“Ừ, được.” Lý Mai gật gật đầu, “Mấy ngày nay thời tiết có chút lạnh, ta muốn đi lên chợ nhìn xem có thể làm gì rồi mang bán, để tích cóp ít tiền mua quần áo.”
Trần Nghị nghe vậy bản thân có chút hổ thẹn. Hắn không có bản lĩnh mới khiến nữ nhân của mình phải chịu khổ.
Trần Nghị lần đầu tiên cảm thấy chán nản không thể nào xua tan được, về sau nếu có con, hắn có thể sẽ khiến con mình cũng chịu khổ?
Trần Nghị trầm mặc không có nói tiếp.
Lý Mai chỉ muốn nói ra những điều mình muốn, sau đó thử dò hỏi Trần Nghị, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“À, khá tốt.” Trần Nghị cảm thấy yết hầu có chút khô khốc nhìn khoai lang trong chén đột nhiên không muốn ăn nữa.
Hắn là một người đàn ông. Cư nhiên suy nghĩ còn không bằng nương tử của mình, thật sự rất mất mặt.
Trong thôn có ít người, bởi vì hai năm trước mất mùa đa phần người cũng đã chạy nạn hết rồi, lưu lại cũng chỉ còn những người lớn tuổi với những người bị bệnh nặng. Trong thôn cũng chỉ có mình Trần Nghị là trai tráng khỏe mạnh.
Trời sáng, hai người rời giường, ăn cơm rồi cùng nhau đến bãi đất trồng trọt. Lý Mai cũng không làm việc. Một mình đứng nhìn Trần Nghị làm việc kỳ thật cô cũng rất ngượng ngùng. Cô cảm giác bản thân hiện tại như người ăn cơm trắng, những việc như cày cấy trồng trọt cô cũng không đụng tới. Cô sợ sẽ có thời điểm bản thân gây phiến toái cho hắn.
Mấy ngày này cùng ở chung một chỗ, Lý Mai phát hiện Trần Nghị là một người đàn ông khá tốt ít nhất hắn rất quan tâm đến cô. Hắn có thể xem là một tướng công tốt, tâm ý rõ ràng hơn so với mấy người trước kia theo đổi cô.
Hơn nữa hắn cũng là người thành thật, cô cũng từ hắn mới biết được hoàn cảnh của khối thân thể này.
Bọn họ thành thân chưa tới nửa tháng, hiện tại tên cô là Tú nương, trong nhà không có ai. Trước kia làm nha hoàn trong một phủ quan. Còn hắn gọi là Trần Nghị, năm nay đã 26 tuổi, theo lý thuyết ở cổ đại đàn ông 26 tuổi như hắn thì cũng có con được hơn mười tuổi rồi.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc cô tỉnh lại, hết thảy đều có thể giải thích, rốt cuộc điều kiện này của hắn sẽ không có cô nương nào để mắt tới.
Bất quá, nguyên thân tuy rằng gầy nhưng đôi tay non mịn. Hơn nữa ở trong nhà quan là nha hoàn hẳn cũng dành dùm được chút tiền. Nhưng thôn trang hẻo lánh như này, làm sao hai người có thể gặp được nhau chứ. Chẳng lẽ nguyên thân đã đắc tội với chủ tử nên bị bán đến nơi này?
Tự mình tưởng tượng như vậy cũng làm Lý Mai hiểu được chân tướng sự việc. Cũng chỉ có có thể cho là vậy thì mới lý giải những chuyện hiện nay.
Cô đoán Trần Nghị có thể đã dành hết tiền tích góp để mua nguyên thân về.
Bất quá Lý Mai tuy rằng có thể tạm chấp nhận chất lượng sinh hoạt không được cao như vậy, nhưng mỗi ngày đều ăn khoai lang đỏ cô thật sự thấy không ổn. Tính toán đi lên chợ nhìn thử xem có thể thấy cái gì đó để kiếm chút tiền. Hiện nguyên thân chỉ có hai bộ quần áo cũ cũng không biết mùa đông lạnh lẽo làm sao mà trải qua được. Vẫn phải mua mấy bộ quần áo. Nhưng mua quần áo thì cần phải có tiền nhưng trong túi Trần Nghị hẳn một phân tiền cũng không có.
Chờ buổi tối hắn về nhà, cả hai cùng ngồi ăn khoai lang đỏ, Lý Mai nhìn thoáng qua Trần Nghị thử mở miệng hỏi: “Ta muốn đi chợ. “
Trần Nghị buông đũa, sờ sờ trong túi của mình, một phân tiền cũng không có, hắn tuy rằng trước kia chưa từng có nữ nhân nhưng cũng biết nữ nhân dạo chợ sẽ muốn mua vật dụng gì đó. Hơn nữa Tú nương đã cùng hắn nói chuyện như vậy chắc hẳn nghĩ hắn sẽ cho nàng ít bạc.
Hắn mím môi, chờ ngày mai hắn vào rừng săn ít con mồi sống đem lên chợ bán để có chút tiền rồi lại mang cô đi chợ sau vậy.
Trần Nghị rũ mắt, “Quá mấy ngày ta mang nàng đi.”
“Ừ, được.” Lý Mai gật gật đầu, “Mấy ngày nay thời tiết có chút lạnh, ta muốn đi lên chợ nhìn xem có thể làm gì rồi mang bán, để tích cóp ít tiền mua quần áo.”
Trần Nghị nghe vậy bản thân có chút hổ thẹn. Hắn không có bản lĩnh mới khiến nữ nhân của mình phải chịu khổ.
Trần Nghị lần đầu tiên cảm thấy chán nản không thể nào xua tan được, về sau nếu có con, hắn có thể sẽ khiến con mình cũng chịu khổ?
Trần Nghị trầm mặc không có nói tiếp.
Lý Mai chỉ muốn nói ra những điều mình muốn, sau đó thử dò hỏi Trần Nghị, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“À, khá tốt.” Trần Nghị cảm thấy yết hầu có chút khô khốc nhìn khoai lang trong chén đột nhiên không muốn ăn nữa.
Hắn là một người đàn ông. Cư nhiên suy nghĩ còn không bằng nương tử của mình, thật sự rất mất mặt.