Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 313: Chiến lược tạm thời rút lui



Diệp Phàm đứng trên tường thành, nhìn đàn hải thú rào rạt kéo tới, tức khắc liền cảm thấy da đầu tê dại.
Trước kia Diệp Phàm ở Bích Vân Tông cũng từng nghe nói tới hải thú triều, nhưng chỉ là xem miêu tả qua văn tự, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Phàm nhìn thấy tình cảnh khiến cho người ta phải sợ hãi như thế.
Từng đàn hải thú ô ô áp áp kéo tới, cực kỳ rậm rạp.
Diệp Phàm nhìn thấy một con sứa rất lớn khi hít vào thở ra thải một đống độc khí ra môi trường, trực tiếp đem tu sĩ cùng hải thú xung quanh nó huân chết.
Diệp Phàm nhìn thấy một đầu hải thú cao mấy chục mét, mọc ra hai cái đầu, thân thể khá là giống cá sấu.
Hải thú thể hình to lớn, đi trên đường, đem hải thú hình thể nhỏ hơn nó dẫm bẹp trợn trắng mắt.
Từng bầy hải xà người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên lao về phía tường thành, nỗ lực phun nọc độc.
……
“Tình huống không ổn lắm a!” Diệp Phàm nói.
Lục Hãn gật đầu: “Đúng vậy, diện tích của hải dương rộng hơn lục địa mấy chục lần, số lượng hải thú khẳng định nhiều hơn chúng ta không ít, nếu như bọn nó dùng chiến thuật biển người, chúng ta liền không phải là đối thủ, cũng may có rất nhiều hải thú không thể rời khỏi hải vực.”
“Ầm vang!” Pháo tinh thạch trên tường thành bắn về phía đàn hải thú.
Pháo tinh thạch bắn ra, không ít hải thú bị nổ thành tro bụi, nhưng pháo tinh thạch có một cái khuyết điểm, chỉ có thể đánh hải thú ở xa, hải thú tới gần liền không có cách nào công kích.
Rất nhiều hải thú tránh thoát khỏi pháo tinh thạch, bắt đầu công kích phía trên tường thành, đại trận hộ thành được kích hoạt, công kích của hải thú bị đánh ngược trở về.
“May mắn có Diệp thiếu thăng cấp trận pháp phòng hộ, bằng không chúng ta liền phiền toái.” Đào Vân Phỉ nói.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Bên trên thành lâu che kín cung tiễn thủ
Một mũi tên từ trong tay tu sĩ bắn ra, rơi vào trong đàn hải thú.
Diệp Phàm cau mày lại, lắc đầu nói: “Độ chính xác của cung tiễn thủ của chúng ta có phải hơi kém không?”
Bên dưới đều là hải thú, mũi tên bắn ra cũng không xem như thất bại, nhưng thân thể của hải thú quá cứng, rất nhiều mũi tên mà tu sĩ bắn ra lực đạo không đủ, căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng gì tới đàn hải thú.
Lục Hãn lắc đầu: “Chuyện này cũng không có biện pháp, cung tiễn thủ chỉ am hiểu công kích tầm xa, trong chiến đấu bình thường không chiếm ưu thế, phần lớn tu sĩ sẽ không coi bắn tên thành hạng mục chủ tu.”
Diệp Phàm gật đầu: “Nói cũng phải.”
“Đưa cung cho ta mượn.” Diệp Phàm nói với một tu sĩ.
Tu sĩ Kim Đan kia nghe vậy, lập tức đưa cho Diệp Phàm một cây cung chất lượng cao, Lục Hãn tò mò nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu muốn thử một lần sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Ừm.”
Diệp Phàm lấy từ trong bao đựng ra một mũi tên, mũi tên bay ra ngoài, xuyên thủng nguyên đan của một đầu hải thú Kim Đan kỳ, nguyên đan lập tức bạo nổ.
Thời điểm nguyên đan bạo nổ, vài hải thú xung quanh cũng bị ảnh hưởng tới, ngã đổ một tảng lớn.
“Tài bắn cung của Diệp thiếu thật xuất sắc!”
“Quá khen.” Linh hồn lực của Diệp Phàm hồn hậu, có thể nắm bắt quỹ đạo hành động của hải thú.
Diệp Phàm bắn ra mười mũi tên, mười mũi tên giết chết sáu đầu hải thú Kim Đan, khiến cho các cung tiễn thủ khác trên tường thành khâm phục không thôi.
……
Bích Vân Tông.
“Mẫu thân, ngươi muốn ra khỏi tông môn sao?” Diệp Cẩm Văn nhìn Giang Hàm Châu hỏi.
“Vừa nãy nhận được tin của liên minh, hải thú đi tới Tuyết Lĩnh, Bích Vân Tông chúng ta cần cử ra hai tu sĩ Nguyên Anh qua, ta cùng phụ thân của ngươi đi.” Giang Hàm Châu nói.
Diệp Cẩm Văn cau mày lại: “Sao lại phải thêm hai người?”
Giang Hàm Châu cau mày, nói: “Liên minh bên kia có thể là có Thần Phong Tông động tay động chân, nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của nhân tộc, chịu thiệt thì chịu thiệt một chút đi, phụ thân cùng mẫu thân đã nhàn nhã nhiều năm như vậy, cũng nên ra ngoài hoạt động nhiều chút.” Dưới tổ lật không có trứng lành, nếu như lúc này tất cả mọi người đều bo bo giữ mình, chờ tương lai hải thú chiếm cứ đại lục, vậy cũng không có nơi cho Bích Vân Tông dung thân.
“Nhị ca ngươi đi Thiên Hải Thành không biết thế nào?”
Diệp Cẩm Văn nghiêng đầu: “Đại ca gửi thư nói, nhị ca đi tới nơi nào cũng có thể sống rất khá, vừa tới Thiên Hải Thành liền chữa trị trận pháp hộ thành, lập công lớn, rất nhiều người đều hâm mộ hắn.”
Giang Hàm Châu gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
……
Thần Phong Tông.
“Ngươi muốn đi tiền tuyến sao?” Giang Lăng Tuyết nhìn Quý Lương Xuyên hỏi.
Quý Lương Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, Thần Phong Tông làm khôi thủ chính đạo, ta là thiếu tông chủ Thần Phong Tông, tự nhiên không thể vào lúc này làm rùa đen rút đầu.”
Diệp Phàm là đan sư Thiên cấp cũng dám tới nơi nguy hiểm nhất như Thiên Hải Thành, vừa đi còn chữa trị trận pháp phòng hộ, được rất nhiều trưởng lão của các tông môn tán đồng.
Không ít tu sĩ Nguyên Anh đều tán thưởng Diệp Phàm cao thượng, tuy rằng là đan sư, lại không chút nào sợ hãi nguy hiểm.
Thân phận của Diệp Phàm bại lộ, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm hắn, hắn sao có thể vào lúc này rơi xuống hạ phong.
Quý Lương Xuyên nhìn Giang Lăng Tuyết, “Chuyện Phạn Dạ chính là Diệp Phàm, ngươi có nghe qua chưa?”
Trái tim Giang Lăng Tuyết trầm xuống, gật đầu: “Nghe nói qua, cho dù hắn có phải Diệp Phàm hay không, đều không có quan hệ gì với ta.”
Quý Lương Xuyên nhìn Giang Lăng Tuyết, trầm mặc một lúc lâu, thật sự là không có quan hệ sao?
“Hải thú triều lần này không tầm thường, sau khi ta rời khỏi, ngươi nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày kết anh đi.” Quý Lương Xuyên nói.
Giang Lăng Tuyết gật đầu: “Được.”
Giang Lăng Tuyết cúi đầu, hải thú xâm lấn, liên minh vì động viên càng nhiều tán tu tự giác gia nhập trận chiến đấu này, liền nỗ lực lấy Diệp Phàm ra tuyên truyền.
Nghe nói hiện tại Diệp Phàm là đan sư Thiên cấp kiêm trận pháp sư Thiên cấp, trong lòng Giang Lăng Tuyết liền ít nhiều có chút không được tự nhiên.
……
Thiên Hải Thành.
Diệp Khải Hiền vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Phàm đang ở trong phòng vẽ phù lục.
Diệp Khải Hiền nhìn chồng phù lục bên cạnh, khá là ngoài ý muốn: “Ngươi vẽ không ít phù chú a!”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, nơi này không thích hợp luyện đan, vẽ phù lại không có ảnh hưởng gì, rất nhiều người đều tới mua với ta.” Thiên Hải Thành khắp nơi đều là hải thú, khi luyện đan sẽ tràn ra đan hương, dễ khiến cho hải thú bạo động.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Phải vậy không?”
Diệp Phàm: “Đúng vậy! Cục diện loạn thế này, nhiều thêm mấy tấm phù phòng thân cũng không phải là chuyện xấu.”
“Đúng rồi, đại ca, trên tay ta có mấy tấm phù không tồi, ngươi muốn không?” Diệp Phàm hỏi.
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm một cái: “Không cần, ngươi giữ lại cho chính mình dùng đi, ta chỉ cần có thanh kiếm này là được.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Đại ca thế này, nếu không phải có hắn tương trợ, chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có thể đánh quang côn.
“Sắp tới hải thú rất có thể sẽ có động tác lớn.” Diệp Khải Hiền nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.” Trí tuệ của hải thú Nguyên Anh kỳ không thấp, Diệp Phàm cảm giác được, có mấy con hải thú Nguyên Anh tụ tập lại với nhau, tựa hồ như là đang trù tính cái gì.
“Diệp thiếu tông chủ.” Nguyên Nhu vội vội vàng vàng đi tới.
Diệp Khải Hiền nhìn Nguyên Nhu: “Nguyên đạo hữu, làm sao vậy?”
Nguyên Nhu hít sâu một hơi, nói: “Vừa mới nhận được tin tức, liên minh phái người qua đưa vật tư, nhưng lại bị hải thú chặn lại ở Minh Nguyệt Cốc, bọn họ gửi tin cầu cứu tới, nhưng ta thấy hải thủ có vẻ sắp có động tác lớn, bốn cửa lớn đông tây nam bắc đều cần có Nguyên Anh kỳ tọa trấn, không rút ra được nhân thủ.”
Diệp Phàm đứng lên, nói: “Như vậy, để ta đi tiếp ứng đám trứng xui xẻo này đi.”
Diệp Khải Hiền nhìn Diệp Phàm: “Ngươi đi?”
Diệp Phàm gật đầu: “Không có việc gì.”
Diệp Phàm híp mắt, thầm nghĩ: Hắn tuy rằng chỉ có tu vi Kim Đan, nhưng đòn sát của hắn rất nhiều, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Diệp Khải Hiền nhìn về phía Nguyên Nhu: “Người tới đưa vật tư là ai, bọn họ bị hải thú gì chặn ở Minh Nguyệt Cốc?”
“Tới đưa vật tư là người của Hỏa Luyện Đường, tin tức truyền tới không được đầy đủ cho lắm, bọn họ hình như là bị một đầu hải thú Nguyên Anh sơ kỳ chặn lại, không thể ra ngoài.”
Diệp Phàm gật đầu: “Ta biết rồi.”
Diệp Phàm nhìn Diêp Khải Hiền: “Đại ca, ta đi một chút sẽ về.”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Cẩn thận một chút.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được.”
Diệp Phàm triệu hồi ra một chiếc phi thuyền, rời khỏi Thiên Hải Thành.
Ngao Tiểu No nhảy ra, vẻ mặt thỏa thuê đắc ý gào lên, “Mặt trời ở trên cao, hoa hồng cười với em, thái dương nói chào buổi sáng, ta vì sao lại cõng bao thuốc nổ……”
Diệp Phàm đầu đầy hắc tuyến: “Ngươi hát quá khó nghe!”
“Ngươi hát cũng khó nghe như vậy, ta không phải là vẫn nhịn?” Ngao Tiểu No hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm không vui nói: “Ngươi nói bậy cái gì đó, ta hát dễ nghe hơn ngươi nhiều.”
Ngao Tiểu No không để ý tới Diệp Phàm, đổi đề tài nói: “Thiên Hải Thành quá nhiều người, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Bên ngoài Thiên Hải Thành đều là địa bàn của hải thú, Diệp Phàm dán Ẩn Nấp Phù trên phi thuyền, hải thú không phát hiện ra được, liền cũng không công kích. Diệp Phàm nhìn thấy một đầu hải thú một chân dẫm xuống, phòng ốc dưới chân nó liền nát vụn.
“Nha, bên dưới có một tên phá bỏ cùng di dời chuyên nghiệp!” Ngao Tiểu No nói.
Diệp Phàm không để ý tới Ngao Tiểu No, đẩy nhanh tốc độ, Ngao Tiểu No cau mày nói: “Người tới đưa vật tư cũng không biết là bị thứ gì chặn ở trong sơn cốc, không phải là đã chết đi?”
Diệp Phàm đen mặt: “Câm miệng!”
Diệp Phàm thầm nghĩ: Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu như làm hỏng, vậy sẽ rất tổn hại tới mặt mũi của hắn.
……
Diệp Phàm đi theo chỉ dẫn của bản đồ, rất nhanh liền tìm được tới đích.
Một đầu yêu thú thật lớn đang không ngừng công kích phòng ngự trước cửa sơn cốc.
Cửa vào sơn cốc rất nhỏ, bị một pháp khí chắn, người bên trong tạm thời chưa xảy ra chuyện.
“Cửu Đầu Xà, à, chỉ có bảy cái đầu, là Thất Đầu Xà.” Ngao Tiểu No kinh nghi nói.
Cửu Đầu Xà là hung thú thượng cổ, truyền lưu tới nay đã ít lại càng ít, hiện tai phần lớn rắn nhiều đầu là biến dị mà thành, cũng có một ít là hậu duệ huyết mạch của Cửu Đầu Xà, sau khi huyết mạch của Cửu Đầu Xà thoái hóa, đầu liền có khả năng thiếu mất mấy cái.
Ngao Tiểu No sửng sốt nhìn yêu thú bên dưới, nói: “Diệp Phàm, thứ này không giống yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, tuy rằng chỉ có bảy cái đầu, nhưng huyết mạch của nó rất thuần, nếu thật sự đánh lên chỉ sợ sẽ tương đương với Nguyên Anh trung kỳ.”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm: “Bằng không, ta thấy ngươi vẫn nên chạy trốn đi.”
“Chạy trốn? Trong từ điển của ta không có hai chữ này!” Diệp Phàm khí phách hăng hái nói.
Ngao Tiểu No cau mày: “Không có sao! Ta thấy ngươi chạy trốn không ít lần a!”
Diệp Phàm không cho là đúng nói: “Ngươi thì biết cái gì! Đó không phải là chạy trốn, đó là chiến lược tạm thời rút lui!”
Ngao Tiểu No gật đầu: “Ngươi nói là chiến lược tam thời rút lui thì là chiến lược tạm thời rút lui đi, hiện tại chúng ta có phải nên tạm thời rút lui không?”
Diệp Phàm không cho là đúng nói: “Đánh còn chưa đánh, sao có thể rút lui, cho dù rút lui, vậy cũng phải đợi đến lúc đánh không lại rồi mới rút lui.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...