Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng - Trang 2
Chương 73: Công chúa vạn an (22)
Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do Thẩm Tường tự mình bày mưu tính kế[1], mục đích chính là khiến cho hôn phu và thứ muội phải thân bại danh liệt. Tuy rằng nàng là đích nữ của Thẩm gia, nhưng ở trong phủ lại không bằng một thứ nữ, phụ thân sủng thiếp diệt thê, mẫu thân ôm hận ly thế, sau khi mẫu thân mất, phụ thân nâng đỡ Nguyệt di nương chưởng gia, mà Thẩm Phinh Đình chính là thân sinh nữ nhi của Nguyệt di nương.
Phụ thân chướng mắt nàng, lại xem Thẩm Phinh Đình như châu báu, Thẩm Tường nhẫn nhịn nhiều năm, cho rằng chỉ cần xuất giá là sẽ không bị Nguyệt di nương tra tấn nữa. Không nghĩ tới lại vô tình nhìn thấy vị hôn phu Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình tình chàng ý thiếp, hắn còn nói muốn từ hôn Thẩm Tường, cầu thú Thẩm Phinh Đình.
Cũng may mẫu thân của nàng trên trời có linh, để nàng phát hiện ra y thư được che giấu dưới đáy rương của hồi môn[2].
Thẩm Tường muốn cho Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình tằng tịu với nhau trong phủ công chúa, không phải bọn họ muốn giẫm lên sự thống khổ của nàng, trở thành một đôi duyên trời tác hợp sao, vậy thì nàng sẽ giúp đỡ bọn họ, khiến cho chuyện của bọn họ lan rộng khắp kinh thành, để bọn họ làm trò cười trà dư tửu hậu[3] của mọi người.
Thẩm Tường biết địa vị của Lạc Hà công chúa bất phàm, Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên dám làm việc đó ở trong phủ đệ của người, người chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nàng chỉ cần chờ xem đôi cẩu nam nữ[4] này rơi đài, nhận hết khổ sở là được rồi.
Nhưng mà sự việc phát triển không giống như dự đoán của nàng, thanh danh của Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên bị huỷ hoại, nhưng Thẩm gia và Trương gia cũng bị nhục nhã tương đương.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác, trong lòng Thẩm Tường xấu hổ không thôi, thành ra nàng không chỉ oán hận Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, mà còn oán hận cả Lạc Hà công chúa.
1
***
Đan Nhi và Li Nhi điều tra một đêm, cuối cùng cũng điều tra ra Thẩm Tường, tuy rằng không biết nàng ta làm ra thuốc mê và xuân dược này như thế nào, nhưng việc này tuyệt đối có liên quan đến nàng.
Chuyện của Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, cùng tình cảnh của Thẩm Tường ở Thẩm phủ, vừa có động cơ gây án vừa có cơ hội xuống tay với hai người kia chỉ có một mình Thẩm Tường.
Đan Nhi và Li Nhi không quan tâm Thẩm Tường có đáng thương hay không, dám sử dụng thủ đoạn lên người công chúa, các nàng chỉ cảm thấy người này thập phần đáng giận.
Triệu Hâm nhìn công văn do các nàng sáng tác ra, "Không có tu dưỡng, đạo đức cá nhân có khiếm khuyết, khó trách hoàng huynh cứ thúc giục Thẩm thượng thư thoái vị."
Thẩm thượng thư là lão thần do tiên đế lưu lại, bởi vì thân có tư lịch, nên mặc dù hắn vừa vô dụng vừa hay cậy già lên mặt, nhưng Triệu Tấn vẫn không ép buộc hắn phải thoái vị.
Chuyện của ngày hôm ấy nhanh chóng lan truyền, tuy rằng không rõ nội tình, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ bất nhã kia của Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, liền có không ít người đoán được bọn họ làm xằng làm bậy trong phủ công chúa, bị hạ nhân phát hiện, khiến cho Lạc Hà công chúa giận dữ, trực tiếp phái người ném hết cả nhà Thẩm thượng thư và cả nhà Lâm An Hầu ra ngoài.
Bệ hạ cũng thuận thế miễn một năm bổng lộc của Thẩm thượng thư và Lâm An Hầu.
Sau sự kiện này, ai ai cũng biết nữ quyến của Thẩm gia và Trương gia bị khai trừ khỏi giới quý tộc, đắc tội với Lạc Hà công chúa, làm gì còn người nào dám qua lại cùng các nàng.
Tại Thẩm phủ, Thẩm thượng thư bị hoàng đế giận chó đánh mèo không màng đến sự cầu xin của Nguyệt di nương, tự mình hạ lệnh đưa Thẩm Phinh Đình tới từ đường, đợi mấy lời đồn đãi bình ổn xong, sẽ lập tức gả người cho Trương Đạo Hiên, làm chính thất hay làm thiếp thất đều được.
Tuy rằng Nguyệt di nương không có chứng cứ, nhưng lại chắc chắn là Thẩm Tường gây chuyện, hãm hại nữ nhi bảo bối của nàng, liền sử dụng đủ loại phương pháp tra tấn đối phương một hồi, dù sao Thẩm thượng thư vẫn luôn xem vị đích nữ này là sự tồn tại có cũng được mà không cũng chẳng sao, ví dụ như lúc nhìn thấy Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên ở cạnh nhau, hắn cũng không nghĩ tới người có hôn ước chân chính với Trương Đạo Hiên là Thẩm Tường.
Thẩm Tường không chịu đựng nổi sự khắt khe của Nguyệt di nương, trực tiếp hạ độc nàng ta, khiến cho nàng ta đau ốm liên miên, không nghĩ tới Nguyệt di nương đã trở thành ma ốm vậy mà còn có thể thêm mắm thêm muối[5] thổi gió bên gối[6] Thẩm thượng thư, nói Thẩm Tường là khắc tinh của Thẩm gia, Thẩm Phinh Đình xảy ra chuyện, nàng lại lâm bệnh nặng, có lẽ chính là do Thẩm Tường.
Kỳ thực suy đoán của Nguyệt di nương không sai, việc các nàng gặp chuyện ít nhiều gì cũng có liên quan đến Thẩm Tường.
Thẩm thượng thư vẫn luôn chán ghét nữ nhi Thẩm Tường này, lại lo lắng người tiếp theo xảy ra chuyện sẽ là mình, thà tin là có, còn hơn không tin, nên hắn liền nhanh chóng đưa Thẩm Tường tới một thôn trang ở vùng ngoại ô, khi nào Nguyệt di nương khỏi bệnh thì đón người trở về.
Thẩm Tường: "......"
Thị nữ thân cận của nàng vừa sắp xếp hành lý, vừa nhịn không được mở miệng: "Lão gia cũng thật độc ác, rõ ràng tiểu thư đã khổ như vậy."
Thẩm Tường không đau khổ, nàng chỉ càng thêm nhận thức rõ ràng phụ thân của nàng là người như thế nào, nàng tựa như có một thân y độc, lại tựa như không có gì cả.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về." Đôi mắt của Thẩm Tường hiện lên một tia tinh quang.
Nàng mới là đích trưởng nữ của Thẩm gia, nàng sẽ không để một di nương thứ nữ nhỏ nhoi chiếm đoạt vị trí của nàng, cướp đi tôn vinh vốn thuộc về nàng.
......
Sự kiện nổi bật nhất trong kinh thành dạo gần đây, là Thần Vương nhập kinh.
Tổ tiên của Thần Vương là huynh đệ với thái tổ[7] hoàng đế của Đại Hi, sau này được ban phong ấp Sở Tương, thông qua nhiều đời cha truyền con nối[8], đến bây giờ đã là đời thứ chín, Thần Vương hiện tại họ Triệu tên Dự, nghe nói tuấn mỹ vô song, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Mọi người trong kinh thành đều nhịn không được đổ dồn ánh mắt về phía đích nữ của tả tướng là Khương Minh Hi, có ai không biết, khi tiên đế còn tại vị, Thần Vương tiền nhiệm mang theo thế tử nhỏ tuổi nhập kinh, được tiên đế thiên ân, tứ hôn cho thế tử và Khương Minh Hi.
Khương Minh Hi là mỹ nhân nổi danh trong kinh thành, tài mạo song toàn, gia thế cao quý, đứng bên cạnh Thần Vương cũng xem như một đôi duyên trời tác hợp.
Bởi vì có một hôn ước như vậy tồn tại, nên tả tướng vẫn luôn chuẩn bị của hồi môn để nữ nhi có thể vẻ vang trở thành Thần Vương phi tương lai, kéo dài từ năm này qua năm khác, tới nay người cũng đã mười chín tuổi. Quý nữ mười chín tuổi chưa xuất giá, ít ỏi không có bao nhiêu người, tuy rằng có Lạc Hà công chúa như châu như ngọc làm ví dụ, nhưng Lạc Hà công chúa là ai, chưa nhắc đến mấy năm cầu phúc cho Đại Hi, nhàn vân dã hạc[9] thanh nhàn độ nhật[10], mặc dù không màng thế sự, nhưng cũng là tận tâm vì nước vì dân.
Người bình thường hiển nhiên không thể so sánh với nàng, tài hoa của nàng tướng mạo của nàng trí tuệ của nàng, người trong thiên hạ đều biết, cho dù là du hiệp võ lâm không có thiện cảm với triều đình, cũng không có ai nói nàng không tốt.
Tả tướng không dám so sánh nữ nhi nhà mình với công chúa, nên mấy năm nay hắn có gửi thư thúc giục Thần Vương mấy lần, thậm chí hắn còn thỉnh cầu bệ hạ để Thần Vương nhập kinh hoàn thành hôn sự.
Nhưng sau khi Thần Vương nhập kinh, một sự kiện khác khiến cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm lại xuất hiện.
Thần Vương mang theo một nữ tử nhập kinh, có người nhận ra, đó là đích nữ của Thẩm gia.
Thần Vương không trở về vương phủ của hắn ở kinh thành, cũng không tiến cung bái kiến bệ hạ hay là bái phỏng nhạc gia tương lai, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là đưa Thẩm tiểu thư trở về Thẩm phủ, hắn còn đích thân lên tiếng, "Thẩm tiểu thư chính là ân nhân cứu mạng của bổn vương, ai bạc đãi nàng, cũng chính là bạc đãi bổn vương."
Thẩm thượng thư nghe xong thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng hắn cũng không ngốc, ngày hôm sau lập tức thượng tấu tố cáo Thần Vương, nói Thần Vương nhúng tay vào gia sự của hắn.
Thần Vương phản bác, Thẩm tiểu thư là ân nhân cứu mạng của hắn, sao hắn có thể mặc kệ ân nhân chịu khổ.
Đan Nhi cũng hóng hớt bát quái một hồi, vừa trở về liền ríu rít kể lại, ai bảo gần đây sự kiện đáng chú ý nhất trong kinh thành chính là chuyện của Thần Vương và tiểu thư của Thẩm gia, còn về vị hôn thê[11] chân chính của Thần Vương là Khương Minh Hi, đã sớm bị người ta vứt ra sau đầu.
"Có phải chỗ này của Thần Vương có vấn đề hay không." Đan Nhi chỉ vào đầu,
Li Nhi trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi không thể lựa lời một chút à."
"Bằng không thì tại sao vị đó lại cư xử như vậy?" Đan Nhi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, trong những hoàng tộc tông thất nàng từng gặp mặt, người xuất sắc nhất chính là công chúa thanh tao phong nhã tài hoa, thứ hai là bệ hạ ôn hoà cần chính, thua kém hơn nữa thì cũng là ung dung hoa quý giống như Gia Dương công chúa và Khánh Phương công chúa.
Nói chung là nàng chưa từng nhìn thấy thành viên nào của hoàng thất có tính cách tựa như Thần Vương, chẳng lẽ phong thổ ở Sở Tương khác biệt với kinh thành? Khi Thần Vương tiền nhiệm mang theo Thần Vương hiện tại nhập kinh, công chúa vẫn đang lưu lại Đông Cung, nên hai người cùng lắm cũng chỉ lướt qua nhau vài lần.
Triệu Hâm vừa thưởng thức lễ vật sinh thần của Hoàng Hậu, vừa chậm rãi lên tiếng, "Hoàng huynh lại phải đau đầu rồi."
Không ngoài dự đoán của Triệu Hâm, hiện tại Triệu Tấn đang bị tả tướng quấn lấy không buông, luôn miệng nói Triệu Tấn hãy để Thần Vương và đích trưởng nữ của hắn thành thân ngay lập tức, bằng không, thanh danh của nữ nhi nhà hắn sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Tả tướng không hề nghĩ tới, Thần Vương sẽ không cho hắn mặt mũi như thế, thời điểm mới nhập kinh dây dưa cùng tiểu thư của Thẩm gia thì thôi đi, hắn mời Thần Vương đến phủ đệ nói chuyện, Thần Vương lại không chút nể tình, dáng vẻ không có chỗ nào giống như muốn hoàn thành hôn ước.
Đích trưởng nữ mà xưa nay hắn luôn xem như niềm kiêu ngạo bây giờ không dám bước chân ra khỏi cửa, vừa phải nghĩ cách từ chối lời mời của các yến hội hội thơ, vừa buồn rầu về việc của Thần Vương và Thẩm tiểu thư. Còn có mỗi lần hồi phủ, thê tử của hắn đều khóc lóc với hắn, kể lể hôm nay nàng ra ngoài bị những ai chê cười.
Tuy rằng Triệu Tấn bất mãn với việc tả tướng cứ thao thao bất tuyệt[12] về chuyện hôn sự của nữ nhi nhà hắn, nhưng cũng cảm thấy hành vi của Thần Vương không quá thoả đáng, nếu như yêu thích vị đích nữ kia của Thẩm gia, thì sau này nạp làm trắc phi là được, cần gì phải khiến cho tả tướng mất mặt.
Triệu Tấn suy nghĩ một lát rồi phân phó, "Triệu kiến Thần Vương."
Luận tướng mạo, Thần Vương Triệu Dự quả thực là một mỹ nam hiếm có, nghe nói năm đó Thần Vương phi cũng là một mỹ nhân nổi danh kinh thành, cảm quan[13] của Triệu Tấn đối với Thần Vương lại không tệ lắm, nên sau khi Thần Vương khuất thân thi lễ xong, Triệu Tấn liền nói thẳng, "Ngươi không còn nhỏ nữa, đến lúc phải nghênh thú chính phi rồi."
Thần Vương liếc nhìn tả tướng đang đứng bên cạnh, tựa hồ đã hiểu hết mọi chuyện, khoé miệng hơi nhếch lên, "Bệ hạ nói rất đúng."
Triệu Tấn ôn hoà đáp lại, "Nữ nhi của tả tướng Khương Minh Hi xuất thân danh môn, đoan trang hiền thục, đơn thuần lương thiện......"
Thần Vương đột nhiên lên tiếng, "Trong lòng thần đã có người khác, không phải tiểu thư Thẩm Tường của Thẩm gia thần không thú."
Triệu Tấn nhíu mày, "Hôn ước này là do phụ hoàng ra quyết định, vương thúc và tả tướng đều đồng ý, thánh chỉ tứ hôn của tiên đế vẫn còn đây."
"Thì làm sao." Thần Vương tuỳ ý trả lời, ánh mắt kiệt ngạo[14].
Mặc dù thần sắc của Triệu Tấn không hề thay đổi, nhưng toàn bộ ấn tượng tốt về Thần Vương trong quá khứ đều biến mất, năm đó tiên đế ngu ngốc, nhưng không có nghĩa là thánh chỉ của ông có thể bị hậu nhân tuỳ hứng phủ nhận, hơn nữa còn là phủ nhận bằng loại thái độ không chút tôn trọng như thế này.
Đôi mắt của Thần Vương sáng quắc, "Thỉnh bệ hạ hãy tứ hôn cho thần đệ và đích nữ của Thẩm gia, để nàng trở thành Vương phi của bổn vương."
Triệu Tấn tựa như không nghe thấy lời của hắn, lãnh đạm lên tiếng, "Thần Vương ngự tiền thất nghi[15], cấm túc 10 ngày."
Thần Vương có vẻ không cam lòng, nhưng lại không thể không tuân chỉ, khi đi cũng không thèm liếc nhìn tả tướng dù chỉ một chút. Hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân với một Khương Minh Hi chưa từng gặp mặt. Huống chi hiện tại hắn đã gặp được người mà mình yêu thương.
Thần Vương vừa rời đi, tả tướng liền quỳ xuống, "Thỉnh bệ hạ hãy thu hồi thánh chỉ tứ hôn của tiên đế, tiểu nữ phúc mỏng, không xứng với Thần Vương."
Sau khi chứng kiến khung cảnh ngày hôm nay, tả tướng nào dám nhận hôn sự này, chưa nhắc đến việc Thần Vương tình nguyện kháng chỉ cũng không muốn nghênh thú nữ nhi nhà hắn, cho dù nghênh thú, tả tướng còn sợ mối quan hệ thông gia này sẽ chuốc lấy tai hoạ cho hắn kìa.
Thần Vương chẳng qua chỉ là một vị vương gia nho nhỏ, vậy mà lại hành sự lỗ mãng như thế, một chút cảm xúc đó, cho dù là hắn cũng nhận ra rõ ràng, huỷ hôn, vừa là vì hạnh phúc của nữ nhi, vừa là vì an nguy của cả gia tộc,
Nhưng nghĩ tới đích trưởng nữ mà mình bồi dưỡng nhiều năm cư nhiên bị phế đi như vậy, trong lòng tả tướng lập tức đau đớn không thôi, đồng thời cũng ghi hận Thần Vương.
Thù này, hắn nhớ kỹ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả.
Triệu Tấn không cho hắn câu trả lời ngay lập tức, mà chỉ để hắn hồi phủ trước.
Dù sao cũng là thánh chỉ của tiên đế, Triệu Tấn không thể tuỳ tuỳ tiện tiện sửa lại được.
***
Nghe nói Thần Vương bị cấm túc, Thẩm Tường đang ở Thẩm phủ lo lắng không thôi, nhưng cũng vô pháp nghe ngóng thêm.
Buổi tối, Triệu Dự đột nhiên mở cửa sổ nhảy vào khuê phòng của nàng, Thẩm Tường vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thị nữ đang canh gác ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh lạ thì lên tiếng, "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ta gặp ác mộng thôi, ngươi đi ngủ đi, đêm nay không cần canh gác."
Sau khi đuổi thị nữ đi, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thần Vương, trong lòng có chút ngượng ngùng, gương mặt cũng phiếm hồng, may mắn hiện tại là ban đêm, hắn sẽ không nhìn thấy.
Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới, nam tử bị thương ở thôn trang lúc đó, lại chính là Thần Vương cao cao tại thượng[16].
Thẩm Tường nhớ đến chuyện hắn bị cấm túc, lo lắng mở miệng, "Nếu như bị người khác biết, thì phải làm sao bây giờ?"
Đôi mắt của Thần Vương trước sau như một[17] nhìn chằm chằm đối phương, khoé miệng hơi nhếch lên, "Những thủ vệ đấy của hoàng đế căn bản không quản nổi ta." Ngữ khí hàm chứa sự kiêu ngạo, thái độ thập phần khinh thường Triệu Tấn.
Thẩm Tường tựa hồ không nhận ra Thần Vương đang bất kính với bệ hạ, đáy mắt ngược lại hiện lên một tia sáng lập loè.
Thần Vương nhìn nàng, thần sắc dịu dàng, "Thẩm phủ có đối xử tốt với ngươi không?"
Thẩm Tường tự tin đáp lại, "Bọn họ không khi dễ được ta."
Thần Vương từng được nàng cứu giúp đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của nàng, điều khiến cho hắn vui vẻ hơn nữa, chính là người biết năng lực của nàng chỉ có một mình hắn, những người khác không nhìn thấy Thẩm Tường tốt đẹp bao nhiêu.
Bằng không bọn họ chắc chắn sẽ không khinh nhục nàng như vậy.
Nhớ đến ngày tháng cơm canh đạm bạc mà nàng phải trải qua khi còn ở thôn trang, cùng với thời điểm đưa nàng trở về, thái độ của Thẩm thượng thư và Nguyệt di nương kia đối với nàng, Thần Vương liền nhịn không được đau lòng.
"Nếu bọn họ lại tiếp tục khi dễ ngươi, thì ngươi hãy tới vương phủ của ta đi, ở nơi ấy sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám bất kính với ngươi."
Trong lòng Thẩm Tường ngọt ngào, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra một việc, thập phần lo lắng hỏi Thần Vương, "Ta nghe nói ngươi bị bệ hạ cấm túc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh mắt của Thần Vương trở nên sắc bén, đáng tiếc đây là kinh thành, chứ không phải Sở Tương của hắn.
"Tả tướng chạy đến chỗ của hoàng đế, muốn ta thành thân với nữ nhi nhà hắn." Thần Vương nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.
Ngữ khí của Thẩm Tường vừa chua xót vừa xen lẫn một chút ghen tị, "Ngươi và Khương tiểu thư vốn dĩ có hôn ước."
Nàng chẳng qua chỉ là cứu hắn một mạng mà thôi.
"Ta sẽ không thú nàng, Vương phi của ta chỉ có một mình ngươi." Thần Vương Triệu Dự nhìn chằm chằm nàng, ý tứ trong lời nói cực kỳ rõ ràng.
Thẩm Tường ngơ ngẩn, trong lòng hơi rung động, "Nhưng, nhưng đó là thánh chỉ."
"Vì ngươi, kháng chỉ thì có sao?" Thần Vương vuốt ve khuôn mặt của nàng, cúi đầu hôn lên.
Ám vệ trên nóc nhà phảng phất như trở thành một phần của bóng đêm, có rất ít người biết chuyện Thần Vương sở hữu võ công cao cường, Triệu Hâm lại không đành lòng mặc kệ hoàng huynh bị chôn sống, nên đã tiết lộ việc Thẩm Tường có một thân y độc cho hắn, thành ra khi cấm túc Thần Vương, trong các vệ binh bảo vệ Triệu Tấn cũng có người lưu tâm.
Mà Thần Vương quả thực rất tự phụ[18], đồng thời cũng quá xem thường vị thiên tử chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này.
***
Hôm nay Triệu Hâm tiến cung, gặp được một vị cô nương hoa nhan nguyệt mạo[19], khí chất tú nhã ở cung điện của Hoàng Hậu, Triệu Hâm vừa định mở miệng hỏi Hoàng Hậu,
Thì nàng đã đứng dậy, "Minh Hi bái kiến Lạc Hà công chúa." Khương Minh Hi khuất thân thi lễ, tuy rằng thân bị đả kích, trong lòng chắc hẳn không dễ chịu, nhưng cử chỉ hành động không hề xuất hiện dù chỉ một chút sai lầm, chẳng qua ngẫm lại, tả tướng bồi dưỡng nữ nhi dựa trên tiêu chuẩn của Vương phi, đương nhiên sẽ không quá kém cỏi rồi.
Sau khi biết thân phận của nàng, Triệu Hâm liền đoán được lý do nàng có mặt ở cung điện của Hoàng Hậu.
Mặc dù nguyên nhân Thần Vương bị cấm túc chưa lan truyền, nhưng rất nhiều người biết chuyện tả tướng tiến cung, cũng đoán được có khả năng cao là Thần Vương cự hôn[20], lập tức có đủ loại ánh mắt như đồng tình thương hại hoặc vui sướng khi người gặp hoạ hướng về Khương Minh Hi.
Tuy rằng trước đây có tin đồn tiểu thư của Thẩm gia và Thần Vương có tư tình, nhưng chẳng qua cũng chỉ là việc phong nguyệt mà thôi, điều chân chính khiến cho mọi người chê cười, chính là Thần Vương phi tương lai vậy mà lại bại dưới tay một Thẩm tiểu thư thua kém nàng về mọi mặt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ quả thực không nghĩ tới Thần Vương sẽ trực tiếp kháng chỉ, một khi từ hôn, thanh danh trong sạch trong quá khứ của Khương Minh Hi sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, cho dù nàng là đích trưởng nữ của tả tướng thì sao, rốt cuộc cũng chẳng còn ai nguyện ý thú nàng nữa. Phu nhân của tả tướng còn đang oán trách tả tướng, tại sao không tìm cách ép buộc Thần Vương thành thân với Minh Hi, tả tướng chỉ im lặng, hắn lại không thể nói vì tiền đồ[21] của Khương gia, vô luận là gả hay không gả, đều chỉ có thể hy sinh nữ nhi.
Tuy rằng bệ hạ vẫn chưa lên tiếng, nhưng Hoàng Hậu sao có thể không biết tâm tư của người bên gối, nếu sự việc cứ tiếp tục ồn ào như thế này, hơn phân nửa khả năng Triệu Tấn sẽ giải trừ hôn ước. Hoàng Hậu thương tiếc Khương Minh Hi, nên chủ động triệu kiến nàng tiến cung, vừa là an ủi nàng vừa là cho nàng ân điển, để người khác không quá xem nhẹ nàng.
Bên ngoài đồn đãi vớ vẩn cũng không thể khiến cho Khương Minh Hi thất thố[22], dáng vẻ thong dong, nhìn thấy Lạc Hà công chúa dường như muốn nói chuyện riêng với Hoàng Hậu liền kính cẩn lên tiếng, "Thần nữ nghe nói cung điện của Hoàng Hậu có một loại bánh tên là bánh hoa linh, hương vị thập phần thơm ngon vừa miệng, hy vọng nương nương có thể ân chuẩn cho phép thần nữ được thưởng thức."
Hoàng Hậu ôn hoà mỉm cười, phái vài thị nữ đưa nàng đi, còn đặc biệt dặn dò bọn họ phải hầu hạ cẩn thận, không được bạc đãi Khương tiểu thư.
Sau khi Khương Minh Hi rời đi, Hoàng Hậu mới thở dài, "Là một đứa trẻ ngoan."
Không tranh hơn thua, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cư xử lễ độ, người như vậy sao có thể không có người yêu thích.
Hoàng Hậu nói với Triệu Hâm, "Bổn cung dự định đề xuất chuyện sách phong Khương tiểu thư làm huyện chúa hoặc hương quân với bệ hạ. Rốt cuộc nàng vốn dĩ là Thần Vương phi do tiên đế nhận định, bây giờ hôn sự không thành, ban một tước vị hoàng gia khác cũng xem như là hợp tình hợp lý[23]."
Triệu Hâm gật đầu, "Hoàng huynh là người khoan dung, Khương gia lại là khổ chủ, chắc hẳn sẽ ân chuẩn."
Hoàng Hậu vui vẻ lôi kéo Triệu Hâm nói chuyện một hồi, có mắng Thần Vương không đàng hoàng, có bàn luận về những nỗi lo gần đây của bệ hạ, còn về Thẩm Tường, nàng thậm chí không nhớ rõ người này là ai.
"Hôm nay người triệu kiến ngươi không phải ta, mà là bệ hạ." Hoàng Hậu cười nói.
Triệu Hâm có chút kinh ngạc, bởi vì lo lắng hoàng huynh có vấn đề gì đó không thể tiết lộ, nên nàng liền nhanh chóng đi theo nội thị đến Chiêu Hoá Điện, nơi phê duyệt tấu chương của hoàng đế.
***
Li Nhi đứng bên ngoài phủ đệ để nghênh đón loan giá của công chúa, sau khi công chúa bước chân vào phủ, nàng nhạy bén cảm nhận được trạng thái của công chúa có vẻ hơi khác biệt so với thường ngày, lập tức quan tâm dò hỏi,
"Điện hạ, hôm nay trong cung có chuyện gì đặc biệt sao?"
Triệu Hâm hơi ngừng lại một chút, "Đã sắp xếp hành lí chưa?"
"??" Li Nhi ngẩn người, sau đấy liền nhớ đến chuyện rời khỏi kinh thành đi du sơn ngoạn thuỷ[23], chẳng qua không phải công chúa nói đợi năm sau tuyết rơi xong sao? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Li Nhi vẫn trả lời, "Đã sớm sắp xếp thoả đáng."
Tâm tư của nha đầu Đan Nhi kia cũng đã sớm bay tới phương xa rồi.
Triệu Hâm gật đầu, "Vậy thì khởi hành đi."
Mười lăm phút sau, tin tức công chúa muốn xuất phát trước thời hạn nhanh chóng lan truyền khắp phủ, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên công chúa thay đổi chủ ý, đột nhiên nghĩ ra những ý tưởng mới lạ càng là chuyện thường xuyên.
Sau khi dùng bữa trưa xong, loan giá đã được an bài bên ngoài phủ công chúa, "Tuỳ thời đều có thể xuất phát." Li Nhi kính cẩn mở miệng, mặc dù thần sắc vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh trầm ổn, nhưng trong lòng nàng đã sớm kích động nhảy nhót không ít lần rồi.
Đan Nhi thắc mắc, "Không cần phái người thông báo một câu với hoàng cung sao?"
Triệu Hâm lắc đầu, "Không cần, chúng ta xuất phát thôi."
Rời khỏi kinh thành, trên loan giá rộng rãi thoải mái, Đan Nhi thập phần vui vẻ nói về hành trình với công chúa, "Dựa theo kế hoạch, điểm đến tiếp theo của chúng ta là Lan Lăng, nghe nói người dân ở Lan Lăng không ai không am hiểu ủ rượu, tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây......"
Triệu Hâm tàn nhẫn hắt nước lạnh vào mặt nàng, "Không phải Lan Lăng, điểm đến tiếp theo của chúng ta là Sở Tương."
Tác giả có lời muốn nói: Loại Vương gia này, ta cự tuyệt.
Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ yêu thích một vị Vương gia duy nhất, các tiểu thiên sứ hãy đoán xem hắn là ai đi, hắc hắc.
[1] Bày mưu tính kế: Suy tính bàn bạc để làm những việc không đàng hoàng.
[2] Của hồi môn: Là sự chuyển giao tài sản của cha mẹ trong cuộc hôn nhân của con gái.
[3] Trà dư tửu hậu: Chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu, những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
[4] Cẩu nam nữ: Một câu chửi, so sánh một cặp đôi như hai con chó, hoặc súc vật.
[5] Thêm mắm thêm muối: Thêm vào những tình tiết, chi tiết nhỏ nhặt.
[6] Thổi gió bên gối: Thường ám chỉ lời nỉ non của vợ bên tai chồng. Hàm ý tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
[7] Thái tổ: Miếu hiệu do những người đời sau suy tôn vị vua khai quốc, hoặc vị vua đã lập ra một triều đại mới.
[8] Cha truyền con nối: Kế tục chức tước, địa vị, cha trước con sau nối tiếp từ đời này sang đời khác.
[9] Nhàn vân dã hạc: Chỉ người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.
[10] Thanh nhàn độ nhật: Cả ngày không làm gì, thích làm gì thì làm nấy.
[11] Vị hôn thê: Vợ chưa cưới.
[12] Thao thao bất tuyệt: Nói liên hồi, nói không dứt, tưởng như không bao ngừng.
[13] Cảm quan: Nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.
[14] Kiệt ngạo: Kiêu căng ngạo mạn.
[15] Ngự tiền thất nghi: Thất lễ trước vua.
[16] Cao cao tại thượng: Vị trí cao, tôn quý trong xã hội, cụm từ này còn được dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới, lúc nào cũng cho mình là đúng:)))))
[17] Trước sau như một: Giữ nguyên, không thay đổi.
[18] Tự phụ: Kiêu căng, ảo tưởng về bản thân, xem mình luôn là nhất, điều mình nói là đúng đắn mà coi thường mọi người xung quanh.
1
[19] Hoa nhan nguyệt mạo: Dung mạo như hoa như trăng.
[20] Cự hôn: Từ chối một cuộc hôn sự đã được sắp xếp trước.
[21] Tiền đồ: Tương lai, triển vọng.
[22] Thất thố: Sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
[23] Hợp tình hợp lý: Thoả đáng về mặt tình cảm và lý lẽ.
[24] Du sơn ngoạn thuỷ: Ám chỉ việc đi du ngoạn núi non – ngắm cảnh sông nước hữu tình.
==========
Vương gia kiêu căng, tự phụ, không biết lễ nghĩa, trên dưới x Tiểu thư biết đối phương có hôn ước nhưng vẫn dây dưa không dứt
+
Đúng tra nam tiện nữ, được cả đôi.
Tội chị gái Khương Minh Hi:)))))
Phụ thân chướng mắt nàng, lại xem Thẩm Phinh Đình như châu báu, Thẩm Tường nhẫn nhịn nhiều năm, cho rằng chỉ cần xuất giá là sẽ không bị Nguyệt di nương tra tấn nữa. Không nghĩ tới lại vô tình nhìn thấy vị hôn phu Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình tình chàng ý thiếp, hắn còn nói muốn từ hôn Thẩm Tường, cầu thú Thẩm Phinh Đình.
Cũng may mẫu thân của nàng trên trời có linh, để nàng phát hiện ra y thư được che giấu dưới đáy rương của hồi môn[2].
Thẩm Tường muốn cho Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình tằng tịu với nhau trong phủ công chúa, không phải bọn họ muốn giẫm lên sự thống khổ của nàng, trở thành một đôi duyên trời tác hợp sao, vậy thì nàng sẽ giúp đỡ bọn họ, khiến cho chuyện của bọn họ lan rộng khắp kinh thành, để bọn họ làm trò cười trà dư tửu hậu[3] của mọi người.
Thẩm Tường biết địa vị của Lạc Hà công chúa bất phàm, Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên dám làm việc đó ở trong phủ đệ của người, người chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.
Nàng chỉ cần chờ xem đôi cẩu nam nữ[4] này rơi đài, nhận hết khổ sở là được rồi.
Nhưng mà sự việc phát triển không giống như dự đoán của nàng, thanh danh của Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên bị huỷ hoại, nhưng Thẩm gia và Trương gia cũng bị nhục nhã tương đương.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác, trong lòng Thẩm Tường xấu hổ không thôi, thành ra nàng không chỉ oán hận Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, mà còn oán hận cả Lạc Hà công chúa.
1
***
Đan Nhi và Li Nhi điều tra một đêm, cuối cùng cũng điều tra ra Thẩm Tường, tuy rằng không biết nàng ta làm ra thuốc mê và xuân dược này như thế nào, nhưng việc này tuyệt đối có liên quan đến nàng.
Chuyện của Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, cùng tình cảnh của Thẩm Tường ở Thẩm phủ, vừa có động cơ gây án vừa có cơ hội xuống tay với hai người kia chỉ có một mình Thẩm Tường.
Đan Nhi và Li Nhi không quan tâm Thẩm Tường có đáng thương hay không, dám sử dụng thủ đoạn lên người công chúa, các nàng chỉ cảm thấy người này thập phần đáng giận.
Triệu Hâm nhìn công văn do các nàng sáng tác ra, "Không có tu dưỡng, đạo đức cá nhân có khiếm khuyết, khó trách hoàng huynh cứ thúc giục Thẩm thượng thư thoái vị."
Thẩm thượng thư là lão thần do tiên đế lưu lại, bởi vì thân có tư lịch, nên mặc dù hắn vừa vô dụng vừa hay cậy già lên mặt, nhưng Triệu Tấn vẫn không ép buộc hắn phải thoái vị.
Chuyện của ngày hôm ấy nhanh chóng lan truyền, tuy rằng không rõ nội tình, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ bất nhã kia của Trương Đạo Hiên và Thẩm Phinh Đình, liền có không ít người đoán được bọn họ làm xằng làm bậy trong phủ công chúa, bị hạ nhân phát hiện, khiến cho Lạc Hà công chúa giận dữ, trực tiếp phái người ném hết cả nhà Thẩm thượng thư và cả nhà Lâm An Hầu ra ngoài.
Bệ hạ cũng thuận thế miễn một năm bổng lộc của Thẩm thượng thư và Lâm An Hầu.
Sau sự kiện này, ai ai cũng biết nữ quyến của Thẩm gia và Trương gia bị khai trừ khỏi giới quý tộc, đắc tội với Lạc Hà công chúa, làm gì còn người nào dám qua lại cùng các nàng.
Tại Thẩm phủ, Thẩm thượng thư bị hoàng đế giận chó đánh mèo không màng đến sự cầu xin của Nguyệt di nương, tự mình hạ lệnh đưa Thẩm Phinh Đình tới từ đường, đợi mấy lời đồn đãi bình ổn xong, sẽ lập tức gả người cho Trương Đạo Hiên, làm chính thất hay làm thiếp thất đều được.
Tuy rằng Nguyệt di nương không có chứng cứ, nhưng lại chắc chắn là Thẩm Tường gây chuyện, hãm hại nữ nhi bảo bối của nàng, liền sử dụng đủ loại phương pháp tra tấn đối phương một hồi, dù sao Thẩm thượng thư vẫn luôn xem vị đích nữ này là sự tồn tại có cũng được mà không cũng chẳng sao, ví dụ như lúc nhìn thấy Thẩm Phinh Đình và Trương Đạo Hiên ở cạnh nhau, hắn cũng không nghĩ tới người có hôn ước chân chính với Trương Đạo Hiên là Thẩm Tường.
Thẩm Tường không chịu đựng nổi sự khắt khe của Nguyệt di nương, trực tiếp hạ độc nàng ta, khiến cho nàng ta đau ốm liên miên, không nghĩ tới Nguyệt di nương đã trở thành ma ốm vậy mà còn có thể thêm mắm thêm muối[5] thổi gió bên gối[6] Thẩm thượng thư, nói Thẩm Tường là khắc tinh của Thẩm gia, Thẩm Phinh Đình xảy ra chuyện, nàng lại lâm bệnh nặng, có lẽ chính là do Thẩm Tường.
Kỳ thực suy đoán của Nguyệt di nương không sai, việc các nàng gặp chuyện ít nhiều gì cũng có liên quan đến Thẩm Tường.
Thẩm thượng thư vẫn luôn chán ghét nữ nhi Thẩm Tường này, lại lo lắng người tiếp theo xảy ra chuyện sẽ là mình, thà tin là có, còn hơn không tin, nên hắn liền nhanh chóng đưa Thẩm Tường tới một thôn trang ở vùng ngoại ô, khi nào Nguyệt di nương khỏi bệnh thì đón người trở về.
Thẩm Tường: "......"
Thị nữ thân cận của nàng vừa sắp xếp hành lý, vừa nhịn không được mở miệng: "Lão gia cũng thật độc ác, rõ ràng tiểu thư đã khổ như vậy."
Thẩm Tường không đau khổ, nàng chỉ càng thêm nhận thức rõ ràng phụ thân của nàng là người như thế nào, nàng tựa như có một thân y độc, lại tựa như không có gì cả.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về." Đôi mắt của Thẩm Tường hiện lên một tia tinh quang.
Nàng mới là đích trưởng nữ của Thẩm gia, nàng sẽ không để một di nương thứ nữ nhỏ nhoi chiếm đoạt vị trí của nàng, cướp đi tôn vinh vốn thuộc về nàng.
......
Sự kiện nổi bật nhất trong kinh thành dạo gần đây, là Thần Vương nhập kinh.
Tổ tiên của Thần Vương là huynh đệ với thái tổ[7] hoàng đế của Đại Hi, sau này được ban phong ấp Sở Tương, thông qua nhiều đời cha truyền con nối[8], đến bây giờ đã là đời thứ chín, Thần Vương hiện tại họ Triệu tên Dự, nghe nói tuấn mỹ vô song, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Mọi người trong kinh thành đều nhịn không được đổ dồn ánh mắt về phía đích nữ của tả tướng là Khương Minh Hi, có ai không biết, khi tiên đế còn tại vị, Thần Vương tiền nhiệm mang theo thế tử nhỏ tuổi nhập kinh, được tiên đế thiên ân, tứ hôn cho thế tử và Khương Minh Hi.
Khương Minh Hi là mỹ nhân nổi danh trong kinh thành, tài mạo song toàn, gia thế cao quý, đứng bên cạnh Thần Vương cũng xem như một đôi duyên trời tác hợp.
Bởi vì có một hôn ước như vậy tồn tại, nên tả tướng vẫn luôn chuẩn bị của hồi môn để nữ nhi có thể vẻ vang trở thành Thần Vương phi tương lai, kéo dài từ năm này qua năm khác, tới nay người cũng đã mười chín tuổi. Quý nữ mười chín tuổi chưa xuất giá, ít ỏi không có bao nhiêu người, tuy rằng có Lạc Hà công chúa như châu như ngọc làm ví dụ, nhưng Lạc Hà công chúa là ai, chưa nhắc đến mấy năm cầu phúc cho Đại Hi, nhàn vân dã hạc[9] thanh nhàn độ nhật[10], mặc dù không màng thế sự, nhưng cũng là tận tâm vì nước vì dân.
Người bình thường hiển nhiên không thể so sánh với nàng, tài hoa của nàng tướng mạo của nàng trí tuệ của nàng, người trong thiên hạ đều biết, cho dù là du hiệp võ lâm không có thiện cảm với triều đình, cũng không có ai nói nàng không tốt.
Tả tướng không dám so sánh nữ nhi nhà mình với công chúa, nên mấy năm nay hắn có gửi thư thúc giục Thần Vương mấy lần, thậm chí hắn còn thỉnh cầu bệ hạ để Thần Vương nhập kinh hoàn thành hôn sự.
Nhưng sau khi Thần Vương nhập kinh, một sự kiện khác khiến cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm lại xuất hiện.
Thần Vương mang theo một nữ tử nhập kinh, có người nhận ra, đó là đích nữ của Thẩm gia.
Thần Vương không trở về vương phủ của hắn ở kinh thành, cũng không tiến cung bái kiến bệ hạ hay là bái phỏng nhạc gia tương lai, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là đưa Thẩm tiểu thư trở về Thẩm phủ, hắn còn đích thân lên tiếng, "Thẩm tiểu thư chính là ân nhân cứu mạng của bổn vương, ai bạc đãi nàng, cũng chính là bạc đãi bổn vương."
Thẩm thượng thư nghe xong thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng hắn cũng không ngốc, ngày hôm sau lập tức thượng tấu tố cáo Thần Vương, nói Thần Vương nhúng tay vào gia sự của hắn.
Thần Vương phản bác, Thẩm tiểu thư là ân nhân cứu mạng của hắn, sao hắn có thể mặc kệ ân nhân chịu khổ.
Đan Nhi cũng hóng hớt bát quái một hồi, vừa trở về liền ríu rít kể lại, ai bảo gần đây sự kiện đáng chú ý nhất trong kinh thành chính là chuyện của Thần Vương và tiểu thư của Thẩm gia, còn về vị hôn thê[11] chân chính của Thần Vương là Khương Minh Hi, đã sớm bị người ta vứt ra sau đầu.
"Có phải chỗ này của Thần Vương có vấn đề hay không." Đan Nhi chỉ vào đầu,
Li Nhi trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi không thể lựa lời một chút à."
"Bằng không thì tại sao vị đó lại cư xử như vậy?" Đan Nhi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, trong những hoàng tộc tông thất nàng từng gặp mặt, người xuất sắc nhất chính là công chúa thanh tao phong nhã tài hoa, thứ hai là bệ hạ ôn hoà cần chính, thua kém hơn nữa thì cũng là ung dung hoa quý giống như Gia Dương công chúa và Khánh Phương công chúa.
Nói chung là nàng chưa từng nhìn thấy thành viên nào của hoàng thất có tính cách tựa như Thần Vương, chẳng lẽ phong thổ ở Sở Tương khác biệt với kinh thành? Khi Thần Vương tiền nhiệm mang theo Thần Vương hiện tại nhập kinh, công chúa vẫn đang lưu lại Đông Cung, nên hai người cùng lắm cũng chỉ lướt qua nhau vài lần.
Triệu Hâm vừa thưởng thức lễ vật sinh thần của Hoàng Hậu, vừa chậm rãi lên tiếng, "Hoàng huynh lại phải đau đầu rồi."
Không ngoài dự đoán của Triệu Hâm, hiện tại Triệu Tấn đang bị tả tướng quấn lấy không buông, luôn miệng nói Triệu Tấn hãy để Thần Vương và đích trưởng nữ của hắn thành thân ngay lập tức, bằng không, thanh danh của nữ nhi nhà hắn sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Tả tướng không hề nghĩ tới, Thần Vương sẽ không cho hắn mặt mũi như thế, thời điểm mới nhập kinh dây dưa cùng tiểu thư của Thẩm gia thì thôi đi, hắn mời Thần Vương đến phủ đệ nói chuyện, Thần Vương lại không chút nể tình, dáng vẻ không có chỗ nào giống như muốn hoàn thành hôn ước.
Đích trưởng nữ mà xưa nay hắn luôn xem như niềm kiêu ngạo bây giờ không dám bước chân ra khỏi cửa, vừa phải nghĩ cách từ chối lời mời của các yến hội hội thơ, vừa buồn rầu về việc của Thần Vương và Thẩm tiểu thư. Còn có mỗi lần hồi phủ, thê tử của hắn đều khóc lóc với hắn, kể lể hôm nay nàng ra ngoài bị những ai chê cười.
Tuy rằng Triệu Tấn bất mãn với việc tả tướng cứ thao thao bất tuyệt[12] về chuyện hôn sự của nữ nhi nhà hắn, nhưng cũng cảm thấy hành vi của Thần Vương không quá thoả đáng, nếu như yêu thích vị đích nữ kia của Thẩm gia, thì sau này nạp làm trắc phi là được, cần gì phải khiến cho tả tướng mất mặt.
Triệu Tấn suy nghĩ một lát rồi phân phó, "Triệu kiến Thần Vương."
Luận tướng mạo, Thần Vương Triệu Dự quả thực là một mỹ nam hiếm có, nghe nói năm đó Thần Vương phi cũng là một mỹ nhân nổi danh kinh thành, cảm quan[13] của Triệu Tấn đối với Thần Vương lại không tệ lắm, nên sau khi Thần Vương khuất thân thi lễ xong, Triệu Tấn liền nói thẳng, "Ngươi không còn nhỏ nữa, đến lúc phải nghênh thú chính phi rồi."
Thần Vương liếc nhìn tả tướng đang đứng bên cạnh, tựa hồ đã hiểu hết mọi chuyện, khoé miệng hơi nhếch lên, "Bệ hạ nói rất đúng."
Triệu Tấn ôn hoà đáp lại, "Nữ nhi của tả tướng Khương Minh Hi xuất thân danh môn, đoan trang hiền thục, đơn thuần lương thiện......"
Thần Vương đột nhiên lên tiếng, "Trong lòng thần đã có người khác, không phải tiểu thư Thẩm Tường của Thẩm gia thần không thú."
Triệu Tấn nhíu mày, "Hôn ước này là do phụ hoàng ra quyết định, vương thúc và tả tướng đều đồng ý, thánh chỉ tứ hôn của tiên đế vẫn còn đây."
"Thì làm sao." Thần Vương tuỳ ý trả lời, ánh mắt kiệt ngạo[14].
Mặc dù thần sắc của Triệu Tấn không hề thay đổi, nhưng toàn bộ ấn tượng tốt về Thần Vương trong quá khứ đều biến mất, năm đó tiên đế ngu ngốc, nhưng không có nghĩa là thánh chỉ của ông có thể bị hậu nhân tuỳ hứng phủ nhận, hơn nữa còn là phủ nhận bằng loại thái độ không chút tôn trọng như thế này.
Đôi mắt của Thần Vương sáng quắc, "Thỉnh bệ hạ hãy tứ hôn cho thần đệ và đích nữ của Thẩm gia, để nàng trở thành Vương phi của bổn vương."
Triệu Tấn tựa như không nghe thấy lời của hắn, lãnh đạm lên tiếng, "Thần Vương ngự tiền thất nghi[15], cấm túc 10 ngày."
Thần Vương có vẻ không cam lòng, nhưng lại không thể không tuân chỉ, khi đi cũng không thèm liếc nhìn tả tướng dù chỉ một chút. Hắn vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân với một Khương Minh Hi chưa từng gặp mặt. Huống chi hiện tại hắn đã gặp được người mà mình yêu thương.
Thần Vương vừa rời đi, tả tướng liền quỳ xuống, "Thỉnh bệ hạ hãy thu hồi thánh chỉ tứ hôn của tiên đế, tiểu nữ phúc mỏng, không xứng với Thần Vương."
Sau khi chứng kiến khung cảnh ngày hôm nay, tả tướng nào dám nhận hôn sự này, chưa nhắc đến việc Thần Vương tình nguyện kháng chỉ cũng không muốn nghênh thú nữ nhi nhà hắn, cho dù nghênh thú, tả tướng còn sợ mối quan hệ thông gia này sẽ chuốc lấy tai hoạ cho hắn kìa.
Thần Vương chẳng qua chỉ là một vị vương gia nho nhỏ, vậy mà lại hành sự lỗ mãng như thế, một chút cảm xúc đó, cho dù là hắn cũng nhận ra rõ ràng, huỷ hôn, vừa là vì hạnh phúc của nữ nhi, vừa là vì an nguy của cả gia tộc,
Nhưng nghĩ tới đích trưởng nữ mà mình bồi dưỡng nhiều năm cư nhiên bị phế đi như vậy, trong lòng tả tướng lập tức đau đớn không thôi, đồng thời cũng ghi hận Thần Vương.
Thù này, hắn nhớ kỹ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn trả lại tất cả.
Triệu Tấn không cho hắn câu trả lời ngay lập tức, mà chỉ để hắn hồi phủ trước.
Dù sao cũng là thánh chỉ của tiên đế, Triệu Tấn không thể tuỳ tuỳ tiện tiện sửa lại được.
***
Nghe nói Thần Vương bị cấm túc, Thẩm Tường đang ở Thẩm phủ lo lắng không thôi, nhưng cũng vô pháp nghe ngóng thêm.
Buổi tối, Triệu Dự đột nhiên mở cửa sổ nhảy vào khuê phòng của nàng, Thẩm Tường vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thị nữ đang canh gác ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh lạ thì lên tiếng, "Tiểu thư, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ta gặp ác mộng thôi, ngươi đi ngủ đi, đêm nay không cần canh gác."
Sau khi đuổi thị nữ đi, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thần Vương, trong lòng có chút ngượng ngùng, gương mặt cũng phiếm hồng, may mắn hiện tại là ban đêm, hắn sẽ không nhìn thấy.
Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới, nam tử bị thương ở thôn trang lúc đó, lại chính là Thần Vương cao cao tại thượng[16].
Thẩm Tường nhớ đến chuyện hắn bị cấm túc, lo lắng mở miệng, "Nếu như bị người khác biết, thì phải làm sao bây giờ?"
Đôi mắt của Thần Vương trước sau như một[17] nhìn chằm chằm đối phương, khoé miệng hơi nhếch lên, "Những thủ vệ đấy của hoàng đế căn bản không quản nổi ta." Ngữ khí hàm chứa sự kiêu ngạo, thái độ thập phần khinh thường Triệu Tấn.
Thẩm Tường tựa hồ không nhận ra Thần Vương đang bất kính với bệ hạ, đáy mắt ngược lại hiện lên một tia sáng lập loè.
Thần Vương nhìn nàng, thần sắc dịu dàng, "Thẩm phủ có đối xử tốt với ngươi không?"
Thẩm Tường tự tin đáp lại, "Bọn họ không khi dễ được ta."
Thần Vương từng được nàng cứu giúp đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của nàng, điều khiến cho hắn vui vẻ hơn nữa, chính là người biết năng lực của nàng chỉ có một mình hắn, những người khác không nhìn thấy Thẩm Tường tốt đẹp bao nhiêu.
Bằng không bọn họ chắc chắn sẽ không khinh nhục nàng như vậy.
Nhớ đến ngày tháng cơm canh đạm bạc mà nàng phải trải qua khi còn ở thôn trang, cùng với thời điểm đưa nàng trở về, thái độ của Thẩm thượng thư và Nguyệt di nương kia đối với nàng, Thần Vương liền nhịn không được đau lòng.
"Nếu bọn họ lại tiếp tục khi dễ ngươi, thì ngươi hãy tới vương phủ của ta đi, ở nơi ấy sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám bất kính với ngươi."
Trong lòng Thẩm Tường ngọt ngào, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra một việc, thập phần lo lắng hỏi Thần Vương, "Ta nghe nói ngươi bị bệ hạ cấm túc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh mắt của Thần Vương trở nên sắc bén, đáng tiếc đây là kinh thành, chứ không phải Sở Tương của hắn.
"Tả tướng chạy đến chỗ của hoàng đế, muốn ta thành thân với nữ nhi nhà hắn." Thần Vương nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.
Ngữ khí của Thẩm Tường vừa chua xót vừa xen lẫn một chút ghen tị, "Ngươi và Khương tiểu thư vốn dĩ có hôn ước."
Nàng chẳng qua chỉ là cứu hắn một mạng mà thôi.
"Ta sẽ không thú nàng, Vương phi của ta chỉ có một mình ngươi." Thần Vương Triệu Dự nhìn chằm chằm nàng, ý tứ trong lời nói cực kỳ rõ ràng.
Thẩm Tường ngơ ngẩn, trong lòng hơi rung động, "Nhưng, nhưng đó là thánh chỉ."
"Vì ngươi, kháng chỉ thì có sao?" Thần Vương vuốt ve khuôn mặt của nàng, cúi đầu hôn lên.
Ám vệ trên nóc nhà phảng phất như trở thành một phần của bóng đêm, có rất ít người biết chuyện Thần Vương sở hữu võ công cao cường, Triệu Hâm lại không đành lòng mặc kệ hoàng huynh bị chôn sống, nên đã tiết lộ việc Thẩm Tường có một thân y độc cho hắn, thành ra khi cấm túc Thần Vương, trong các vệ binh bảo vệ Triệu Tấn cũng có người lưu tâm.
Mà Thần Vương quả thực rất tự phụ[18], đồng thời cũng quá xem thường vị thiên tử chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này.
***
Hôm nay Triệu Hâm tiến cung, gặp được một vị cô nương hoa nhan nguyệt mạo[19], khí chất tú nhã ở cung điện của Hoàng Hậu, Triệu Hâm vừa định mở miệng hỏi Hoàng Hậu,
Thì nàng đã đứng dậy, "Minh Hi bái kiến Lạc Hà công chúa." Khương Minh Hi khuất thân thi lễ, tuy rằng thân bị đả kích, trong lòng chắc hẳn không dễ chịu, nhưng cử chỉ hành động không hề xuất hiện dù chỉ một chút sai lầm, chẳng qua ngẫm lại, tả tướng bồi dưỡng nữ nhi dựa trên tiêu chuẩn của Vương phi, đương nhiên sẽ không quá kém cỏi rồi.
Sau khi biết thân phận của nàng, Triệu Hâm liền đoán được lý do nàng có mặt ở cung điện của Hoàng Hậu.
Mặc dù nguyên nhân Thần Vương bị cấm túc chưa lan truyền, nhưng rất nhiều người biết chuyện tả tướng tiến cung, cũng đoán được có khả năng cao là Thần Vương cự hôn[20], lập tức có đủ loại ánh mắt như đồng tình thương hại hoặc vui sướng khi người gặp hoạ hướng về Khương Minh Hi.
Tuy rằng trước đây có tin đồn tiểu thư của Thẩm gia và Thần Vương có tư tình, nhưng chẳng qua cũng chỉ là việc phong nguyệt mà thôi, điều chân chính khiến cho mọi người chê cười, chính là Thần Vương phi tương lai vậy mà lại bại dưới tay một Thẩm tiểu thư thua kém nàng về mọi mặt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn họ quả thực không nghĩ tới Thần Vương sẽ trực tiếp kháng chỉ, một khi từ hôn, thanh danh trong sạch trong quá khứ của Khương Minh Hi sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, cho dù nàng là đích trưởng nữ của tả tướng thì sao, rốt cuộc cũng chẳng còn ai nguyện ý thú nàng nữa. Phu nhân của tả tướng còn đang oán trách tả tướng, tại sao không tìm cách ép buộc Thần Vương thành thân với Minh Hi, tả tướng chỉ im lặng, hắn lại không thể nói vì tiền đồ[21] của Khương gia, vô luận là gả hay không gả, đều chỉ có thể hy sinh nữ nhi.
Tuy rằng bệ hạ vẫn chưa lên tiếng, nhưng Hoàng Hậu sao có thể không biết tâm tư của người bên gối, nếu sự việc cứ tiếp tục ồn ào như thế này, hơn phân nửa khả năng Triệu Tấn sẽ giải trừ hôn ước. Hoàng Hậu thương tiếc Khương Minh Hi, nên chủ động triệu kiến nàng tiến cung, vừa là an ủi nàng vừa là cho nàng ân điển, để người khác không quá xem nhẹ nàng.
Bên ngoài đồn đãi vớ vẩn cũng không thể khiến cho Khương Minh Hi thất thố[22], dáng vẻ thong dong, nhìn thấy Lạc Hà công chúa dường như muốn nói chuyện riêng với Hoàng Hậu liền kính cẩn lên tiếng, "Thần nữ nghe nói cung điện của Hoàng Hậu có một loại bánh tên là bánh hoa linh, hương vị thập phần thơm ngon vừa miệng, hy vọng nương nương có thể ân chuẩn cho phép thần nữ được thưởng thức."
Hoàng Hậu ôn hoà mỉm cười, phái vài thị nữ đưa nàng đi, còn đặc biệt dặn dò bọn họ phải hầu hạ cẩn thận, không được bạc đãi Khương tiểu thư.
Sau khi Khương Minh Hi rời đi, Hoàng Hậu mới thở dài, "Là một đứa trẻ ngoan."
Không tranh hơn thua, ngoan ngoãn hiểu chuyện, cư xử lễ độ, người như vậy sao có thể không có người yêu thích.
Hoàng Hậu nói với Triệu Hâm, "Bổn cung dự định đề xuất chuyện sách phong Khương tiểu thư làm huyện chúa hoặc hương quân với bệ hạ. Rốt cuộc nàng vốn dĩ là Thần Vương phi do tiên đế nhận định, bây giờ hôn sự không thành, ban một tước vị hoàng gia khác cũng xem như là hợp tình hợp lý[23]."
Triệu Hâm gật đầu, "Hoàng huynh là người khoan dung, Khương gia lại là khổ chủ, chắc hẳn sẽ ân chuẩn."
Hoàng Hậu vui vẻ lôi kéo Triệu Hâm nói chuyện một hồi, có mắng Thần Vương không đàng hoàng, có bàn luận về những nỗi lo gần đây của bệ hạ, còn về Thẩm Tường, nàng thậm chí không nhớ rõ người này là ai.
"Hôm nay người triệu kiến ngươi không phải ta, mà là bệ hạ." Hoàng Hậu cười nói.
Triệu Hâm có chút kinh ngạc, bởi vì lo lắng hoàng huynh có vấn đề gì đó không thể tiết lộ, nên nàng liền nhanh chóng đi theo nội thị đến Chiêu Hoá Điện, nơi phê duyệt tấu chương của hoàng đế.
***
Li Nhi đứng bên ngoài phủ đệ để nghênh đón loan giá của công chúa, sau khi công chúa bước chân vào phủ, nàng nhạy bén cảm nhận được trạng thái của công chúa có vẻ hơi khác biệt so với thường ngày, lập tức quan tâm dò hỏi,
"Điện hạ, hôm nay trong cung có chuyện gì đặc biệt sao?"
Triệu Hâm hơi ngừng lại một chút, "Đã sắp xếp hành lí chưa?"
"??" Li Nhi ngẩn người, sau đấy liền nhớ đến chuyện rời khỏi kinh thành đi du sơn ngoạn thuỷ[23], chẳng qua không phải công chúa nói đợi năm sau tuyết rơi xong sao? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Li Nhi vẫn trả lời, "Đã sớm sắp xếp thoả đáng."
Tâm tư của nha đầu Đan Nhi kia cũng đã sớm bay tới phương xa rồi.
Triệu Hâm gật đầu, "Vậy thì khởi hành đi."
Mười lăm phút sau, tin tức công chúa muốn xuất phát trước thời hạn nhanh chóng lan truyền khắp phủ, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên công chúa thay đổi chủ ý, đột nhiên nghĩ ra những ý tưởng mới lạ càng là chuyện thường xuyên.
Sau khi dùng bữa trưa xong, loan giá đã được an bài bên ngoài phủ công chúa, "Tuỳ thời đều có thể xuất phát." Li Nhi kính cẩn mở miệng, mặc dù thần sắc vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh trầm ổn, nhưng trong lòng nàng đã sớm kích động nhảy nhót không ít lần rồi.
Đan Nhi thắc mắc, "Không cần phái người thông báo một câu với hoàng cung sao?"
Triệu Hâm lắc đầu, "Không cần, chúng ta xuất phát thôi."
Rời khỏi kinh thành, trên loan giá rộng rãi thoải mái, Đan Nhi thập phần vui vẻ nói về hành trình với công chúa, "Dựa theo kế hoạch, điểm đến tiếp theo của chúng ta là Lan Lăng, nghe nói người dân ở Lan Lăng không ai không am hiểu ủ rượu, tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây......"
Triệu Hâm tàn nhẫn hắt nước lạnh vào mặt nàng, "Không phải Lan Lăng, điểm đến tiếp theo của chúng ta là Sở Tương."
Tác giả có lời muốn nói: Loại Vương gia này, ta cự tuyệt.
Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ yêu thích một vị Vương gia duy nhất, các tiểu thiên sứ hãy đoán xem hắn là ai đi, hắc hắc.
[1] Bày mưu tính kế: Suy tính bàn bạc để làm những việc không đàng hoàng.
[2] Của hồi môn: Là sự chuyển giao tài sản của cha mẹ trong cuộc hôn nhân của con gái.
[3] Trà dư tửu hậu: Chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu, những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
[4] Cẩu nam nữ: Một câu chửi, so sánh một cặp đôi như hai con chó, hoặc súc vật.
[5] Thêm mắm thêm muối: Thêm vào những tình tiết, chi tiết nhỏ nhặt.
[6] Thổi gió bên gối: Thường ám chỉ lời nỉ non của vợ bên tai chồng. Hàm ý tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.
[7] Thái tổ: Miếu hiệu do những người đời sau suy tôn vị vua khai quốc, hoặc vị vua đã lập ra một triều đại mới.
[8] Cha truyền con nối: Kế tục chức tước, địa vị, cha trước con sau nối tiếp từ đời này sang đời khác.
[9] Nhàn vân dã hạc: Chỉ người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.
[10] Thanh nhàn độ nhật: Cả ngày không làm gì, thích làm gì thì làm nấy.
[11] Vị hôn thê: Vợ chưa cưới.
[12] Thao thao bất tuyệt: Nói liên hồi, nói không dứt, tưởng như không bao ngừng.
[13] Cảm quan: Nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.
[14] Kiệt ngạo: Kiêu căng ngạo mạn.
[15] Ngự tiền thất nghi: Thất lễ trước vua.
[16] Cao cao tại thượng: Vị trí cao, tôn quý trong xã hội, cụm từ này còn được dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới, lúc nào cũng cho mình là đúng:)))))
[17] Trước sau như một: Giữ nguyên, không thay đổi.
[18] Tự phụ: Kiêu căng, ảo tưởng về bản thân, xem mình luôn là nhất, điều mình nói là đúng đắn mà coi thường mọi người xung quanh.
1
[19] Hoa nhan nguyệt mạo: Dung mạo như hoa như trăng.
[20] Cự hôn: Từ chối một cuộc hôn sự đã được sắp xếp trước.
[21] Tiền đồ: Tương lai, triển vọng.
[22] Thất thố: Sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
[23] Hợp tình hợp lý: Thoả đáng về mặt tình cảm và lý lẽ.
[24] Du sơn ngoạn thuỷ: Ám chỉ việc đi du ngoạn núi non – ngắm cảnh sông nước hữu tình.
==========
Vương gia kiêu căng, tự phụ, không biết lễ nghĩa, trên dưới x Tiểu thư biết đối phương có hôn ước nhưng vẫn dây dưa không dứt
+
Đúng tra nam tiện nữ, được cả đôi.
Tội chị gái Khương Minh Hi:)))))