Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng - Trang 2
Chương 22: Ngăn cản người trọng sinh (9)
Tống Hạo lén nói cho Tiêu Hàm biết, trước đây Hạ Hiểu Nhã từng ngáng chân Thẩm Tâm Duyệt không ít lần, nếu không có Hạ Nhiên che chở, cô đã sớm bị đá ra khỏi Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Cũng vì nguyên nhân đó nên người trong hiệp hội bắt đầu bất mãn với Hạ Hiểu Nhã, có người còn ẩn ý mỉa mai Hạ Hiểu Nhã không xứng với danh xưng đệ nhất nữ thần, luận dung mạo luận kỹ thuật, cô đều thua xa Thẩm Tâm Duyệt.
Lần tụ họp này được tổ chức nhằm kỷ niệm ngày thành lập Tiếu Ngạo Giang Hồ, Ân Triết vốn dĩ không mời Hạ Hiểu Nhã đến, nhưng Hạ Nhiên lại đưa cô đi theo, coi như giữ mặt mũi cho Hạ Nhiên, Ân Triết im lặng không nói gì.
Lúc ấy Hạ Hiểu Nhã ngoan ngoãn đến lạ thường, còn công khai cúi đầu xin lỗi Thẩm Tâm Duyệt, nói mình sẽ tự động rời khỏi Tiếu Ngạo Giang Hồ, liên tiếp kính vài ly rượu, mà Thẩm Tâm Duyệt cũng không từ chối, uống hết toàn bộ.
Tất cả mọi người đều cho rằng tiết mục nhị nữ tranh nhất phu này đến đây là kết thúc, kết quả vừa qua 11 giờ một chút, liền nghe được tiếng thét chói tai, Tống Hạo chạy theo Hạ Nhiên tới nơi phát ra tiếng thét thì thấy tên côn đồ kia ở trong phòng của Hạ Hiểu Nhã.
Vốn tưởng hôm nay mọi người sẽ vui vẻ kỷ niệm ngày thành lập hiệp hội cùng nhau, ai ngờ vui lên Cục Cảnh Sát luôn rồi, mọi chuyện thành ra như vậy, khiến Tống Hạo không khỏi cười khổ.
"Hạ Hiểu Nhã từng uống những gì?" Tiêu Hàm cầm bút bi, nhìn cuốn sổ ghi chép của mình, mở miệng hỏi.
"Không biết, chắc là rượu trong thực đơn tự chọn." Tống Hạo do dự trả lời, hắn cũng đoán được rượu mà Hạ Hiểu Nhã dùng để kính Thẩm Tâm Duyệt có vấn đề, đặc biệt sau khi nghe Ân Triết nói mọi chuyện ngày hôm nay đều do Hạ Hiểu Nhã gieo gió gặt bão.
E rằng Hạ Hiểu Nhã muốn hạ dược cho Thẩm Tâm Duyệt, kết quả tự mình uống nhầm.
Cho nên trước khi cảnh sát tới, không có ai đồng tình với Hạ Hiểu Nhã, ngược lại còn tỏ vẻ chán ghét cô.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tống Hạo không định nói cho cảnh sát biết, dù sao thì Thẩm Tâm Duyệt cũng là bạn gái của Ân Triết, Ân Triết lại là anh em tốt của hắn, làm gì có đạo lý khiến cảnh sát đi nghi ngờ bạn gái của anh em, hơn nữa những điều này đều chỉ do hắn tự suy đoán, biết đâu hắn đoán sai thì sao.
Từ nãy đến giờ Tiêu Hàm vẫn luôn nhìn hắn, hiển nhiên nhìn được cả những suy tính trong đôi mắt của hắn, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, không hỏi gì nữa, cầm sổ đi ra ngoài.
"A, chừng này có thể viết thành một quyển tiểu thuyết rồi đấy, cẩu huyết thế cơ mà." Tô Nam xem qua phần ghi chép dài gần ba trang, cảm thán một câu.
Đáng tiếc cảnh sát chẳng quan tâm cô yêu ai thích ai đâu, bọn họ chỉ quan tâm ai là hung thủ, và động cơ phạm tội là gì thôi.
Tô Nam nói, "Đã tìm được ly rượu chứa thuốc kíƈɦ ɖụƈ, giờ đang giám định dấu vân tay rồi."
Tiêu Hàm hỏi lại, "Thẩm Tâm Duyệt cùng Ân Triết có nói gì không?"
"Cái gì cũng chưa nói, nhưng gọi hẳn luật sư." Khoé miệng Tô Nam hơi giật giật, mấy người nói mấy người không làm gì sai, vậy phối hợp với chúng tôi trả lời vài câu hỏi là được rồi, đằng này chưa gì đã gọi luật sư tới, chúng tôi trông giống đám nhân vật phản diện cả ngày chỉ biết chèn ép người khác à.
"Lấy được băng ghi hình rồi." Tiểu Mạc ôm một cái rương đi vào, vì chạy nên hơi thở có chút ngắt quãng, "Đại sảnh hành lang thang máy của khách sạn, có tổng cộng 50 cái cameras, đều lấy được rồi."
Ân Triết không hổ danh là người thừa kế của xí nghiệp lớn, chưa tới nửa giờ luật sư đã đến, không chỉ bảo lãnh cho hắn cùng bạn gái của hắn, mà còn cho cả các thành viên khác của hiệp hội.
Cảnh sát cũng không tiếp tục giữ người, chỉ nhắc nhở bọn họ phải đến ngay khi nhận được giấy triệu tập, và vì bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân, hy vọng bọn họ không cần để lộ những thông tin không cần thiết ra bên ngoài.
1 giờ sáng, cho dù đã vào tháng bảy nhưng không khí buổi tối vẫn có chút lạnh lẽo,
Ân Triết cởϊ áσ khoác ngoài của mình phủ lên vai Thẩm Tâm Duyệt, "Tiểu Duyệt, có mệt không?"
Thẩm Tâm Duyệt khẽ lắc đầu, ôn nhu mỉm cười.
"Hội trưởng, không cần săn sóc đến mức cho chúng tôi ăn khuya bằng cẩu lương thế này chứ." Một thành viên của hiệp hội vừa đi ra khỏi cục cảnh sát đã thấy hai người tình chàng ý thiếp liền lập tức xù lông, hiển nhiên ngày thường Ân Triết cùng Thẩm Tâm Duyệt có những cử chỉ thân mật như vậy không ít lần.
Quả thực khiến mấy con cẩu độc thân bọn họ buồn nôn muốn chết.
Còn lâu họ mới không biết tốt xấu giống như Hạ Hiểu Nhã.
Tô Nam nghe thanh âm đùa giỡn của mấy người kia vọng lại, khoanh tay ôm lấy thân mình, xoa xoa lớp gai ốc vừa nổi lên trên tay.
"Sao vậy?" Tiêu Hàm vừa pha ly cà phê vừa hỏi.
"Cảm giác có chút lạnh tâm." Khoé miệng Tô Nam hơi giật giật, cô gái bọn họ quen biết mười mấy năm gặp phải chuyện như vậy, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện, mà bọn họ quay người liền có thể hi hi ha ha, thật đúng là lạnh chết cô rồi.
Tiêu Hàm liếc nhìn khung cảnh bên ngoài, quay đầu nói với Tô Nam, "Mặc nhiều áo một chút, đêm nay chắc không ngủ được đâu."
50 cái băng ghi hình, muốn xem hết trong một ngày, quả thực hơi quá sức.
Ngoại trừ cà phê giúp đầu óc tỉnh táo, còn có mì gói làm bữa ăn khuya, không có phương án khác, thời điểm này, mấy quán cơm hộp đều đóng cửa cả rồi.
Tô Nam nhìn gói thịt bò khô trước mặt, phun tào một câu, "Thực phẩm rác."
Nghe vậy, Tiêu Hàm đang phân phát đồ ăn giả vờ lấy lại, "Chị không ăn sao?"
"Chị ăn." Tô Nam ai oán cướp đồ về, cô còn có lựa chọn khác à?
9526 nhìn ký chủ phải ăn những loại thực phẩm không tốt cho sức khoẻ, tâm như rỉ máu, Tiêu Hàm nâng bát mì đang toả hơi nóng, "Không sao, chờ đến khi phát tiền lương, tôi sẽ đi ăn hai phần tôm hùm đất xào cay, coi như an ủi tinh thần."
9526: "......" Ký chủ cô thay đổi rồi.
Sáng sớm, lúc Giang đội trưởng bước vào cục cảnh sát, đập vào mắt là khung cảnh mấy cấp dưới người thì ngủ trên sô pha, người thì gấp áo khoác thành gối rồi ngủ dưới mặt đất, người thì ôm chân ghế mà ngủ, lộn xộn bừa bãi, thảm không nỡ nhìn.
Chỉ có Tiêu Hàm đang ngồi nhìn màn hình không chớp mắt.
Còn chào hỏi với Giang đội trưởng, "Giang đội trưởng, buổi sáng tốt lành."
Tiểu Mạc đang ăn bánh bao ngáp một cái: "Tôi đã xem mười một cuốn băng liên tiếp rồi, thật sự chịu không nổi nữa."
"Tôi mới xem được bảy cuốn." Tô Nam xoa mặt, "Công sức đắp mặt nạ suốt một tháng, vậy là uổng phí."
"Tôi được tám cuốn."
"Tôi được năm cuốn."
......
"Mấy cuốn băng còn lại để lát nữa tôi xem đi." Giang đội trưởng đưa tay che miệng, khẽ hắng giọng hai tiếng, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một chút ôn hoà.
Tiêu Hàm giơ tay, "Giang đội trưởng, đã xem xong rồi."
Các đồng sự cùng thức đêm dùng ánh mắt bái phục nhìn về phía Tiêu Hàm, hơn hai mươi cuốn băng chứ không phải một hai cuốn đâu. "Hình như em chưa nghỉ ngơi gì từ tối hôm qua đúng không." Tô Nam áp mu bàn tay lên trán của Tiêu Hàm, lo cô sẽ sinh bệnh.
Tiêu Hàm cười nói, "Tinh thần của em luôn không tồi mà."
Cuối cùng vẫn là Giang đội trưởng lên tiếng chấm dứt câu chuyện, "Nếu đã xem xong rồi, thì tất cả tranh thủ ăn sáng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa vào họp."
Mọi người gật đầu, nhanh chóng càn quét bữa sáng Giang đội trưởng mang đến.
***
Thức trắng đêm xem băng ghi hình của cameras vẫn có chút tác dụng, tỷ như thấy được Hạ Hiểu Nhã bỏ thuốc vào rượu như thế nào.
Tô Nam hơi vô ngữ, "Thuốc này thật sự do Hạ Hiểu Nhã tự mình bỏ vào rượu nha."
Tiểu Mạc nghi hoặc, "Vậy tại sao cô ta lại là người uống, tráo ly thì chắc không thể đi? Vì băng ghi hình đã cho thấy trong suốt quá trình buổi tụ họp diễn ra, không hề có ai động tay động chân vào ly rượu, chẳng lẽ còn có góc khuất cameras không quay được?"
Giang đội trưởng gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, "Không chỉ như vậy, theo lời của nhân viên khách sạn, phòng của Hạ Hiểu Nhã là phòng 307, nhưng nơi nạn nhân xảy ra chuyện lại là phòng 508, nên không loại trừ khả năng sau khi cô ta uống thuốc xong liền bị ai đó đưa tới hiện trường."
"Tiêu Hàm, cô nghĩ thế nào?" Giang đội trưởng càng ngày càng coi trọng Tiêu Hàm, chủ động đặt câu hỏi.
Tiêu Hàm hơi hơi rũ mắt, nhìn thoáng qua bút tích trên sổ ghi chép của mình, trả lời, "Tôi nghĩ...... Cameras có vấn đề."
Câu này đại khái chính là đả kích cực kỳ lớn cho các đồng sự cùng thức đêm với Tiêu Hàm, bọn họ ngồi cả đêm vẫn không phát hiện ra cái gì bất thường, nhưng Tiêu Hàm lại có thể nhớ được cuốn băng ghi hình mà cô cảm thấy có vấn đề, còn chỉ ra điểm nào không đúng, mọi người cẩn thận quan sát thật kỹ mới hiểu, trong khoảng thời gian chưa đến một phút kia vốn có bóng người xuất hiện, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng một đoạn phim không người, một phần giả chín phần thật, chẳng trách không ai phát hiện được.
"Tiêu Hàm, chẳng lẽ em có khả năng đã gặp qua là không quên được sao." Tô Nam kinh ngạc cảm thán,
Tiêu Hàm khẽ lắc đầu, "Suy nghĩ của em có chính xác một trăm phần trăm hay không, phải chờ kết quả của các đồng sự bên khoa công nghệ thông tin mới được, khi đó mọi chuyện tự khắc sẽ rõ ràng."
Bất quá nếu Tiêu Hàm không phát hiện ra chi tiết này, bọn họ cũng sẽ không gửi băng ghi hình cho khoa công nghệ thông tin, để tránh lãng phí nhân lực. Giang đội trưởng lên tiếng, "Vậy cùng chờ thôi."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Nhân tiện liên hệ với vài đồng sự bên khoa điều tra luôn đi."
Có thể động tay động chân lên cameras mà không bị cảnh sát phát hiện, e rằng đối phương là một cao thủ internet.
Tiêu Hàm cùng Tô Nam được Giang đội trưởng phân công đi lấy khẩu cung của nạn nhân, bất quá lần này hai người phải gọi xe mới có thể đến bệnh viện, tuy Tô Nam đã ngủ được vài tiếng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn về Tiêu Hàm, cho dù trạng thái tinh thần của cô có thế nào, Tô Nam cũng không dám giao xe cho cô.
Nhỡ đâu tiêu đề trên tờ báo ngày mai là một cảnh sát vì thức đêm phá án, mệt nhọc quá độ dẫn đến tai nạn giao thông thì sao, tuyệt đối không giao.
Sau khi lên xe Tô Nam liền tiếp tục ngủ bù, Tiêu Hàm thì mở laptop chuyên dụng của mình lên, tìm kiếm diễn đàn võng du 《Kiếm Hiệp》, giao diện đăng ký mà cô làm vào hai giờ trước đó đã được thông qua.
Thấy Tô Nam ngủ đủ rồi, Tiêu Hàm mới chuyển laptop qua, điều chỉnh ánh sáng và hướng màn hình, ý bảo cô nhìn thử đi.
Quan sát rõ từng chữ trên màn hình xong, đôi đồng tử của Tô Nam lập tức co rụt lại, "Ai tiết lộ."
Có người đăng một bài viết lên diễn đàn, mặc dù không đề tên, nhưng từng từ từng câu đều ẩn ý ám chỉ trong buổi tụ họp ngày hôm qua, có một người chơi nữ chen chân không thành, muốn hạ dược huỷ hoại tình địch, kết quả lại tự mình trúng chiêu, quả thực vừa đáng thương vừa đáng giận.
Tô Nam lạnh mặt, dáng vẻ bây giờ của cô có vài phần tương đồng với Giang đội trưởng thường ngày, "Để chị gọi điện thoại cho Tiểu Mạc, liên hệ với các đồng sự bên khoa điều tra, xem người đăng là ai."
Tiêu Hàm gật đầu, tuy cô mới tới cục cảnh sát không lâu, nhưng cũng biết rằng, đối với loại tình huống này, cho dù người nữ có sai hay không, pháp luật đều sẽ tận lực bảo vệ quyền riêng tư của họ, rõ ràng ngày hôm qua bọn họ đã nhắc nhở mấy người kia, không cần để lộ những thông tin không cần thiết.
Nhưng bây giờ mới qua bao lâu, trực tiếp đăng lên diễn đàn thế này, nói không cố ý chó cũng không tin.
Tiêu Hàm cùng Tô Nam nhanh chóng gặp được Hạ Hiểu Nhã ở bệnh viện, so với bộ dạng đầu bù tóc rối thập phần chật vật trước đó, hiện tại Hạ Hiểu Nhã thoạt nhìn có vẻ thảnh thơi nhàn nhã hơn nhiều, mái tóc quăn hơi ngả sang màu nâu, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng vẫn không làm mất đi sự thanh thuần điềm mỹ.
Sau khi biết chuyện mình hạ dược đã bị phát hiện, Hạ Hiểu Nhã liền không thèm che dấu tiếp, không sai, thuốc do cô bỏ vào rượu, tên côn đồ kia cũng do cô tìm tới, nhưng cô không hiểu tại sao người ở trong căn phòng đó lại là cô, chứ không phải là Thẩm Tâm Duyệt.
Cô làm tất cả những chuyện này đều nhằm một mục đích duy nhất, huỷ hoại trong sạch của Thẩm Tâm Duyệt, "Chờ cô ta trở thành bại liễu tàn hoa[1] rồi, sẽ không còn xứng với Ân Triết nữa." Hạ Hiểu Nhã uỷ khuất nói.
[1] Bại liễu tàn hoa: Liễu rữa hoa tàn, tỉ dụ người con gái từng trải phong trần
==========
Ai mà có ý định hạ thuốc người khác thì nhớ tìm tên côn đồ nào đẹp đẹp một chút nha, vì không khéo sẽ bị cắn ngược đấy :v
Truyện chỉ đăng duy nhất ở https://truyenwiki1.com/tac-gia/BachHoaDongQuanTuyet
Những trang khác đều là reup, phiền các bạn hãy đọc ở trang chính chủ, mình dễ tính chứ không dễ dãi đâu :v
Và cuối cùng...
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ :3