Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 56: Nhân vật phản diện Yandere (56)
Dung Hoàng theo sau vỗ tay, "Chị thật lợi hại, cảm ơn chị nhiều."
"Đồ nịnh nọt." Đảng Nguyệt nhìn Dung Hoàng, hừ một tiếng.
Dung Hoàng cười hì hì kéo lấy cánh tay Đảng Nguyệt, đang định đi ra ngoài lại nhìn thấy Trương Kim Dao đang ngồi một mình ở đó.
Suy nghĩ một lúc, Dung Hoàng vẫn lên tiếng: "Cậu có muốn đi cùng bọn tớ không?”
Đảng Nguyệt cũng không phản đối, nói theo: "Hai người bọn tớ muốn ra ngoài ăn trưa, cùng đi nhé."
Trương Kim Dao do dự một chút, nhưng vẫn từ chối.
Dung Hoàng cũng không ép buộc, cùng Đảng Nguyệt đi xuống lầu.
Đường Tiễn đã đợi ở dưới ký túc xá từ lâu, khi Dung Hoàng xuống lầu, cô nhìn thấy hai cô gái đứng cạnh Đường Tiễn đang nói chuyện gì đó.
Vẻ mặt Dung Hoàng thay đổi, mấy người đó muốn làm gì? Muốn đào góc tường à?
Không được, Đường Tiễn đã đồng ý sau này chỉ rửa chân cho một mình cô thôi.
Không cần suy nghĩ, Dung Hoàng buông tay đang lôi kéo Đảng Nguyệt, lao ra ngoài, suýt chút nữa Đảng Nguyệt đã bị động tác hung hãn của Dung Hoàng làm cho té ngã.
"Mẹ kiếp, m.á.u ghen của Dung Tiểu Hoàng cũng quá lớn rồi." Đảng Nguyệt thở dài.
"Đường Tiễn." Khi Đường Tiễn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái nhỏ, vẻ mặt mong mỏi ban đầu của anh quét sạch, mặt mày nhuộm một màu dịu dàng, khiến hai cô gái đang muốn xin WeChat ngẩn người.
Còn chưa kịp tỉnh táo thì đã nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp chạy tới ôm lấy cánh tay Đường Tiễn.
Hóa ra là có chủ rồi.
Hai cô gái nhìn thấy vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa, im lặng rời đi.
“Chúng ta đi ăn đi.” Đường Tiễn giơ tay vén mái tóc rối bù của cô gái nhỏ ra sau tai, "Tiểu dấm tinh.”
Dung Hoàng cuống quýt phủ nhận, "Tớ không phải, tớ không có ghen, cậu đừng nói mò.”
Đường Tiễn cười nhẹ một tiếng: "Ừ, cậu không có."
Dung Hoàng nghiến răng nghiến lợi, đồ hư hỏng.
—
“Các cậu muốn đi ăn à?”
Dung Hoàng đang định đi ăn tối với Đảng Nguyệt thì nghe thấy Cầu Nguyệt Quế hỏi bọn họ.
Trong mắt Dung Hoàng lóe lên sự kinh ngạc. Từ khi vào học đến nay, Cầu Nguyệt Quế không nói chuyện với cô, thậm chí còn có chút địch ý, Dung Hoàng cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng hiện tại cô vẫn có chút kinh ngạc.
“Có chuyện gì sao?”
“"Tớ đi cùng các cậu nhé.” Cầu Nguyệt Quế khép son lại, cười nói.
Dung Hoàng không từ chối, chỉ có thể cùng Đảng Nguyệt và Cầu Nguyệt Quế rời khỏi trường học.
Cùng đi với cô còn có Đường Tiễn.
Tần Hu ra nước ngoài học đại học, còn Đào Kính thì vào một trường đại học cách Đại học Hải Nam không xa.
Hôm nay Đào Kính cũng chạy đến ăn chực, trò chuyện với Đường Tiễn về bạn cùng phòng của mình, trên bàn ăn vẫn tiếp tục nói.
Đường Tiễn ngồi cùng Dung Hoàng, Đảng Nguyệt ngồi cùng Cầu Nguyệt Quế.
Đột nhiên Đường Tiễn ngừng động tác lột tôm cho Dung Hoàng, ngước mắt nhìn Cầu Nguyệt Quế.
Đôi mắt quyến rũ của Cầu Nguyệt Quế đầy vẻ trêu chọc, đôi chân dưới gầm bàn lại một lần nữa muốn móc chân Đường Tiễn.
Vẻ mặt Đường Tiễn không thay đổi, anh vô tình làm rơi chén bia đầy trước mặt xuống đất.
"Choang" một tiếng, kèm theo đó là tiếng kêu chói tai của Cầu Nguyệt Quế.
Tiếng trò chuyện, cười đùa trên bàn ăn chợt dừng lại.
Sắc mặt Cầu Nguyệt Quế vô cùng xấu xí, cô ta cảm thấy xấu hổ nên xách túi rời đi trước.
Thậm chí còn không nói lời nào.
Dung Hoàng không kịp phản ứng, ơ một tiếng: “Sao cậu ta lại đi?”
Đường Tiễn nhét thịt tôm đã bóc vỏ vào miệng Dung Hoàng, sau đó nhéo miệng Dung Hoàng: “Đang ăn không được nói chuyện.”
Dung Hoàng ăn thịt tôm tươi, vô cùng thoả mãn, nhanh chóng quên mất Cầu Nguyệt Quế.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Dung Hoàng hơi ngạc nhiên khi thấy Cầu Nguyệt Quế đang thu dọn hành lý.
Cầu Nguyệt Quế cảm nhận được ánh mắt của Dung Hoàng, nhìn sang, sau đó trừng mắt nhìn Dung Hoàng.
Dung Hoàng: “???”