Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 44: Nhân vật phản diện Yandere (44)
"A a a, mình không còn sạch sẽ nữa, mình bị xú nam nhân ôm rồi, không còn sạch sẽ nữa."
Đường • xú nam nhân • Tiễn: "???"
"Cậu đang lẩm bẩm cái gì đó?" Đường Tiễn nhếch môi nở một nụ cười nguy hiểm.
Dung Hoàng vừa mới xỏ một nửa đôi tất thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đường Tiễn vang lên bên tai, tay run một cái, đôi tất bay ra ngoài.
Chiếc tất lông nhung màu trắng chạm vào chóp mũi Đường Tiễn rồi rơi xuống bàn trà.
Ánh mắt Đường Tiễn ngưng trệ một lát, sau đó điềm nhiên nhặt chiếc tất lông nhung như không có chuyện gì xảy ra, sau đó dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của Dung Hoàng.
"Cậu làm gì thế!" Tên nhân vật phản diện này không nhận thức được thân phận người hầu rửa chân của mình, còn dám chạm vào chân nhỏ của cô.
Đường Tiễn ấn Dung Hoàng xuống, khàn giọng nói: "Đừng cử động, để mình mang tất vào cho cậu."
Dung Hoàng không chỉ có người nhỏ nhắn mà đôi chân của cô cũng rất nhỏ nhắn, dễ thương. Ngón chân màu hồng giống như những mảnh vỏ sò, trên mu bàn chân hiện rõ những đường gân xanh.
Thấy Đường Tiễn đang nhìn chằm chằm vào chân mình, Dung Hoàng chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngón chân giật giật.
Đường Tiễn mím môi, vỗ nhẹ vào mu bàn chân Dung Hoàng: “Đừng cử động."
Dung Hoàng ho một tiếng, ngoan ngoãn bất động.
Đường Tiễn đặt chân cô gái nhỏ lên chân mình rồi đi tất nhung lông cho Dung Hoàng.
"Được rồi, nên về thôi." Đường Tiễn vỗ nhẹ đầu Dung Hoàng, nhẹ giọng nói.
Dung Hoàng mím môi thở ra một hơi, vừa rồi có chút không thở nổi.
Không lẽ mình bị bệnh?
Dung Hoàng phồng má, hít một hơi thật sâu để xác nhận hơi thở đã thông thuận trở lại, cô đứng dậy, đi giày mới và cùng Đường Tiễn quay lại trường học.
—
Bởi vì lúc trước Đường Tiễn trực tiếp đem Dung Hoàng đi mà không quan tâm đến sự có mặt của những người xung quanh, bây giờ lại lâu như vậy mới quay lại, trong lúc nhất thời nhận được không ít ánh mắt của người khác.
Dung Hoàng thần kinh thô nên không phát hiện ra, đôi chân ngắn ngủn chạy thẳng đến lớp 5.
Dường như Đường Tiễn cũng không phát hiện ra, hai tay đút túi, ung dung đi theo Dung Hoàng, cực kỳ giống một hiệp sĩ bảo vệ công chúa suốt chặng đường đi.
Sau tiết thứ tư, Dung Hoàng cảm thấy mình bị cảm.
Hoa mắt chóng mặt.
"Nguyệt Nguyệt, cậu sờ xem trán tôi có nóng không." Mặt Dung Hoàng đỏ bừng, ánh mắt đăm đăm, nhẹ giọng nói với Đảng Nguyệt.
Đảng Nguyệt sờ một cái: "Cậu bị sốt rồi, sao không nói sớm hơn? Mau đến phòng y tế tiêm thuốc đi."
"Tiêm thuốc?" Trong đầu Dung Hoàng lóe lên một tia sáng lạnh như kim, cô giật mình đến mức đột nhiên tỉnh táo, lắc đầu điên cuồng: “Không muốn, không muốn, tôi không muốn. "
Đau quá.
Cô mới không muốn.
Đường Tiễn lần đầu tiên không trốn học nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người ngồi ở ghế trước, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, "Bị cảm thì phải tiêm, nghe lời."
Dung Hoàng nhìn Đường Tiễn, trong mắt hiện lên tia nước, "Người hầu rửa chân, cậu không có quyền lên tiếng!"
Đường Tiễn: "."
Đảng Nguyệt: "."
Đường Tiễn bỗng nhiên nghĩ tới những gì Dung Hoàng đã hỏi mình trước đó trong căn hộ nhỏ. Chẳng lẽ cô cho rằng anh là người hầu rửa chân sao?
Đường Tiễn cắn răng nghiến lợi nhìn về phía cô gái nhỏ đang bối rối, hy vọng sau này mình sẽ chịu đựng tốt.
"Đưa cậu đến phòng y tế." Đường Tiễn bảo Đảng Nguyệt bước sang một bên, sau đó ngồi xổm trước mặt Dung Hoàng.
"Hì hì, cậu định cõng tôi sao?" Dung Hoàng có chút kích động xoa xoa tay, nhe hàm răng trắng nhỏ nhắn: “Vậy thì tôi không khách khí nha."
Nói xong, cô trực tiếp nhảy lên lưng Đường Tiễn.
Đường Tiễn không để ý, suýt nữa ngã về phía trước.
Đôi mắt sắc bén của Đường Tiễn lần lượt quét qua những lời bàn tán xung quanh, mọi người nhanh chóng ngừng cười.
Đường Tiễn hài lòng thu tầm mắt lại, sải bước tiến về phía trước, đi ra cửa, nói với Dung Hoàng đang ở trên lưng mình: "Dung Tiểu Hoàng, cậu nặng bao nhiêu thế?”