Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 69: Thật ra bá tổng là tử trạch (22)



Khuyết Chu sống nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần mình gặp phải anh, cô đều sẽ nhịn không được thỏa hiệp.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của người đàn ông, cô cảm thấy hẳn rất khó có người có thể từ chối lời thỉnh cầu từ trong miệng Lâm Dập nói ra vào lúc này.
Nhất là khi trong mắt anh toàn bộ đều là dục vọng chưa rút hết đi, đuôi mắt còn mang theo điểm ửng đỏ.
Anh cũng không làm ra chuyện cưỡng hôn, chỉ là trong ánh mắt lộ vẻ chờ đợi nhìn vào mắt Khuyết Chu.
Cô cười khẽ, chợt cúi người, ghé vào tai anh nói: "Lâm tổng, chúng ta thử xem."
Khuyết Chu có thể cảm nhận được cả người Lâm Dập đều chấn động.
Sau đó Khuyết Chu nâng khuôn mặt của anh lên, nụ hôn lại rơi xuống.
Lần này, Khuyết Chu hoàn toàn chiếm giữ vị trí chủ đạo, bây giờ đại não của Lâm Dập đã ngừng hoạt động, chớ nói chỉ là có thể đảo khách thành chủ hôn Khuyết Chu như vừa rồi.
Chờ kết thúc lần nữa, thức ăn trên bàn dường như đã lạnh, ngoài cửa sổ cũng đã hoàn toàn tối đen.
Hoàng hôn đã biến mất.
Lâm Dập thở hổn hển, anh có chút không tin hỏi: "Khuyết Chu, Tiểu Thuyền... Có phải vừa rồi em đã đồng ý ở cùng một chỗ với anh rồi không?"
Hạt vừng: "..." Đầu gỗi
Thật sự coi đại lão là loại người nhìn thấy ai cũng sẽ phát ra mị lực sao?
Nhớ lúc trước lần đầu tiên nó nhìn thấy đại lão, đại lão sẽ không bao giờ nói ra câu muốn hôn nó.
Ngẫm lại khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta khiếp sợ của đại lão, lại nghĩ đến đôi môi đỏ mọng của đại lão, hu hu hu, lúc hôn nhẹ nhất định rất mềm mại.
Tiểu tử thối Lâm Dập này, còn ở chỗ này hỏi nữa!
Khuyết Chu không nói gì, chỉ nhìn anh cười.
Cuối cùng Lâm Dập mới phản ứng lại, nụ cười dần nở trên môi, sau đó xoay người ôm lấy bả vai Khuyết Chu, chôn đầu của mình trên bả vai cô.
"Vậy anh có thể gọi em là cục cưng không?"
"Được."
"Bảo bối thì sao?"
"Cũng có thể."
"Chu Chu bảo bối, Tiểu Thuyền bảo bối."
Anh buồn bực nói một hồi lâu, cho đến khi Khuyết Chu nói: "Chúng ta còn chưa có phương thức liên lạc."
Lúc này Lâm Dập mới kịp phản ứng, anh vội vàng mở mã wechat của mình ra, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Cho đến khi thêm bạn tốt, Khuyết Chu đổi biệt danh của anh thành [Tiểu Lâm bảo bối] ở ngay trước mặt của anh.
Anh vui vẻ ra mặt: "Lúc trước là anh suy nghĩ chưa chu đáo, anh cũng không nghĩ tới em cũng thích anh, đến bây giờ anh giống như đang nằm mơ vậy."
"Nhìn tiền đồ của anh kìa." Những lời này là lời do hạt vừng nhỏ nói.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Em cũng giống như đang nằm mơ, dù sao giữa trưa anh vừa nói bao dưỡng em, nhưng bây giờ em lại ở bên người muốn bao dưỡng em.
Em cũng cảm thấy mình như nằm mơ."
"Chu bảo bối..." Lâm Dập ủy khuất: "Anh sai rồi..."
Anh ngồi một lúc với Khuyết Chu, sau đó cười hì hì đi hâm nóng thức ăn một lần nữa.
Không thể không nói, tay nghề của Lâm Dập cực kỳ tốt.
"Từ nhỏ anh đã tự mình nấu cơm, đã là thói quen nên cơm anh nấu vẫn ăn rất ngon.
Chu bảo bối, anh thấy đôi khi em luôn tăng ca, về nhà cũng bị ông chủ bắt làm việc, em không kịp nấu cơm, gọi đồ ăn bên ngoài cũng không tiện, hay là anh làm cho em có được không?”
Đôi mắt Lâm Dập sáng lấp lánh.
Giờ phút này, Khuyết Chu cảm thấy mình giống như một người chồng, ở bên ngoài làm việc vô cùng vất vả.
Mà Lâm Dập là phụ nữ ở nhà làm nội trợ, ước muốn lớn nhất mỗi ngày là hy vọng chồng của mình có thể ăn ngon, thân thể khỏe mạnh.
Ngoại trừ giới tính của hai người không giống nhau, những cái khác hình như không khác nhau là bao.
Cô cắn một miếng sườn kho tàu mềm mại thơm ngọt.
Khuyết Chu thoải mái nheo mắt lại: "Nhưng công ty anh cách công ty em rất xa, lái xe cũng phải hơn nửa tiếng, có đôi khi kẹt xe cũng phải hơn một tiếng, đi qua đi lại cũng hơn hai tiếng, anh không cảm thấy phiền à?"
Trong đầu Lâm Dập nhớ tới khuôn mặt của Trâu Tử Minh, lại vội vàng nói: "Rất thuận tiện, giữa hai công ty của chúng ta cũng vừa hay có hai tiếng nghỉ trưa, anh đến tìm em ăn cơm, ăn xong anh lại trở về."
Anh lại nhíu mày, bộ dạng ủy khuất: "Có phải em sợ anh làm phiên em không..."
Miệng bị Khuyết Chu che lại: "Anh rất giống trà xanh nhỏ đó.
Em không phải không cho anh tới, anh tới chắc chắn em sẽ rất vui vẻ."
Nếu Lâm Dập đến công ty của cô, phỏng chừng người bên trong công ty lại bắt đầu tám ít chuyện về cô, nhưng cô không thèm quan tâm.
Lâm Dập quấn lấy Khuyết Chu chụp vài tấm hình với anh.
Tuy rằng Lâm Dập đang ở trong trạng thái yêu đương nhưng vẫn còn giữ vài phần lý trí và tỉnh táo, anh biết những tấm hình chụp cùng Khuyết Chu này không thể đăng lên vòng bạn bè.
Trong vòng bạn bè của anh không có đồng nghiệp nào nên có thể đăng.
Nhưng Khuyết Chu đăng lên vòng bạn bè của mình, chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp hoặc là người khác phỏng đoán.
Mặc dù có người có ý với Khuyết Chu, nhưng anh cũng không yêu cầu Khuyết Chu lập tức đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Nhưng ngược lại Khuyết Chu lại đăng tấm hình mười ngón tay cô và Lâm Dập đan vào nhau, cùng một tấm khi anh đang nấu cơm, cô ngồi trên sô pha chụp lại một tấm hình anh đang mặc tạp dề và cầm muỗng lên vòng bạn bè.
Bài viết cô đăng trên vòng bạn bè là: [Mới thu nhận được một anh bạn trai.
]
Một khắc kia, trong lòng Lâm Dập bắt đầu lặng lẽ bắn pháo hoa.
Anh nhìn chằm chằm vòng bạn bè vui vẻ nửa ngày, kết quả Khuyết Chu nhìn vòng bạn bè của anh, nếu không phải wechat chỉ có thể đăng lên vòng bạn bè chín tấm hình, cô nghi ngờ Lâm Dập có thể đăng lên một trăm lẻ tám tấm ảnh.
Sau khi cơm nước xong, tuy rằng Lâm Dập rất muốn Khuyết Chu ở lại nhà mình, nhưng dù sao vừa mới hẹn hò yêu đương, hơn nửa trên người Khuyết Chu đang còn mặc cosplay nên không tiện.
Anh lái xe đưa Khuyết Chu về nhà.
Trước khi xuống xe, Lâm Dập đáng thương ôm Khuyết Chu thật lâu, giống như hai người sắp trải qua sinh ly tử biệt gì đó.
Còn phải dỗ Khuyết Chu hôn anh vài cái, lúc này anh mới lưu luyến buông tha cho cô xuống xe.
Về nhà tẩy trang, làm xong tất cả mọi thứ nằm trên sô pha đã là mười một giờ.
Ngày hôm sau hơn bảy giờ mới dậy đi làm, Khuyết Chu thở phào nhẹ nhõm: "Làm nhân loại thật sự mệt mỏi, trách không được gọi là nhân loại, đúng là quá mệt mỏi."
Hạt vừng nhỏ gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, bây giờ nhân loại phải học xong chín năm giáo dục bắt buộc, còn phải thi vào trung học phổ thông ba năm, cho rằng lên đại học sẽ thoải mái, ai ngờ đang có nhiều hoạt đồng và các cuộc thi đang chờ, năm ba còn phải thi nghiên cứu sinh, làm nghiên cứu sinh càng mệt mỏi, nếu thi nghiên cứu sinh không đậu lại phải ở lại trường học, sau này còn học lên tiến sĩ, ra ngoài đi làm cũng phải lo lắng chuyện mua nhà mua xe, chăm lo cho ba mẹ già, sau có con cái thì phải giáo dục, lo chi phí ăn học cho con cái..."
Nói đến đây, hạt vừng nhỏ cũng đã bắt đầu mệt mỏi.
Nhưng đối với con người mà nói, đây giống như là chuyện mà từ khi sinh ra đã định sẵn họ phải làm.
Khuyết Chu lại thở phào nhẹ nhõm, vẫn may thần không có những thứ này, không già không chết, ngày ngày chỉ cần tu luyện, không có những phiền não này, thật sự là thoải mái đến không thể thoải mái hơn.
Nhưng những người được gọi là thần kia, ngược lại rất thích xen vào việc của người khác.
Cô nằm trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, khí thế xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hạt vừng nhỏ vừa mới chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Khuyết Chu vào phòng ngủ, miệng đã nhanh chóng khép lại.
Nó đoán.
Đại lão hẳn là lại nghĩ đến chuyện gì đó không vui.
Chương trước Chương tiếp
Loading...