Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 49: Thật ra bá tổng là tử trạch (2)
Vị trí của nguyên chủ đối diện với ánh mặt trời.
Khuôn mặt vốn đã tinh xảo của cô dưới ánh mặt trời lại càng trắng hơn.
Miệng của nguyên chủ rất no đủ rất đẹp mắt nhưng làn da có hơi vàng, chỉ là tính cách của nguyên chủ có chút không thích quá mức đường hoàng, nên từ khi bắt đầu biết trang điểm chưa từng tô son màu đỏ thẫm.
Nhưng son môi màu đỏ gạch phục cổ này cực kỳ thích hợp với khuôn mặt của nguyên chủ.
Cộng thêm khí chất lười biếng quyến rũ của cô, ảnh chụp vừa đăng lên trong nháy mắt đã có rất nhiều người like.
Rất nhiều bạn học đại học năm đó hoặc là bạn tốt, đều tỏ vẻ rất kinh ngạc về sự thay đổi của Khuyết Chu, cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Chưa tới mười phút.
Trâu Tử Minh gửi tin nhắn tới.
Trâu Tử Minh: "Em vừa nhìn thấy ảnh của chị, rất đẹp, em thấy rất nhiều người khen chị nha."
Khuyết Chu: [Có thể là thay đổi phong cách, cho nên bọn họ cảm thấy mới lạ. ]
Trâu Tử Minh: [Em cũng cảm thấy vậy, em vẫn cảm thấy son màu đậu đỏ trước kia thích hợp với chị hơn, loại màu gạch đỏ phục cổ này không thích hợp với khí chất của chị. ]
Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Vậy thì sao???"
Khuyết Chu: [Wow, không nghĩ tới em hiểu rõ về son môi như vậy nha, không phải em nói em chưa từng yêu đương sao? Sao lại hiểu rõ về son môi như vậy?]
Hộp thoại vẫn hiển thị đang nhập tin nhắn, hạt vừng nhỏ lại hừ một tiếng: "Bịa tiếp, cứ bịa tiếp đi." Qua năm phút, cuối cùng Trâu Tử Minh cũng bịa ra.
Trâu Tử Minh: [Không phải sắp đến sinh nhật chị rồi sao, hai ngày nay chị đã làm dự án cả hai ngày rồi, muốn mua cho chị một cây son môi. ]
Khuyết Chu: [Thật sao? Vậy chị cám ơn em trước nha. ]
"Tỷ tỷ, ta còn tưởng tỷ sẽ không lấy đồ của hắn." Hạt vừng nhỏ có chút kinh ngạc.
Khuyết Chu đặt điện thoại di động lên trên bàn, duỗi lưng: "Vì sao không nhận? Hắn đã lấy đi bao nhiêu thứ ở chỗ nguyên chủ? Không nói ở kịch bản ban đầu lúc trước hắn hỏi nguyên chủ nhiều vấn đề như vậy, chiếm dụng thời gian làm việc của nguyên chủ, dẫn đến nguyên chủ thường xuyên tăng ca, phải dùng thứ gì bồi thường lại đã."
Muốn chiếm tiện nghi của cô sao? Làm sao có thể chứ!
Phỏng chừng Trâu Tử Minh cũng không nghĩ tới Khuyết Chu lại gián tiếp đồng ý.
Dù sao nếu dựa theo tính cách của nguyên chủ, cô ấy nhất định sẽ từ chối lấy quà của Trâu Tử Minh.
Nguyên nhân chính là vì không muốn nợ Trâu Tử Minh, Trâu Tử Minh đưa cô ấy về nhà, ngày hôm sau cô ấy mời anh ta ăn cơm, Trâu Tử Minh đưa cơm cho cô ấy, cô ấy hận không thể mời một bữa lớn hơn.
Đối với người thật lòng biết quý trọng, làm như vậy đương nhiên có thể làm cho người khác cảm thấy bạn là một cô gái tốt biết tri ân báo đáp.
Nhưng đối với một tên cặn bã không biết tốt xấu như Trâu Tử Minh mà nói, lấy đạo của con người mà trị thân là biện pháp có thể khiến anh ta hối hận nhất.
Chỗ làm việc của Trâu Tử Minh cách chỗ làm việc của Khuyết Chu không xa.
Nhưng giờ nghỉ trưa toàn bộ văn phòng đều rất yên tĩnh, trên cơ bản không ai rời chỗ ngồi, phòng ngừa sẽ làm ồn đến người khác ngủ.
Vị trí của anh ta có thể nhìn thấy vị trí công tác của Khuyết Chu, nhưng Khuyết Chu muốn nhìn anh ta phải xoay người mới có thể nhìn thấy.
Sau khi Khuyết Chu gửi tin nhắn, Trâu Tử Minh đã ngẩng đầu nhìn về phía Khuyết Chu. Vừa lúc Khuyết Chu nghiêng đầu đang nói gì đó với đồng nghiệp bên cạnh.
Trước kia cô luôn thích xõa tóc, không biết từ lúc nào đã bị cô vén lên, dùng một cây trâm kẹp lại.
Đôi môi đỏ mọng dưới ánh mặt trời làm nổi bật da thịt như tuyết của cô.
Trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh có chút ngây ngốc.
Kỳ thật Trâu Tử Minh vẫn luôn biết Khuyết Chu xinh đẹp, nhưng thuộc loại người xinh đẹp bình thường, nếu không cô đã lên đến bộ phận phụ, anh ta cũng sẽ không lựa chọn Khuyết Chu.
Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ nhìn mặt vẫn không xứng với mình.
Trước kia quả thật anh ta đã nghĩ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh lại cảm thấy trên người Khuyết Chu sinh ra một loại khí chất cao không thể với tới.
Anh ta và Khuyết Chu cũng có chung mấy bạn tốt, dưới bình luận gần như toàn bộ đều khen Khuyết Chu xinh đẹp.
Một cảm giác nguy cơ đột nhiên nảy sinh trong lòng anh ta.
Anh ta biết trong công ty có mấy nam nhân viên có ý với Khuyết Chu.
Chỉ là trước đây Trâu Tử Minh luôn rất tự tin, bây giờ không chỉ không tự tin, thậm chí bắt đầu có chút sợ hãi.
Sao Khuyết Chu đột nhiên lại nhớ tới việc đăng ảnh tự sướng, trước kia đừng nói là đăng ảnh tự sướng, tám trăm năm cô đều không đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Trâu Tử Minh nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu, lúc phục hồi tỉnh thần mới phát hiện mình đã ngây người rất lâu.
Đây thật sự là một chuyện rất kỳ quái.
Sau giờ nghỉ trưa, Trâu Tử Minh vẫn muốn tới tìm Khuyết Chu, nhưng cả buổi chiều Khuyết Chu đều điên cuồng bận rộn công việc, đối với chiêu trò hỏi vấn đề mà Trâu Tử Minh quen dùng cô vẫn luôn không để ý tới. Cứ như vậy đến buổi tối trước khi tan tâm, Khuyết Chu đã sớm hoàn thành xong toàn bộ lượng công việc của mấy ngày sau.
Sau đó giao phương án mới cho ông chủ.
Vốn ông chủ cho rằng thời gian nhanh như vậy mà Khuyết Chu đã có thể nghĩ ra kế hoạch, đoán chừng cũng chỉ là lừa gạt, vì vậy ông ta cũng chuẩn bị mở ra nhìn lướt qua xem.
Kết quả vừa mở ra, phát hiện kế hoạch làm có thể nói là hoàn mỹ, khéo léo vô cùng.
Đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu, lại thấy cô đổi son màu đỏ, vô cùng kinh diễm.
"Đồng chí Tiểu Chu, cô đây là bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?"
Khuyết Chu cười: "Trước kia tôi còn chưa đủ thông sao?"
"Không có thông bằng cô bây giờ, phương án trước kia của cô, nói như thế nào đây, là có ý tưởng có linh khí, cô cũng là người chịu được khổ, quả thật cô có năng lực nhưng vẫn thiếu chút kinh nghiệm, bằng không tôi cũng sẽ không đề cử nhân viên cũ mà đề cử cô làm phó bộ trưởng rồi. Cái kế hoạch này nếu như bên A thông qua, vậy cô chính là đại công thần của công ty!"
"Đại công thần có thưởng không? Từ chối vẽ bánh nướng."
Ông chủ của nguyên chủ coi như không tệ, chủ yếu là người rất dễ giao tiếp, hơn nữa rất không thích người a dua nịnh hót.
Lời Khuyết Chu nói không những không làm cho ông ta tức giận, ngược lại ông ta còn nở nụ cười: "Một tháng trước mới tăng lương cho cô, tốc độ tăng quá lớn sợ người khác sẽ ghen tị với cô, lần này chắc chắn sẽ có phần thưởng, sẽ tính vào trong phần thưởng cuối năm của cô, con số này."
Ông chủ đưa năm ngón tay ra.
Trong lòng Khuyết Chu hiểu rõ, năm vạn.
Đối với thế giới trước mà nói, năm vạn đồng tiền kia quả thực chỉ là mưa bụi, nhưng đối với nguyên chủ trong thế giới này mà nói, năm vạn đồng tiền này, xác thực đã là một con số không nhỏ.
Nhưng ông chủ vẫn là ông chủ, bây giờ mới tháng năm, nếu tính cái này vào tiền thưởng cuối năm, thì tối thiểu trước khi lấy được tiền thưởng cuối năm, cô không thể rời khỏi công ty này.
Cũng may trước mắt Khuyết Chu còn chưa có kế hoạch rời khỏi công ty.
Lúc cô ra khỏi văn phòng đúng lúc tan tâm, Khuyết Chu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Từ xa đã thấy Trâu Tử Minh đứng ở cửa chờ cô.
Đồng nghiệp xung quanh nhìn bằng ánh mắt mập mờ, dùng cánh tay oán hận chọc chọc Khuyết Chu: "Tiểu soái ca lại chờ cậu cùng tan tầm nha."
Khuôn mặt vốn đã tinh xảo của cô dưới ánh mặt trời lại càng trắng hơn.
Miệng của nguyên chủ rất no đủ rất đẹp mắt nhưng làn da có hơi vàng, chỉ là tính cách của nguyên chủ có chút không thích quá mức đường hoàng, nên từ khi bắt đầu biết trang điểm chưa từng tô son màu đỏ thẫm.
Nhưng son môi màu đỏ gạch phục cổ này cực kỳ thích hợp với khuôn mặt của nguyên chủ.
Cộng thêm khí chất lười biếng quyến rũ của cô, ảnh chụp vừa đăng lên trong nháy mắt đã có rất nhiều người like.
Rất nhiều bạn học đại học năm đó hoặc là bạn tốt, đều tỏ vẻ rất kinh ngạc về sự thay đổi của Khuyết Chu, cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Chưa tới mười phút.
Trâu Tử Minh gửi tin nhắn tới.
Trâu Tử Minh: "Em vừa nhìn thấy ảnh của chị, rất đẹp, em thấy rất nhiều người khen chị nha."
Khuyết Chu: [Có thể là thay đổi phong cách, cho nên bọn họ cảm thấy mới lạ. ]
Trâu Tử Minh: [Em cũng cảm thấy vậy, em vẫn cảm thấy son màu đậu đỏ trước kia thích hợp với chị hơn, loại màu gạch đỏ phục cổ này không thích hợp với khí chất của chị. ]
Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Vậy thì sao???"
Khuyết Chu: [Wow, không nghĩ tới em hiểu rõ về son môi như vậy nha, không phải em nói em chưa từng yêu đương sao? Sao lại hiểu rõ về son môi như vậy?]
Hộp thoại vẫn hiển thị đang nhập tin nhắn, hạt vừng nhỏ lại hừ một tiếng: "Bịa tiếp, cứ bịa tiếp đi." Qua năm phút, cuối cùng Trâu Tử Minh cũng bịa ra.
Trâu Tử Minh: [Không phải sắp đến sinh nhật chị rồi sao, hai ngày nay chị đã làm dự án cả hai ngày rồi, muốn mua cho chị một cây son môi. ]
Khuyết Chu: [Thật sao? Vậy chị cám ơn em trước nha. ]
"Tỷ tỷ, ta còn tưởng tỷ sẽ không lấy đồ của hắn." Hạt vừng nhỏ có chút kinh ngạc.
Khuyết Chu đặt điện thoại di động lên trên bàn, duỗi lưng: "Vì sao không nhận? Hắn đã lấy đi bao nhiêu thứ ở chỗ nguyên chủ? Không nói ở kịch bản ban đầu lúc trước hắn hỏi nguyên chủ nhiều vấn đề như vậy, chiếm dụng thời gian làm việc của nguyên chủ, dẫn đến nguyên chủ thường xuyên tăng ca, phải dùng thứ gì bồi thường lại đã."
Muốn chiếm tiện nghi của cô sao? Làm sao có thể chứ!
Phỏng chừng Trâu Tử Minh cũng không nghĩ tới Khuyết Chu lại gián tiếp đồng ý.
Dù sao nếu dựa theo tính cách của nguyên chủ, cô ấy nhất định sẽ từ chối lấy quà của Trâu Tử Minh.
Nguyên nhân chính là vì không muốn nợ Trâu Tử Minh, Trâu Tử Minh đưa cô ấy về nhà, ngày hôm sau cô ấy mời anh ta ăn cơm, Trâu Tử Minh đưa cơm cho cô ấy, cô ấy hận không thể mời một bữa lớn hơn.
Đối với người thật lòng biết quý trọng, làm như vậy đương nhiên có thể làm cho người khác cảm thấy bạn là một cô gái tốt biết tri ân báo đáp.
Nhưng đối với một tên cặn bã không biết tốt xấu như Trâu Tử Minh mà nói, lấy đạo của con người mà trị thân là biện pháp có thể khiến anh ta hối hận nhất.
Chỗ làm việc của Trâu Tử Minh cách chỗ làm việc của Khuyết Chu không xa.
Nhưng giờ nghỉ trưa toàn bộ văn phòng đều rất yên tĩnh, trên cơ bản không ai rời chỗ ngồi, phòng ngừa sẽ làm ồn đến người khác ngủ.
Vị trí của anh ta có thể nhìn thấy vị trí công tác của Khuyết Chu, nhưng Khuyết Chu muốn nhìn anh ta phải xoay người mới có thể nhìn thấy.
Sau khi Khuyết Chu gửi tin nhắn, Trâu Tử Minh đã ngẩng đầu nhìn về phía Khuyết Chu. Vừa lúc Khuyết Chu nghiêng đầu đang nói gì đó với đồng nghiệp bên cạnh.
Trước kia cô luôn thích xõa tóc, không biết từ lúc nào đã bị cô vén lên, dùng một cây trâm kẹp lại.
Đôi môi đỏ mọng dưới ánh mặt trời làm nổi bật da thịt như tuyết của cô.
Trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh có chút ngây ngốc.
Kỳ thật Trâu Tử Minh vẫn luôn biết Khuyết Chu xinh đẹp, nhưng thuộc loại người xinh đẹp bình thường, nếu không cô đã lên đến bộ phận phụ, anh ta cũng sẽ không lựa chọn Khuyết Chu.
Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ nhìn mặt vẫn không xứng với mình.
Trước kia quả thật anh ta đã nghĩ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh lại cảm thấy trên người Khuyết Chu sinh ra một loại khí chất cao không thể với tới.
Anh ta và Khuyết Chu cũng có chung mấy bạn tốt, dưới bình luận gần như toàn bộ đều khen Khuyết Chu xinh đẹp.
Một cảm giác nguy cơ đột nhiên nảy sinh trong lòng anh ta.
Anh ta biết trong công ty có mấy nam nhân viên có ý với Khuyết Chu.
Chỉ là trước đây Trâu Tử Minh luôn rất tự tin, bây giờ không chỉ không tự tin, thậm chí bắt đầu có chút sợ hãi.
Sao Khuyết Chu đột nhiên lại nhớ tới việc đăng ảnh tự sướng, trước kia đừng nói là đăng ảnh tự sướng, tám trăm năm cô đều không đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Trâu Tử Minh nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu, lúc phục hồi tỉnh thần mới phát hiện mình đã ngây người rất lâu.
Đây thật sự là một chuyện rất kỳ quái.
Sau giờ nghỉ trưa, Trâu Tử Minh vẫn muốn tới tìm Khuyết Chu, nhưng cả buổi chiều Khuyết Chu đều điên cuồng bận rộn công việc, đối với chiêu trò hỏi vấn đề mà Trâu Tử Minh quen dùng cô vẫn luôn không để ý tới. Cứ như vậy đến buổi tối trước khi tan tâm, Khuyết Chu đã sớm hoàn thành xong toàn bộ lượng công việc của mấy ngày sau.
Sau đó giao phương án mới cho ông chủ.
Vốn ông chủ cho rằng thời gian nhanh như vậy mà Khuyết Chu đã có thể nghĩ ra kế hoạch, đoán chừng cũng chỉ là lừa gạt, vì vậy ông ta cũng chuẩn bị mở ra nhìn lướt qua xem.
Kết quả vừa mở ra, phát hiện kế hoạch làm có thể nói là hoàn mỹ, khéo léo vô cùng.
Đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu, lại thấy cô đổi son màu đỏ, vô cùng kinh diễm.
"Đồng chí Tiểu Chu, cô đây là bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?"
Khuyết Chu cười: "Trước kia tôi còn chưa đủ thông sao?"
"Không có thông bằng cô bây giờ, phương án trước kia của cô, nói như thế nào đây, là có ý tưởng có linh khí, cô cũng là người chịu được khổ, quả thật cô có năng lực nhưng vẫn thiếu chút kinh nghiệm, bằng không tôi cũng sẽ không đề cử nhân viên cũ mà đề cử cô làm phó bộ trưởng rồi. Cái kế hoạch này nếu như bên A thông qua, vậy cô chính là đại công thần của công ty!"
"Đại công thần có thưởng không? Từ chối vẽ bánh nướng."
Ông chủ của nguyên chủ coi như không tệ, chủ yếu là người rất dễ giao tiếp, hơn nữa rất không thích người a dua nịnh hót.
Lời Khuyết Chu nói không những không làm cho ông ta tức giận, ngược lại ông ta còn nở nụ cười: "Một tháng trước mới tăng lương cho cô, tốc độ tăng quá lớn sợ người khác sẽ ghen tị với cô, lần này chắc chắn sẽ có phần thưởng, sẽ tính vào trong phần thưởng cuối năm của cô, con số này."
Ông chủ đưa năm ngón tay ra.
Trong lòng Khuyết Chu hiểu rõ, năm vạn.
Đối với thế giới trước mà nói, năm vạn đồng tiền kia quả thực chỉ là mưa bụi, nhưng đối với nguyên chủ trong thế giới này mà nói, năm vạn đồng tiền này, xác thực đã là một con số không nhỏ.
Nhưng ông chủ vẫn là ông chủ, bây giờ mới tháng năm, nếu tính cái này vào tiền thưởng cuối năm, thì tối thiểu trước khi lấy được tiền thưởng cuối năm, cô không thể rời khỏi công ty này.
Cũng may trước mắt Khuyết Chu còn chưa có kế hoạch rời khỏi công ty.
Lúc cô ra khỏi văn phòng đúng lúc tan tâm, Khuyết Chu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Từ xa đã thấy Trâu Tử Minh đứng ở cửa chờ cô.
Đồng nghiệp xung quanh nhìn bằng ánh mắt mập mờ, dùng cánh tay oán hận chọc chọc Khuyết Chu: "Tiểu soái ca lại chờ cậu cùng tan tầm nha."