Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 298: Trở lại Thần giới (3)
Trên Thần giới, phủ Khuyết Thần vốn tiêu điều một lần nữa thắp sáng.
Phần lớn thần tiên đều không khác gì con người, bản chất của Thần giới như một công ty to lớn, còn những thần tiên kia chính là nhân viên trong công ty, tất cả mọi người đều biết tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Lúc Thiên Quân ở đây, bọn họ nghe theo Thiên Quân như trời sai đâu đánh đó.
Hiện tại Khuyết Chu lấy thực lực cường đại một lần nữa ngồi lên vị trí này, bọn họ cũng biết rõ không ai có thể đánh bại Khuyết Chu, hơn nữa Thiên Quân làm những chuyện bất lương kia cũng có không ít thần tiên đều biết, càng không ai dám đi phản bác.
Thậm chí sau khi Thiên Quân chết, Khuyết Chu tuyên bố chủ của Thần giới là nàng, ngày hôm sau cửa của phủ Khuyết Thần đã bị đập phá.
Khuyết Chu tiếp đãi không ít Thần quân, những người này muốn tra xét thực lực của nàng, nhưng phần lớn đều bị Khuyết Chu dọa đến chạy trối chết, càng thêm rõ ràng ý nghĩ là bọn họ không thể đối nghịch với Khuyết Chu.
Trong phủ Khuyết Thần, Khuyết Chu ngồi trong đình nghỉ mát cuối hành lang gấp khúc, xung quanh đình nghỉ mát được nước trong veo vờn quanh, những hoa sen và hoa súng kia vẫn nở vô cùng tốt.
Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đang chờ đợi chủ nhân trở về.
Khuyết Chu và Châu Dập tựa người vào nhau, gió xung quanh im ăắng đi, hạt vừng nhỏ nhịn không được bò ra khỏi cổ tay của nàng, nó cũng không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp hiện tại, nhưng nó còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi vì quá tò mò.
Ví dụ như: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ và nam chính quen biết nhau như thế nào vậy?"
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ và nam chính lại tách ra? Tỷ tỷ lợi hại như vậy, không nên bị đám bại hoại này là tổn thương được."
"Tỷ tỷ, sao tỷ biết thân hồn của nam chính ở tiểu thế giới nào nha?" Nó có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Đầu con rắn nhỏ của nàng lắc lư trái phải, cái lưỡi màu hồng không ngừng cứ thè ra rút lại.
Châu Dập bóp chặt thân bảy tấc của nó, hạt vừng nhỏ một giây trước còn đang hỏi Đông hỏi Tây, trong nháy mắt đã hét lên thành tiếng, dùng đôi mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm Khuyết Chu, điên cuồng cầu xin giúp đỡ: "Tỷ tỷ, cứu talI!"
"Tiếng tỷ tỷ cũng có thể để cho mi gọi sao?" Châu Dập cố ý lạnh giọng mở miệng: "Tỷ tỷ là của một mình ta."
Thiếu niên phong thần tuấn lãng, mái tóc dài màu đen của hắn dùng một sợi dây ngọc buộc lên thật cao, lưu loát sạch sẽ, sau đó đôi mắt trong suốt kia hơi nheo lại, mang theo chút ý cảnh cáo, hơi nghiêng đầu tựa vào trên vai Khuyết Chu.
Hiển nhiên giống như cô vợ nhỏ, làm cho Khuyết Chu càng giống một Thần quân cao không thể với tới.
Mấu chốt nhất chính là, rõ ràng Châu Dập là Thần, sao chút khí thể của Thần cũng không có vậy.
Nó có chút không vui, trước kia lúc nam chính không ở đây, tỷ tỷ còn sờ đầu của nó, bây giờ đã trở lại Thần giới, một mặt nam chính trà xanh lại lộ ra như vậy.
Hạt vừng nhỏ hừ một tiếng: "Ta và tỷ tỷ phối hợp với nhau rất tốt trong tiểu thế giới đó!"
"Chẳng lẽ không phải Tiểu Chu một mình đơn phương hoàn thành nhiệm vụ, còn tác dụng lớn nhất của mi chính là giúp Tiểu Chu định vị sao?"
Cả người hạt vừng nhỏ cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn dẹp lại: "Hu hu hu, ta không nói chuyện với ngươi nữa."
Khuyết Chu cười khẽ, bắt hạt vừng nhỏ vào trong tay mình, một lần nữa đặt lên cổ tay: "Chuyện giữa ta và bảo bối là một câu chuyện xưa rất dài..."
Hạt vừng nhỏ lập tức hứng thú, ngay khi nó cho rằng Khuyết Chu bắt đầu nói, nhưng nàng bỗng nhiên quay đầu hôn lên cánh môi Châu Dập: "Bây giờ không phải là lúc kể lại chuyện xưa, qua một ngày chắc là đã tu sửa xong phủ của mình, trước khi đến Vô Gian Địa Ngục, chúng ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, cuối cùng cũng hoàn thành rồi."
Trước khi đến Vô Gian Địa Ngục, bọn họ vốn nên thành hôn ở Thần giới, khi đó bọn họ còn có chiến hữu kề vai chiến đấu.
Thời gian ngàn vạn năm thoáng cái đã qua, chiến hữu trước kia của bọn họ đã sớm không còn.
Hết thảy đã sớm cảnh còn người mất, điều duy nhất không thay đổi chính là hai người Khuyết Chu và Châu Dập.
Dưới cánh hoa màu đỏ bay đầy trời, rốt cuộc Châu Dập cũng nói ra lời hứa ngàn vạn năm trước mà mình không thể nói ra.
"Ta đã từng nói với nàng lúc còn ở Nhân giới, mặc kệ nàng nói cái gì đi nữa ta đều tin tưởng, mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều sẽ đi theo bước chân của nàng.
Nàng là người đã cứu ta trong hố vạn người, bất luận thân phận của hai người chúng ta có biến hóa như thế nào, nàng vĩnh viễn đều là chủ nhân của ta, mà ta cũng vĩnh viễn trung thành với điện hạ của ta."
Đã từng có người nói với hắn: Ngươi không cần phải hèn mọn như vậy, Khuyết Chu đối với ngươi như vậy, nàng căn bản không thích ngươi, ngươi chỉ là quân cờ trong tay nàng mà thôi.
Trong một thời gian dài, Châu Dập cũng cho là như vậy.
Nhưng những người đó vĩnh viễn cũng không biết, Châu Dập không phải sợ mình trở thành quân cờ của Khuyết Chu, hắn chỉ sợ mình không thể trở thành quân cờ hữu dụng nhất trong tay Khuyết Chu.
Người bên ngoài đều nói, Châu Dập là người để Khuyết Chu có thể ổn định lại trong nháy mắt.
Khi đó Khuyết Chu cuồng vọng tự đại, không ai bì nổi, mỗi một lần ở bên bờ vực nổi giận, chỉ có Châu Dập xuất hiện mới có thể ngăn cản Khuyết Chu làm ra hành động điên cuồng.
Khi tiếng chuông Thần giới đặt ở trung tâm không biết bao nhiêu vạn năm vang lên, cuối cùng tên Khuyết Chu và Châu Dập cũng được khắc lên trên đỉnh chuông.
Cho dù sống hay là chết, bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Các chúng thần đều mang theo sắc mặt khác nhau, nhưng Khuyết Chu không dễ chọc, Châu Dập là con chó điên của Khuyết Chu, cho dù trong lòng bọn họ có ý nghĩ khác, cũng chỉ có thể duy trì vẻ mặt mỉm cười mà thôi.
Buổi lễ thành hôn của hai người cũng không tính là vô cùng long trọng.
Hai người không cha không mẹ, cũng không muốn cùng quần chúng thần giả dối này mặt đối mặt.
Trước khi tách ra, Khuyết Chu cảm thấy chuyện hai người thành hôn, phàm là trong Tam giới, một gốc hoa ngọn cỏ nào không được thông báo đều nhất định chuyện thất trách của nàng.
Nhưng hiện tại đã trải qua nhiều như vậy, tâm tính cũng đã sớm xảy ra biến hóa, hơn nữa bọn họ không chỉ thành hôn một lần ở tiểu thế giới.
Khi áo cưới đỏ tươi giống như cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất, cửa sổ bị đóng lại, kết giới cường đại che kín cả tòa phủ Khuyết Thần.
Chim lượn lờ trên bầu trời, Thần giới không có ban ngày và ban đêm, dưới sự gia trì của thuật pháp, mảnh đất vuông vức này vẫn biến thành đêm tối, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy các vì sao.
Mồ hôi giống như trân châu nhỏ xuống, trong mắt Châu Dập bắt đầu khởi động vẻ điên cuồng.
Khi bọn họ có nhau, cuối cùng hắn cũng đỏ mắt, ôm Khuyết Chu vào lòng, sau đó ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: "Giấc mộng của ta đã trở thành sự thật."
Toàn bộ lưng của Khuyết Chu còn đang tê dại, nhưng khi nghe thấy giọng nói của hắn vẫn đáp lại: "Giấc mộng của chàng là gì?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi.
Nhưng Châu Dập lại dừng động tác của mình vào ngay lúc này, đáy mắt của hắn giống như bắt đầu thể hiện niềm yêu thích vô cùng vô tận của mình.
Sau đó hắn thành khẩn lại chân thành tha thiết mở miệng nói: "Giấc mộng của ta, là vĩnh viễn ở bên Tiểu Chu."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Khuyết Chu cười, nụ cười như có chút muốn khóc, trong lòng ấm áp dễ chịu, nàng bị hắn làm cho cảm động.
Châu Dập gật đầu lại nghiêng đầu nói: "Cho Tiểu Chu ăn ngon ở thế giới con người, một ngày ba bữa, mỗi ngày đều làm."
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, kể cả nước mắt vừa rơi xuống, Châu Dập rất ít khi thấy Khuyết Chu rơi lệ, lập tức luống cuống tay chân, lại bị Khuyết Chu đè bả vai xuống.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng cười, lại nghênh đón âm thanh như móc câu của nàng: "Tiếp tục."
Giống như lúc mới gặp nhau, Châu Dập đã nói: "Chào cô nương, tiểu sinh là Châu Dập, cô nương thật đẹp.
Cô nương đã cứu ta, ta sẽ báo đáp cô nương, có lẽ ta không lợi hại bằng thuộc hạ của người, nhưng ta có thể làm thức ăn của con người cho người, sẽ vĩnh viễn không phản bội người, cái mạng này của ta là của người, ta vĩnh viễn thuộc về người."
Và hắn cũng đã làm thế.
Vì thế, hắn đã trả giá ngàn vạn năm.
Phần lớn thần tiên đều không khác gì con người, bản chất của Thần giới như một công ty to lớn, còn những thần tiên kia chính là nhân viên trong công ty, tất cả mọi người đều biết tranh giành đấu đá lẫn nhau.
Lúc Thiên Quân ở đây, bọn họ nghe theo Thiên Quân như trời sai đâu đánh đó.
Hiện tại Khuyết Chu lấy thực lực cường đại một lần nữa ngồi lên vị trí này, bọn họ cũng biết rõ không ai có thể đánh bại Khuyết Chu, hơn nữa Thiên Quân làm những chuyện bất lương kia cũng có không ít thần tiên đều biết, càng không ai dám đi phản bác.
Thậm chí sau khi Thiên Quân chết, Khuyết Chu tuyên bố chủ của Thần giới là nàng, ngày hôm sau cửa của phủ Khuyết Thần đã bị đập phá.
Khuyết Chu tiếp đãi không ít Thần quân, những người này muốn tra xét thực lực của nàng, nhưng phần lớn đều bị Khuyết Chu dọa đến chạy trối chết, càng thêm rõ ràng ý nghĩ là bọn họ không thể đối nghịch với Khuyết Chu.
Trong phủ Khuyết Thần, Khuyết Chu ngồi trong đình nghỉ mát cuối hành lang gấp khúc, xung quanh đình nghỉ mát được nước trong veo vờn quanh, những hoa sen và hoa súng kia vẫn nở vô cùng tốt.
Nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đang chờ đợi chủ nhân trở về.
Khuyết Chu và Châu Dập tựa người vào nhau, gió xung quanh im ăắng đi, hạt vừng nhỏ nhịn không được bò ra khỏi cổ tay của nàng, nó cũng không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp hiện tại, nhưng nó còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi vì quá tò mò.
Ví dụ như: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ và nam chính quen biết nhau như thế nào vậy?"
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ và nam chính lại tách ra? Tỷ tỷ lợi hại như vậy, không nên bị đám bại hoại này là tổn thương được."
"Tỷ tỷ, sao tỷ biết thân hồn của nam chính ở tiểu thế giới nào nha?" Nó có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Đầu con rắn nhỏ của nàng lắc lư trái phải, cái lưỡi màu hồng không ngừng cứ thè ra rút lại.
Châu Dập bóp chặt thân bảy tấc của nó, hạt vừng nhỏ một giây trước còn đang hỏi Đông hỏi Tây, trong nháy mắt đã hét lên thành tiếng, dùng đôi mắt nhỏ kia nhìn chằm chằm Khuyết Chu, điên cuồng cầu xin giúp đỡ: "Tỷ tỷ, cứu talI!"
"Tiếng tỷ tỷ cũng có thể để cho mi gọi sao?" Châu Dập cố ý lạnh giọng mở miệng: "Tỷ tỷ là của một mình ta."
Thiếu niên phong thần tuấn lãng, mái tóc dài màu đen của hắn dùng một sợi dây ngọc buộc lên thật cao, lưu loát sạch sẽ, sau đó đôi mắt trong suốt kia hơi nheo lại, mang theo chút ý cảnh cáo, hơi nghiêng đầu tựa vào trên vai Khuyết Chu.
Hiển nhiên giống như cô vợ nhỏ, làm cho Khuyết Chu càng giống một Thần quân cao không thể với tới.
Mấu chốt nhất chính là, rõ ràng Châu Dập là Thần, sao chút khí thể của Thần cũng không có vậy.
Nó có chút không vui, trước kia lúc nam chính không ở đây, tỷ tỷ còn sờ đầu của nó, bây giờ đã trở lại Thần giới, một mặt nam chính trà xanh lại lộ ra như vậy.
Hạt vừng nhỏ hừ một tiếng: "Ta và tỷ tỷ phối hợp với nhau rất tốt trong tiểu thế giới đó!"
"Chẳng lẽ không phải Tiểu Chu một mình đơn phương hoàn thành nhiệm vụ, còn tác dụng lớn nhất của mi chính là giúp Tiểu Chu định vị sao?"
Cả người hạt vừng nhỏ cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn dẹp lại: "Hu hu hu, ta không nói chuyện với ngươi nữa."
Khuyết Chu cười khẽ, bắt hạt vừng nhỏ vào trong tay mình, một lần nữa đặt lên cổ tay: "Chuyện giữa ta và bảo bối là một câu chuyện xưa rất dài..."
Hạt vừng nhỏ lập tức hứng thú, ngay khi nó cho rằng Khuyết Chu bắt đầu nói, nhưng nàng bỗng nhiên quay đầu hôn lên cánh môi Châu Dập: "Bây giờ không phải là lúc kể lại chuyện xưa, qua một ngày chắc là đã tu sửa xong phủ của mình, trước khi đến Vô Gian Địa Ngục, chúng ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, cuối cùng cũng hoàn thành rồi."
Trước khi đến Vô Gian Địa Ngục, bọn họ vốn nên thành hôn ở Thần giới, khi đó bọn họ còn có chiến hữu kề vai chiến đấu.
Thời gian ngàn vạn năm thoáng cái đã qua, chiến hữu trước kia của bọn họ đã sớm không còn.
Hết thảy đã sớm cảnh còn người mất, điều duy nhất không thay đổi chính là hai người Khuyết Chu và Châu Dập.
Dưới cánh hoa màu đỏ bay đầy trời, rốt cuộc Châu Dập cũng nói ra lời hứa ngàn vạn năm trước mà mình không thể nói ra.
"Ta đã từng nói với nàng lúc còn ở Nhân giới, mặc kệ nàng nói cái gì đi nữa ta đều tin tưởng, mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều sẽ đi theo bước chân của nàng.
Nàng là người đã cứu ta trong hố vạn người, bất luận thân phận của hai người chúng ta có biến hóa như thế nào, nàng vĩnh viễn đều là chủ nhân của ta, mà ta cũng vĩnh viễn trung thành với điện hạ của ta."
Đã từng có người nói với hắn: Ngươi không cần phải hèn mọn như vậy, Khuyết Chu đối với ngươi như vậy, nàng căn bản không thích ngươi, ngươi chỉ là quân cờ trong tay nàng mà thôi.
Trong một thời gian dài, Châu Dập cũng cho là như vậy.
Nhưng những người đó vĩnh viễn cũng không biết, Châu Dập không phải sợ mình trở thành quân cờ của Khuyết Chu, hắn chỉ sợ mình không thể trở thành quân cờ hữu dụng nhất trong tay Khuyết Chu.
Người bên ngoài đều nói, Châu Dập là người để Khuyết Chu có thể ổn định lại trong nháy mắt.
Khi đó Khuyết Chu cuồng vọng tự đại, không ai bì nổi, mỗi một lần ở bên bờ vực nổi giận, chỉ có Châu Dập xuất hiện mới có thể ngăn cản Khuyết Chu làm ra hành động điên cuồng.
Khi tiếng chuông Thần giới đặt ở trung tâm không biết bao nhiêu vạn năm vang lên, cuối cùng tên Khuyết Chu và Châu Dập cũng được khắc lên trên đỉnh chuông.
Cho dù sống hay là chết, bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Các chúng thần đều mang theo sắc mặt khác nhau, nhưng Khuyết Chu không dễ chọc, Châu Dập là con chó điên của Khuyết Chu, cho dù trong lòng bọn họ có ý nghĩ khác, cũng chỉ có thể duy trì vẻ mặt mỉm cười mà thôi.
Buổi lễ thành hôn của hai người cũng không tính là vô cùng long trọng.
Hai người không cha không mẹ, cũng không muốn cùng quần chúng thần giả dối này mặt đối mặt.
Trước khi tách ra, Khuyết Chu cảm thấy chuyện hai người thành hôn, phàm là trong Tam giới, một gốc hoa ngọn cỏ nào không được thông báo đều nhất định chuyện thất trách của nàng.
Nhưng hiện tại đã trải qua nhiều như vậy, tâm tính cũng đã sớm xảy ra biến hóa, hơn nữa bọn họ không chỉ thành hôn một lần ở tiểu thế giới.
Khi áo cưới đỏ tươi giống như cánh hoa rơi lả tả trên mặt đất, cửa sổ bị đóng lại, kết giới cường đại che kín cả tòa phủ Khuyết Thần.
Chim lượn lờ trên bầu trời, Thần giới không có ban ngày và ban đêm, dưới sự gia trì của thuật pháp, mảnh đất vuông vức này vẫn biến thành đêm tối, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy các vì sao.
Mồ hôi giống như trân châu nhỏ xuống, trong mắt Châu Dập bắt đầu khởi động vẻ điên cuồng.
Khi bọn họ có nhau, cuối cùng hắn cũng đỏ mắt, ôm Khuyết Chu vào lòng, sau đó ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: "Giấc mộng của ta đã trở thành sự thật."
Toàn bộ lưng của Khuyết Chu còn đang tê dại, nhưng khi nghe thấy giọng nói của hắn vẫn đáp lại: "Giấc mộng của chàng là gì?"
Cô chỉ thuận miệng hỏi.
Nhưng Châu Dập lại dừng động tác của mình vào ngay lúc này, đáy mắt của hắn giống như bắt đầu thể hiện niềm yêu thích vô cùng vô tận của mình.
Sau đó hắn thành khẩn lại chân thành tha thiết mở miệng nói: "Giấc mộng của ta, là vĩnh viễn ở bên Tiểu Chu."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Khuyết Chu cười, nụ cười như có chút muốn khóc, trong lòng ấm áp dễ chịu, nàng bị hắn làm cho cảm động.
Châu Dập gật đầu lại nghiêng đầu nói: "Cho Tiểu Chu ăn ngon ở thế giới con người, một ngày ba bữa, mỗi ngày đều làm."
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, kể cả nước mắt vừa rơi xuống, Châu Dập rất ít khi thấy Khuyết Chu rơi lệ, lập tức luống cuống tay chân, lại bị Khuyết Chu đè bả vai xuống.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng cười, lại nghênh đón âm thanh như móc câu của nàng: "Tiếp tục."
Giống như lúc mới gặp nhau, Châu Dập đã nói: "Chào cô nương, tiểu sinh là Châu Dập, cô nương thật đẹp.
Cô nương đã cứu ta, ta sẽ báo đáp cô nương, có lẽ ta không lợi hại bằng thuộc hạ của người, nhưng ta có thể làm thức ăn của con người cho người, sẽ vĩnh viễn không phản bội người, cái mạng này của ta là của người, ta vĩnh viễn thuộc về người."
Và hắn cũng đã làm thế.
Vì thế, hắn đã trả giá ngàn vạn năm.