Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 279: Làm mèo của anh (24)
Mắt thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, Tân Dĩ Nam nhìn Khuyết Chu, phát hiện ánh mắt của cô cũng vô cùng lạnh nhạt.
Cô ấy cũng biết.
Tần Dĩ Nam cười nhạo thở dài một tiếng: "Nếu như vậy thì tôi cũng không cần phải giả vờ nữa, thật ra lần này tôi tới đây cũng chỉ muốn gặp Tiểu Chu một chút mà thôi.
Từ nhỏ Tiểu Chu và tôi đã nương tựa lẫn nhau, bây giờ tôi muốn đến đây mang em ấy đi"
Ngọc Điệp đập mạnh vào bàn một cái, phẫn nộ mắng to: "Anh muốn nói mình là người của Hồ tộc nằm vùng tới nghe lén kế hoạch của chúng tôi, vậy bây giờ tôi có thể nói kế hoạch của chúng tôi cho anh nghe, dù sao các người cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi.
Nhưng bây giờ anh lại nói mình muốn đưa chị ấy đi, anh có bị bệnh không vậy?"
Ngọc Điệp như một cô bé nổi điên trong giai đoạn trưởng thành vậy.
Cô ta mắng không chút lưu tình, tốc độ nói còn cực kỳ nhanh: "Con nít ranh như anh ở đâu thì cút về nơi đó đi, anh thử xem hôm nay mình có thể đưa chị của tôi đi được không?”
"Tuy rằng cô già hơn tôi, nhưng hình như tu vi không cao hơn tôi bao nhiêu đâu." Khóe miệng Tần Dĩ Nam cong lên, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Năm nay Thánh Úy 1557 tuổi, tuổi cũng rất lớn nhưng lại không thích giết chóc, từ 800 năm trước đã mang theo vợ của mình rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh.
So với yêu càng giống người hơn, cũng không có lực sát thương.
Ngọc Điệp, cô năm nay 988 tuổi, ưa thích giết chóc, tính cách thô bạo, nhưng linh khí ở thế giới con người quá mỏng manh, tu vi của cô đã không thể tăng lên trong một thời gian dài.
Về phần Tiểu Chu, tôi rất rõ ràng tu vi của em ấy nhất, mà người đàn ông này, tôi căn bản không để vào mắt."
Cư Hoài: "..."
Sắc mặt của anh lạnh như hầm băng, không nói hai lời móc khẩu súng lục ở bên hông ra, lúc bóp cò, mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lạnh lùng lại quả quyết.
Viên đạn bị yêu khí ngăn cản, anh lại bắn ra phát thứ hai phát thứ ba.
Ngay sau đó, trên tay anh cầm một con dao găm.
Yêu khí của Tần Dĩ Nam ngăn cản viên đạn, tốc độ của Cư Hoài quá nhanh, hắn lại không kịp phản ứng, cho đến khi dao găm cắm vào vai của hắn truyền đến sự đau đớn, hắn mới thật sự hoàn toàn nổi giận.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, giống như vẻ mặt của Tần Dĩ Nam vậy, âm trầm đến kỳ lạ.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, lúc nhìn về phía Khuyết Chu, cố gắng làm cho mình ôn nhuận như trước.
Nhưng mà hắn không biết, lúc hai loại vẻ mặt này chồng chéo lên nhau lại làm cho hắn càng thêm quỷ di.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Khuyết Chu, từ đầu đến cuối cô vẫn lạnh nhạt cũ.
Nếu trước kia lúc hắn bị thương, cô nhất định sẽ đau lòng hỏi hắn có sao không.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô lạnh lùng giống như hắn là một người xa lạ.
Phản ứng này làm trái tim của hắn đau hơn là thể xác.
Cư Hoài cắm dao găm vào vai Tần Dĩ Nam rồi rút ra, nhanh chóng ngồi trở lại bên cạnh Khuyết Chu, khinh thường cười nhạo: "Vậy thì như thế nào, trách không được Tiểu Chu không thích anh."
"Tiểu Chu thích tôi nhất! Chính miệng em ấy nói em ấy thích tôi nhất!" Tân Dĩ Nam giống như người điên, nhưng linh khí của Ngọc Điệp quấn quanh hắn khiến hắn không thể động đậy.
Thậm chí dễ dàng xâm nhập vào ý thức của Tần Dĩ Nam, tìm được nơi Lý Diên Thừa thật đang bị nhốt.
"Lý Diên Thừa đang ở trong phòng tạp vật ở sân bay." Ngọc Điệp mở miệng.
Ý thức của Tần Dĩ Nam đau đớn vô cùng, hắn không thể tin được mình lại bị con người làm bị thương, càng không thể tin được một Điệp yêu sinh sống ở thế giới con người rất lâu nhưng lại có thực lực mạnh như vậy.
Nó hoàn toàn khác với những thông tin mà hắn có được.
Ngọc Điệp nhìn dáng vẻ thảm thương này của Tần Dĩ Nam, trong lòng vui vẻ muốn chết: "Khinh địch là tối ky, cũng không biết anh lấy tự tin này ở đâu ra mà tính điểm cho chúng tôi.
Trước kia tôi đánh anh có thể phải cố hết sức, nhưng chị ấy rất mạnh, chị ấy giúp chúng tôi củng cố tu vi, phế vật như anh thì chỉ cần chị ấy động một ngón tay cũng có thể giết chết anh."
Nếu mấy người đã trở thành thành viên của mình, vậy Khuyết Chu cũng không thể để cho tu vi của bọn họ ngưng trệ được.
Ngọc Điệp thích dính lấy Khuyết Chu như vậy, đương nhiên không phải vì Khuyết Chu lớn lên đẹp mắt, mà là vì thực lực của cô.
Bất kể đi đâu, thực lực vĩnh viễn là trên hết.
Khuôn mặt Tần Dĩ Nam dần dần lộ ra diện mạo chân thật của mình.
Tướng mạo của hắn như vạn dặm chọn một.
Cho dù là Hồ tộc có nhiều trai xinh gái đẹp, Tân Dĩ Nam vẫn cực kỳ tuấn mỹ.
Một đôi mắt hồ ly tràn đầy thâm tình, đuôi mắt phiếm hồng, trong mái tóc đỏ mang theo mỹ cảm vỡ nát.
Hắn ôm vai mình nhìn chằm chằm Khuyết Chu, gần từng chữ hỏi: "Tiểu Chu, sao em lại biến thành như bây giờ?"
"Như bây giờ là thế nào?" Rốt cuộc Khuyết Chu cũng mở miệng.
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác Tần Dĩ Nam này không đúng ở chỗ nào, vốn Tần Dĩ Nam không nên thích nguyên chủ như vậy mới đúng, coi như bây giờ cô thoát khỏi rừng rậm Yêu Tinh thì hắn hẳn càng muốn khống chế dục vọng của cô nhiều hơn mới đúng chứ?!
Kết hợp kinh nghiệm của một số thế giới trước đó.
Khuyết Chu đưa ra một kết luận có khả năng nhất... Tân Dĩ Nam trùng sinh sống lại.
Chỉ có hắn trùng sinh sống lại mới có thể giải thích vì sao hắn lại không giống như trong nội dung cốt truyện.
Mới có thể giải thích vì sao thái độ của hắn đối với cô lại kỳ quái như vậy.
Đáng tiếc, nguyên chủ không cần loại thâm tình đến muộn này, trong lòng Khuyết Chu không hề có gợn sóng nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Lúc ấy nguyên chủ cũng khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng lại bị Tân Dĩ Nam nhốt ở trong phòng, cô ấy cầu xin ngàn vạn lần cũng không thể khiến hắn thả mình ra ngoài.
Trong lòng nguyên chủ, Tần Dĩ Nam là người duy nhất mà mình tín nhiệm trên thế giới này.
Nhưng người này lại cho cô ấy một kích trí mạng, khiến cô ấy chết không có chỗ chôn.
Tim Tần Dĩ Nam đau nhói: "Em đã từng nói em nghe lời anh nhất, anh biết trước đây anh không bảo vệ tốt cho em.
Để đám người của Tử Ương bắt nạt em là lỗi của anh, sau khi em trở về với anh, anh sẽ giúp em báo thù, được không?"
"Không tốt đâu." Khuyết Chu thuận thế tựa vào vai Cư Hoài: "Thù này tôi có thể tự mình báo, không cần anh hao tâm tổn trí, tôi biết bây giờ có rất nhiều yêu tỉnh trong rừng rậm Yêu Tinh muốn truy sát tôi, anh vẫn nên đi nhanh đi thì hơn, nếu bị tộc trưởng truy vấn, hôn sự của anh và Tử Ương sẽ hỏng bét."
Tần Dĩ Nam nhanh chóng mở miệng: "Bây giờ anh cũng là đối tượng quan sát trọng điểm của rừng rậm Yêu Tinh.
Anh không thích Tử Ương, trước kia là anh không tốt, vì quyền lợi mà lựa chọn ở cùng một chỗ với Tử Ương, nhưng bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi.
Tiểu Chu, chúng ta đã lớn lên với nhau từ nhỏ tới lớn, em đã nói sau này lớn lên sẽ gả cho anh, em đã quên rồi sao?"
Cư Hoài: "???"
"Anh cũng nói đó là chuyện khi còn bé, ai khi còn bé chưa từng nói qua mấy câu ngu ngốc như vậy." Cư Hoài liếc mắt: "Bây giờ Tiểu Chu là người của tôi, biết thức thời thì mau cút đi, nếu không tôi sẽ khiến anh không thể lăn lộn nổi trong giới giải trí đâu." Tân Dĩ Nam cười ha hả: "Còn tưởng rằng anh có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ là người thích mạnh miệng."
Được rồi, tình địch đã nói như vậy rồi, anh không làm chút gì đó thì không phải là đàn ông.
Trước mặt mọi người, Cư Hoài gọi điện thoại, ba giây sau đối phương nghe máy.
Giọng điệu của Cư Hoài mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ: "Lập tức vận dụng tất cả lực lượng phong sát một người tên là Tân Dĩ Nam. Anh đừng quan tâm là thù gì, nếu anh không làm được, vậy cứ chờ nhận được tin từ quân đội đi."
Cô ấy cũng biết.
Tần Dĩ Nam cười nhạo thở dài một tiếng: "Nếu như vậy thì tôi cũng không cần phải giả vờ nữa, thật ra lần này tôi tới đây cũng chỉ muốn gặp Tiểu Chu một chút mà thôi.
Từ nhỏ Tiểu Chu và tôi đã nương tựa lẫn nhau, bây giờ tôi muốn đến đây mang em ấy đi"
Ngọc Điệp đập mạnh vào bàn một cái, phẫn nộ mắng to: "Anh muốn nói mình là người của Hồ tộc nằm vùng tới nghe lén kế hoạch của chúng tôi, vậy bây giờ tôi có thể nói kế hoạch của chúng tôi cho anh nghe, dù sao các người cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi.
Nhưng bây giờ anh lại nói mình muốn đưa chị ấy đi, anh có bị bệnh không vậy?"
Ngọc Điệp như một cô bé nổi điên trong giai đoạn trưởng thành vậy.
Cô ta mắng không chút lưu tình, tốc độ nói còn cực kỳ nhanh: "Con nít ranh như anh ở đâu thì cút về nơi đó đi, anh thử xem hôm nay mình có thể đưa chị của tôi đi được không?”
"Tuy rằng cô già hơn tôi, nhưng hình như tu vi không cao hơn tôi bao nhiêu đâu." Khóe miệng Tần Dĩ Nam cong lên, sau đó chậm rãi nói tiếp: "Năm nay Thánh Úy 1557 tuổi, tuổi cũng rất lớn nhưng lại không thích giết chóc, từ 800 năm trước đã mang theo vợ của mình rời khỏi rừng rậm Yêu Tỉnh.
So với yêu càng giống người hơn, cũng không có lực sát thương.
Ngọc Điệp, cô năm nay 988 tuổi, ưa thích giết chóc, tính cách thô bạo, nhưng linh khí ở thế giới con người quá mỏng manh, tu vi của cô đã không thể tăng lên trong một thời gian dài.
Về phần Tiểu Chu, tôi rất rõ ràng tu vi của em ấy nhất, mà người đàn ông này, tôi căn bản không để vào mắt."
Cư Hoài: "..."
Sắc mặt của anh lạnh như hầm băng, không nói hai lời móc khẩu súng lục ở bên hông ra, lúc bóp cò, mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
Lạnh lùng lại quả quyết.
Viên đạn bị yêu khí ngăn cản, anh lại bắn ra phát thứ hai phát thứ ba.
Ngay sau đó, trên tay anh cầm một con dao găm.
Yêu khí của Tần Dĩ Nam ngăn cản viên đạn, tốc độ của Cư Hoài quá nhanh, hắn lại không kịp phản ứng, cho đến khi dao găm cắm vào vai của hắn truyền đến sự đau đớn, hắn mới thật sự hoàn toàn nổi giận.
Ánh đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, giống như vẻ mặt của Tần Dĩ Nam vậy, âm trầm đến kỳ lạ.
Vẻ mặt hắn dữ tợn, lúc nhìn về phía Khuyết Chu, cố gắng làm cho mình ôn nhuận như trước.
Nhưng mà hắn không biết, lúc hai loại vẻ mặt này chồng chéo lên nhau lại làm cho hắn càng thêm quỷ di.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm Khuyết Chu, từ đầu đến cuối cô vẫn lạnh nhạt cũ.
Nếu trước kia lúc hắn bị thương, cô nhất định sẽ đau lòng hỏi hắn có sao không.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của cô lạnh lùng giống như hắn là một người xa lạ.
Phản ứng này làm trái tim của hắn đau hơn là thể xác.
Cư Hoài cắm dao găm vào vai Tần Dĩ Nam rồi rút ra, nhanh chóng ngồi trở lại bên cạnh Khuyết Chu, khinh thường cười nhạo: "Vậy thì như thế nào, trách không được Tiểu Chu không thích anh."
"Tiểu Chu thích tôi nhất! Chính miệng em ấy nói em ấy thích tôi nhất!" Tân Dĩ Nam giống như người điên, nhưng linh khí của Ngọc Điệp quấn quanh hắn khiến hắn không thể động đậy.
Thậm chí dễ dàng xâm nhập vào ý thức của Tần Dĩ Nam, tìm được nơi Lý Diên Thừa thật đang bị nhốt.
"Lý Diên Thừa đang ở trong phòng tạp vật ở sân bay." Ngọc Điệp mở miệng.
Ý thức của Tần Dĩ Nam đau đớn vô cùng, hắn không thể tin được mình lại bị con người làm bị thương, càng không thể tin được một Điệp yêu sinh sống ở thế giới con người rất lâu nhưng lại có thực lực mạnh như vậy.
Nó hoàn toàn khác với những thông tin mà hắn có được.
Ngọc Điệp nhìn dáng vẻ thảm thương này của Tần Dĩ Nam, trong lòng vui vẻ muốn chết: "Khinh địch là tối ky, cũng không biết anh lấy tự tin này ở đâu ra mà tính điểm cho chúng tôi.
Trước kia tôi đánh anh có thể phải cố hết sức, nhưng chị ấy rất mạnh, chị ấy giúp chúng tôi củng cố tu vi, phế vật như anh thì chỉ cần chị ấy động một ngón tay cũng có thể giết chết anh."
Nếu mấy người đã trở thành thành viên của mình, vậy Khuyết Chu cũng không thể để cho tu vi của bọn họ ngưng trệ được.
Ngọc Điệp thích dính lấy Khuyết Chu như vậy, đương nhiên không phải vì Khuyết Chu lớn lên đẹp mắt, mà là vì thực lực của cô.
Bất kể đi đâu, thực lực vĩnh viễn là trên hết.
Khuôn mặt Tần Dĩ Nam dần dần lộ ra diện mạo chân thật của mình.
Tướng mạo của hắn như vạn dặm chọn một.
Cho dù là Hồ tộc có nhiều trai xinh gái đẹp, Tân Dĩ Nam vẫn cực kỳ tuấn mỹ.
Một đôi mắt hồ ly tràn đầy thâm tình, đuôi mắt phiếm hồng, trong mái tóc đỏ mang theo mỹ cảm vỡ nát.
Hắn ôm vai mình nhìn chằm chằm Khuyết Chu, gần từng chữ hỏi: "Tiểu Chu, sao em lại biến thành như bây giờ?"
"Như bây giờ là thế nào?" Rốt cuộc Khuyết Chu cũng mở miệng.
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác Tần Dĩ Nam này không đúng ở chỗ nào, vốn Tần Dĩ Nam không nên thích nguyên chủ như vậy mới đúng, coi như bây giờ cô thoát khỏi rừng rậm Yêu Tinh thì hắn hẳn càng muốn khống chế dục vọng của cô nhiều hơn mới đúng chứ?!
Kết hợp kinh nghiệm của một số thế giới trước đó.
Khuyết Chu đưa ra một kết luận có khả năng nhất... Tân Dĩ Nam trùng sinh sống lại.
Chỉ có hắn trùng sinh sống lại mới có thể giải thích vì sao hắn lại không giống như trong nội dung cốt truyện.
Mới có thể giải thích vì sao thái độ của hắn đối với cô lại kỳ quái như vậy.
Đáng tiếc, nguyên chủ không cần loại thâm tình đến muộn này, trong lòng Khuyết Chu không hề có gợn sóng nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Lúc ấy nguyên chủ cũng khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng lại bị Tân Dĩ Nam nhốt ở trong phòng, cô ấy cầu xin ngàn vạn lần cũng không thể khiến hắn thả mình ra ngoài.
Trong lòng nguyên chủ, Tần Dĩ Nam là người duy nhất mà mình tín nhiệm trên thế giới này.
Nhưng người này lại cho cô ấy một kích trí mạng, khiến cô ấy chết không có chỗ chôn.
Tim Tần Dĩ Nam đau nhói: "Em đã từng nói em nghe lời anh nhất, anh biết trước đây anh không bảo vệ tốt cho em.
Để đám người của Tử Ương bắt nạt em là lỗi của anh, sau khi em trở về với anh, anh sẽ giúp em báo thù, được không?"
"Không tốt đâu." Khuyết Chu thuận thế tựa vào vai Cư Hoài: "Thù này tôi có thể tự mình báo, không cần anh hao tâm tổn trí, tôi biết bây giờ có rất nhiều yêu tỉnh trong rừng rậm Yêu Tinh muốn truy sát tôi, anh vẫn nên đi nhanh đi thì hơn, nếu bị tộc trưởng truy vấn, hôn sự của anh và Tử Ương sẽ hỏng bét."
Tần Dĩ Nam nhanh chóng mở miệng: "Bây giờ anh cũng là đối tượng quan sát trọng điểm của rừng rậm Yêu Tinh.
Anh không thích Tử Ương, trước kia là anh không tốt, vì quyền lợi mà lựa chọn ở cùng một chỗ với Tử Ương, nhưng bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi.
Tiểu Chu, chúng ta đã lớn lên với nhau từ nhỏ tới lớn, em đã nói sau này lớn lên sẽ gả cho anh, em đã quên rồi sao?"
Cư Hoài: "???"
"Anh cũng nói đó là chuyện khi còn bé, ai khi còn bé chưa từng nói qua mấy câu ngu ngốc như vậy." Cư Hoài liếc mắt: "Bây giờ Tiểu Chu là người của tôi, biết thức thời thì mau cút đi, nếu không tôi sẽ khiến anh không thể lăn lộn nổi trong giới giải trí đâu." Tân Dĩ Nam cười ha hả: "Còn tưởng rằng anh có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ là người thích mạnh miệng."
Được rồi, tình địch đã nói như vậy rồi, anh không làm chút gì đó thì không phải là đàn ông.
Trước mặt mọi người, Cư Hoài gọi điện thoại, ba giây sau đối phương nghe máy.
Giọng điệu của Cư Hoài mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ: "Lập tức vận dụng tất cả lực lượng phong sát một người tên là Tân Dĩ Nam. Anh đừng quan tâm là thù gì, nếu anh không làm được, vậy cứ chờ nhận được tin từ quân đội đi."