Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 276: Làm mèo của anh (21)
Dưới bóng đêm đen kịt, Khuyết Chu lợi dụng cỏ dại lộn xộn hỗ trợ mình, dần biến thành dáng vẻ của con người.
Eo của cô có vẻ cực kỳ tinh tế trong bóng đêm, lúc xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Dục cùng một đám chiến hữu đều nhìn đến ngây ngẩn.
"Đậu mái Đội trưởng, không phải người phụ nữ kia là cô gái mà Cư Hoài thích chứ?"
"Nơi hoang vu dã lĩnh này, ngoại trừ cô ấy thì còn có ai?"
"Mẹ ơi! Còn chưa thấy mặt, nhưng cái dáng người này cũng quá tuyệt đẹp rồi!"
Mọi người cực kỳ ghen tị, dáng vẻ xinh đẹp còn chưa tính, mấu chốt người ta còn vì Cư Hoài mà đến một nơi biết rõ nguy hiểm như vậy mà vẫn đến.
Triệu Dục cau mày cực kỳ ghen tị.
Anh ta ôm hai tay nói: "Tên nhóc Cư Hoài kia thật là có phúc."
Bước đi trong bóng đêm, lúc Khuyết Chu vào cửa, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, cô khẽ giơ tay, sương mù màu đen hiện lên trong lòng bàn tay bị bóng đêm che đi, sau đó nhanh chóng bao vây toàn bộ nhà máy hóa chất này.
Mười một người, còn rất nhiều người.
Vì Cư Hoài, những người này đều không đi làm chuyện của mình mà ở đây giúp anh?
Vậy thì để bọn họ làm chút chuyện gì đó cũng không tồi.
Sương mù biến thành hình người, trên mặt đất trở nên quỷ mị, bên tai là tiếng gió đang thét gào.
Vốn nhiệt độ đang là mười mấy độ, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Triệu Dục và một đám người quấn chặt áo khoác của mình.
"Đội trưởng, sao đột nhiên nổi gió, dự báo thời tiết cũng không nói tối nay có gió." "Đúng vậy, lạnh quá! Mẹ nó, biết vậy nên sớm mặc nhiều đồ hơn một chút."
"AI" Có người đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Triệu Dục quay đầu lại nhỏ giọng trách cứ: "Cậu điên rồi à? Không có việc gì sao lại hét lên như thế?"
Người nọ vuốt cổ sau của mình, run rẩy mở miệng: "Đội trưởng, hình như vừa rồi có người thổi một hơi sau cổ của tôi."
Anh ta vừa mới nói xong, người đàn ông bên cạnh cũng nhanh chóng vuốt sau cổ của mình, hoảng sợ không thôi: "Đội trưởng, hình như vừa rồi... cũng có người thổi một hơi ở trên cổ của tôi!"
Lúc này Triệu Dục mới phát hiện, nhiệt độ vốn mười mấy độ đã giảm xuống rất thấp, lúc nói chuyện đều phun ra hơi lạnh.
Đây là nhiệt độ chỉ có trong mùa đông, âm đến ba hoặc bốn độ mới có thể thở ra hơi lạnh như vậy.
Triệu Dục nhận ra có gì đó không đúng: "Mau đi vào bên trong nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bảo đảm an toàn cho Cư Hoài là điều quan trọng nhất!"
Mọi người vội vàng chạy vào bên trong.
Nhưng Cư Hoài vốn nên bị trói ở trên ghế, tay chân bị buộc lại, thậm chí còn bịt mắt đã sớm không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại những chiếc ghế trống và những sợi dây thừng rải rác trên mặt đất.
"Xong rồi!! Xong rồi, xong rồi!!!" Hai chân Triệu Dục mêm nhữn như cọng bún thiu.
Bỗng nhiên có một đội viên cao giọng nói: "Đội trưởng! Bên này có chữ!"
Triệu Dục lập tức quay đầu nhìn lại, trên vách tường nhà xưởng rỉ sét loang lổ viết mấy chữ cứng cáp có lực: Người tôi mang đi, chơi hai ngày sẽ trả lại cho các anh.
"Đội trưởng, vừa rồi người phụ nữ kia có phải là yêu tinh gì đó không?"
"Nói bậy!! Bây giờ đã là niên đại nào rồi mà yêu tinh với không yêu tinh cái gì?" "Vậy tại sao bên ngoài lại đột nhiên lạnh như vậy, xung quanh đều là người của chúng ta, vậy thì bản lĩnh của cô ấy quá lớn rồi!"
Triệu Dục hít sâu một hơi, anh ta không tin trên thế giới này có quỷ quái yêu tỉnh gì đó, dù sao cũng là một đội trưởng, anh ta tỉnh táo lại trong nháy mắt: "Đừng nghĩ lung tung, lập tức tìm kiếm vị trí của Cư Hoài, bảo đảm an toàn cho cậu ấy, rất có thể đối phương là kẻ thù của Cư Hoài hoặc là người có âm mưu khác phải tới bắt cậu ấy đi."
Ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào chữ viết trên tường.
Nếu thật sự chỉ có một mình người phụ nữ này có thể đưa Cư Hoài đi, vậy thì năng lực cũng quá mạnh rồi!
Trong tiềm thức của mình, Triệu Dục luôn cảm thấy Cư Hoài chắc chắn không gặp nguy hiểm.
Thậm chí cảm thấy có loại... ảo giác như hai người bọn họ đang show ân ái.
*x**
Bên tai là tiếng gió gào thét.
Cư Hoài không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được trên lưng của mình như có một đôi tay đưa mình bay về phía trước.
Gió rất lớn, anh không có cách nào mở miệng nói chuyện, cũng không có cách nào biết được tình huống hiện tại của mình.
Ở trong cơn gió này, chóp mũi của anh ngửi được chút mùi thuộc về Khuyết Chu, điều này làm cho cả người anh thả lỏng hơn.
Cho đến khi gió dần nhỏ đi, anh cũng không biết mình bị Khuyết Chu đưa đi đâu, thấy rốt cuộc hai chân đã chạm đất, anh mới mở miệng nói: "Tiểu... Tiểu Bạch?"
"Tôi không phải Tiểu Bạch, tôi có tên."
Là giọng nói của Khuyết Chu, bờ vai anh cũng thả lòng hơn không ít, giọng nói thăm dò trở nên căng thẳng: "Khuyết... Khuyết Chu?"
Anh nghe thấy hình như cô bé kia gọi cô là như vậy.
Chỉ là Cư Hoài vẫn quen gọi cô là Tiểu Bạch, bỗng nhiên lập tức đổi giọng, giống như lại quen biết cô một lần nữa.
Khuyết Chu kéo cổ tay anh ra đằng sau lưng, đẩy anh đi về phía trước.
Cư Hoài chuẩn bị rất lâu, lòng bàn tay căng thẳng đổ đầy mồ hôi, bị đầu ngón tay Khuyết Chu bắt được.
Không thể nhìn thấy bằng mắt, các giác quan khác được khuếch đại lên gấp nhiều lần.
Anh nghe thấy tiếng cười của Khuyết Chu vang lên trong không khí yên tĩnh: "Đừng căng thẳng như vậy, anh sợ tôi ăn anh chắc?"
"Không phải." Cư Hoài phủ nhận rất nhanh, lại nhớ tới Triệu Dục nói mình không thể mạnh miệng, vì vậy anh mới kiên trì nói: "Em có biết đêm nay bọn họ cố ý gọi em tới không?”
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Biết, tôi muốn biết các người bàn bạc trong thời gian dài như vậy có bàn được chuyện gì hay ho không? Nhưng không nghĩ tới các người lại đưa ra chủ ý này, nếu tôi không làm theo mà báo cảnh sát thì sao?"
Cư Hoài mím môi: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
"Bình thường anh làm việc đều nghĩ trước sau chu toàn, sao hôm nay lại như vậy?"
"Bởi vì tôi sợ em không vui, em lợi hại như vậy, nếu thật sự rời đi, tôi sẽ không cách nào tìm được em.
Tôi không muốn mất đi em nên chỉ có thể nghe lời của bọn họ."
Hạt vừng nhỏ ai da một tiếng: "Nam chính nghĩ thông rồi!"
Một khi mở đầu những lời khó nói phía sau có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng: "Tôi thừa nhận ngay từ đầu lòng phòng bị của tôi đối với em tương đối nặng, chuyện này có quan hệ với lúc khi tôi còn bé.
Em vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, cứu tôi hai lần, còn cứu em gái của tôi, tôi vốn không nên có lòng phòng bị với em, chỉ là độ hảo cảm của tôi đối với em quá mức mãnh liệt nên tôi mới sinh ra sự nghỉ ngờ."
Nói đến đây, bước chân của cô dừng lại.
Anh như cảm nhận được hơi thở dịu dàng ở bên tai.
Miếng vải che mắt che đi mặt mày thâm thúy của anh, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi no đủ xinh đẹp.
"Tôi chưa từng có hảo cảm với người nào nhanh như vậy, tôi từng bị rất nhiều người phản bội, cũng có nhiều người vì mục đích nên mới tiếp cận tôi, cho nên..."
Bỗng nhiên, Cư Hoài cảm nhận được hơi ấm trên môi mình.
Khuyết Chu đặt ngón tay lên môi anh, hơi dùng sức ấn xuống.
"Thật mềm." Khuyết Chu nói: "Còn tưởng miệng của anh cứng lắm, không ngờ lại mềm như vậy."
Khuôn mặt của Cư Hoài dần nóng lên, giọng điệu của cô lúc này quá mập mờ.
Giọng nói của Khuyết Chu vừa nhẹ nhàng lại lười biếng: "Đối với anh, tôi không cần dùng mị thuật, chỉ cần tôi tiến đến gần anh thì anh đã... mê muội tôi rồi, đúng không?"
Eo của cô có vẻ cực kỳ tinh tế trong bóng đêm, lúc xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Dục cùng một đám chiến hữu đều nhìn đến ngây ngẩn.
"Đậu mái Đội trưởng, không phải người phụ nữ kia là cô gái mà Cư Hoài thích chứ?"
"Nơi hoang vu dã lĩnh này, ngoại trừ cô ấy thì còn có ai?"
"Mẹ ơi! Còn chưa thấy mặt, nhưng cái dáng người này cũng quá tuyệt đẹp rồi!"
Mọi người cực kỳ ghen tị, dáng vẻ xinh đẹp còn chưa tính, mấu chốt người ta còn vì Cư Hoài mà đến một nơi biết rõ nguy hiểm như vậy mà vẫn đến.
Triệu Dục cau mày cực kỳ ghen tị.
Anh ta ôm hai tay nói: "Tên nhóc Cư Hoài kia thật là có phúc."
Bước đi trong bóng đêm, lúc Khuyết Chu vào cửa, khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, cô khẽ giơ tay, sương mù màu đen hiện lên trong lòng bàn tay bị bóng đêm che đi, sau đó nhanh chóng bao vây toàn bộ nhà máy hóa chất này.
Mười một người, còn rất nhiều người.
Vì Cư Hoài, những người này đều không đi làm chuyện của mình mà ở đây giúp anh?
Vậy thì để bọn họ làm chút chuyện gì đó cũng không tồi.
Sương mù biến thành hình người, trên mặt đất trở nên quỷ mị, bên tai là tiếng gió đang thét gào.
Vốn nhiệt độ đang là mười mấy độ, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Triệu Dục và một đám người quấn chặt áo khoác của mình.
"Đội trưởng, sao đột nhiên nổi gió, dự báo thời tiết cũng không nói tối nay có gió." "Đúng vậy, lạnh quá! Mẹ nó, biết vậy nên sớm mặc nhiều đồ hơn một chút."
"AI" Có người đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Triệu Dục quay đầu lại nhỏ giọng trách cứ: "Cậu điên rồi à? Không có việc gì sao lại hét lên như thế?"
Người nọ vuốt cổ sau của mình, run rẩy mở miệng: "Đội trưởng, hình như vừa rồi có người thổi một hơi sau cổ của tôi."
Anh ta vừa mới nói xong, người đàn ông bên cạnh cũng nhanh chóng vuốt sau cổ của mình, hoảng sợ không thôi: "Đội trưởng, hình như vừa rồi... cũng có người thổi một hơi ở trên cổ của tôi!"
Lúc này Triệu Dục mới phát hiện, nhiệt độ vốn mười mấy độ đã giảm xuống rất thấp, lúc nói chuyện đều phun ra hơi lạnh.
Đây là nhiệt độ chỉ có trong mùa đông, âm đến ba hoặc bốn độ mới có thể thở ra hơi lạnh như vậy.
Triệu Dục nhận ra có gì đó không đúng: "Mau đi vào bên trong nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bảo đảm an toàn cho Cư Hoài là điều quan trọng nhất!"
Mọi người vội vàng chạy vào bên trong.
Nhưng Cư Hoài vốn nên bị trói ở trên ghế, tay chân bị buộc lại, thậm chí còn bịt mắt đã sớm không thấy bóng dáng.
Chỉ còn lại những chiếc ghế trống và những sợi dây thừng rải rác trên mặt đất.
"Xong rồi!! Xong rồi, xong rồi!!!" Hai chân Triệu Dục mêm nhữn như cọng bún thiu.
Bỗng nhiên có một đội viên cao giọng nói: "Đội trưởng! Bên này có chữ!"
Triệu Dục lập tức quay đầu nhìn lại, trên vách tường nhà xưởng rỉ sét loang lổ viết mấy chữ cứng cáp có lực: Người tôi mang đi, chơi hai ngày sẽ trả lại cho các anh.
"Đội trưởng, vừa rồi người phụ nữ kia có phải là yêu tinh gì đó không?"
"Nói bậy!! Bây giờ đã là niên đại nào rồi mà yêu tinh với không yêu tinh cái gì?" "Vậy tại sao bên ngoài lại đột nhiên lạnh như vậy, xung quanh đều là người của chúng ta, vậy thì bản lĩnh của cô ấy quá lớn rồi!"
Triệu Dục hít sâu một hơi, anh ta không tin trên thế giới này có quỷ quái yêu tỉnh gì đó, dù sao cũng là một đội trưởng, anh ta tỉnh táo lại trong nháy mắt: "Đừng nghĩ lung tung, lập tức tìm kiếm vị trí của Cư Hoài, bảo đảm an toàn cho cậu ấy, rất có thể đối phương là kẻ thù của Cư Hoài hoặc là người có âm mưu khác phải tới bắt cậu ấy đi."
Ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào chữ viết trên tường.
Nếu thật sự chỉ có một mình người phụ nữ này có thể đưa Cư Hoài đi, vậy thì năng lực cũng quá mạnh rồi!
Trong tiềm thức của mình, Triệu Dục luôn cảm thấy Cư Hoài chắc chắn không gặp nguy hiểm.
Thậm chí cảm thấy có loại... ảo giác như hai người bọn họ đang show ân ái.
*x**
Bên tai là tiếng gió gào thét.
Cư Hoài không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm giác được trên lưng của mình như có một đôi tay đưa mình bay về phía trước.
Gió rất lớn, anh không có cách nào mở miệng nói chuyện, cũng không có cách nào biết được tình huống hiện tại của mình.
Ở trong cơn gió này, chóp mũi của anh ngửi được chút mùi thuộc về Khuyết Chu, điều này làm cho cả người anh thả lỏng hơn.
Cho đến khi gió dần nhỏ đi, anh cũng không biết mình bị Khuyết Chu đưa đi đâu, thấy rốt cuộc hai chân đã chạm đất, anh mới mở miệng nói: "Tiểu... Tiểu Bạch?"
"Tôi không phải Tiểu Bạch, tôi có tên."
Là giọng nói của Khuyết Chu, bờ vai anh cũng thả lòng hơn không ít, giọng nói thăm dò trở nên căng thẳng: "Khuyết... Khuyết Chu?"
Anh nghe thấy hình như cô bé kia gọi cô là như vậy.
Chỉ là Cư Hoài vẫn quen gọi cô là Tiểu Bạch, bỗng nhiên lập tức đổi giọng, giống như lại quen biết cô một lần nữa.
Khuyết Chu kéo cổ tay anh ra đằng sau lưng, đẩy anh đi về phía trước.
Cư Hoài chuẩn bị rất lâu, lòng bàn tay căng thẳng đổ đầy mồ hôi, bị đầu ngón tay Khuyết Chu bắt được.
Không thể nhìn thấy bằng mắt, các giác quan khác được khuếch đại lên gấp nhiều lần.
Anh nghe thấy tiếng cười của Khuyết Chu vang lên trong không khí yên tĩnh: "Đừng căng thẳng như vậy, anh sợ tôi ăn anh chắc?"
"Không phải." Cư Hoài phủ nhận rất nhanh, lại nhớ tới Triệu Dục nói mình không thể mạnh miệng, vì vậy anh mới kiên trì nói: "Em có biết đêm nay bọn họ cố ý gọi em tới không?”
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Biết, tôi muốn biết các người bàn bạc trong thời gian dài như vậy có bàn được chuyện gì hay ho không? Nhưng không nghĩ tới các người lại đưa ra chủ ý này, nếu tôi không làm theo mà báo cảnh sát thì sao?"
Cư Hoài mím môi: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
"Bình thường anh làm việc đều nghĩ trước sau chu toàn, sao hôm nay lại như vậy?"
"Bởi vì tôi sợ em không vui, em lợi hại như vậy, nếu thật sự rời đi, tôi sẽ không cách nào tìm được em.
Tôi không muốn mất đi em nên chỉ có thể nghe lời của bọn họ."
Hạt vừng nhỏ ai da một tiếng: "Nam chính nghĩ thông rồi!"
Một khi mở đầu những lời khó nói phía sau có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng: "Tôi thừa nhận ngay từ đầu lòng phòng bị của tôi đối với em tương đối nặng, chuyện này có quan hệ với lúc khi tôi còn bé.
Em vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, cứu tôi hai lần, còn cứu em gái của tôi, tôi vốn không nên có lòng phòng bị với em, chỉ là độ hảo cảm của tôi đối với em quá mức mãnh liệt nên tôi mới sinh ra sự nghỉ ngờ."
Nói đến đây, bước chân của cô dừng lại.
Anh như cảm nhận được hơi thở dịu dàng ở bên tai.
Miếng vải che mắt che đi mặt mày thâm thúy của anh, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi no đủ xinh đẹp.
"Tôi chưa từng có hảo cảm với người nào nhanh như vậy, tôi từng bị rất nhiều người phản bội, cũng có nhiều người vì mục đích nên mới tiếp cận tôi, cho nên..."
Bỗng nhiên, Cư Hoài cảm nhận được hơi ấm trên môi mình.
Khuyết Chu đặt ngón tay lên môi anh, hơi dùng sức ấn xuống.
"Thật mềm." Khuyết Chu nói: "Còn tưởng miệng của anh cứng lắm, không ngờ lại mềm như vậy."
Khuôn mặt của Cư Hoài dần nóng lên, giọng điệu của cô lúc này quá mập mờ.
Giọng nói của Khuyết Chu vừa nhẹ nhàng lại lười biếng: "Đối với anh, tôi không cần dùng mị thuật, chỉ cần tôi tiến đến gần anh thì anh đã... mê muội tôi rồi, đúng không?"