Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 250: Trò chơi kinh dị (33)
Khuyết Chu cảm thấy có chút mới lạ.
Điểm mới lạ ở chỗ, sau khi cô từ trong trò chơi đi ra, gần như thái độ của mọi người đối với cô đều là sợ hãi hoặc khinh thường, hôm nay lại có một người to gan lớn mật dám thổ lộ với cô như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Khuyết Chu là chẳng lẽ cô thay đổi ôn hòa hơn khiến Trình Hi sinh ra ảo giác mình muốn yêu đương?
Ánh mắt của cô quá mức nghi hoặc, làm cho Trình Hi có chút không được tự nhiên: "Tôi nói sai cái gì rồi sao?"
Khuyết Chu gật đầu.
Trình Hi lại hỏi: "Tôi nói sai cái gì?"
Khuyết Chu: "Anh sai ở chỗ là anh thích tôi."
Vẻ mặt của cô rõ ràng đang nói với Trình Hi, được thích là một chuyện khiến cô vô cùng hoang mang.
Trình Hi cũng hoang mang không kém: "Thích cô chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao? Dáng người cô không tệ, năng lực mạnh, ăn nói khéo léo, hơn nữa trên người cũng có loại khí chất cực kỳ thần bí, giống như không có chuyện gì có thể làm khó được cô.
Trên mạng còn có fan hâm mộ của cô nữa đó."
Khuyết Chu giơ tay: "Nhóm fan thì tôi biết, nhưng loại thích này không giống với của anh.
Ý của tôi là, Trình tổng anh căn bản không hiểu tôi, một khi anh hiểu tôi, anh không thể..."
"Tôi hiểu cô sẽ càng thích cô hơn, nhưng chỉ khi cô cho tôi một cơ hội để hiểu cô."
Khuyết Chu: "..."
Cô cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, lại phát hiện văn kiện đã xử lý xong, đành phải hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không có hứng thú với anh lắm, Trình tổng."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Cố Viễn Thư không phải là đàn ông, tôi lên mạng xem cắt nối biên tập của hai người trong trò chơi, sau khi phát sóng trực tiếp, quan hệ của hai người quả thật có thể nhìn ra không giống bình thường, nhưng nếu anh ta thật sự rất thích cô, sẽ không trở mặt không nhận người, ít nhất nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy."
Hạt vừng nhỏ: Ồ, sao lại ngửi thấy mùi trà xanh vậy ta?
Lời nói này lại khiến Khuyết Chu cười, ánh mắt của cô bỗng nhiên nhìn về phía khe cửa không bị đóng kín, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật sao? Quả thật tôi cảm thấy rất có hứng thú với Cố Viễn Thư, vậy dựa theo lời Trình tổng nói, Cố Viễn Thư không thích tôi sao?"
Trình Hi là người thông minh, rõ ràng anh ta không nói thẳng Cố Viễn Thư không thích cô.
Dù sao nếu Cố Viễn Thư thật sự không thích Khuyết Chu, cũng sẽ không giao vị trí tổng giám đốc này cho Khuyết Chu, điểm này chắc chắn là có tâm tư trong đó.
Anh ta chỉ lắc đầu: "Điểm này tôi không thể chắc chắn, nhưng có một điểm tôi chắc chắn là Cố tổng không thích cô như trong tưởng tượng của cô, ít nhất không thích cô như tôi..."
"Rầm" một tiếng.
Lời của Trình Hi bị cắt ngang.
Khuôn mặt đen thui của Cố Viễn Thư đứng ở cửa, toàn thân anh tản ra mùi rượu, còn mặc âu phục, áo sơ mi hơi lộn xộn, ba nút phía trên đã bị cởi ra lộ xương quai xanh tinh xảo.
Thư ký của Khuyết Chu đứng ở phía sau với khuôn mặt nhăn nhó, cô ấy chỉ là người làm công thôi mà: "Khuyết tổng, vừa rồi Cố tổng không cho tôi nói với ngài, tôi..."
Dù sao Cố Viễn Thư vẫn là cấp trên trực tiếp của Khuyết Chu, thư ký không dám làm trái ý Cố Viễn Thư.
Cố Viễn Thư nhìn Trình Hi chằm chằm, cười lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén bắn về phía Trình Hi: "Tôi thật không ngờ, Trình tổng lại thích đào góc tường như vậy." Trình Hi ôm hai tay, đón lấy ánh mắt Cố Viễn Thư: "Sao có thể gọi là đào góc tường? Tôi cũng không nhìn ra Cố tổng cảm thấy hứng thú với Khuyết Chu, theo đuổi giai nhân đây không phải là chuyện bình thường sao? Tôi chỉ hướng gió mà đi thôi."
"Miệng lưỡi trơn tru." Cố Viễn Thư cười nhạo một tiếng.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu, gần từng chữ hỏi: "Em muốn đi theo anh ta sao?"
Khuyết Chu định mở miệng, Cố Viễn Thư đã đỏ mắt, ánh mắt hung ác vừa rồi bị thay thế bằng dáng vẻ uất ức trong nháy mắt.
Mượn cớ say rượu, Cố Viễn Thư không quan tâm mà bắt đầu rơi nước mắt: "Rõ ràng em nói em sẽ chờ anh."
Khuyết Chu: "... Là Cố tổng anh không chờ tôi trước."
"Sao lại không chờ em được? Thái độ lúc trước của anh không tốt là do anh khốn khiếp, nhưng anh cũng không nói chuyện với người phụ nữ khác, những người đó mời anh đi ăn cơm anh cũng không đi.
Anh biết anh sai, bây giờ anh cực kỳ khó chịu, em có thể đừng đi cùng người khác được không? Em đã đồng ý với anh không để người đàn ông khác vào phòng của em, thế nhưng bây giờ, Trình Hi đang ngồi ở trong phòng của em."
Khuyết Chu sửa lại: "Đây không phải phòng của tôi, đây là phòng làm việc của tôi mà thôi. Cố tổng, anh uống say rồi."
Cố Viễn Thư lắc đầu vẫn uất ức: "Anh không say. Tiểu Chu, anh không say."
Anh lảo đảo vài bước, hai tay chống lên bàn làm việc của Khuyết Chu, cúi đầu xuống, Trình Hi nhanh chóng túm lấy cánh tay của anh, nhưng Cố Viễn Thư cũng không biết sức lực từ đâu ra, hất Trình Hi ra, nhìn chằm chằm Khuyết Chu rồi nói: "Anh sai rồi."
Cuối cùng hạt vừng nhỏ cũng đã lộ ra nụ cười hài lòng.
Đây mới là con chó nhỏ của đại lão!
"Làm sai chuyện sẽ bị trừng phạt." Khuyết Chu nói.
Cố Viễn Thư gật đầu để cho mình đứng thẳng người lại, tuy rằng anh uống nhiều rượu nên hơi say, nhưng thân thể không đến nổi lảo đảo đứng không vững: "Tùy em muốn trừng phạt thế nào cũng được.
Phu nhân, em muốn thế nào cũng được, có thể nhục nhã anh, hoặc có thể giống như lúc trước, kéo anh vào nhà vệ sinh."
Anh nói không lựa lời, Trình Hi đã nghe không nổi nữa.
Biết hai người này thân mật, nhưng không nghĩ tới ở trong trò chơi đã thân mật như vậy.
Cái gì mà nhục nhã, cái gì mà nhà vệ sinh, càng nghe sắc mặt của Trình Hi càng đen lại.
Thật vất vả mới gặp được một cô gái mà mình thích, anh ta không muốn chắp tay nhường cho người khác.
Vì vậy, Trình Hi mạnh mẽ túm lấy cánh tay Cố Viễn Thư, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Cố tổng, anh uống say rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, tôi đưa anh về nhà, ai trong chúng ta cũng đừng quấy rầy Khuyết Chu làm việc, cô ấy bề bộn nhiều việc lắm."
Rốt cuộc vì uống say nên Cố Viễn Thư vẫn bị Trình Hi kéo đi, còn nôn ra trên xe của Trình Hi.
Nửa đường, Trình Hi thiếu chút nữa bị hun chết, tố chất đạo đức khiến anh ta không ném Cố Viễn Thư ở ven đường mà ném xuống trước cổng công ty của anh.
Nhân viên lễ tân thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà mình đã sợ gần chết.
Cố Viễn Thư bị nhân viên kéo đến văn phòng, anh ngã đầu đã ngủ, trước khi ngủ còn mỉm cười, trong miệng không ngừng nhắc tới Khuyết Chu khiến nhân viên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Không cẩn thận ăn phải một mồm thông tin riêng tư của tổng giám đốc thì phải làm sao bây giờ?
Lúc trước người trong công ty đang suy đoán, ông chủ và Khuyết Chu có thể nối lại tiên duyên hay không? Kết quả không ít người đều đoán sai, trong công ty cũng lặng lẽ nói ông chủ là một tra nam tuyệt tình.
Bây giờ trong miệng đều kêu tên của Khuyết Chu, rõ ràng vô cùng thích, nhưng lại không biết mạnh miệng làm gì nữa.
Nhưng cô ấy chỉ là một người làm công, không dám mở miệng nói cái gì, thậm chí vào văn phòng của tổng giám đốc cũng chỉ nhìn thắng chứ không dám nhìn lung tung.
Sáng sớm hôm sau.
Khi những tia nắng đầu tiên từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trên mặt của Cố Viễn Thư, anh mới mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Ký ức tối hôm qua đến phòng làm việc của Khuyết Chu tràn vào trong đầu anh.
Cố Viễn Thư mạnh mẽ bật dậy, mùi rượu trên người đã không còn.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là cảm thấy mất mặt mà là Trình Hi thích Khuyết Chu, có thể thật sự sẽ đào góc tường của anh đi mất.
Cố Viễn Thư liếc nhìn di động, trên đó còn có tin nhắn chưa đọc.
Vừa vặn là Trình Hi gửi tới.
Trình Hi: [Cố tổng, loại đàn ông không dám đối mặt với tình cảm của mình, thật sự không xứng với cô ấy.]
Cố Viễn Thư:???
Điểm mới lạ ở chỗ, sau khi cô từ trong trò chơi đi ra, gần như thái độ của mọi người đối với cô đều là sợ hãi hoặc khinh thường, hôm nay lại có một người to gan lớn mật dám thổ lộ với cô như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Khuyết Chu là chẳng lẽ cô thay đổi ôn hòa hơn khiến Trình Hi sinh ra ảo giác mình muốn yêu đương?
Ánh mắt của cô quá mức nghi hoặc, làm cho Trình Hi có chút không được tự nhiên: "Tôi nói sai cái gì rồi sao?"
Khuyết Chu gật đầu.
Trình Hi lại hỏi: "Tôi nói sai cái gì?"
Khuyết Chu: "Anh sai ở chỗ là anh thích tôi."
Vẻ mặt của cô rõ ràng đang nói với Trình Hi, được thích là một chuyện khiến cô vô cùng hoang mang.
Trình Hi cũng hoang mang không kém: "Thích cô chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao? Dáng người cô không tệ, năng lực mạnh, ăn nói khéo léo, hơn nữa trên người cũng có loại khí chất cực kỳ thần bí, giống như không có chuyện gì có thể làm khó được cô.
Trên mạng còn có fan hâm mộ của cô nữa đó."
Khuyết Chu giơ tay: "Nhóm fan thì tôi biết, nhưng loại thích này không giống với của anh.
Ý của tôi là, Trình tổng anh căn bản không hiểu tôi, một khi anh hiểu tôi, anh không thể..."
"Tôi hiểu cô sẽ càng thích cô hơn, nhưng chỉ khi cô cho tôi một cơ hội để hiểu cô."
Khuyết Chu: "..."
Cô cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, lại phát hiện văn kiện đã xử lý xong, đành phải hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không có hứng thú với anh lắm, Trình tổng."
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Cố Viễn Thư không phải là đàn ông, tôi lên mạng xem cắt nối biên tập của hai người trong trò chơi, sau khi phát sóng trực tiếp, quan hệ của hai người quả thật có thể nhìn ra không giống bình thường, nhưng nếu anh ta thật sự rất thích cô, sẽ không trở mặt không nhận người, ít nhất nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy."
Hạt vừng nhỏ: Ồ, sao lại ngửi thấy mùi trà xanh vậy ta?
Lời nói này lại khiến Khuyết Chu cười, ánh mắt của cô bỗng nhiên nhìn về phía khe cửa không bị đóng kín, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật sao? Quả thật tôi cảm thấy rất có hứng thú với Cố Viễn Thư, vậy dựa theo lời Trình tổng nói, Cố Viễn Thư không thích tôi sao?"
Trình Hi là người thông minh, rõ ràng anh ta không nói thẳng Cố Viễn Thư không thích cô.
Dù sao nếu Cố Viễn Thư thật sự không thích Khuyết Chu, cũng sẽ không giao vị trí tổng giám đốc này cho Khuyết Chu, điểm này chắc chắn là có tâm tư trong đó.
Anh ta chỉ lắc đầu: "Điểm này tôi không thể chắc chắn, nhưng có một điểm tôi chắc chắn là Cố tổng không thích cô như trong tưởng tượng của cô, ít nhất không thích cô như tôi..."
"Rầm" một tiếng.
Lời của Trình Hi bị cắt ngang.
Khuôn mặt đen thui của Cố Viễn Thư đứng ở cửa, toàn thân anh tản ra mùi rượu, còn mặc âu phục, áo sơ mi hơi lộn xộn, ba nút phía trên đã bị cởi ra lộ xương quai xanh tinh xảo.
Thư ký của Khuyết Chu đứng ở phía sau với khuôn mặt nhăn nhó, cô ấy chỉ là người làm công thôi mà: "Khuyết tổng, vừa rồi Cố tổng không cho tôi nói với ngài, tôi..."
Dù sao Cố Viễn Thư vẫn là cấp trên trực tiếp của Khuyết Chu, thư ký không dám làm trái ý Cố Viễn Thư.
Cố Viễn Thư nhìn Trình Hi chằm chằm, cười lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén bắn về phía Trình Hi: "Tôi thật không ngờ, Trình tổng lại thích đào góc tường như vậy." Trình Hi ôm hai tay, đón lấy ánh mắt Cố Viễn Thư: "Sao có thể gọi là đào góc tường? Tôi cũng không nhìn ra Cố tổng cảm thấy hứng thú với Khuyết Chu, theo đuổi giai nhân đây không phải là chuyện bình thường sao? Tôi chỉ hướng gió mà đi thôi."
"Miệng lưỡi trơn tru." Cố Viễn Thư cười nhạo một tiếng.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu, gần từng chữ hỏi: "Em muốn đi theo anh ta sao?"
Khuyết Chu định mở miệng, Cố Viễn Thư đã đỏ mắt, ánh mắt hung ác vừa rồi bị thay thế bằng dáng vẻ uất ức trong nháy mắt.
Mượn cớ say rượu, Cố Viễn Thư không quan tâm mà bắt đầu rơi nước mắt: "Rõ ràng em nói em sẽ chờ anh."
Khuyết Chu: "... Là Cố tổng anh không chờ tôi trước."
"Sao lại không chờ em được? Thái độ lúc trước của anh không tốt là do anh khốn khiếp, nhưng anh cũng không nói chuyện với người phụ nữ khác, những người đó mời anh đi ăn cơm anh cũng không đi.
Anh biết anh sai, bây giờ anh cực kỳ khó chịu, em có thể đừng đi cùng người khác được không? Em đã đồng ý với anh không để người đàn ông khác vào phòng của em, thế nhưng bây giờ, Trình Hi đang ngồi ở trong phòng của em."
Khuyết Chu sửa lại: "Đây không phải phòng của tôi, đây là phòng làm việc của tôi mà thôi. Cố tổng, anh uống say rồi."
Cố Viễn Thư lắc đầu vẫn uất ức: "Anh không say. Tiểu Chu, anh không say."
Anh lảo đảo vài bước, hai tay chống lên bàn làm việc của Khuyết Chu, cúi đầu xuống, Trình Hi nhanh chóng túm lấy cánh tay của anh, nhưng Cố Viễn Thư cũng không biết sức lực từ đâu ra, hất Trình Hi ra, nhìn chằm chằm Khuyết Chu rồi nói: "Anh sai rồi."
Cuối cùng hạt vừng nhỏ cũng đã lộ ra nụ cười hài lòng.
Đây mới là con chó nhỏ của đại lão!
"Làm sai chuyện sẽ bị trừng phạt." Khuyết Chu nói.
Cố Viễn Thư gật đầu để cho mình đứng thẳng người lại, tuy rằng anh uống nhiều rượu nên hơi say, nhưng thân thể không đến nổi lảo đảo đứng không vững: "Tùy em muốn trừng phạt thế nào cũng được.
Phu nhân, em muốn thế nào cũng được, có thể nhục nhã anh, hoặc có thể giống như lúc trước, kéo anh vào nhà vệ sinh."
Anh nói không lựa lời, Trình Hi đã nghe không nổi nữa.
Biết hai người này thân mật, nhưng không nghĩ tới ở trong trò chơi đã thân mật như vậy.
Cái gì mà nhục nhã, cái gì mà nhà vệ sinh, càng nghe sắc mặt của Trình Hi càng đen lại.
Thật vất vả mới gặp được một cô gái mà mình thích, anh ta không muốn chắp tay nhường cho người khác.
Vì vậy, Trình Hi mạnh mẽ túm lấy cánh tay Cố Viễn Thư, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Cố tổng, anh uống say rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, tôi đưa anh về nhà, ai trong chúng ta cũng đừng quấy rầy Khuyết Chu làm việc, cô ấy bề bộn nhiều việc lắm."
Rốt cuộc vì uống say nên Cố Viễn Thư vẫn bị Trình Hi kéo đi, còn nôn ra trên xe của Trình Hi.
Nửa đường, Trình Hi thiếu chút nữa bị hun chết, tố chất đạo đức khiến anh ta không ném Cố Viễn Thư ở ven đường mà ném xuống trước cổng công ty của anh.
Nhân viên lễ tân thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc nhà mình đã sợ gần chết.
Cố Viễn Thư bị nhân viên kéo đến văn phòng, anh ngã đầu đã ngủ, trước khi ngủ còn mỉm cười, trong miệng không ngừng nhắc tới Khuyết Chu khiến nhân viên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Không cẩn thận ăn phải một mồm thông tin riêng tư của tổng giám đốc thì phải làm sao bây giờ?
Lúc trước người trong công ty đang suy đoán, ông chủ và Khuyết Chu có thể nối lại tiên duyên hay không? Kết quả không ít người đều đoán sai, trong công ty cũng lặng lẽ nói ông chủ là một tra nam tuyệt tình.
Bây giờ trong miệng đều kêu tên của Khuyết Chu, rõ ràng vô cùng thích, nhưng lại không biết mạnh miệng làm gì nữa.
Nhưng cô ấy chỉ là một người làm công, không dám mở miệng nói cái gì, thậm chí vào văn phòng của tổng giám đốc cũng chỉ nhìn thắng chứ không dám nhìn lung tung.
Sáng sớm hôm sau.
Khi những tia nắng đầu tiên từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trên mặt của Cố Viễn Thư, anh mới mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Ký ức tối hôm qua đến phòng làm việc của Khuyết Chu tràn vào trong đầu anh.
Cố Viễn Thư mạnh mẽ bật dậy, mùi rượu trên người đã không còn.
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là cảm thấy mất mặt mà là Trình Hi thích Khuyết Chu, có thể thật sự sẽ đào góc tường của anh đi mất.
Cố Viễn Thư liếc nhìn di động, trên đó còn có tin nhắn chưa đọc.
Vừa vặn là Trình Hi gửi tới.
Trình Hi: [Cố tổng, loại đàn ông không dám đối mặt với tình cảm của mình, thật sự không xứng với cô ấy.]
Cố Viễn Thư:???