Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 248: Trò chơi kinh dị (31)
Mười mấy phút sau cảnh sát tới, sau khi nói rõ tình huống, trợ lý nhanh chóng đưa Cố Viễn Thư về nhà.
Dọc theo đường đi, Cố Viễn Thư đều là dáng vẻ muốn chết không muốn sống.
Ít nhất trong mắt trợ lý là như vậy.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy ông chủ như vậy, lúc trước ông chủ cùng công ty lớn khác ký hợp đồng, thiếu chút nữa không dành được hạng mục lớn nhưng không làm ông chủ mất hồn mất vía như bây giờ.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ của anh thật sự giống như người mất hồn.
"Ông chủ... hay là ngài nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi? Tôi là con gái nên có lẽ có thể giúp ngài phân tích suy nghĩ trong lòng của Khuyết Chu tiểu thư."
Cố Viễn Thư nhìn trợ lý một cái, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy cô đi."
Trợ lý lập tức nói những suy nghĩ mấy ngày nay của mình ra.
"Ông chủ, tôi cảm thấy Khuyết Chu tiểu thư là loại người yêu hận rõ ràng, lúc trước Khuyết Chu tiểu thư ôm chờ mong với lần gặp gỡ của hai người, nhưng sau đó thái độ của ông chủ không tốt nên cô ấy mới trở nên lạnh lùng như vậy."
Cố Viễn Thư lạnh lùng nhìn trợ lý một cái: "Cái này tôi biết, đừng nói nhảm."
Trợ lý ấp úng, sau đó tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy Khuyết Chu tiểu thư là một người ăn mềm không ăn cứng, ông chủ quá mạnh miệng, rõ ràng rất lo lắng cho cô ấy nhưng lại cảm thấy chuyện lúc trước mình làm rất quá đáng.
Ngài cứ nói thẳng cho cô ấy biết không phải mọi chuyện sẽ tốt hơn sao?"
Cố Viễn Thư vừa định mở miệng, trợ lý lại cướp lời trước: "Tôi biết ông chủ nói mình không rảnh, mình rất bận rộn không có thời gian, nhưng thật ra ngài vẫn không buông bỏ mặt mũi để chịu thua.
Là một cô gái, Khuyết Chu tiểu thư nhất định không cảm nhận được thành ý của ngài, vậy tất nhiên thái độ của cô ấy đối với ngài cũng không thể tốt lên được.
Ngài thử đổi vị trí lại mà suy nghĩ, nếu có một người đàn ông trước đó thề sẽ nói mãi mãi ở cùng ngài, nhưng kết quả không đến vài ngày đã gặp mặt không nhận người, còn có thái độ không tốt, vậy ngài có muốn vặn đầu người này xuống không?"
Nói xong, trợ lý đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cố Viễn Thư trên ghế lái phụ, cô ấy ngậm miệng lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng che giấu lời nói to gan vừa rồi của mình.
Bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ khiến Cố Viễn Thư lâm vào trầm tư, cho đến khi về đến nhà, nằm ở trên giường, anh vẫn còn đang tự hỏi, có phải mình thật sự có chút quá đáng hay không?
Ngẫm lại lời trợ lý nói, anh lại mở số liệu ký ức ra bắt đầu xem lại.
Mặc dù những số liệu ký ức kia anh vẫn lấy góc độ của người thứ ba đi xem lại, nhưng mỗi lần nhìn, những ký ức kia thật giống như xâm nhập vào tiềm thức của mình, một lần nữa sống lại.
Mặc dù không cấy ghép, nhưng dường như anh cũng có thể phân biệt được mùi thơm trên người Khuyết Chu.
Lúc Khuyết Chu nhíu mày, anh cũng sẽ nhíu mày theo.
Cố Viễn Thư mở điện thoại di động ra, tìm trên baidu một vấn đề: Làm sao dỗ con gái vui vẻ.
Một tuần nữa trôi qua.
Khuyết Chu ngồi trong văn phòng họp hội đồng của công ty, khi nghe trợ lý của Cố Viễn Thư đọc thông tin là anh giao chức tổng giám đốc công ty này cho Khuyết Chu, không quan tâm đến phản ứng của mấy tên quản lý cấp cao khác.
Một người đàn ông tên Triệu Minh trực tiếp đứng lên, phẫn nộ ném văn kiện trên bàn tới trước mặt Khuyết Chu, thiếu chút nữa đập vào mặt cô.
Anh ta phẫn nộ như bị người ta đào mộ tổ tiên: "Cô là một nhân viên nhỏ, dựa vào cái gì có thể làm tổng giám đốc, tôi thấy Cố tổng thật sự là đầu óc có bệnh, chắc hai ngày nay cô ở trên giường Cố tổng thổi gió bên gối không ít chứ gì?" Trợ lý lập tức tức giận muốn phản bác, lại bị Khuyết Chu nắm lấy vạt áo.
Cô nhàn nhạt nhìn Triệu Minh một cái: "Anh hiểu rõ như vậy, lúc tôi thổi gió bên gối cho Cố tổng, anh ở dưới giường à?"
"Ha ha, ai mà không biết cô và Cố tổng cùng rời khỏi trò chơi, quan hệ của hai người vốn không đơn giản, tôi hoài nghỉ cô đã sớm biết thân phận của Cố tổng, nếu không tại sao cô lại may mắn như vậy? Còn có thể gặp được Cố tổng trong trò chơi?"
"Cho nên Triệu tổng cảm thấy tôi gặp may mắn ở trong trò chơi phải không?" Khóe miệng Khuyết Chu vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã hoàn toàn ngưng kết thành hàn băng.
Đáng tiếc, Triệu Minh giống như một người mù, hoàn toàn không nhìn thấy, anh ta tiếp tục châm chọc: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Trợ lý thật sự nhìn không nổi nữa: "Anh có bệnh à? Ông chủ chọn người bằng chính năng lực của cô ấy, anh xem anh có năng lực đó không rồi hãng nói."
Cuối cùng vẫn vì cô trợ lý là người bên cạnh Cố Viễn Thư, cho nên Triệu Minh chỉ biết nghẹn đỏ, giận mà không dám nói gì.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, người nịnh hót thật đúng là nhiều.
Cô cười ha hả nói: "Nếu Triệu tổng cảm thấy tất cả đều là thủ đoạn của tôi, vậy coi như anh đang khen ngợi tôi, nhưng chuyện khai trừ nhân viên không cần đến Cố Viễn Thư.
Triệu Minh, bây giờ anh đã bị khai trừ rồi."
Triệu Minh trừng to mắt: "Cô không có tư cách đuổi việc tôi!"
Khuyết Chu giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Bây giờ tôi đã là tổng giám đốc của công ty này, tôi có quyền chủ đạo, tôi được 40% cổ phần trong công ty này, trừ Cố Viễn Thư ra, cho dù tôi ngồi không ở cái ghế tổng giám đốc này thì cổ phần cũng nhiều hơn anh, anh có tư cách gì đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân?"
Giọng nói của cô rất bình tĩnh nhưng mang theo tia tức giận không dễ phát hiện, khí thế không giận tự uy làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.
Vốn bọn họ cho rằng Khuyết Chu chỉ là một nhân vật nhỏ, bây giờ xem ra là mắt của bọn họ có vấn đề hết rồi.
Khuyết Chu sớm biết những người trong công ty này nhất định sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy cô ngồi vào vị trí này, cô muốn tìm cách giết gà dọa khỉ, ai ngờ Triệu Minh lại là người tự minh dâng hiến, vậy đương nhiên cô sẽ không khách khí rồi.
Triệu Minh đẩy ghế ra, ghế rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Anh ta hổn hển chỉ vào Khuyết Chu chửi ầm lên: "Cô đây là lấy việc công báo thù riêng!"
"Tôi sẽ vĩnh viễn ngồi ở trên cái ghế này, mà anh sau này có đi ngang qua công ty thì khuyên anh nên đi đường vòng, chờ anh ra khỏi công ty, tôi sẽ không cần cố ky giữ thể diện cho đồng nghiệp nữa."
"Chẳng lẽ cô còn muốn đánh tôi sao?I"
Khuyết Chu lại cười, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hai chữ nguy hiểm.
Ánh mắt của cô giống như mũi tên sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Minh, sau đó chậm rãi nhả từng câu từng chữ: "Đánh người thì tính là gì? Lúc tôi ở trong trò chơi cực kỳ thích giết người, tôi thích dùng dao phay chém hết đầu của những người đó xuống, lại dùng dao gọt hoa quả móc mắt bọn họ ra ngâm vào trong formalin, não trong đầu có thể dùng để ăn, còn rất thích..."
Triệu Minh đã nghe không nổi nữa.
Không chỉ có anh ta, mấy quản lý cấp cao khác cũng nghe không nổi, có một người đã xoay người nôn khan.
Sắc mặt Triệu Minh trắng bệch, anh ta cảm thấy bây giờ Khuyết Chu giống như một tên biến thái vậy.
Lúc anh ta lên tiếng định nói gì đó, nhưng Khuyết Chu lại nói trước: "Tôi và Cố tổng chỉ là quan hệ hợp tác, trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, sau khi anh cút khỏi đây, tôi sẽ kiện anh nói xấu phỉ báng tôi."
Mà giờ phút này ngoài cửa phòng hội nghị, Cố Viễn Thư đang đứng cứng đờ người ở bên ngoài.
Dọc theo đường đi, Cố Viễn Thư đều là dáng vẻ muốn chết không muốn sống.
Ít nhất trong mắt trợ lý là như vậy.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy ông chủ như vậy, lúc trước ông chủ cùng công ty lớn khác ký hợp đồng, thiếu chút nữa không dành được hạng mục lớn nhưng không làm ông chủ mất hồn mất vía như bây giờ.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ của anh thật sự giống như người mất hồn.
"Ông chủ... hay là ngài nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi? Tôi là con gái nên có lẽ có thể giúp ngài phân tích suy nghĩ trong lòng của Khuyết Chu tiểu thư."
Cố Viễn Thư nhìn trợ lý một cái, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy cô đi."
Trợ lý lập tức nói những suy nghĩ mấy ngày nay của mình ra.
"Ông chủ, tôi cảm thấy Khuyết Chu tiểu thư là loại người yêu hận rõ ràng, lúc trước Khuyết Chu tiểu thư ôm chờ mong với lần gặp gỡ của hai người, nhưng sau đó thái độ của ông chủ không tốt nên cô ấy mới trở nên lạnh lùng như vậy."
Cố Viễn Thư lạnh lùng nhìn trợ lý một cái: "Cái này tôi biết, đừng nói nhảm."
Trợ lý ấp úng, sau đó tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy Khuyết Chu tiểu thư là một người ăn mềm không ăn cứng, ông chủ quá mạnh miệng, rõ ràng rất lo lắng cho cô ấy nhưng lại cảm thấy chuyện lúc trước mình làm rất quá đáng.
Ngài cứ nói thẳng cho cô ấy biết không phải mọi chuyện sẽ tốt hơn sao?"
Cố Viễn Thư vừa định mở miệng, trợ lý lại cướp lời trước: "Tôi biết ông chủ nói mình không rảnh, mình rất bận rộn không có thời gian, nhưng thật ra ngài vẫn không buông bỏ mặt mũi để chịu thua.
Là một cô gái, Khuyết Chu tiểu thư nhất định không cảm nhận được thành ý của ngài, vậy tất nhiên thái độ của cô ấy đối với ngài cũng không thể tốt lên được.
Ngài thử đổi vị trí lại mà suy nghĩ, nếu có một người đàn ông trước đó thề sẽ nói mãi mãi ở cùng ngài, nhưng kết quả không đến vài ngày đã gặp mặt không nhận người, còn có thái độ không tốt, vậy ngài có muốn vặn đầu người này xuống không?"
Nói xong, trợ lý đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cố Viễn Thư trên ghế lái phụ, cô ấy ngậm miệng lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng che giấu lời nói to gan vừa rồi của mình.
Bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ khiến Cố Viễn Thư lâm vào trầm tư, cho đến khi về đến nhà, nằm ở trên giường, anh vẫn còn đang tự hỏi, có phải mình thật sự có chút quá đáng hay không?
Ngẫm lại lời trợ lý nói, anh lại mở số liệu ký ức ra bắt đầu xem lại.
Mặc dù những số liệu ký ức kia anh vẫn lấy góc độ của người thứ ba đi xem lại, nhưng mỗi lần nhìn, những ký ức kia thật giống như xâm nhập vào tiềm thức của mình, một lần nữa sống lại.
Mặc dù không cấy ghép, nhưng dường như anh cũng có thể phân biệt được mùi thơm trên người Khuyết Chu.
Lúc Khuyết Chu nhíu mày, anh cũng sẽ nhíu mày theo.
Cố Viễn Thư mở điện thoại di động ra, tìm trên baidu một vấn đề: Làm sao dỗ con gái vui vẻ.
Một tuần nữa trôi qua.
Khuyết Chu ngồi trong văn phòng họp hội đồng của công ty, khi nghe trợ lý của Cố Viễn Thư đọc thông tin là anh giao chức tổng giám đốc công ty này cho Khuyết Chu, không quan tâm đến phản ứng của mấy tên quản lý cấp cao khác.
Một người đàn ông tên Triệu Minh trực tiếp đứng lên, phẫn nộ ném văn kiện trên bàn tới trước mặt Khuyết Chu, thiếu chút nữa đập vào mặt cô.
Anh ta phẫn nộ như bị người ta đào mộ tổ tiên: "Cô là một nhân viên nhỏ, dựa vào cái gì có thể làm tổng giám đốc, tôi thấy Cố tổng thật sự là đầu óc có bệnh, chắc hai ngày nay cô ở trên giường Cố tổng thổi gió bên gối không ít chứ gì?" Trợ lý lập tức tức giận muốn phản bác, lại bị Khuyết Chu nắm lấy vạt áo.
Cô nhàn nhạt nhìn Triệu Minh một cái: "Anh hiểu rõ như vậy, lúc tôi thổi gió bên gối cho Cố tổng, anh ở dưới giường à?"
"Ha ha, ai mà không biết cô và Cố tổng cùng rời khỏi trò chơi, quan hệ của hai người vốn không đơn giản, tôi hoài nghỉ cô đã sớm biết thân phận của Cố tổng, nếu không tại sao cô lại may mắn như vậy? Còn có thể gặp được Cố tổng trong trò chơi?"
"Cho nên Triệu tổng cảm thấy tôi gặp may mắn ở trong trò chơi phải không?" Khóe miệng Khuyết Chu vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã hoàn toàn ngưng kết thành hàn băng.
Đáng tiếc, Triệu Minh giống như một người mù, hoàn toàn không nhìn thấy, anh ta tiếp tục châm chọc: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Trợ lý thật sự nhìn không nổi nữa: "Anh có bệnh à? Ông chủ chọn người bằng chính năng lực của cô ấy, anh xem anh có năng lực đó không rồi hãng nói."
Cuối cùng vẫn vì cô trợ lý là người bên cạnh Cố Viễn Thư, cho nên Triệu Minh chỉ biết nghẹn đỏ, giận mà không dám nói gì.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng, người nịnh hót thật đúng là nhiều.
Cô cười ha hả nói: "Nếu Triệu tổng cảm thấy tất cả đều là thủ đoạn của tôi, vậy coi như anh đang khen ngợi tôi, nhưng chuyện khai trừ nhân viên không cần đến Cố Viễn Thư.
Triệu Minh, bây giờ anh đã bị khai trừ rồi."
Triệu Minh trừng to mắt: "Cô không có tư cách đuổi việc tôi!"
Khuyết Chu giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Bây giờ tôi đã là tổng giám đốc của công ty này, tôi có quyền chủ đạo, tôi được 40% cổ phần trong công ty này, trừ Cố Viễn Thư ra, cho dù tôi ngồi không ở cái ghế tổng giám đốc này thì cổ phần cũng nhiều hơn anh, anh có tư cách gì đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân?"
Giọng nói của cô rất bình tĩnh nhưng mang theo tia tức giận không dễ phát hiện, khí thế không giận tự uy làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.
Vốn bọn họ cho rằng Khuyết Chu chỉ là một nhân vật nhỏ, bây giờ xem ra là mắt của bọn họ có vấn đề hết rồi.
Khuyết Chu sớm biết những người trong công ty này nhất định sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy cô ngồi vào vị trí này, cô muốn tìm cách giết gà dọa khỉ, ai ngờ Triệu Minh lại là người tự minh dâng hiến, vậy đương nhiên cô sẽ không khách khí rồi.
Triệu Minh đẩy ghế ra, ghế rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Anh ta hổn hển chỉ vào Khuyết Chu chửi ầm lên: "Cô đây là lấy việc công báo thù riêng!"
"Tôi sẽ vĩnh viễn ngồi ở trên cái ghế này, mà anh sau này có đi ngang qua công ty thì khuyên anh nên đi đường vòng, chờ anh ra khỏi công ty, tôi sẽ không cần cố ky giữ thể diện cho đồng nghiệp nữa."
"Chẳng lẽ cô còn muốn đánh tôi sao?I"
Khuyết Chu lại cười, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hai chữ nguy hiểm.
Ánh mắt của cô giống như mũi tên sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Minh, sau đó chậm rãi nhả từng câu từng chữ: "Đánh người thì tính là gì? Lúc tôi ở trong trò chơi cực kỳ thích giết người, tôi thích dùng dao phay chém hết đầu của những người đó xuống, lại dùng dao gọt hoa quả móc mắt bọn họ ra ngâm vào trong formalin, não trong đầu có thể dùng để ăn, còn rất thích..."
Triệu Minh đã nghe không nổi nữa.
Không chỉ có anh ta, mấy quản lý cấp cao khác cũng nghe không nổi, có một người đã xoay người nôn khan.
Sắc mặt Triệu Minh trắng bệch, anh ta cảm thấy bây giờ Khuyết Chu giống như một tên biến thái vậy.
Lúc anh ta lên tiếng định nói gì đó, nhưng Khuyết Chu lại nói trước: "Tôi và Cố tổng chỉ là quan hệ hợp tác, trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực, sau khi anh cút khỏi đây, tôi sẽ kiện anh nói xấu phỉ báng tôi."
Mà giờ phút này ngoài cửa phòng hội nghị, Cố Viễn Thư đang đứng cứng đờ người ở bên ngoài.