Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 246: Trò chơi kinh dị (29)
Ngay lúc anh mặt đỏ tới mang tai chưa tỉnh táo, giọng nói của trợ lý đứng ngoài cửa vang lên kéo suy nghĩ của anh trở về.
"Ông chủ, vừa rồi Khuyết Chu tiểu thư gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy nói hy vọng sau khi ông chủ thu mua công ty của Trình Tam Nguyên, có thể để cô ấy làm tổng giám đốc."
"Được." Giọng nói của Cố Viễn Thư mang theo một tia run rẩy.
Trợ lý nhíu mày: "Ông chủ, ngài không sao chứ? Ngài thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Cố Viễn Thư vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi không sao, cô đi xử lý dự án trước đi, lát nữa tôi sẽ xem sau, giờ tôi có chút đau đầu."
"Vậy có cần gọi bác sĩ cho ngài không?"
"Không cần."
Cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Cố Viễn Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Máy tính bảng trong tay anh đang không ngừng phát ra những số liệu ký ức kia, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Khuyết Chu trong trò chơi đứng gần mình trong gang tấc, còn đang cười khanh khách với anh.
Mà những lời anh nói trong trò chơi lại cực kỳ rõ ràng.
Anh thề son sắt hỏi Khuyết Chu có thể quên mình hay không, lại nói mình sẽ không quên cô.
Nhưng ở trong quán cà phê, anh nói dứt khoát như vậy, thậm chí không che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình với cô.
Cố Viễn Thư cảm thấy mình giống như... đồ cặn bã.
Là loại đàn ông cặn bã trở mặt không nhận người kia.
Bỗng nhiên anh có thể hiểu tại sao lúc ở quán cà phê, Khuyết Chu lại tức giận như vậy.
Nếu như mình ở trong trò chơi thật sự nói những lời này, vậy thì đúng là anh đã sai, năng lực của cô chỉ cần làm một tổng giám đốc cũng quá dư dả.
Không có Khuyết Chu, chắc chắn anh sẽ không thể nào ra khỏi trò chơi, lại càng không thể dễ dàng trừng phạt Trình Tam Nguyên như vậy, cũng sẽ không trở lại thế giới hiện thực mà chỉ có thể quanh quẩn trong thế giới trò chơi.
Tóm lại, là anh đã làm cho Khuyết Chu thất vọng.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn tìm phương thức liên lạc của Khuyết Chu, gửi tin nhắn cho cô.
[Tôi vừa xem số liệu ký ức, thật xin lỗi vì thái độ không tốt với cô lúc trước.
Nếu cô rảnh, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để nói lời cảm ơn của mình.
]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Xin hỏi anh là?]
Bốn chữ này giống như một cây búa khổng lồ, trong nháy mắt nện vào người anh làm cho trước mắt anh là một màu đen kịt.
Nó biến thành sợi dây thừng quấn quanh cổ khiến anh khó thở.
Trước khi xem số liệu ký ức, có lẽ Cố Viễn Thư vẫn chưa hiểu rõ Khuyết Chu, nhưng từ khi xem xong, anh mới hiểu được tính cách của Khuyết Chu là như thế nào.
Có lẽ lúc còn ở trong quán cà phê, cô đã thất vọng rồi.
Khủng hoảng cực lớn khống chế Cố Viễn Thư, tay anh đều đang run rẩy.
Nhưng nghĩ lại, trò chơi chỉ là trò chơi, nếu Khuyết Chu cũng đã lựa chọn quên anh, sao anh lại còn nghĩ đến những chuyện kia, nếu như cô không muốn gặp anh, vậy anh chỉ cần thỏa mãn điều kiện của cô là đủ rồi.
Phải, chỉ cần như vậy là được rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Khuyết Chu vẫn bận rộn trong công ty, giống như cô và Cố Viễn Thư đã đường ai nấy đi.
Cho đến một ngày nào đó cô tham gia một tiệc rượu đại diện cho công ty đi xã giao, sau khi có uống chút rượu, cô một mình đi bộ về nhà.
Người qua lại trên đường rất ít, gió hơi lạnh, chút rượu này không đủ để Khuyết Chu say, đã rất lâu rồi cô không biết say là gì.
"Tỷ tỷ, nghe nói trên đường này thường xuyên có biến thái." Hạt vừng nhỏ mở miệng.
Khuyết Chu cười: "Mi lo cho ta à?"
Hạt vừng nhỏ lắc đầu: "Không phải, ta lo cho mấy tên biến thái kia."
Vừa dứt lời, trên đầu hạt vừng đã bị Khuyết Chu nhẹ nhàng vỗ một cái.
Nó cười hì hì ôm đầu của mình, thấy khóe miệng Khuyết Chu mỉm cười, nó cũng thấy vui vẻ: "Ta biết trong khoảng thời gian này tỷ có chút không vui, nếu vừa vặn gặp biến thái thì có thể phát tiết một chút.
Tỷ tỷ, biến thái ở ngay đầu hẻm phía trước... Chờ một chút, tỷ tỷ, nam chính tới."
Khuyết Chu vừa chuẩn bị đánh người bỗng nhiên thả lỏng, cô cười nhẹ ồ lên một tiếng, dưới ánh đèn đường mờ nhạt lộ ra một bóng dáng yểu điệu của người phụ nữ mặc váy đen.
Trên một chiếc xe cách đó không xa, con ngươi của trợ lý đều nhìn thẳng về phía trước.
Cô ấy lại quay đầu nhìn ông chủ đang nhíu mày ở ghế lái phụ: "Ông chủ à, hay là ngài đi xin lỗi đi."
"Cô ấy nói không muốn gặp tôi."
"Chậc, ngài quá bướng bỉnh rồi." Trợ lý nói xong lập tức thu được một cái liếc mắt như dao của Cố Viễn Thư, cô ấy lập tức sợ hãi.
Ban đêm gió mát, bóng lưng của người phụ nữ trong đêm tối có vẻ cực kỳ đơn bạc.
Cô ấy hừ một tiếng: "Trên con đường này thường xuyên có biến thái, còn là loại đàn ông hèn mọn uống rượu say xỉn, hai ngày trước trên tin tức còn nói gần đây có loại cuồng biến thái mà cảnh sát còn chưa bắt được, Khuyết Chu lại xinh đẹp như vậy, đừng nói là biến thái, loại người không phải biến thái như tôi khi gặp cô ấy cũng phải trở thành biến thái.
Ông chủ, đến lúc đó anh không tìm được nơi nào để khóc nữa đâu."
"Cô nói nhiều quá." Cố Viễn Thư còn đang mạnh miệng, rõ ràng thân thể đều ngồi thẳng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Khuyết Chu không rời.
Trong lòng trợ lý liếc mắt xem thường, sao trước kia cô ấy không phát hiện ra ông chủ của mình là một thẳng nam như vậy cơ chứ?I
Thậm chí còn có khoảng thời gian, cô ấy cảm thấy ông chủ thật đẹp trai, năng lực lại mạnh, từng ngồi cạnh chị em tốt phân tích anh thích loại phụ nữ như thế nào, nếu anh ba mươi tuổi mà không tìm được đối tượng thích hợp thì cô ấy sẽ dành trước người phụ nữ khác một bước.
Bây giờ mọi thứ chỉ như một cái rắm!
Người ngoài cuộc đều bị tức chết, đây không phải là một tên cặn bã sao?
Tuy rằng cô ấy sẽ không nói cho ông chủ biết mình vụng trộm xem một đoạn số liệu ký ức của anh, nếu nói ra sẽ bị ông chủ trừ tiền lương.
Trong số liệu ký ức quả thật con mẹ nó ngọt ngào.
Trong trò chơi thì ngọt ngào, nhưng bây giờ thì lạnh lùng cao ngạo làm cho cô ấy thấy mà cảm thấy lo lắng thay cho hai người này.
Bỗng nhiên, trợ lý ngước mắt lên, phát hiện Khuyết Chu vừa rồi còn đi trên đường đã biến mất.
Cô ấy lập tức trừng to mắt: "Ông chủ, Khuyết Chu tiểu thư... ông chủ?!"
Không biết Cố Viễn Thư đã mở cửa xe xuống xe từ lúc nào, vẻ mặt viết đầy hai chữ lo lắng, quay đầu nghiêm mặt nói: "Lập tức báo cảnh sát!"
Chết tiệt!
Cô sẽ không thật sự gặp phải biến thái chứ?
Trợ lý nhanh chóng vỗ vỗ vào miệng mình, cái miệng rách nát này! Mong mỹ nữ ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì.
Cô ấy run rẩy gọi cảnh sát.
Cố Viễn Thư chạy về phía ngõ nhỏ, vừa rồi anh trơ mắt nhìn thấy cánh tay của một người đàn ông vươn ra kéo Khuyết Chu vào bên trong.
Trái tim anh như bị kéo vào bóng tối.
Nghĩ lại những gì trợ lý vừa nói, giờ phút này anh đã hoàn toàn quên mất trong trò chơi, Khuyết Chu đã thật sự từng giết người, cũng quên mất sự bình tĩnh của cô.
Bởi vì anh đã không thể bình tĩnh.
Khi anh vọt vào trong hẻm, bước chân dần dần chậm lại.
Tay Khuyết Chu giữ lấy đầu của một người đàn ông, trong bóng tối cũng có thể nhìn ra cả người của người đàn ông kia đều bị khống chế.
Khóe miệng cô mang theo nụ cười, giống như lúc này Khuyết Chu mới càng giống tên biến thái kia.
Lúc nhìn thấy Cố Viễn Thư, cô không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ hơi nhướng mày: "Cố tổng tới đây làm gì?"
Không để Cố Viễn Thư nói chuyện, cô lại khoa trương che miệng mình: "Không phải anh lo lắng cho tôi mà theo dõi tôi chứ?"
Anh không nói nên lời, sự lo lắng vừa rồi giờ phút này biến thành sự tê dại bành trướng trong lòng làm cho cả người anh chợt lạnh lẽo.
Thái độ của Khuyết Chu thật sự quá lạnh lùng, so với sự thân mật khăng khít trong số liệu ký ức, anh nhìn Khuyết Chu cũng cảm thấy xa lạ.
"Tôi thật sự lo lắng cho cô, nếu cô không sao, vậy thì tôi đi đây."
"Được, vậy tạm biệt không tiễn.
Mọi chuyện không nên như vậy được!
Cố Viễn Thư cắn răng.
Khuyết Chu: "Không phải muốn đi sao? Cố tổng còn đứng ở đây làm gì?"
"Ông chủ, vừa rồi Khuyết Chu tiểu thư gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy nói hy vọng sau khi ông chủ thu mua công ty của Trình Tam Nguyên, có thể để cô ấy làm tổng giám đốc."
"Được." Giọng nói của Cố Viễn Thư mang theo một tia run rẩy.
Trợ lý nhíu mày: "Ông chủ, ngài không sao chứ? Ngài thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Cố Viễn Thư vội vàng nói sang chuyện khác: "Tôi không sao, cô đi xử lý dự án trước đi, lát nữa tôi sẽ xem sau, giờ tôi có chút đau đầu."
"Vậy có cần gọi bác sĩ cho ngài không?"
"Không cần."
Cho đến khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Cố Viễn Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Máy tính bảng trong tay anh đang không ngừng phát ra những số liệu ký ức kia, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Khuyết Chu trong trò chơi đứng gần mình trong gang tấc, còn đang cười khanh khách với anh.
Mà những lời anh nói trong trò chơi lại cực kỳ rõ ràng.
Anh thề son sắt hỏi Khuyết Chu có thể quên mình hay không, lại nói mình sẽ không quên cô.
Nhưng ở trong quán cà phê, anh nói dứt khoát như vậy, thậm chí không che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình với cô.
Cố Viễn Thư cảm thấy mình giống như... đồ cặn bã.
Là loại đàn ông cặn bã trở mặt không nhận người kia.
Bỗng nhiên anh có thể hiểu tại sao lúc ở quán cà phê, Khuyết Chu lại tức giận như vậy.
Nếu như mình ở trong trò chơi thật sự nói những lời này, vậy thì đúng là anh đã sai, năng lực của cô chỉ cần làm một tổng giám đốc cũng quá dư dả.
Không có Khuyết Chu, chắc chắn anh sẽ không thể nào ra khỏi trò chơi, lại càng không thể dễ dàng trừng phạt Trình Tam Nguyên như vậy, cũng sẽ không trở lại thế giới hiện thực mà chỉ có thể quanh quẩn trong thế giới trò chơi.
Tóm lại, là anh đã làm cho Khuyết Chu thất vọng.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn tìm phương thức liên lạc của Khuyết Chu, gửi tin nhắn cho cô.
[Tôi vừa xem số liệu ký ức, thật xin lỗi vì thái độ không tốt với cô lúc trước.
Nếu cô rảnh, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm để nói lời cảm ơn của mình.
]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Xin hỏi anh là?]
Bốn chữ này giống như một cây búa khổng lồ, trong nháy mắt nện vào người anh làm cho trước mắt anh là một màu đen kịt.
Nó biến thành sợi dây thừng quấn quanh cổ khiến anh khó thở.
Trước khi xem số liệu ký ức, có lẽ Cố Viễn Thư vẫn chưa hiểu rõ Khuyết Chu, nhưng từ khi xem xong, anh mới hiểu được tính cách của Khuyết Chu là như thế nào.
Có lẽ lúc còn ở trong quán cà phê, cô đã thất vọng rồi.
Khủng hoảng cực lớn khống chế Cố Viễn Thư, tay anh đều đang run rẩy.
Nhưng nghĩ lại, trò chơi chỉ là trò chơi, nếu Khuyết Chu cũng đã lựa chọn quên anh, sao anh lại còn nghĩ đến những chuyện kia, nếu như cô không muốn gặp anh, vậy anh chỉ cần thỏa mãn điều kiện của cô là đủ rồi.
Phải, chỉ cần như vậy là được rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Khuyết Chu vẫn bận rộn trong công ty, giống như cô và Cố Viễn Thư đã đường ai nấy đi.
Cho đến một ngày nào đó cô tham gia một tiệc rượu đại diện cho công ty đi xã giao, sau khi có uống chút rượu, cô một mình đi bộ về nhà.
Người qua lại trên đường rất ít, gió hơi lạnh, chút rượu này không đủ để Khuyết Chu say, đã rất lâu rồi cô không biết say là gì.
"Tỷ tỷ, nghe nói trên đường này thường xuyên có biến thái." Hạt vừng nhỏ mở miệng.
Khuyết Chu cười: "Mi lo cho ta à?"
Hạt vừng nhỏ lắc đầu: "Không phải, ta lo cho mấy tên biến thái kia."
Vừa dứt lời, trên đầu hạt vừng đã bị Khuyết Chu nhẹ nhàng vỗ một cái.
Nó cười hì hì ôm đầu của mình, thấy khóe miệng Khuyết Chu mỉm cười, nó cũng thấy vui vẻ: "Ta biết trong khoảng thời gian này tỷ có chút không vui, nếu vừa vặn gặp biến thái thì có thể phát tiết một chút.
Tỷ tỷ, biến thái ở ngay đầu hẻm phía trước... Chờ một chút, tỷ tỷ, nam chính tới."
Khuyết Chu vừa chuẩn bị đánh người bỗng nhiên thả lỏng, cô cười nhẹ ồ lên một tiếng, dưới ánh đèn đường mờ nhạt lộ ra một bóng dáng yểu điệu của người phụ nữ mặc váy đen.
Trên một chiếc xe cách đó không xa, con ngươi của trợ lý đều nhìn thẳng về phía trước.
Cô ấy lại quay đầu nhìn ông chủ đang nhíu mày ở ghế lái phụ: "Ông chủ à, hay là ngài đi xin lỗi đi."
"Cô ấy nói không muốn gặp tôi."
"Chậc, ngài quá bướng bỉnh rồi." Trợ lý nói xong lập tức thu được một cái liếc mắt như dao của Cố Viễn Thư, cô ấy lập tức sợ hãi.
Ban đêm gió mát, bóng lưng của người phụ nữ trong đêm tối có vẻ cực kỳ đơn bạc.
Cô ấy hừ một tiếng: "Trên con đường này thường xuyên có biến thái, còn là loại đàn ông hèn mọn uống rượu say xỉn, hai ngày trước trên tin tức còn nói gần đây có loại cuồng biến thái mà cảnh sát còn chưa bắt được, Khuyết Chu lại xinh đẹp như vậy, đừng nói là biến thái, loại người không phải biến thái như tôi khi gặp cô ấy cũng phải trở thành biến thái.
Ông chủ, đến lúc đó anh không tìm được nơi nào để khóc nữa đâu."
"Cô nói nhiều quá." Cố Viễn Thư còn đang mạnh miệng, rõ ràng thân thể đều ngồi thẳng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Khuyết Chu không rời.
Trong lòng trợ lý liếc mắt xem thường, sao trước kia cô ấy không phát hiện ra ông chủ của mình là một thẳng nam như vậy cơ chứ?I
Thậm chí còn có khoảng thời gian, cô ấy cảm thấy ông chủ thật đẹp trai, năng lực lại mạnh, từng ngồi cạnh chị em tốt phân tích anh thích loại phụ nữ như thế nào, nếu anh ba mươi tuổi mà không tìm được đối tượng thích hợp thì cô ấy sẽ dành trước người phụ nữ khác một bước.
Bây giờ mọi thứ chỉ như một cái rắm!
Người ngoài cuộc đều bị tức chết, đây không phải là một tên cặn bã sao?
Tuy rằng cô ấy sẽ không nói cho ông chủ biết mình vụng trộm xem một đoạn số liệu ký ức của anh, nếu nói ra sẽ bị ông chủ trừ tiền lương.
Trong số liệu ký ức quả thật con mẹ nó ngọt ngào.
Trong trò chơi thì ngọt ngào, nhưng bây giờ thì lạnh lùng cao ngạo làm cho cô ấy thấy mà cảm thấy lo lắng thay cho hai người này.
Bỗng nhiên, trợ lý ngước mắt lên, phát hiện Khuyết Chu vừa rồi còn đi trên đường đã biến mất.
Cô ấy lập tức trừng to mắt: "Ông chủ, Khuyết Chu tiểu thư... ông chủ?!"
Không biết Cố Viễn Thư đã mở cửa xe xuống xe từ lúc nào, vẻ mặt viết đầy hai chữ lo lắng, quay đầu nghiêm mặt nói: "Lập tức báo cảnh sát!"
Chết tiệt!
Cô sẽ không thật sự gặp phải biến thái chứ?
Trợ lý nhanh chóng vỗ vỗ vào miệng mình, cái miệng rách nát này! Mong mỹ nữ ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì.
Cô ấy run rẩy gọi cảnh sát.
Cố Viễn Thư chạy về phía ngõ nhỏ, vừa rồi anh trơ mắt nhìn thấy cánh tay của một người đàn ông vươn ra kéo Khuyết Chu vào bên trong.
Trái tim anh như bị kéo vào bóng tối.
Nghĩ lại những gì trợ lý vừa nói, giờ phút này anh đã hoàn toàn quên mất trong trò chơi, Khuyết Chu đã thật sự từng giết người, cũng quên mất sự bình tĩnh của cô.
Bởi vì anh đã không thể bình tĩnh.
Khi anh vọt vào trong hẻm, bước chân dần dần chậm lại.
Tay Khuyết Chu giữ lấy đầu của một người đàn ông, trong bóng tối cũng có thể nhìn ra cả người của người đàn ông kia đều bị khống chế.
Khóe miệng cô mang theo nụ cười, giống như lúc này Khuyết Chu mới càng giống tên biến thái kia.
Lúc nhìn thấy Cố Viễn Thư, cô không hề cảm thấy kinh ngạc, chỉ hơi nhướng mày: "Cố tổng tới đây làm gì?"
Không để Cố Viễn Thư nói chuyện, cô lại khoa trương che miệng mình: "Không phải anh lo lắng cho tôi mà theo dõi tôi chứ?"
Anh không nói nên lời, sự lo lắng vừa rồi giờ phút này biến thành sự tê dại bành trướng trong lòng làm cho cả người anh chợt lạnh lẽo.
Thái độ của Khuyết Chu thật sự quá lạnh lùng, so với sự thân mật khăng khít trong số liệu ký ức, anh nhìn Khuyết Chu cũng cảm thấy xa lạ.
"Tôi thật sự lo lắng cho cô, nếu cô không sao, vậy thì tôi đi đây."
"Được, vậy tạm biệt không tiễn.
Mọi chuyện không nên như vậy được!
Cố Viễn Thư cắn răng.
Khuyết Chu: "Không phải muốn đi sao? Cố tổng còn đứng ở đây làm gì?"