Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 240: Trò chơi kinh dị (23)
Trình Tam Nguyên đi lang thang không mục đích trên thị trấn rất lâu.
Bỗng nhiên, cảnh sắc trước mắt bắt đầu chậm rãi biến đổi, sương mù dần dần tản ra, tầm mắt của ông ta bị ép biến thành một đường thẳng tắp.
Xung quanh vốn có thể nhìn thấy nhưng lại bị sương mù che đi, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một căn nhà, con ngươi của Trình Tam Nguyên co rút lại.
Đó là căn nhà thời thơ ấu của ông ta.
Nhưng đây là trò chơi, trong trò chơi làm sao có thể có căn nhà thời thơ ấu của mình được?
Những căn nhà trên đường phố đều là biệt thự, bên ngoài biệt thự cũng có sân trước xinh đẹp, nhưng tại sao lại có một căn nhà lẻ loi đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn qua có điểm không thích hợp.
Không thể đi, bên trong đều là bây.
Trình Tam Nguyên nghĩ vậy, nhưng hai chân không chịu nghe theo sự khống chế của mình mà đi vào bên trong.
Từ khi ông ta còn rất nhỏ thì ba mẹ đã qua đời, lúc nằm mơ cũng muốn cho ba mẹ nhìn thấy bây giờ ông ta có tiền đồ như thế nào.
Nằm mơ cũng muốn cho ba của mình biết mình không còn là một người vô dụng nữa.
Khi ông ta đẩy cửa nhà ngói ra, trong sân nhỏ cũ nát, mẹ của ông ta hơi còng lưng nở nụ cười: "Nguyên nhi đã về rồi à? Hôm nay lại đi đâu phá phách đấy? Trên người toàn bẩn thỉu, nếu để cho ba con nhìn thấy, nhất định sẽ mắng con."
Vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, Trình Tam Nguyên mở miệng gọi một tiếng mẹ, nhưng vừa mở miệng thì lại nghe thấy âm thanh mình như một đứa trẻ.
Ông ta giật mình, không nhìn thấy dị sắc trong ánh mắt của mẹ mình, khi phát hiện ra thân thể của mình đã biến thành thân thể của một đứa trẻ, một loại vui mừng xông lên đỉnh đầu loại vui mừng này đè xuống nỗi sợ hãi trong tiềm thức của mình lại.
Trình Tam Nguyên rõ ràng ý thức được mình đang ở trong thế giới trò chơi, nhưng khi nhìn mẹ của mình, ông ta không có cách nào lấy lại lý trí để hoàn thành nhiệm vụ sửa lỗi bug.
Người trước mắt ông ta từ sắc mặt đến cách thức nói chuyện đều hoàn toàn giống như mẹ của mình.
"Tỷ tỷ, ta có chút nhịn không được muốn cười." Hạt vừng nhỏ dùng cái đuôi nhỏ che miệng của mình lại rồi bật cười, tuy rằng đại lão vẫn chưa nhớ thân phận thật sự của nguyên chủ trong thế giới hiện thực là ai, nhưng bây giờ quyền sở hữu của trò chơi này vẫn còn trong tay Trình Tam Nguyên, nên cũng chỉ có Trình Tam Nguyên mới có tư cách làm ra loại này điên rồ không có đạo đức này.
Nhìn Trình Tam Nguyên biến thành một đứa trẻ, ánh mắt hiền từ của Khuyết Chu càng ngày càng sâu hơn, thử mở miệng nói: "Nguyên nhi, hôm nay trong nhà có một vị khách tên là Khuyết Chu gì đó, nói là giáo viên mới của trường học các con, con có biết chuyện này không?"
Vốn Trình Tam Nguyên còn dùng vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn chằm chằm "mẹ" của mình, nhưng khi nghe thấy hai chữ Khuyết Chu, ông ta đã tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Ông ta nhìn chằm chằm Khuyết Chu, đẩy cô ra: "Bà là ai? Bà không phải là mẹ của tôi!"
Làm sao mẹ mình lại có thể biết Khuyết Chu được?!
Cho dù nơi này là giả, là phu nhân Hoa Hồng có chút quỷ dị trong trò chơi nhìn lén trí nhớ của mình để tạo ra ảo ảnh giả dối mê hoặc mình, nhưng cũng không nên biết Khuyết Chu mới đúng.
Một ánh sáng chợt lóe lên, ngay khi Trình Tam Nguyên muốn túm lấy ánh sáng kia thì cửa nhà cũ nát được mở ra, tiếng rống giận cũng truyền đến.
"Sao mày lại không đi học? Giáo viên cũng đã tìm đến nhà rồi, ông đây cực khổ làm việc ở bên ngoài không phải để cho mày cả ngày đi chơi lêu lổng.
Hôm nay ông đây không đánh chết mày, mày chính là ba của ông đây."
Mặc dù đã qua rất nhiều năm, Trình Tam Nguyên cũng đã sắp làm được lên chức ông nội, nhưng khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng ông ta vẫn vô thức run rẩy.
Đó là bóng ma thời thơ ấu của ông ta, vừa quay đầu lại, khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của ba mình cũng xuất hiện, trong tay đang cầm một cây gậy to bằng cánh tay.
Ông ta sợ hãi bỏ chạy, nhưng Khuyết Chu đã kéo Trình Tam Nguyên ra sau lưng, bắt đầu biểu diễn: "Ông nó, con còn nhỏ, ông đánh chết nó thì làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt đó, Cố Viễn Thư thiếu chút nữa không diễn nổi nữa.
Vẻ mặt của Khuyết Chu cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến nối suýt chút nữa anh cho rằng hai người bọn họ chính là vợ chồng.
Cũng may vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Trình Tam Nguyên, cơn tức giận của anh không cần diễn cũng có thể xông lên đỉnh đầu.
Cầm cây gậy to bằng cánh tay trong lòng bàn tay, Cố Viễn Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt Trình Tam Nguyên, vừa đánh vừa mắng, mặc dù trong cuộc sống hiện thực, Trình Tam Nguyên đã trở thành người thành công trong mắt mọi người, nhưng khi nhìn thấy người ba từ nhỏ đã đánh mình này, ông ta vẫn sẽ chạy trốn theo bản năng.
Một lúc sau, Trình Tam Nguyên mới nhận ra mình đã không còn là đứa bé kia nữa.
Ông ta quay đầu đã nổi giận đùng đùng, mở miệng nói: "Sau khi con lớn lên sẽ là một người rất lợi hại, biến thành một người mà mọi người đều tôn kính, con sẽ thi đậu đại học."
"Đã bắt đầu học được cách nói dối rồi à?" Bắt được một cơ hội, cuối cùng Cố Viễn Thư cũng dùng cây gậy gỗ đánh lên trên đùi của Trình Tam Nguyên, đau đến nổi ông ta hét to lên một tiếng.
Khuyết Chu vội vàng bảo vệ Trình Tam Nguyên.
Bề ngoài nhìn như bảo vệ, nhưng thật ra cô đang giữ lấy ông ta: "Đừng đánh nữa, con trai sắp bị ông đánh chết rồi." Mông của Trình Tam Nguyên bị vểnh lên, vì vậy Cố Viễn Thư có cơ hội động thủ lần thứ hai, trước mắt Trình Tam Nguyên biến thành một màu đen.
Ông ta nghi ngờ mẹ ruột của mình cố ý hại mình, nhưng khi quay đầu lại đã nhìn thấy ba mẹ của mình cãi nhau, cũng giống như trong trí nhớ của mình, mỗi lần ông ta bị đánh, bà luôn đứng trước mặt che chở cho mình.
Nhưng đột nhiên, cây gậy của ba giơ lên cao đánh vào người của mẹ!
Đó cũng giống như trong trí nhớ, mẹ cũng bị ba mắng chửi đánh đập, dường như người ba này của mình coi mình như kẻ thù, ông ta không cảm nhận được tình yêu thương nào trên người của ba mình cả.
Bây giờ ông ta không còn là một đứa trẻ nữa, ông ta có thể bảo vệ mẹ của mình.
Trình Tam Nguyên cố gắng đứng lên, không để ý tới chân và mông của mình đang đau đớn, xông về phía Cố Viễn Thư, đẩy người ra ngoài.
Người đàn ông bị đẩy ngã, cảnh tượng xung quanh cũng biến hóa theo.
Trước mắt ông ta là một lớp học.
Trên lớp học, ông ta đang bị giáo viên của mình mắng: "Trình Tam Nguyên, em đi học không nghe giảng, về sau làm sao có tiên đồ gì được!"
"Chắc chắn em có tiền đồ hơn thầy!" Trình Tam Nguyên không chút do dự mở miệng.
Cảnh tượng lại biến hóa, từ thời thơ ấu, thời thiếu niên của ông ta đến khi lên đại học nhưng vẫn bị kỳ thị và xem thường.
Rốt cuộc lúc lên đại học, ông ta cũng gặp được người kia... ba của Cố Viễn Thư, Cố Minh.
Không giống với người khác, lần đầu tiên Cố Minh nhìn thấy ông ta, nhìn thấy giáo dưỡng và tố chất cực cao của ông ta nên thân thiện chào hỏi, cũng không có ý kỳ thị, thậm chí còn tỏ vẻ tán thưởng khi biết ông ta từ một nơi nhỏ thi đậu vào trường đại học này.
Đó là lần đầu tiên Trình Tam Nguyên thật sự được tôn trọng.
Nhưng một lần nữa nhìn thấy Cố Minh, trong lòng Trình Tam Nguyên không kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.
Chỉ cần nhìn thấy Cố Minh, ông ta sẽ nhớ tới bản thân mình bởi vì ti tiện, bởi vì ghen tị mà giết chết người xem mình như bạn tốt nhất...
Đó là một mạng người.
Mà bây giờ Trình Tam Nguyên không biết.
Từ một lần nữa nhìn thấy "Cố Minh, tất cả hành vi của ông ta trong trò chơi đều đang nhận sự lên án của tất cả mọi người trong thế giới hiện thực.
Truyền hình trực tiếp đang bắt đầu...
Bỗng nhiên, cảnh sắc trước mắt bắt đầu chậm rãi biến đổi, sương mù dần dần tản ra, tầm mắt của ông ta bị ép biến thành một đường thẳng tắp.
Xung quanh vốn có thể nhìn thấy nhưng lại bị sương mù che đi, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy một căn nhà, con ngươi của Trình Tam Nguyên co rút lại.
Đó là căn nhà thời thơ ấu của ông ta.
Nhưng đây là trò chơi, trong trò chơi làm sao có thể có căn nhà thời thơ ấu của mình được?
Những căn nhà trên đường phố đều là biệt thự, bên ngoài biệt thự cũng có sân trước xinh đẹp, nhưng tại sao lại có một căn nhà lẻ loi đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn qua có điểm không thích hợp.
Không thể đi, bên trong đều là bây.
Trình Tam Nguyên nghĩ vậy, nhưng hai chân không chịu nghe theo sự khống chế của mình mà đi vào bên trong.
Từ khi ông ta còn rất nhỏ thì ba mẹ đã qua đời, lúc nằm mơ cũng muốn cho ba mẹ nhìn thấy bây giờ ông ta có tiền đồ như thế nào.
Nằm mơ cũng muốn cho ba của mình biết mình không còn là một người vô dụng nữa.
Khi ông ta đẩy cửa nhà ngói ra, trong sân nhỏ cũ nát, mẹ của ông ta hơi còng lưng nở nụ cười: "Nguyên nhi đã về rồi à? Hôm nay lại đi đâu phá phách đấy? Trên người toàn bẩn thỉu, nếu để cho ba con nhìn thấy, nhất định sẽ mắng con."
Vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, Trình Tam Nguyên mở miệng gọi một tiếng mẹ, nhưng vừa mở miệng thì lại nghe thấy âm thanh mình như một đứa trẻ.
Ông ta giật mình, không nhìn thấy dị sắc trong ánh mắt của mẹ mình, khi phát hiện ra thân thể của mình đã biến thành thân thể của một đứa trẻ, một loại vui mừng xông lên đỉnh đầu loại vui mừng này đè xuống nỗi sợ hãi trong tiềm thức của mình lại.
Trình Tam Nguyên rõ ràng ý thức được mình đang ở trong thế giới trò chơi, nhưng khi nhìn mẹ của mình, ông ta không có cách nào lấy lại lý trí để hoàn thành nhiệm vụ sửa lỗi bug.
Người trước mắt ông ta từ sắc mặt đến cách thức nói chuyện đều hoàn toàn giống như mẹ của mình.
"Tỷ tỷ, ta có chút nhịn không được muốn cười." Hạt vừng nhỏ dùng cái đuôi nhỏ che miệng của mình lại rồi bật cười, tuy rằng đại lão vẫn chưa nhớ thân phận thật sự của nguyên chủ trong thế giới hiện thực là ai, nhưng bây giờ quyền sở hữu của trò chơi này vẫn còn trong tay Trình Tam Nguyên, nên cũng chỉ có Trình Tam Nguyên mới có tư cách làm ra loại này điên rồ không có đạo đức này.
Nhìn Trình Tam Nguyên biến thành một đứa trẻ, ánh mắt hiền từ của Khuyết Chu càng ngày càng sâu hơn, thử mở miệng nói: "Nguyên nhi, hôm nay trong nhà có một vị khách tên là Khuyết Chu gì đó, nói là giáo viên mới của trường học các con, con có biết chuyện này không?"
Vốn Trình Tam Nguyên còn dùng vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn chằm chằm "mẹ" của mình, nhưng khi nghe thấy hai chữ Khuyết Chu, ông ta đã tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Ông ta nhìn chằm chằm Khuyết Chu, đẩy cô ra: "Bà là ai? Bà không phải là mẹ của tôi!"
Làm sao mẹ mình lại có thể biết Khuyết Chu được?!
Cho dù nơi này là giả, là phu nhân Hoa Hồng có chút quỷ dị trong trò chơi nhìn lén trí nhớ của mình để tạo ra ảo ảnh giả dối mê hoặc mình, nhưng cũng không nên biết Khuyết Chu mới đúng.
Một ánh sáng chợt lóe lên, ngay khi Trình Tam Nguyên muốn túm lấy ánh sáng kia thì cửa nhà cũ nát được mở ra, tiếng rống giận cũng truyền đến.
"Sao mày lại không đi học? Giáo viên cũng đã tìm đến nhà rồi, ông đây cực khổ làm việc ở bên ngoài không phải để cho mày cả ngày đi chơi lêu lổng.
Hôm nay ông đây không đánh chết mày, mày chính là ba của ông đây."
Mặc dù đã qua rất nhiều năm, Trình Tam Nguyên cũng đã sắp làm được lên chức ông nội, nhưng khi nghe thấy âm thanh này, trong lòng ông ta vẫn vô thức run rẩy.
Đó là bóng ma thời thơ ấu của ông ta, vừa quay đầu lại, khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của ba mình cũng xuất hiện, trong tay đang cầm một cây gậy to bằng cánh tay.
Ông ta sợ hãi bỏ chạy, nhưng Khuyết Chu đã kéo Trình Tam Nguyên ra sau lưng, bắt đầu biểu diễn: "Ông nó, con còn nhỏ, ông đánh chết nó thì làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt đó, Cố Viễn Thư thiếu chút nữa không diễn nổi nữa.
Vẻ mặt của Khuyết Chu cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến nối suýt chút nữa anh cho rằng hai người bọn họ chính là vợ chồng.
Cũng may vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của Trình Tam Nguyên, cơn tức giận của anh không cần diễn cũng có thể xông lên đỉnh đầu.
Cầm cây gậy to bằng cánh tay trong lòng bàn tay, Cố Viễn Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt Trình Tam Nguyên, vừa đánh vừa mắng, mặc dù trong cuộc sống hiện thực, Trình Tam Nguyên đã trở thành người thành công trong mắt mọi người, nhưng khi nhìn thấy người ba từ nhỏ đã đánh mình này, ông ta vẫn sẽ chạy trốn theo bản năng.
Một lúc sau, Trình Tam Nguyên mới nhận ra mình đã không còn là đứa bé kia nữa.
Ông ta quay đầu đã nổi giận đùng đùng, mở miệng nói: "Sau khi con lớn lên sẽ là một người rất lợi hại, biến thành một người mà mọi người đều tôn kính, con sẽ thi đậu đại học."
"Đã bắt đầu học được cách nói dối rồi à?" Bắt được một cơ hội, cuối cùng Cố Viễn Thư cũng dùng cây gậy gỗ đánh lên trên đùi của Trình Tam Nguyên, đau đến nổi ông ta hét to lên một tiếng.
Khuyết Chu vội vàng bảo vệ Trình Tam Nguyên.
Bề ngoài nhìn như bảo vệ, nhưng thật ra cô đang giữ lấy ông ta: "Đừng đánh nữa, con trai sắp bị ông đánh chết rồi." Mông của Trình Tam Nguyên bị vểnh lên, vì vậy Cố Viễn Thư có cơ hội động thủ lần thứ hai, trước mắt Trình Tam Nguyên biến thành một màu đen.
Ông ta nghi ngờ mẹ ruột của mình cố ý hại mình, nhưng khi quay đầu lại đã nhìn thấy ba mẹ của mình cãi nhau, cũng giống như trong trí nhớ của mình, mỗi lần ông ta bị đánh, bà luôn đứng trước mặt che chở cho mình.
Nhưng đột nhiên, cây gậy của ba giơ lên cao đánh vào người của mẹ!
Đó cũng giống như trong trí nhớ, mẹ cũng bị ba mắng chửi đánh đập, dường như người ba này của mình coi mình như kẻ thù, ông ta không cảm nhận được tình yêu thương nào trên người của ba mình cả.
Bây giờ ông ta không còn là một đứa trẻ nữa, ông ta có thể bảo vệ mẹ của mình.
Trình Tam Nguyên cố gắng đứng lên, không để ý tới chân và mông của mình đang đau đớn, xông về phía Cố Viễn Thư, đẩy người ra ngoài.
Người đàn ông bị đẩy ngã, cảnh tượng xung quanh cũng biến hóa theo.
Trước mắt ông ta là một lớp học.
Trên lớp học, ông ta đang bị giáo viên của mình mắng: "Trình Tam Nguyên, em đi học không nghe giảng, về sau làm sao có tiên đồ gì được!"
"Chắc chắn em có tiền đồ hơn thầy!" Trình Tam Nguyên không chút do dự mở miệng.
Cảnh tượng lại biến hóa, từ thời thơ ấu, thời thiếu niên của ông ta đến khi lên đại học nhưng vẫn bị kỳ thị và xem thường.
Rốt cuộc lúc lên đại học, ông ta cũng gặp được người kia... ba của Cố Viễn Thư, Cố Minh.
Không giống với người khác, lần đầu tiên Cố Minh nhìn thấy ông ta, nhìn thấy giáo dưỡng và tố chất cực cao của ông ta nên thân thiện chào hỏi, cũng không có ý kỳ thị, thậm chí còn tỏ vẻ tán thưởng khi biết ông ta từ một nơi nhỏ thi đậu vào trường đại học này.
Đó là lần đầu tiên Trình Tam Nguyên thật sự được tôn trọng.
Nhưng một lần nữa nhìn thấy Cố Minh, trong lòng Trình Tam Nguyên không kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình.
Chỉ cần nhìn thấy Cố Minh, ông ta sẽ nhớ tới bản thân mình bởi vì ti tiện, bởi vì ghen tị mà giết chết người xem mình như bạn tốt nhất...
Đó là một mạng người.
Mà bây giờ Trình Tam Nguyên không biết.
Từ một lần nữa nhìn thấy "Cố Minh, tất cả hành vi của ông ta trong trò chơi đều đang nhận sự lên án của tất cả mọi người trong thế giới hiện thực.
Truyền hình trực tiếp đang bắt đầu...