Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 237: Trò chơi kinh dị (20)
Ánh mắt của Tề Thư Nhã tràn đầy chắc chắn, nhưng thật ra cô ta cũng đang đánh Cược.
Người ta thường nói giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn xác, lúc nhìn thấy cô hầu gái tên Chu kia giới thiệu về mình, Tê Thư Nhã theo bản năng cảm thấy cô hầu gái này rất nguy hiểm, không giống với cảm giác khi nhìn thấy quản gia kia.
Mặc dù cô luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt như nhìn thấu tất cả, thần bí như nước trong biển sâu, mặc dù cô đang đứng trước mặt mình, nhưng cô ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Khuyết Chu không nói lời nào, trên trán của Tề Thư Nhã đã toát ra từng trận mồ hôi lạnh.
Tiếng cười nhẹ truyền đến.
Cái váy màu đen trắng của cô hầu gái biến thành màu đỏ trước mắt Tề Thư Nhã, màu rượu thâm thúy làm nổi bật da thịt vốn trắng nõn của Khuyết Chu.
Giờ phút này cô đang đứng trước mặt cô ta giống như một quý tộc của Huyết tộc.
"Quả nhiên cô không giống với đám người còn lại, ít nhất cô còn mạnh hơn tên cặn bã Hình Vấn kia nhiều."
"Cô biết!" Tê Thư Nhã hạ giọng, vừa nghe đến hai chữ Hình Vấn, dường như giá trị phẫn nộ của cô ta lại tăng thêm vài phần.
Khuyết Chu nhún vai: "Nếu không cô có thể cho rằng mình có thể nghe thấy được tiếng lòng của Hình Vấn sao? Là ai cho cô năng lực đó? Cô sẽ không cho rằng sau khi mình sống lại thì có được năng lực này chứ?"
Bí mật lại một lần nữa bị nhắc tới, Tê Thư Nhã hít sâu một hơi, tận lực khiến cho hai chân của mình không mềm nhữn: "Làm sao cô biết?"
"Biết cái gì?"
"Biết tôi trọng sinh sống lại?" "Ở nơi này của tôi, các người không có bí mật." Khuyết Chu nhìn Tề Thư Nhã, giống như đã nhìn thấu toàn bộ kiếp trước lẫn kiếp này của cô ta.
Tê Thư Nhã bỗng nhiên hiểu được, chỉ dựa vào chính bọn họ là không thể rời khỏi nơi này.
Mặc kệ là trò chơi trước kia hay trò chơi bây giờ đều như vậy, nhưng mà đây chỉ mới là một trò chơi nhỏ của phu nhân Hoa Hồng mà thôi.
Những người chơi như bọn họ đều là quân cờ của phu nhân Hoa Hồng khi thấy bản thân mình ở đây quá nhàm chán mà thôi.
Loại ý nghĩ này một khi sinh ra, Tê Thư Nhã có một loại ham muốn bất chấp tất cả.
Cô ta nhìn vào mắt Khuyết Chu rồi nói: "Tôi chỉ muốn Hình Vấn phải trả giá, tôi cho rằng kiếp trước vì mình không cẩn thận nên mới chết, nhưng bây giờ xem ra, không chừng vụ tai nạn kia chính là Hình Vấn giở trò, linh hồn của tôi đã sống lại nhưng thân thể của tôi vẫn bị linh hồn tên Tố Tố trong thân thể anh ta khống chế, người khác đều cho rằng anh ta là một người chồng mẫu mực, còn tôi đã sớm không còn trên thế giới này.
Khuyết Chu nhướng mày: "Cũng không ngốc lắm."
"Tôi có thể dâng hiến linh hồn của mình cho cô, chỉ cần cô giúp tôi giết chết Hình Vấn!"
"Tôi cần linh hồn của cô để làm gì?" Khuyết Chu cười: "Tôi không muốn thứ này nhưng tôi có thể giúp cô.
Cô biết đấy, bây giờ quyền chủ động của thân thể Hình Vấn đang nằm trong tay Tố Tố, hôm nay cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, cô sẽ có được đáp án mà mình muốn.
Về phần giết anh ta, chuyện này thì quá đơn giản."
Khuyết Chu búng tay một cái, trong tay Tê Thư Nhã xuất hiện một con dao tinh xảo: "Nhắc nhở cô một câu, chỉ có cắm con dao vào tim và bụng mới có thể hoàn thành những chuyện mà mình muốn làm."
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn con dao trên tay, ánh mắt Tê Nhã Thư lóe ra ánh sáng màu trắng bạc, cô ta nắm chặt con dao trong tay, hận ý trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
xxx có
Trong tâng hâm ngầm, Cố Viễn Thư tìm được trái tim đang đập trong bình thủy tinh, thậm chí trên chai thủy tinh còn được buộc một cái nơ xinh đẹp.
Trái tim còn đang đập yếu ớt, anh cảm thấy trái tim ở trong bình như một đóa hoa hồng đang nở rộ, không cảm thấy ớn lạnh chút nào.
"Anh tìm được rồi." Giọng nói của Khuyết Chu vang lên trong bóng tối.
Cố Viễn Thư ừ một tiếng: "Cô để ở rất dễ tìm."
"Rất khó tìm, chỉ có anh mới thấy dễ tìm mà thôi."
Cố Viễn Thư suy đoán Khuyết Chu có thể muốn nói mấy lời làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Khuyết Chu cười, hai tay chống ở sau lưng Cố Viễn Thư đè người xuống, ghé vào tai anh rồi mở miệng nói: "Như vậy đại biểu cho việc tôi dâng trái tim của mình cho anh."
May mà trong bóng tối nên cô không thể thấy rõ mặt của mình có đỏ hay không.
Cố Viễn Thư nghĩ.
Anh không nói tiếp, nhưng vẫn thu lại trái tim và bình thủy tinh vào ba lô, sau đó giơ tay bắt lấy cổ tay Khuyết Chu, thuận thế ôm người vào trong ngực: "Cô chắc chắn muốn làm như vậy sao?"
"Tôi chắc chắn."
"Nếu thua thì sao."
"Thật ra có thua thì cùng lắm chỉ có một chữ chết." Khuyết Chu nhìn rất thoáng, chủ yếu là cô không thể để cho mình thua, lần cá cược này, cô nhất định phải thắng.
So với sự thoải mái của Khuyết Chu, Cố Viễn Thư có vẻ do dự không ít: "Cô chết tôi phải làm sao bây giờ?"
"Phốc, anh đang suy nghĩ cái này à?"
"Ừ"
Khuyết Chu nghiêng đầu: "Anh hãy để cho tôi suy nghĩ thật kỹ, nếu tôi chết, vậy anh... thủ tiết cho tôi đi."
Tuy chỉ nói đùa một câu nhưng mà Cố Viễn Thư vẫn gật đầu sau đó nói: "Được."
Trong tầng hầm ngầm còn có mùi mốc meo, mặc kệ bao nhiêu lần, Khuyết Chu vẫn sẽ vì anh không chút do dự đồng ý lời trêu đùa của mình mà run rẩy.
Cô hít sâu một hơi: "Tôi đùa thôi."
"Tôi không nói đùa." Quả thật giọng điệu của Cố Viễn Thư không giống như đang nói đùa, anh nắm cằm Khuyết Chu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: "Rời khỏi trò chơi quỷ quái này, cô có biết trong cuộc sống hiện thực, tên của cô là gì không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Không biết."
Mãi cho đến khi chết đi, nguyên chủ vẫn còn tưởng rằng mình là nhân vật thức tỉnh ý thức trong thế giới trò chơi, hoàn toàn không nghĩ đến rất có thể mình là người chơi bị phong ấn ý thức ở trong trò chơi này.
Cho nên khi có ký ức về thế giới hiện thực, Khuyết Chu cũng không biết được mình là ai?
Cố Viễn Thư thở dài: "Không sao, đến lúc đó cô có thể tới tìm tôi, tôi ở thành phố W, tập đoàn Cố thị."
"Thì ra tiên sinh là ông chủ nha." Khuyết Chu khoa trương cười: "Vậy tôi đây có thể ôm đùi không?"
Tiếng cười của cô quanh quẩn bên tai Cố Viễn Thư: "Ừ, có thể.
Cho nên sau này cô không cần nhắc đến người chồng trong thế giới trò chơi của mình nữa, tôi không thể đi công tác quanh năm mà không về nhà."
Khuyết Chu kê sát Cố Viễn Thư, mũi hai người chạm vào nhau: "Sợ tôi chạy theo người khác sao? Tôi còn đang lo lắng anh đẹp trai lại là tổng giám đốc, luôn có những người đòi dán lên người anh, nếu thật sự có chuyện này, tôi sẽ nhốt anh lại, chỉ để cho một mình tôi ngắm."
Ánh mắt của cô mang theo chút hung dữ, nhưng loại ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ này lại không khiến cho Cố Viễn Thư sợ hãi chút nào: "Vậy đến lúc đó nhớ mua đồ chất lượng tốt một chút, nếu không tôi sợ buổi tối chúng ta sẽ dễ dàng bị dừng lại giữa chừng.
Hạt vừng nhỏ che mặt, ai da má ơi, mỗi lần nhìn đại lão cùng nam chính nói chuyện yêu đương, khuôn mặt nhỏ nhắn này của nó đều cảm thấy không thích hợp.
Hai người ngẩng đầu bỗng nhiên trong phòng truyền đến âm thanh rung động.
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai và tiếng quát lớn của Hình Vấn truyền đến.
"Tề Thư Nhã, cô quá đáng lắm rồi!!! Thật không ngờ cô lại là loại người như vậy!!"
Trong hành lang, tấm thảm vốn xinh đẹp và vách tường trắng tinh dính đầy máu tươi.
Áo sơ mi của Hình Vấn bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ta ôm bụng của mình, mà bên người, dĩ nhiên có một linh hồn xinh đẹp đang trôi nổi giữa không trung.
Vẻ mặt Tề Thư Nhã trở nên điên cuồng, trong tay cầm con dao nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh anh ta.
"Tố Tố đúng không? Ha ha ha, thật đúng là xinh đẹp! Hình Vấn, diễm phúc của anh cũng không tệ nha."
Người ta thường nói giác quan thứ 6 của phụ nữ rất chuẩn xác, lúc nhìn thấy cô hầu gái tên Chu kia giới thiệu về mình, Tê Thư Nhã theo bản năng cảm thấy cô hầu gái này rất nguy hiểm, không giống với cảm giác khi nhìn thấy quản gia kia.
Mặc dù cô luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt như nhìn thấu tất cả, thần bí như nước trong biển sâu, mặc dù cô đang đứng trước mặt mình, nhưng cô ta không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Khuyết Chu không nói lời nào, trên trán của Tề Thư Nhã đã toát ra từng trận mồ hôi lạnh.
Tiếng cười nhẹ truyền đến.
Cái váy màu đen trắng của cô hầu gái biến thành màu đỏ trước mắt Tề Thư Nhã, màu rượu thâm thúy làm nổi bật da thịt vốn trắng nõn của Khuyết Chu.
Giờ phút này cô đang đứng trước mặt cô ta giống như một quý tộc của Huyết tộc.
"Quả nhiên cô không giống với đám người còn lại, ít nhất cô còn mạnh hơn tên cặn bã Hình Vấn kia nhiều."
"Cô biết!" Tê Thư Nhã hạ giọng, vừa nghe đến hai chữ Hình Vấn, dường như giá trị phẫn nộ của cô ta lại tăng thêm vài phần.
Khuyết Chu nhún vai: "Nếu không cô có thể cho rằng mình có thể nghe thấy được tiếng lòng của Hình Vấn sao? Là ai cho cô năng lực đó? Cô sẽ không cho rằng sau khi mình sống lại thì có được năng lực này chứ?"
Bí mật lại một lần nữa bị nhắc tới, Tê Thư Nhã hít sâu một hơi, tận lực khiến cho hai chân của mình không mềm nhữn: "Làm sao cô biết?"
"Biết cái gì?"
"Biết tôi trọng sinh sống lại?" "Ở nơi này của tôi, các người không có bí mật." Khuyết Chu nhìn Tề Thư Nhã, giống như đã nhìn thấu toàn bộ kiếp trước lẫn kiếp này của cô ta.
Tê Thư Nhã bỗng nhiên hiểu được, chỉ dựa vào chính bọn họ là không thể rời khỏi nơi này.
Mặc kệ là trò chơi trước kia hay trò chơi bây giờ đều như vậy, nhưng mà đây chỉ mới là một trò chơi nhỏ của phu nhân Hoa Hồng mà thôi.
Những người chơi như bọn họ đều là quân cờ của phu nhân Hoa Hồng khi thấy bản thân mình ở đây quá nhàm chán mà thôi.
Loại ý nghĩ này một khi sinh ra, Tê Thư Nhã có một loại ham muốn bất chấp tất cả.
Cô ta nhìn vào mắt Khuyết Chu rồi nói: "Tôi chỉ muốn Hình Vấn phải trả giá, tôi cho rằng kiếp trước vì mình không cẩn thận nên mới chết, nhưng bây giờ xem ra, không chừng vụ tai nạn kia chính là Hình Vấn giở trò, linh hồn của tôi đã sống lại nhưng thân thể của tôi vẫn bị linh hồn tên Tố Tố trong thân thể anh ta khống chế, người khác đều cho rằng anh ta là một người chồng mẫu mực, còn tôi đã sớm không còn trên thế giới này.
Khuyết Chu nhướng mày: "Cũng không ngốc lắm."
"Tôi có thể dâng hiến linh hồn của mình cho cô, chỉ cần cô giúp tôi giết chết Hình Vấn!"
"Tôi cần linh hồn của cô để làm gì?" Khuyết Chu cười: "Tôi không muốn thứ này nhưng tôi có thể giúp cô.
Cô biết đấy, bây giờ quyền chủ động của thân thể Hình Vấn đang nằm trong tay Tố Tố, hôm nay cô muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, cô sẽ có được đáp án mà mình muốn.
Về phần giết anh ta, chuyện này thì quá đơn giản."
Khuyết Chu búng tay một cái, trong tay Tê Thư Nhã xuất hiện một con dao tinh xảo: "Nhắc nhở cô một câu, chỉ có cắm con dao vào tim và bụng mới có thể hoàn thành những chuyện mà mình muốn làm."
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn con dao trên tay, ánh mắt Tê Nhã Thư lóe ra ánh sáng màu trắng bạc, cô ta nắm chặt con dao trong tay, hận ý trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
xxx có
Trong tâng hâm ngầm, Cố Viễn Thư tìm được trái tim đang đập trong bình thủy tinh, thậm chí trên chai thủy tinh còn được buộc một cái nơ xinh đẹp.
Trái tim còn đang đập yếu ớt, anh cảm thấy trái tim ở trong bình như một đóa hoa hồng đang nở rộ, không cảm thấy ớn lạnh chút nào.
"Anh tìm được rồi." Giọng nói của Khuyết Chu vang lên trong bóng tối.
Cố Viễn Thư ừ một tiếng: "Cô để ở rất dễ tìm."
"Rất khó tìm, chỉ có anh mới thấy dễ tìm mà thôi."
Cố Viễn Thư suy đoán Khuyết Chu có thể muốn nói mấy lời làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Khuyết Chu cười, hai tay chống ở sau lưng Cố Viễn Thư đè người xuống, ghé vào tai anh rồi mở miệng nói: "Như vậy đại biểu cho việc tôi dâng trái tim của mình cho anh."
May mà trong bóng tối nên cô không thể thấy rõ mặt của mình có đỏ hay không.
Cố Viễn Thư nghĩ.
Anh không nói tiếp, nhưng vẫn thu lại trái tim và bình thủy tinh vào ba lô, sau đó giơ tay bắt lấy cổ tay Khuyết Chu, thuận thế ôm người vào trong ngực: "Cô chắc chắn muốn làm như vậy sao?"
"Tôi chắc chắn."
"Nếu thua thì sao."
"Thật ra có thua thì cùng lắm chỉ có một chữ chết." Khuyết Chu nhìn rất thoáng, chủ yếu là cô không thể để cho mình thua, lần cá cược này, cô nhất định phải thắng.
So với sự thoải mái của Khuyết Chu, Cố Viễn Thư có vẻ do dự không ít: "Cô chết tôi phải làm sao bây giờ?"
"Phốc, anh đang suy nghĩ cái này à?"
"Ừ"
Khuyết Chu nghiêng đầu: "Anh hãy để cho tôi suy nghĩ thật kỹ, nếu tôi chết, vậy anh... thủ tiết cho tôi đi."
Tuy chỉ nói đùa một câu nhưng mà Cố Viễn Thư vẫn gật đầu sau đó nói: "Được."
Trong tầng hầm ngầm còn có mùi mốc meo, mặc kệ bao nhiêu lần, Khuyết Chu vẫn sẽ vì anh không chút do dự đồng ý lời trêu đùa của mình mà run rẩy.
Cô hít sâu một hơi: "Tôi đùa thôi."
"Tôi không nói đùa." Quả thật giọng điệu của Cố Viễn Thư không giống như đang nói đùa, anh nắm cằm Khuyết Chu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi cô: "Rời khỏi trò chơi quỷ quái này, cô có biết trong cuộc sống hiện thực, tên của cô là gì không?"
Khuyết Chu lắc đầu: "Không biết."
Mãi cho đến khi chết đi, nguyên chủ vẫn còn tưởng rằng mình là nhân vật thức tỉnh ý thức trong thế giới trò chơi, hoàn toàn không nghĩ đến rất có thể mình là người chơi bị phong ấn ý thức ở trong trò chơi này.
Cho nên khi có ký ức về thế giới hiện thực, Khuyết Chu cũng không biết được mình là ai?
Cố Viễn Thư thở dài: "Không sao, đến lúc đó cô có thể tới tìm tôi, tôi ở thành phố W, tập đoàn Cố thị."
"Thì ra tiên sinh là ông chủ nha." Khuyết Chu khoa trương cười: "Vậy tôi đây có thể ôm đùi không?"
Tiếng cười của cô quanh quẩn bên tai Cố Viễn Thư: "Ừ, có thể.
Cho nên sau này cô không cần nhắc đến người chồng trong thế giới trò chơi của mình nữa, tôi không thể đi công tác quanh năm mà không về nhà."
Khuyết Chu kê sát Cố Viễn Thư, mũi hai người chạm vào nhau: "Sợ tôi chạy theo người khác sao? Tôi còn đang lo lắng anh đẹp trai lại là tổng giám đốc, luôn có những người đòi dán lên người anh, nếu thật sự có chuyện này, tôi sẽ nhốt anh lại, chỉ để cho một mình tôi ngắm."
Ánh mắt của cô mang theo chút hung dữ, nhưng loại ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ này lại không khiến cho Cố Viễn Thư sợ hãi chút nào: "Vậy đến lúc đó nhớ mua đồ chất lượng tốt một chút, nếu không tôi sợ buổi tối chúng ta sẽ dễ dàng bị dừng lại giữa chừng.
Hạt vừng nhỏ che mặt, ai da má ơi, mỗi lần nhìn đại lão cùng nam chính nói chuyện yêu đương, khuôn mặt nhỏ nhắn này của nó đều cảm thấy không thích hợp.
Hai người ngẩng đầu bỗng nhiên trong phòng truyền đến âm thanh rung động.
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai và tiếng quát lớn của Hình Vấn truyền đến.
"Tề Thư Nhã, cô quá đáng lắm rồi!!! Thật không ngờ cô lại là loại người như vậy!!"
Trong hành lang, tấm thảm vốn xinh đẹp và vách tường trắng tinh dính đầy máu tươi.
Áo sơ mi của Hình Vấn bị máu tươi nhuộm đỏ, anh ta ôm bụng của mình, mà bên người, dĩ nhiên có một linh hồn xinh đẹp đang trôi nổi giữa không trung.
Vẻ mặt Tề Thư Nhã trở nên điên cuồng, trong tay cầm con dao nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh anh ta.
"Tố Tố đúng không? Ha ha ha, thật đúng là xinh đẹp! Hình Vấn, diễm phúc của anh cũng không tệ nha."