Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 220: Trò chơi kinh dị (3)



Giọng điệu của người phụ truyền ra trong đêm tối lộ ra hơi thở thần bí lại mê người.
Cánh cửa đột nhiên mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại sau khi mười người chơi bước vào nhà, rèm cửa sổ được kéo lại, nếu bây giờ có người đẩy cửa sổ ra, nhất định có thể nhìn thấy trên cây đa vốn xanh um tươi tốt treo đèn hình ngôi sao nhỏ đã biến thành màu đỏ tươi như máu, cành lá héo rũ rơi xuống, quạ đen đứng ở đầu cành làm nổi bật sương mù cách đó không xa, mặt đất tỏa ra mùi mục nát, nhưng tất cả những thứ này khi cửa bị đóng lại đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Khuyết Chu cười đứng ở trong phòng khách, thu hết vẻ mặt của đám người này vào trong mắt: "Mời các vị uống chén trà nóng, phu nhân đã ngủ, ngài ấy đã phân phó tôi phải chiếu cố thật tốt mỗi một vị khách đến nơi này.
Tên của tôi là Chu, còn vị này là quản gia của chúng tôi tên là Weiss, tôi phụ trách phần công việc ăn uống của các vị khách nhân, quản gia phụ trách về phần sinh hoạt của mọi người, mọi người có gì không biết thì có thể hỏi."
Trong lòng mấy người này cực kỳ cảnh giác đề phòng, bởi vì tin tức mà cô hầu gái tên Chu này để lộ ra, hình như phu nhân Hoa Hồng đã sớm biết bọn họ muốn tới nơi này.
Người chơi số 6 nhịn không được mở miệng nói: "Phu nhân Hoa Hồng đã sớm biết chúng tôi muốn tới nơi này sao?"
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác trong tiểu đội đều đồng loạt ném về phía mình.
Người chơi số 6 cũng ý thức được mình nói những lời này vào lúc này là không mấy thỏa đáng.
Trong mắt Khuyết Chu hiện lên sát ý, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Không có gì mà phu nhân Hoa Hồng không biết, chuyện xảy ra ở trấn nhỏ này ngài ấy đều rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng sẽ biết các người đi tới trấn nhỏ.
Phu nhân Hoa Hồng rất thích nhìn thấy những người trẻ tuổi, vì khi nhìn thấy người trẻ tuổi, ngài ấy lại nhớ tới thời gian khi mình còn trẻ và mới bắt đầu yêu đương với chồng của mình." Tuy bản thân Khuyết Chu không phải kẻ biến thái, nhưng ở Vô Gian Địa Ngục lâu như vậy, người có đầu óc không bình thường trong đó rất nhiều, tùy tiện chọn một trong đám người đó bắt chước một chút cũng quá dễ, cô giả vờ làm một người hầu gái bên ngoài nhìn như dịu dàng nhưng thật ra lòng dạ lại cực kỳ độc ác.
Lúc cô nói ra những lời này, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nhưng trên khuôn mặt thì đang nở nụ cười, điều này làm cho trong lòng đám người này như đang phát run.
"Xin lỗi, có phải tôi hơi nhiều lời rồi không? Các người nhanh ngồi xuống uống chút trà đi, hôm nay nơi này của chúng tôi không có quy củ gì cả, nếu như các người muốn ở luôn chỗ này cũng không thành vấn đề." Cô lại nhìn mọi người rồi cười một cái.
Còn vị quan gia mặc âu phục bên cạnh từ đầu đến cuối đều không mở miệng, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ trâm ổn.
Sau khi nói xong, Khuyết Chu và Weiss rời khỏi phòng khách, trong phòng khách chỉ còn lại có mười người chơi.
Bọn họ hạ giọng, cảm thấy nơi này vừa kỳ quái lại vừa không kỳ quái.
Kỳ quái ở chỗ là phu nhân Hoa Hồng đã sớm biết họ sẽ đến đây, hơn nữa người hầu gái vừa rồi thật sự là quá kỳ quái, đương nhiên quản gia không nói lời nào cũng rất kỳ quái, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Nhưng nếu muốn nói chuyện không kỳ quái thì nước trà này vẫn còn bốc lên hơi nóng.
"Trước tiên chúng ta cứ ở lại nơi này ngủ qua một đêm thử xem sao.
Lúc trước thì phu nhân Hoa Hồng sẽ hoạt động vào buổi tối, vừa rồi người hầu gái kia cũng có nhắc đến chồng của phu nhân Hoa Hồng, chứng tỏ cũng sẽ giống như trong nội dung kịch bản, vẫn vừa yêu vừa hận với chồng mình.
Thư Nhã, lát nữa hai chúng ta sẽ ngủ cùng một phòng, xem đêm nay phu nhân Hoa Hồng có xuống tay hay không?"
Tề Thư Nhã lập tức mở to hai mắt, vừa muốn mở miệng thì Hình Vấn nói tiếp: "Em yên tâm đi, tôi sẽ ngủ dưới đất.
Ngủ cùng phòng là vì muốn dụ phu nhân Hoa Hồng mà thôi."
Nhìn anh ta nói năng đoàng hoàng như vậy, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa bên trong lời nói đó của anh ta.
Người chơi số 9 ôm cánh tay, cười nhắc nhở: "Hai người có thể làm đối tượng trong trò chơi, nhưng đừng làm thật mà quên mục đích thật sự của chúng ta."
Vẻ mặt Hình Vấn lạnh lùng trong chớp mắt: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, không cần phải nói bằng giọng âm dương quái khí như vậy.
Nếu tôi là loại người sẽ quên mục đích thật sự khi đến đây, vậy tại sao lúc ở trại huấn luyện lại không thua cậu chứ?"
Người chơi số 9 lập tức bị chọc giận, dáng người anh ta có chút nhỏ gầy, lập tức đứng lên: "Thật coi mình rất ghê gớm lắm sao? Nếu được làm lại một lần nữa, còn chưa biết ai đứng thứ nhất đâu! Cả ngày chỉ biết quấy rầy Thư Nhã, có thấy mình ghê tởm hay không?”
Hình Vấn hít sâu một hơi, khắc chế cơn giận của mình: "Miệng sạch sẽ một chút cho tôi."
"Tôi không đấy..."
"Được rồi, đừng có ầm ï nữa được không? Hai người tới đây làm nhiệm vụ hay là cãi nhau? Đừng có ấu trĩ như vậy nữa, phiên chết đi được." Cuối cùng Tê Thư Nhã cũng mở miệng, hai hàng lông mày của cô ta cong lại, trong mắt tràn đầy ba chữ "không kiên nhẫn.
Lúc này Hình Vấn và người chơi số 9 mới im lặng trở lại.
"Tôi đi WC chút." Có người mở miệng nói, mọi người nhìn lại mới phát hiện ra là người chơi số 10 vẫn luôn không có cảm giác tồn tại lên tiếng.
Mấy người vắt hết đầu óc suy nghĩ nhưng cũng không thể nhớ ra người này tên là gì, nhưng Tề Thư Nhã vốn không kiên nhãn lại tỏ thái độ tốt nhất, cô ta đứng lên, tươi cười nói: "Cố Viễn Thư, tôi đi cùng với anh."
Thiếu niên đeo kính gọng đen, tóc mái hơi dài che khuất tâm mắt dừng lại một chút, thân thể của anh nhìn như có vẻ gầy so với cái áo khoác rộng thùng thình trên người.
Hình Vấn và người chơi số 9 lập tức quét mắt đến, Cố Viễn Thư gật đầu không nói gì, tự mình đi về phía hành lang gấp khúc.
Tề Thư Nhã đi theo, vỗ vào bả vai của anh hai cái: "Lúc trước tôi nhìn thấy tên của anh ở trại huấn luyện, cho nên tôi mới biết tên của anh là gì."
Lời giải thích này có chút đột ngột, nhưng Cố Viễn Thư vẫn lễ phép gật đầu sau đó nói: "Cảm ơn."
Hết sức lễ phép, cũng hết sức xa cách.
Dường như Tề Thư Nhã có chút không cam lòng, thấy Cố Viễn Thư lại muốn đi về phía trước, cũng không quan tâm cánh cửa đang khép hờ kia có bao nhiêu âm trầm: "Cố Viễn Thư, anh biết WC ở đâu không? Có thể đưa tôi đi cùng không?"
Trong mắt Cố Viễn Thư hiện lên một tia dị sắc, tóc mái dài sắp đến mắt của anh cực kỳ đen nhánh, ánh sáng trên đỉnh hành lang càng làm làn da của anh trở nên nổi bật hơn.
Anh ừ một tiếng: "Vậy cô đi theo tôi."
Vẫn là một dáng vẻ cực kỳ xa cách.
Tề Thư Nhã cũng không nổi giận, bởi vì cô ta biết, thiếu niên này nhìn bình thường thì không có gì là lạ, nhưng thật ra lại là boss lớn nhất bên trong trò chơi này, hơn nữa trong cuộc sống đời thật thì anh là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Viễn.
Chẳng qua bây giờ anh vẫn còn chưa biết mà thôi.
Tề Thư Nhã là một người chết đi rồi sống lại, trước đó cô ta lựa chọn Hình Vấn, nhưng mà ai biết được Hình Vấn có dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, gắt gao khống chế cô ta, không cho cô ta đi xã giao trong vòng tròn, trước kia ngọt bao nhiêu thì sau khi kết hôn lại càng hít thở không thông bấy nhiêu, cô ta ngoài ý muốn nên được sống lại, thề muốn rời khỏi cái người tên Hình Vấn càng xa càng tốt.
Về phần cô ta làm sao biết được thân phận của Cố Viễn Thư, là vì lúc trước cô ta cũng chơi trò chơi này, còn Cố Viện Thư bị người phụ trách trò chơi này thiết kế hãm hại, nhốt anh ở trong trò chơi.
Tuy rằng không biết đời trước việc phu nhân Hoa Hồng có xuất hiện bug hay không thì cô ta không biết, nhưng bất kể thế nào, nếu có thể cứu Cố Viễn Thư ra thì anh phong độ nhẹ nhàng, trong nhà có tiền gấp vạn lần so với Hình Vấn.
Mấu chốt nhất chính là, trong trò chơi này anh chính là đại boss, nhất định có thể giúp cô ta thoát khỏi Hình Vấn, nói không chừng còn có thể ở trong trò chơi triệt để giết chết Hình Vấn.
Vốn tưởng rằng làm đại boss trong trò chơi, Cố Viễn Thư hẳn là sẽ rất điên cuồng, mặc dù bây giờ anh còn không biết mình là đại boss, nhưng không nghĩ tới lại dễ ở chung như vậy, nhất định là dáng vẻ của cô ta cũng không tệ lắm nên mới vậy.
Tề Thư Nhã vui vẻ nghĩ, nhưng cô ta không thấy lúc Cố Viễn Thư xoay người, khóe miệng anh nhếch lên ý cười khinh thường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...