Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 205: Thần nữ núi tuyết (25)
Trong thị trấn nhỏ, bà nội và ba đã chờ cô rất lâu.
Âm thanh của tuyết lở rất lớn, cho dù là đứng trên trấn nhỏ mà bọn họ vẫn nghe được cực kỳ rõ ràng, cũng nhìn thấy tuyết từ trên đỉnh núi Tuyết rơi xuống làm bụi đất bay lên tứ tung.
Vốn bọn họ còn rất lo lắng cho cô, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Khuyết Chu xuất hiện, trong nháy mắt đó, một nhà ba người của bọn họ mới tụ tập đông đủ bên nhau.
Ba người ngồi xe buýt chạy vòng vo rất nhiều con đường khác nhau, cuối cùng mới đến được Thủ đô.
Nhìn thế giới phồn hoa ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên ba và bà nội nhìn thấy thành phố lớn, khắp nơi đều có thể thấy được xe hơi và nhà cao tầng.
Trên đường phố người đến người đi, mọi người ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp.
Nhưng ba Khuyết chỉ kinh ngạc một hồi đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề thực tế: "Chúng ta đã ra ngoài, nhưng chúng ta ở đâu? Tiểu Chu, trong tay ba còn có hơn 200 tệ, chúng ta tìm một nơi dừng chân trước đi, đêm nay ba sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Không phải con nói mình muốn đi học sao? Ba nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi con học."
"Không cần đâu ba, con đã sắp xếp xong cả rồi.
Tay nghề nấu mì sợi của ba rất ngon nên con đã thuê một căn nhà mặt tiền trong thời gian năm năm, nhỏ thì hơi nhỏ nhưng giao thông thuận tiện, gần đây cũng có một trường trung học để con có thể thuận tiện đi học.
Về phần đi học thì con tự đi là được, con cũng đã mười tám tuổi rồi, có thể tự mình làm chuyện của mình."
Thật ra Khuyết Chu chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa cho qua chuyện, nếu thật sự để ba Khuyết đi làm, có thể chân ướt chân ráo lên thành phố lớn sẽ bị người ta lừa, hơn nữa thân thể của ông không tốt lắm, cũng cần phải điều trị cho phù hợp, cô không thích ba mình bôn ba ở bên ngoài quá nhiều.
Cô nói xong những lời này, ba và bà nội nhìn con gái nhỏ nhà mình, trong lòng tràn đầy khó chịu.
-
Ba Khuyết nghẹn ngào: "Có phải con gái cảm thấy ba già rồi, vô dụng rồi không?"
Khuyết Chu muốn cười: "Con chưa từng nghĩ như vậy."
"Vậy con tìm được căn nhà đó ở đâu?"
"Con nhờ ba mẹ Liêu Tâm tìm giúp, con có cách của mình mà!"
Thật ra thì không phải ba mẹ Liêu Tâm tìm giúp mà là hạt vừng nhỏ giúp cô tìm ở trên mạng.
Về phần tiên thuê nhà thì hôm nay gặp mặt cô mới giao tiền, nhưng cô không thể nói như vậy với ba và bà nội được.
Nếu là trước kia, Khuyết Chu cũng sẽ không nghĩ tới mình lại nói dối như những nhân loại vẫn hay dùng cách nói dối vụng về của mình để né tránh chuyện gì đó.
Cũng may hai người là người thân của cô nên hoàn toàn không nghi ngờ gì về chuyện này.
Chỗ cô thuê quả thật không lớn lắm nhưng có ba căn phòng riêng, tuy nhỏ nhưng đủ ở là được, Khuyết Chu cũng không quan tâm với những thứ này lắm.
Ba và bà nội thì càng không để ý.
Nơi này chỗ nào cũng thuận tiện, đi toilet cũng không cần phải ra sân sau mới đi được, ba không phải lo lắng về việc bà nội sẽ trượt chân té ngã vào mùa đông, đi vệ sinh xong ấn nút một cái là có thể rửa sạch sẽ, đi bộ tâm 50 mét là đã đến chợ.
Quan trọng nhất là, chủ nhà mạnh miệng nhưng mềm lòng, ngoài miệng nói cả nhà bọn cô muốn ở thì phải chịu thiệt một chút, nhưng khi nhìn thấy bà nội lớn tuổi như vậy, vẫn tặng vài tấm thảm rất dày.
Vốn ba Khuyết cảm thấy không tự tin với tay nghề nấu mì của mình, cảm thấy người trong thành phố này chắc chắn sẽ không thích ăn.
Nhưng sau khi ông làm một chén mì thịt bò thập cẩm và bánh bao bình thường đưa cho hàng xóm bên cạnh ăn thử, hàng xóm khen lấy khen để làm cho ba Khuyết có thêm tự tin không ít.
Ông nhốt mình trong phòng hơn nửa tháng, mua một quyển sách về công thức nấu mì, sau đó đi theo Khuyết Chu mua các loại dụng cụ nấu ăn rồi mở quán bán đồ ăn sáng, làm xong hết thảy, ngày đầu tiên mới khai trương còn chưa có khách lạ, chỉ có mấy hàng xóm ở gần đó đến ăn ủng hộ ba Khuyết.
Nhưng ngày hôm sau đột nhiên nhiều khách hơn, nói là được đề cử tới ăn thử.
Một tuần sau, quán ăn sáng bán đến chín giờ sáng đã hết mì.
Bây giờ cũng sắp đến kỳ nghỉ hè, thừa dịp quán ăn sáng đi vào quỹ đạo bình thường, Khuyết Chu tự mình đến trường học gần đó muốn trực tiếp đề cử mình với hiệu trưởng.
Vốn hiệu trưởng không muốn nhận, tuy rằng trường học không phải là trường trung học trọng điểm, nhưng cũng là trường phổ thông, loại người có hộ khẩu không ở trong thành phố như Khuyết Chu theo lý mà nói thì không được nhận vào những trường học ở trong thành phố này.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc như vậy, Khuyết Chu biết rõ sự chân thành là điều quan trọng nhất làm người ta cảm động.
Cho nên mặc dù là giả vờ nhưng Khuyết Chu vẫn ăn mặc mộc mạc, vừa nhìn quần áo là đã biết đến từ nơi xa xôi, làn da vẫn là màu lúa mạch không mấy trắng trẻo, còn có cặp mắt sáng ngời lại trâm ổn kia đứng ở trước mặt hiệu trưởng, sau đó nói: "Xin thây cho em một cơ hội, thầy có thể cho em một đề thi cấp ba, nếu như em không thi được 650 điểm tuyệt đối thì em nhất định rời khỏi trường học này ngay lập tức."
Lúc ấy hiệu trưởng cũng cực kỳ kinh ngạc, 650 điểm là điểm tuyệt đối để lên học trường đại học trọng điểm.
Học sinh trường trung học phổ thông bình thường muốn lên học đại học trọng điểm thì chỉ có những học sinh của 50 năm trước, thậm chí 20 năm trước mới có thể đậu.
Cuối cùng hiệu trưởng vẫn thỏa hiệp.
Đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào mình khiến ông thật sự không có cách nào mở miệng từ chối.
Cô ngồi ở trong văn phòng của hiệu trưởng, ngồi ngay trước mặt hiệu trưởng để làm đề thi, cả buổi chiều cô đã làm xong đề tiếng anh và đề vật lý, thậm chí còn muốn viết nguyên cả một bài văn thời Tống, nói là văn thời Tống có thể thêm điểm.
Làm xong cô lại nói nếu mình không thi đủ 650 điểm thì cô sẽ lập tức rời đi.
Hiệu trưởng vốn không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi nhìn bài thi, ông lập tức nhíu mày.
Chữ viết quả thật rất tinh tế, ông tùy tiện nhìn lướt qua một lượt, bài làm chỉnh chu, hơn nữa không bị sai sót chút nào, giống như đáp án đã sẵn có ở trước mắt cô, cô chỉ cần chép vào là được.
Nhưng hiệu trưởng biết, những bài thi này không thể biết trước đáp án được, vì đây là ba bài thi mẫu mà giáo viên vừa ra đề, chưa từng cho học sinh làm thử.
Ánh mắt hiệu trường nhìn Khuyết Chu như nhìn thấy bảo bối, ông lập tức vui vẻ ra mặt.
"Em có thể đến trường để học chưa?" Khuyết Chu ngồi trên ghế lên tiếng hỏi.
Hiệu trưởng lập tức gật đầu: "Có thể, chuyện còn lại thầy sẽ giải quyết giúp em."
ki
Năm năm sau, trong cao ốc Thiển Vân của thành phố B.
"Liêu tổng, tối nay có một buổi tiệc rượu cần ngài tham gia."
"Ừ"
Ngoài cửa sổ thủy tinh, trên đường phố tấp nập xe cộ, người đàn ông mặc âu phục tựa lưng vào ghế, ống tay áo hơi xắn lên lộ ra một sợi dây đỏ nhìn không hợp với âu phục được cắt may khéo léo của anh.
Trong năm năm, Liêu Tâm chưa từng tháo sợi dây đỏ này khỏi cánh tay của mình.
Bình thường loại dây này nếu như mỗi ngày đều đeo và thường xuyên chạm nước hẳn sẽ phai màu, nhưng mà sợi dây đỏ mà Khuyết Chu tặng cho anh không chỉ không phai màu, thậm chí còn càng thêm tươi đẹp hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve nó, thoáng một cái đã qua năm năm, lúc trước anh về đến nhà, quả nhiên ba mẹ ruột của anh tìm tới cửa.
Ngay khi anh suýt chút nữa bị ba ruột đẩy từ lầu hai xuống, anh cảm giác được sợi dây đỏ trên cổ tay mình phát ra một loại lực lượng bảo vệ anh an toàn.
Anh đã dành trọn năm năm để mở rộng công ty của ba mẹ Liêu bằng số tiền mà anh kiếm được khi còn học đại học, cuối cùng anh mới thoát khỏi ba mẹ ruột của mình, sau khi kiện tụng xong xuôi thì anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhưng từ lúc hoàn thành chuyện của mình xong, anh lại không tìm thấy Khuyết Chu.
Thế giới này lớn như vậy, anh tìm trong Thủ đô bao la này tròn năm năm nhưng không tìm được bóng dáng của Khuyết Chu.
Liêu Tâm thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người mặc váy đỏ đứng ở đường cái phía đối diện, cô ngẩng đầu lên vẫy tay với mình.
Liêu Tâm lập tức mở to hai mắt nhìn về phía cô gái đó.
Âm thanh của tuyết lở rất lớn, cho dù là đứng trên trấn nhỏ mà bọn họ vẫn nghe được cực kỳ rõ ràng, cũng nhìn thấy tuyết từ trên đỉnh núi Tuyết rơi xuống làm bụi đất bay lên tứ tung.
Vốn bọn họ còn rất lo lắng cho cô, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Khuyết Chu xuất hiện, trong nháy mắt đó, một nhà ba người của bọn họ mới tụ tập đông đủ bên nhau.
Ba người ngồi xe buýt chạy vòng vo rất nhiều con đường khác nhau, cuối cùng mới đến được Thủ đô.
Nhìn thế giới phồn hoa ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên ba và bà nội nhìn thấy thành phố lớn, khắp nơi đều có thể thấy được xe hơi và nhà cao tầng.
Trên đường phố người đến người đi, mọi người ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp.
Nhưng ba Khuyết chỉ kinh ngạc một hồi đã bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề thực tế: "Chúng ta đã ra ngoài, nhưng chúng ta ở đâu? Tiểu Chu, trong tay ba còn có hơn 200 tệ, chúng ta tìm một nơi dừng chân trước đi, đêm nay ba sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Không phải con nói mình muốn đi học sao? Ba nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi con học."
"Không cần đâu ba, con đã sắp xếp xong cả rồi.
Tay nghề nấu mì sợi của ba rất ngon nên con đã thuê một căn nhà mặt tiền trong thời gian năm năm, nhỏ thì hơi nhỏ nhưng giao thông thuận tiện, gần đây cũng có một trường trung học để con có thể thuận tiện đi học.
Về phần đi học thì con tự đi là được, con cũng đã mười tám tuổi rồi, có thể tự mình làm chuyện của mình."
Thật ra Khuyết Chu chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa cho qua chuyện, nếu thật sự để ba Khuyết đi làm, có thể chân ướt chân ráo lên thành phố lớn sẽ bị người ta lừa, hơn nữa thân thể của ông không tốt lắm, cũng cần phải điều trị cho phù hợp, cô không thích ba mình bôn ba ở bên ngoài quá nhiều.
Cô nói xong những lời này, ba và bà nội nhìn con gái nhỏ nhà mình, trong lòng tràn đầy khó chịu.
-
Ba Khuyết nghẹn ngào: "Có phải con gái cảm thấy ba già rồi, vô dụng rồi không?"
Khuyết Chu muốn cười: "Con chưa từng nghĩ như vậy."
"Vậy con tìm được căn nhà đó ở đâu?"
"Con nhờ ba mẹ Liêu Tâm tìm giúp, con có cách của mình mà!"
Thật ra thì không phải ba mẹ Liêu Tâm tìm giúp mà là hạt vừng nhỏ giúp cô tìm ở trên mạng.
Về phần tiên thuê nhà thì hôm nay gặp mặt cô mới giao tiền, nhưng cô không thể nói như vậy với ba và bà nội được.
Nếu là trước kia, Khuyết Chu cũng sẽ không nghĩ tới mình lại nói dối như những nhân loại vẫn hay dùng cách nói dối vụng về của mình để né tránh chuyện gì đó.
Cũng may hai người là người thân của cô nên hoàn toàn không nghi ngờ gì về chuyện này.
Chỗ cô thuê quả thật không lớn lắm nhưng có ba căn phòng riêng, tuy nhỏ nhưng đủ ở là được, Khuyết Chu cũng không quan tâm với những thứ này lắm.
Ba và bà nội thì càng không để ý.
Nơi này chỗ nào cũng thuận tiện, đi toilet cũng không cần phải ra sân sau mới đi được, ba không phải lo lắng về việc bà nội sẽ trượt chân té ngã vào mùa đông, đi vệ sinh xong ấn nút một cái là có thể rửa sạch sẽ, đi bộ tâm 50 mét là đã đến chợ.
Quan trọng nhất là, chủ nhà mạnh miệng nhưng mềm lòng, ngoài miệng nói cả nhà bọn cô muốn ở thì phải chịu thiệt một chút, nhưng khi nhìn thấy bà nội lớn tuổi như vậy, vẫn tặng vài tấm thảm rất dày.
Vốn ba Khuyết cảm thấy không tự tin với tay nghề nấu mì của mình, cảm thấy người trong thành phố này chắc chắn sẽ không thích ăn.
Nhưng sau khi ông làm một chén mì thịt bò thập cẩm và bánh bao bình thường đưa cho hàng xóm bên cạnh ăn thử, hàng xóm khen lấy khen để làm cho ba Khuyết có thêm tự tin không ít.
Ông nhốt mình trong phòng hơn nửa tháng, mua một quyển sách về công thức nấu mì, sau đó đi theo Khuyết Chu mua các loại dụng cụ nấu ăn rồi mở quán bán đồ ăn sáng, làm xong hết thảy, ngày đầu tiên mới khai trương còn chưa có khách lạ, chỉ có mấy hàng xóm ở gần đó đến ăn ủng hộ ba Khuyết.
Nhưng ngày hôm sau đột nhiên nhiều khách hơn, nói là được đề cử tới ăn thử.
Một tuần sau, quán ăn sáng bán đến chín giờ sáng đã hết mì.
Bây giờ cũng sắp đến kỳ nghỉ hè, thừa dịp quán ăn sáng đi vào quỹ đạo bình thường, Khuyết Chu tự mình đến trường học gần đó muốn trực tiếp đề cử mình với hiệu trưởng.
Vốn hiệu trưởng không muốn nhận, tuy rằng trường học không phải là trường trung học trọng điểm, nhưng cũng là trường phổ thông, loại người có hộ khẩu không ở trong thành phố như Khuyết Chu theo lý mà nói thì không được nhận vào những trường học ở trong thành phố này.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc như vậy, Khuyết Chu biết rõ sự chân thành là điều quan trọng nhất làm người ta cảm động.
Cho nên mặc dù là giả vờ nhưng Khuyết Chu vẫn ăn mặc mộc mạc, vừa nhìn quần áo là đã biết đến từ nơi xa xôi, làn da vẫn là màu lúa mạch không mấy trắng trẻo, còn có cặp mắt sáng ngời lại trâm ổn kia đứng ở trước mặt hiệu trưởng, sau đó nói: "Xin thây cho em một cơ hội, thầy có thể cho em một đề thi cấp ba, nếu như em không thi được 650 điểm tuyệt đối thì em nhất định rời khỏi trường học này ngay lập tức."
Lúc ấy hiệu trưởng cũng cực kỳ kinh ngạc, 650 điểm là điểm tuyệt đối để lên học trường đại học trọng điểm.
Học sinh trường trung học phổ thông bình thường muốn lên học đại học trọng điểm thì chỉ có những học sinh của 50 năm trước, thậm chí 20 năm trước mới có thể đậu.
Cuối cùng hiệu trưởng vẫn thỏa hiệp.
Đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào mình khiến ông thật sự không có cách nào mở miệng từ chối.
Cô ngồi ở trong văn phòng của hiệu trưởng, ngồi ngay trước mặt hiệu trưởng để làm đề thi, cả buổi chiều cô đã làm xong đề tiếng anh và đề vật lý, thậm chí còn muốn viết nguyên cả một bài văn thời Tống, nói là văn thời Tống có thể thêm điểm.
Làm xong cô lại nói nếu mình không thi đủ 650 điểm thì cô sẽ lập tức rời đi.
Hiệu trưởng vốn không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi nhìn bài thi, ông lập tức nhíu mày.
Chữ viết quả thật rất tinh tế, ông tùy tiện nhìn lướt qua một lượt, bài làm chỉnh chu, hơn nữa không bị sai sót chút nào, giống như đáp án đã sẵn có ở trước mắt cô, cô chỉ cần chép vào là được.
Nhưng hiệu trưởng biết, những bài thi này không thể biết trước đáp án được, vì đây là ba bài thi mẫu mà giáo viên vừa ra đề, chưa từng cho học sinh làm thử.
Ánh mắt hiệu trường nhìn Khuyết Chu như nhìn thấy bảo bối, ông lập tức vui vẻ ra mặt.
"Em có thể đến trường để học chưa?" Khuyết Chu ngồi trên ghế lên tiếng hỏi.
Hiệu trưởng lập tức gật đầu: "Có thể, chuyện còn lại thầy sẽ giải quyết giúp em."
ki
Năm năm sau, trong cao ốc Thiển Vân của thành phố B.
"Liêu tổng, tối nay có một buổi tiệc rượu cần ngài tham gia."
"Ừ"
Ngoài cửa sổ thủy tinh, trên đường phố tấp nập xe cộ, người đàn ông mặc âu phục tựa lưng vào ghế, ống tay áo hơi xắn lên lộ ra một sợi dây đỏ nhìn không hợp với âu phục được cắt may khéo léo của anh.
Trong năm năm, Liêu Tâm chưa từng tháo sợi dây đỏ này khỏi cánh tay của mình.
Bình thường loại dây này nếu như mỗi ngày đều đeo và thường xuyên chạm nước hẳn sẽ phai màu, nhưng mà sợi dây đỏ mà Khuyết Chu tặng cho anh không chỉ không phai màu, thậm chí còn càng thêm tươi đẹp hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve nó, thoáng một cái đã qua năm năm, lúc trước anh về đến nhà, quả nhiên ba mẹ ruột của anh tìm tới cửa.
Ngay khi anh suýt chút nữa bị ba ruột đẩy từ lầu hai xuống, anh cảm giác được sợi dây đỏ trên cổ tay mình phát ra một loại lực lượng bảo vệ anh an toàn.
Anh đã dành trọn năm năm để mở rộng công ty của ba mẹ Liêu bằng số tiền mà anh kiếm được khi còn học đại học, cuối cùng anh mới thoát khỏi ba mẹ ruột của mình, sau khi kiện tụng xong xuôi thì anh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhưng từ lúc hoàn thành chuyện của mình xong, anh lại không tìm thấy Khuyết Chu.
Thế giới này lớn như vậy, anh tìm trong Thủ đô bao la này tròn năm năm nhưng không tìm được bóng dáng của Khuyết Chu.
Liêu Tâm thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người mặc váy đỏ đứng ở đường cái phía đối diện, cô ngẩng đầu lên vẫy tay với mình.
Liêu Tâm lập tức mở to hai mắt nhìn về phía cô gái đó.