Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 148: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (14)
Đến khi trở lại trường, trời đã sắp tối.
Đầu óc thầy hướng dẫn cực kỳ hỗn loạn, ông dặn dò Khuyết Chu vài câu sau đó gọi xe vê nhà.
Đỗ Phong rất hào phóng, cô tiện tay vẽ một bức tranh, Đỗ Phong cho giá hơn sáu con số.
Số tiền này đủ để Khuyết Chu tìm một căn nhà rất tốt và thuê phòng vẽ tranh gần trường học.
Khuyết Chu mất cả đêm để tìm một căn phòng cách trường học khoảng tám trăm mét.
Chủ nhà là chị gái phải ra nước ngoài du học ba năm, chỉ cho nữ sinh thuê, vả lại chỉ thuê cả năm.
Căn nhà kia rất lớn, Khuyết Chu trò chuyện cùng cô ấy, bản thân cô ấy cũng không thiếu tiền, cho Khuyết Chu thuê với giá cả rất ưu đãi.
Sau khi chuyển toàn bộ đồ đạc vào trong nhà, Khuyết Chu mới có thời gian bắt đầu kế hoạch phản kích của mình.
Mặc kệ kẻ đứng sau chuyện này là ai, Diêu Hòa Khôn nhất định là một trong những hung thủ giết chết nguyên chủ.
Tính toán thời gian, hiện tại Diêu Hòa Khôn phỏng chừng đã bắt đầu thuê họa sĩ giả danh kia đăng những bức tranh vẽ y hệt tranh của cô vẽ lên trên mạng.
Khuyết Chu mở tài khoản của mình, mất hai ngày để chứng thực cho tài khoản của mình vừa mới đạt hạng nhất của cuộc thi vừa rồi.
Sau đó, hai bức tranh đầu tiên của nguyên chủ đã được đăng lên.
Người Diêu Hòa Khôn tìm còn có chút tài năng.
Sao chép y hệt những bức tranh lúc đầu của nguyên chủ, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống nhau lắm.
Là cái loại cảm giác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là cùng một phong cách, nhưng nhìn tổng quát lại thì không giống nhau.
"Khá lắm, tài khoản này cũng được năm ngàn fan rồi." Hạt vừng nhỏ nhìn hình ảnh của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn thuê kia, khuôn mặt cũng đẹp mắt, cũng là sinh viên của học viện mỹ thuật, nhưng phía sau bỏ thêm bốn chữ đã tốt nghiệp.
Hạt vừng nhỏ học dáng vẻ cười nhạo của Khuyết Chu, cười nhạo một tiếng.
Miệng rắn có chút lớn, lúc méo miệng xong lại không thu hồi lại được, nhìn cực kỳ buồn cười.
Nó hừ hừ hai tiếng: "Cái gì mà đã tốt nghiệp, căn bản là cô ta chưa từng vào học trong trường học viện mỹ thuật, cũng không biết Diêu Hòa Khôn làm sao chứng thực được cho người này, có phải là anh ta có họ hàng gì đó với người kiểm duyệt hay không?”
Có phải họ hàng hay không thì Khuyết Chu không biết, nàng lật xem tài khoản, tuy rằng fan chưa tới ngàn vạn, nhưng nguyên chủ vốn nổi danh lấy phong cách linh khí độc nhất của mình mà nổi danh.
Cũng may người này tuy rằng bắt chước những bức tranh lúc đầu mà nguyên chủ vẽ, nhưng chỉ có hình, chứ không có thần.
Qua những bức tranh kia của nguyên chủ, Khuyết Chu cũng có thể cảm nhận được nguyên chủ là một cô gái lương thiện và xinh đẹp tới cỡ nào.
Mỗi một nét bút đều ẩn chứa niềm vui của cô ấy, cô ấy thích vẽ, cũng đam mê vẽ tranh hơn người khác.
Mà bức tranh của người bắt chước này, nhìn rất đẹp nhưng lại không cảm nhận được cái "Thần của bức tranh, giống như bức tranh được nằm ở đó như một món hàng hóa mà thôi.
Nhưng đối với người thích vẽ và thưởng thức tranh mà nói, rất ít người đi sâu hơn để cảm nhận cái "Thần của bức tranh.
Chỉ đăng lên những bức tranh mà nguyên chủ vẽ, cũng đủ để cô có được rất nhiều fan hâm mộ.
Khuyết Chu đăng lên vài bức tranh, ngay từ đầu cũng không có lưu lượng gì.
Cho đến bức tranh thứ ba được đăng lên, rốt cuộc cũng có người bình luận thứ mà Khuyết Chu muốn nhìn thấy.
[Tôi luôn cảm thấy bức tranh này hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, sao lại giống bức tranh trước đó như vậy chứ... |
[Lầu trên +1.
Tôi cũng cảm thấy vậy, từ phong cách, màu sắc đến hình ảnh, không thể nói giống, mà là giống nhau như đúc.
]
[Nhưng tôi cảm thấy họa sĩ này vẽ đẹp hơn.
] [Đẹp thì sao? Đẹp thì có thể sao chép sao?]
Hạt vừng nhỏ vừa đọc bình luận vừa tức giận: "Tỷ tỷ, lúc nào tỷ mới làm sáng tỏ chuyện này, bây giờ làm vậy thì không phải giống với trong kịch bản gốc sao?"
"Sao có thể giống nhau được?" Khuyết Chu ngồi trên sô pha, bưng một ly cafe đá kiểu Mỹ.
Trong bình hoa trên bàn trà cắm một gốc hoa hồng xinh đẹp, hoa hồng kiều diễm ướt át, giống như đôi môi đỏ tươi của Khuyết Chu.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ, giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng mang theo một lực lượng khổng lồ không thể nghi ngờ.
Cô lên tiếng nói: "Trong kịch bản gốc, nguyên chủ là người bị động, còn bây giờ ta là người chủ động, chủ động cắm cây cờ mấu chốt này.
Hạt vừng nhỏ, chuyện này sao có thể giống nhau được?!"
Giọng nói lúc cô nói chuyện vừa ngự tỷ vừa mị hoặc khiến hạt vừng nhỏ hận không thể hô to một tiếng nữ vương bệ hạ.
Khuyết Chu không vội vã đáp lại những nghi vấn phía dưới của mọi người, mà là mỗi ngày đều đăng những bức tranh mà nguyên chủ từng vẽ lên.
Không Lâu là bút danh của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn tìm được kia cũng post lên bảy bức tranh, mà trong vòng một tuần, Khuyết Chu đã post lên bảy bức tranh mới.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Khuyết Chu lại đăng lên bức tranh thứ tám, hướng bình luận cũng bắt đầu thay đổi.
[Vốn tôi cũng cảm thấy cái người tên Khuyết Chu này là sao chép, nhưng mọi người có thấy chứng thực cô ấy là người đạt hạng nhất trên trang cá nhân không? Người đạt hạng nhất đó là đại của đại sư đấy!]
[Sao bên Không Lâu còn chưa đăng ảnh mới mà bên Khuyết Chu đã đăng rồi.
Bây giờ tôi không rõ rốt cuộc là ai đang sao chép tranh của ai?]
[Khuyết Chu này vừa nhìn là thấy bắt chước phong cách của Không Lâu rồi.
Nói không chừng Khuyết Chu này dựa vào phong cách của Không Lâu mới lấy được giải thưởng đó||
[Rốt cuộc có ai giải thích rõ ràng cho tôi hiểu chút không?!] Cư dân mạng càng sốt ruột, Khuyết Chu lại càng không muốn làm sáng tỏ.
Mỗi buổi sáng vào lúc tám giờ cô lại đăng một bức tranh mà nguyên chủ đã từng vẽ.
Dần dần, fan của Khuyết Chu bắt đầu từ mấy trăm, biến thành mấy ngàn.
Nửa tháng sau, fan của cô đã vượt qua hơn một vạn fan của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn tìm được kia.
Fan của hai bên đều giữ ý kiến riêng của mình.
Fan của Không Lâu thì nói Khuyết Chu sao chép, fan của Khuyết Chu nói mỗi ngày cô đều đăng một bức tranh, chắc chắn là đang tổng hợp lại những bức tranh mà trước kia mình đã vẽ, không chừng tranh của cô còn sớm hơn của Không Lâu, còn chưa biết ai sao chép ai đâu!
Hơn nữa, rõ ràng tranh của Khuyết Chu đẹp hơn so với tranh của Không Lâu.
Mỗi một lần lên tiếng, song phương cãi nhau túi bụi.
Cuối cùng bên phía của Diêu Hòa Khôn không nhịn được nữa, Không Lâu đăng bài làm sáng tỏ, thậm chí bảo Khuyết Chu xóa tranh, bây giờ bọn họ đã tìm luật sư.
Chuyện này cũng giống như trong kịch bản gốc, lúc đó nguyên chủ đã tìm lại tất cả các bức tranh của mình rồi đưa ra trước công chúng, làm rõ những bức tranh này là của mình chứ không sao chép của Không Lâu, mặt sau những bức tranh này đều có chữ ký và thời gian có thể chứng minh những bức tranh này là cô ấy vẽ từ rất nhiều năm về trước.
Nhưng lúc ấy vì danh tiếng của Không Lâu quá lớn nên không ai nguyện ý tin lời của nguyên chủ nói.
Dù sao mặt sau của bức tranh, tùy tiện viết vài chữ cũng không ai biết.
Mặc kệ fan Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ sốt ruột cỡ nào, Khuyết Chu vẫn bình tĩnh như thường, mỗi ngày đi học đều đặn, tan học thì vẽ tranh.
Cô đang chờ thời gian vừa vặn nhất có thể.
"Hạt vừng nhỏ, mi biết vì sao ta đã biết rõ Đỗ Phong là đại yêu ngàn năm mà vẫn đồng ý hợp tác với ông ta không?"
Hạt vừng nhỏ nghiêm túc nói: "Bởi vì tỷ tỷ muốn lợi dụng đại yêu để phát triển tình cảm với tiểu đạo sĩ kia." Khuyết Chu: "..."
Thấy đại lão có chút im lặng, hạt vừng nhỏ vội vàng bổ sung: "Bởi vì tỷ tỷ muốn lợi dụng danh tiếng của Đỗ Phong, có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
"Ừ, trả lời đúng một nửa."
Danh tiếng trên người Đỗ Phong không chỉ có thể dùng để kiếm tiên mà còn có những công dụng khác.
Cọ vẽ của cô dừng lại một nét cuối cùng trên giấy, sau đó cô chụp một tấm ảnh gửi cho Đỗ Phong.
Rất nhanh Đỗ Phong đã trả lời, không chút keo kiệt đánh ra những chữ khen ngợi tranh của Khuyết Chu.
Sau đó, cô đăng lên tài khoản của mình cuộc đối thoại của hai người kèm theo ảnh chụp màn hình lần trước cô đoạt giải.
Danh tiếng của Đỗ Phong vô cùng tốt, ông ta cũng từng công khai nói mình kiên quyết chống lại họa sĩ sao chép.
Cho nên, lợi dụng Đỗ Phong đến làm sáng tỏ chuyện đạo tác phẩm này là một thanh vũ khí lợi hại nhất của cô.
Đầu óc thầy hướng dẫn cực kỳ hỗn loạn, ông dặn dò Khuyết Chu vài câu sau đó gọi xe vê nhà.
Đỗ Phong rất hào phóng, cô tiện tay vẽ một bức tranh, Đỗ Phong cho giá hơn sáu con số.
Số tiền này đủ để Khuyết Chu tìm một căn nhà rất tốt và thuê phòng vẽ tranh gần trường học.
Khuyết Chu mất cả đêm để tìm một căn phòng cách trường học khoảng tám trăm mét.
Chủ nhà là chị gái phải ra nước ngoài du học ba năm, chỉ cho nữ sinh thuê, vả lại chỉ thuê cả năm.
Căn nhà kia rất lớn, Khuyết Chu trò chuyện cùng cô ấy, bản thân cô ấy cũng không thiếu tiền, cho Khuyết Chu thuê với giá cả rất ưu đãi.
Sau khi chuyển toàn bộ đồ đạc vào trong nhà, Khuyết Chu mới có thời gian bắt đầu kế hoạch phản kích của mình.
Mặc kệ kẻ đứng sau chuyện này là ai, Diêu Hòa Khôn nhất định là một trong những hung thủ giết chết nguyên chủ.
Tính toán thời gian, hiện tại Diêu Hòa Khôn phỏng chừng đã bắt đầu thuê họa sĩ giả danh kia đăng những bức tranh vẽ y hệt tranh của cô vẽ lên trên mạng.
Khuyết Chu mở tài khoản của mình, mất hai ngày để chứng thực cho tài khoản của mình vừa mới đạt hạng nhất của cuộc thi vừa rồi.
Sau đó, hai bức tranh đầu tiên của nguyên chủ đã được đăng lên.
Người Diêu Hòa Khôn tìm còn có chút tài năng.
Sao chép y hệt những bức tranh lúc đầu của nguyên chủ, nhưng nhìn kỹ thì lại không giống nhau lắm.
Là cái loại cảm giác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là cùng một phong cách, nhưng nhìn tổng quát lại thì không giống nhau.
"Khá lắm, tài khoản này cũng được năm ngàn fan rồi." Hạt vừng nhỏ nhìn hình ảnh của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn thuê kia, khuôn mặt cũng đẹp mắt, cũng là sinh viên của học viện mỹ thuật, nhưng phía sau bỏ thêm bốn chữ đã tốt nghiệp.
Hạt vừng nhỏ học dáng vẻ cười nhạo của Khuyết Chu, cười nhạo một tiếng.
Miệng rắn có chút lớn, lúc méo miệng xong lại không thu hồi lại được, nhìn cực kỳ buồn cười.
Nó hừ hừ hai tiếng: "Cái gì mà đã tốt nghiệp, căn bản là cô ta chưa từng vào học trong trường học viện mỹ thuật, cũng không biết Diêu Hòa Khôn làm sao chứng thực được cho người này, có phải là anh ta có họ hàng gì đó với người kiểm duyệt hay không?”
Có phải họ hàng hay không thì Khuyết Chu không biết, nàng lật xem tài khoản, tuy rằng fan chưa tới ngàn vạn, nhưng nguyên chủ vốn nổi danh lấy phong cách linh khí độc nhất của mình mà nổi danh.
Cũng may người này tuy rằng bắt chước những bức tranh lúc đầu mà nguyên chủ vẽ, nhưng chỉ có hình, chứ không có thần.
Qua những bức tranh kia của nguyên chủ, Khuyết Chu cũng có thể cảm nhận được nguyên chủ là một cô gái lương thiện và xinh đẹp tới cỡ nào.
Mỗi một nét bút đều ẩn chứa niềm vui của cô ấy, cô ấy thích vẽ, cũng đam mê vẽ tranh hơn người khác.
Mà bức tranh của người bắt chước này, nhìn rất đẹp nhưng lại không cảm nhận được cái "Thần của bức tranh, giống như bức tranh được nằm ở đó như một món hàng hóa mà thôi.
Nhưng đối với người thích vẽ và thưởng thức tranh mà nói, rất ít người đi sâu hơn để cảm nhận cái "Thần của bức tranh.
Chỉ đăng lên những bức tranh mà nguyên chủ vẽ, cũng đủ để cô có được rất nhiều fan hâm mộ.
Khuyết Chu đăng lên vài bức tranh, ngay từ đầu cũng không có lưu lượng gì.
Cho đến bức tranh thứ ba được đăng lên, rốt cuộc cũng có người bình luận thứ mà Khuyết Chu muốn nhìn thấy.
[Tôi luôn cảm thấy bức tranh này hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, sao lại giống bức tranh trước đó như vậy chứ... |
[Lầu trên +1.
Tôi cũng cảm thấy vậy, từ phong cách, màu sắc đến hình ảnh, không thể nói giống, mà là giống nhau như đúc.
]
[Nhưng tôi cảm thấy họa sĩ này vẽ đẹp hơn.
] [Đẹp thì sao? Đẹp thì có thể sao chép sao?]
Hạt vừng nhỏ vừa đọc bình luận vừa tức giận: "Tỷ tỷ, lúc nào tỷ mới làm sáng tỏ chuyện này, bây giờ làm vậy thì không phải giống với trong kịch bản gốc sao?"
"Sao có thể giống nhau được?" Khuyết Chu ngồi trên sô pha, bưng một ly cafe đá kiểu Mỹ.
Trong bình hoa trên bàn trà cắm một gốc hoa hồng xinh đẹp, hoa hồng kiều diễm ướt át, giống như đôi môi đỏ tươi của Khuyết Chu.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ, giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng mang theo một lực lượng khổng lồ không thể nghi ngờ.
Cô lên tiếng nói: "Trong kịch bản gốc, nguyên chủ là người bị động, còn bây giờ ta là người chủ động, chủ động cắm cây cờ mấu chốt này.
Hạt vừng nhỏ, chuyện này sao có thể giống nhau được?!"
Giọng nói lúc cô nói chuyện vừa ngự tỷ vừa mị hoặc khiến hạt vừng nhỏ hận không thể hô to một tiếng nữ vương bệ hạ.
Khuyết Chu không vội vã đáp lại những nghi vấn phía dưới của mọi người, mà là mỗi ngày đều đăng những bức tranh mà nguyên chủ từng vẽ lên.
Không Lâu là bút danh của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn tìm được kia cũng post lên bảy bức tranh, mà trong vòng một tuần, Khuyết Chu đã post lên bảy bức tranh mới.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Khuyết Chu lại đăng lên bức tranh thứ tám, hướng bình luận cũng bắt đầu thay đổi.
[Vốn tôi cũng cảm thấy cái người tên Khuyết Chu này là sao chép, nhưng mọi người có thấy chứng thực cô ấy là người đạt hạng nhất trên trang cá nhân không? Người đạt hạng nhất đó là đại của đại sư đấy!]
[Sao bên Không Lâu còn chưa đăng ảnh mới mà bên Khuyết Chu đã đăng rồi.
Bây giờ tôi không rõ rốt cuộc là ai đang sao chép tranh của ai?]
[Khuyết Chu này vừa nhìn là thấy bắt chước phong cách của Không Lâu rồi.
Nói không chừng Khuyết Chu này dựa vào phong cách của Không Lâu mới lấy được giải thưởng đó||
[Rốt cuộc có ai giải thích rõ ràng cho tôi hiểu chút không?!] Cư dân mạng càng sốt ruột, Khuyết Chu lại càng không muốn làm sáng tỏ.
Mỗi buổi sáng vào lúc tám giờ cô lại đăng một bức tranh mà nguyên chủ đã từng vẽ.
Dần dần, fan của Khuyết Chu bắt đầu từ mấy trăm, biến thành mấy ngàn.
Nửa tháng sau, fan của cô đã vượt qua hơn một vạn fan của họa sĩ mà Diêu Hòa Khôn tìm được kia.
Fan của hai bên đều giữ ý kiến riêng của mình.
Fan của Không Lâu thì nói Khuyết Chu sao chép, fan của Khuyết Chu nói mỗi ngày cô đều đăng một bức tranh, chắc chắn là đang tổng hợp lại những bức tranh mà trước kia mình đã vẽ, không chừng tranh của cô còn sớm hơn của Không Lâu, còn chưa biết ai sao chép ai đâu!
Hơn nữa, rõ ràng tranh của Khuyết Chu đẹp hơn so với tranh của Không Lâu.
Mỗi một lần lên tiếng, song phương cãi nhau túi bụi.
Cuối cùng bên phía của Diêu Hòa Khôn không nhịn được nữa, Không Lâu đăng bài làm sáng tỏ, thậm chí bảo Khuyết Chu xóa tranh, bây giờ bọn họ đã tìm luật sư.
Chuyện này cũng giống như trong kịch bản gốc, lúc đó nguyên chủ đã tìm lại tất cả các bức tranh của mình rồi đưa ra trước công chúng, làm rõ những bức tranh này là của mình chứ không sao chép của Không Lâu, mặt sau những bức tranh này đều có chữ ký và thời gian có thể chứng minh những bức tranh này là cô ấy vẽ từ rất nhiều năm về trước.
Nhưng lúc ấy vì danh tiếng của Không Lâu quá lớn nên không ai nguyện ý tin lời của nguyên chủ nói.
Dù sao mặt sau của bức tranh, tùy tiện viết vài chữ cũng không ai biết.
Mặc kệ fan Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ sốt ruột cỡ nào, Khuyết Chu vẫn bình tĩnh như thường, mỗi ngày đi học đều đặn, tan học thì vẽ tranh.
Cô đang chờ thời gian vừa vặn nhất có thể.
"Hạt vừng nhỏ, mi biết vì sao ta đã biết rõ Đỗ Phong là đại yêu ngàn năm mà vẫn đồng ý hợp tác với ông ta không?"
Hạt vừng nhỏ nghiêm túc nói: "Bởi vì tỷ tỷ muốn lợi dụng đại yêu để phát triển tình cảm với tiểu đạo sĩ kia." Khuyết Chu: "..."
Thấy đại lão có chút im lặng, hạt vừng nhỏ vội vàng bổ sung: "Bởi vì tỷ tỷ muốn lợi dụng danh tiếng của Đỗ Phong, có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
"Ừ, trả lời đúng một nửa."
Danh tiếng trên người Đỗ Phong không chỉ có thể dùng để kiếm tiên mà còn có những công dụng khác.
Cọ vẽ của cô dừng lại một nét cuối cùng trên giấy, sau đó cô chụp một tấm ảnh gửi cho Đỗ Phong.
Rất nhanh Đỗ Phong đã trả lời, không chút keo kiệt đánh ra những chữ khen ngợi tranh của Khuyết Chu.
Sau đó, cô đăng lên tài khoản của mình cuộc đối thoại của hai người kèm theo ảnh chụp màn hình lần trước cô đoạt giải.
Danh tiếng của Đỗ Phong vô cùng tốt, ông ta cũng từng công khai nói mình kiên quyết chống lại họa sĩ sao chép.
Cho nên, lợi dụng Đỗ Phong đến làm sáng tỏ chuyện đạo tác phẩm này là một thanh vũ khí lợi hại nhất của cô.