Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 145: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (11)
Đóng cửa lại, Khuyết Chu tiện tay bày ra một tầng kết giới nho nhỏ trên ngăn tủ.
Cô đóng cửa sổ lại, mở cửa phòng ra.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, cầm một hòm y tế.
Ông ta cũng đeo một cái mắt kính, khuôn mặt cũng tính là hiền hòa.
Trong nháy mắt đó, hạt vừng nhỏ thốt ra: "Người này là con ruột của Đỗ Phong?"
Nhưng nhìn kỹ, bộ dạng bác sĩ này lại không giống Đỗ Phong chút nào.
Ánh mắt Đỗ Phong rất lớn, cho dù là đeo mắt kính, ánh mắt của ông ta cũng rất sáng.
Đôi mắt của bác sĩ này không lớn lắm, chỉ là sáng hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhưng bọn họ cũng có chỗ giống nhau, đó chính là yêu khí trên người bác sĩ này.
Yêu khí trên người người này ngược lại không tính là rất nồng đậm, xem ra tu vi trong tầm bốn trăm năm đổ lại.
Bốn trăm đã có thể hóa thành hình người, lại còn tốt như vậy, nhìn đôi mắt kia một lần nữa, cô cũng có thể đoán được bác sĩ này sợ là đi theo Đỗ Phong rất lâu, ăn được không ít ánh mắt của họa sĩ.
"Mời bác sĩ vào." Khuyết Chu hơi nghiêng người, bảo bác sĩ vào trong phòng.
Trong nháy mắt đi vào, bác sĩ hơi dừng bước.
Ông ta đẩy đẩy kính mắt của mình, ánh mắt nhìn xuống trên sàn lại xoay người đặt hòm y tế trong tay lên trên mặt bàn.
Bác sĩ lấy ống nghe ra khỏi hòm y tế.
Bên ngoài ống nghe kia nhìn qua thì thấy không có gì khác thường.
Nếu Khuyết Chu thật sự là một người bình thường, chắc chắn sẽ nhìn không ra ống nghe này có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Khuyết Chu cô không phải là người bình thường, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy trên ống nghe có khắc hình ảnh phức tạp lại rất nông, in ở trên ống nghe.
Nếu thật sự bị ống nghe này đụng vào thân thể, nói không chừng trí nhớ mà cô sở hữu từ nhỏ đến lớn đều bị cái ống nghe này thu lấy toàn bộ.
"Làm phiền bác sĩ, nhưng vừa rồi dạ dày tôi có chút không thoải mái, chỉ là bệnh cũ mà thôi.
Bây giờ đã không còn khó chịu nữa, vừa rồi tôi đã muốn tìm người đi nói với ngài một tiếng, nghĩ không cần làm phiền ngài đến đây một chuyến, nhưng tôi không tìm được người."
Bác sĩ lại đẩy mắt kính, ông ta cũng giống như Đỗ Phong, ánh mắt dừng lại trên mắt của Khuyết Chu.
Đôi mắt này quá đẹp! Không giống với những người giành được hạng nhất trước đó.
Đôi mắt này vừa trẻ trung, lại giống như lắng đọng thời gian, cái loại cảm giác mâu thuẫn này ở trên người của cô được dung hợp lại với nhau rất hài hòa.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một đôi mắt hoàn mỹ như vậy.
Đáng tiếc, ánh mắt tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thuộc về ông ta.
Bác sĩ không thu ống nghe lại, vẫn duy trì tư thế muốn nghe nhịp tim chẩn đoán bệnh cho Khuyết Chu, ông ta cười nói: "Mặc dù nói như vậy, nhưng kiểm tra cho tiểu thư Khuyết Chu một chút cũng không phải chuyện xấu, đau dạ dày không phải chuyện nhỏ nha."
"Nhưng bây giờ tôi chắc chắn mình không cần phải kiểm tra, nhất là cái loại ống nghe này, vả lại từ nhỏ tôi đã không thích người khác chạm vào tới thân thể của mình.
Bác sĩ, ngài hẳn có thể hiểu được trên thế giới này luôn có người có điểm đặc thù cổ quái mà?!"
Khuyết Chu hơi ngước mắt lên nhìn bác sĩ.
Đôi mắt kia giống như có thể mê hoặc lòng người.
Ma xui quỷ khiến, bác sĩ thật sự thu ống nghe trong tay mình lại.
Đến khi phản ứng lại, ông ta mới giật mình nhận ra mình bị một con người mê hoặc.
Cặp mắt kia hơi giương lên, giống như một đầm sâu, đầm sâu muôn màu muôn vẻ, lại giống như không thấy rõ cái gì, làm cho người ta mê muội muốn xem đi xem lại nhiều lần.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị lão đại ăn thịt.
Bây giờ không cần ống nghe cũng không sao, bác sĩ nghĩ.
"Được rồi, nếu tiểu thư Khuyết Chu không thích người khác chạm vào thân thể mình, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng người bệnh.
Tôi xem sắc mặt của cô quả thật rất tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.
Lát nữa có cần tôi tới đón tiểu thư cùng đi ăn cơm không?”
"Đương nhiên là cần, nếu không tôi không biết nhà ăn ở đâu."
Bác sĩ mỉm cười: "Đúng nha, tôi cũng quên mất chuyện này rồi."
Cô gái tiến đến gần ông ta một bước, khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh kia dần dần tới gần.
Bác sĩ bị khuôn mặt này của cô mê hoặc trong nháy mắt.
Ông ta tu luyện nhiều năm như vậy, thấy qua người đẹp như yêu tinh không ít, nhưng Khuyết Chu đẹp như vậy, thật đúng là lần đầu gặp.
Mấu chốt nhất chính là, cỗ khí chất thần bí trên người Khuyết Chu, thật sự là làm cho người ta khó có thể rời ánh mắt đi nơi khác.
Cô thở dài, giọng nói cũng như mang theo móc câu câu hồn người: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, thầy của tôi đi đâu rồi? Bây giờ chắc thầy ấy hẳn rất lo lắng cho tôi, tôi cũng rất lo lắng cho thầy ấy."
"Cô yên tâm, bây giờ thầy của cô đang đợi trong sảnh chính, lát nữa lúc ăn cơm sẽ đi theo cô, điều này tiểu thư Khuyết Chu không cần lo lắng."
"Bác sĩ đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi thấy ngài lớn lên tuấn lãng như vậy, nơi này lại giống như tiên cảnh.
Trong nháy mắt này, tôi còn tưởng rằng bác sĩ là yêu tinh nữa chứt! Dù gì bác sĩ cũng đẹp trai như vậy mà."
Khi hai chữ "Yêu tinh xuất hiện, thân thể bác sĩ rõ ràng cứng ngắc lại.
Rất nhanh ông ta đã phất phất tay, xấu hổ mỉm cười: "Tiểu thư Khuyết Chu thật biết nói đùa, bây giờ làm sao còn có yêu tinh được chứ?!"
Khuyết Chu gật đầu nhìn chằm chằm vào mắt của bác sĩ: "Bác sĩ nói đúng, bây giờ nào còn có yêu tinh gì nữa.
Chắc là tôi đọc quá nhiều tranh sách và tiểu thuyết rồi."
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của bác sĩ.
Trong nháy mắt đó, bác sĩ cảm thấy mình như bị Khuyết Chu nhìn thấu chân thân, trong đôi mắt sâu thẳm kia tựa như không có tình cảm nào.
"Nếu tiểu thư Khuyết Chu không có chỗ nào không thoải mái, vậy tôi đi trước.
Lát nữa tôi sẽ đến tìm cô." Tự dưng bác sĩ cảm thấy không gian này cực kỳ áp lực.
Ông ta nở nụ cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Lúc bác sĩ đã rời đi, nụ cười trên mặt Khuyết Chu lập tức biến mất, thay vào đó là sự tàn nhẫn trong ánh mắt.
Nhưng rất nhanh lúc xoay người nhìn về phía tủ quần áo, lại biến thành dịu dàng.
Khuyết Chu búng ngón tay, Cạch" một tiếng, kết giới tủ quần áo bị giải trừ.
"Đạo gia, anh có thể đi ra rồi." Giọng nói cô dịu dàng, quanh quẩn ở trong phòng.
Nhưng thiếu niên cũng không trả lời.
Hạt vừng nhỏ ấp úng mở miệng: "Tỷ tỷ, vừa rồi ta thấy bên trong tủ quần áo này rất lớn, không phải tiểu đạo sĩ kia đã ngủ quên bên trong rồi chứ?!"
Khuyết Chu dừng lại một chút, cũng thật sự có khả năng này!
Rất lâu trước đây, lúc cô còn ở trên chiến trường chinh chiến.
Có lần truy binh truy đuổi cô và anh vào bên trong sơn động, rõ ràng bên ngoài chính là địch nhân.
Mặc dù hai người đã thật lâu không nghỉ ngơi, nhưng lúc ấy Khuyết Chu vẫn duy trì trạng thái tập trung cao độ.
Quay đầu nhìn lại, thiếu niên đã sớm ngủ say ở trong sơn động, thậm chí khóe miệng còn lưu lại vệt nước khả nghi trong suốt.
Khóe miệng cô gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, rón rén mở cửa tủ.
Quả nhiên, thiếu niên cuộn mình trong tủ.
Trong đó không có đồ đạc, rất trống rỗng, nhưng rốt cuộc gỗ cũng rất cứng, thật không biết làm sao anh có thể ngủ được?!
Khuyết Chu đưa tay đẩy vai thiếu niên: "Đạo gia, tỉnh lại đi."
"Đạo gia."
Gọi liền ba tiếng nhưng thiếu niên cũng không tỉnh.
Khuyết Chu thở dài, lúc chuẩn bị kêu thêm một tiếng, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, sát ý trong ánh mắt bắn ra bốn phía, một tay bắt lấy cổ tay Khuyết Chu, kéo người vào trong ngực...
Cô đóng cửa sổ lại, mở cửa phòng ra.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, cầm một hòm y tế.
Ông ta cũng đeo một cái mắt kính, khuôn mặt cũng tính là hiền hòa.
Trong nháy mắt đó, hạt vừng nhỏ thốt ra: "Người này là con ruột của Đỗ Phong?"
Nhưng nhìn kỹ, bộ dạng bác sĩ này lại không giống Đỗ Phong chút nào.
Ánh mắt Đỗ Phong rất lớn, cho dù là đeo mắt kính, ánh mắt của ông ta cũng rất sáng.
Đôi mắt của bác sĩ này không lớn lắm, chỉ là sáng hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhưng bọn họ cũng có chỗ giống nhau, đó chính là yêu khí trên người bác sĩ này.
Yêu khí trên người người này ngược lại không tính là rất nồng đậm, xem ra tu vi trong tầm bốn trăm năm đổ lại.
Bốn trăm đã có thể hóa thành hình người, lại còn tốt như vậy, nhìn đôi mắt kia một lần nữa, cô cũng có thể đoán được bác sĩ này sợ là đi theo Đỗ Phong rất lâu, ăn được không ít ánh mắt của họa sĩ.
"Mời bác sĩ vào." Khuyết Chu hơi nghiêng người, bảo bác sĩ vào trong phòng.
Trong nháy mắt đi vào, bác sĩ hơi dừng bước.
Ông ta đẩy đẩy kính mắt của mình, ánh mắt nhìn xuống trên sàn lại xoay người đặt hòm y tế trong tay lên trên mặt bàn.
Bác sĩ lấy ống nghe ra khỏi hòm y tế.
Bên ngoài ống nghe kia nhìn qua thì thấy không có gì khác thường.
Nếu Khuyết Chu thật sự là một người bình thường, chắc chắn sẽ nhìn không ra ống nghe này có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Khuyết Chu cô không phải là người bình thường, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy trên ống nghe có khắc hình ảnh phức tạp lại rất nông, in ở trên ống nghe.
Nếu thật sự bị ống nghe này đụng vào thân thể, nói không chừng trí nhớ mà cô sở hữu từ nhỏ đến lớn đều bị cái ống nghe này thu lấy toàn bộ.
"Làm phiền bác sĩ, nhưng vừa rồi dạ dày tôi có chút không thoải mái, chỉ là bệnh cũ mà thôi.
Bây giờ đã không còn khó chịu nữa, vừa rồi tôi đã muốn tìm người đi nói với ngài một tiếng, nghĩ không cần làm phiền ngài đến đây một chuyến, nhưng tôi không tìm được người."
Bác sĩ lại đẩy mắt kính, ông ta cũng giống như Đỗ Phong, ánh mắt dừng lại trên mắt của Khuyết Chu.
Đôi mắt này quá đẹp! Không giống với những người giành được hạng nhất trước đó.
Đôi mắt này vừa trẻ trung, lại giống như lắng đọng thời gian, cái loại cảm giác mâu thuẫn này ở trên người của cô được dung hợp lại với nhau rất hài hòa.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một đôi mắt hoàn mỹ như vậy.
Đáng tiếc, ánh mắt tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thuộc về ông ta.
Bác sĩ không thu ống nghe lại, vẫn duy trì tư thế muốn nghe nhịp tim chẩn đoán bệnh cho Khuyết Chu, ông ta cười nói: "Mặc dù nói như vậy, nhưng kiểm tra cho tiểu thư Khuyết Chu một chút cũng không phải chuyện xấu, đau dạ dày không phải chuyện nhỏ nha."
"Nhưng bây giờ tôi chắc chắn mình không cần phải kiểm tra, nhất là cái loại ống nghe này, vả lại từ nhỏ tôi đã không thích người khác chạm vào tới thân thể của mình.
Bác sĩ, ngài hẳn có thể hiểu được trên thế giới này luôn có người có điểm đặc thù cổ quái mà?!"
Khuyết Chu hơi ngước mắt lên nhìn bác sĩ.
Đôi mắt kia giống như có thể mê hoặc lòng người.
Ma xui quỷ khiến, bác sĩ thật sự thu ống nghe trong tay mình lại.
Đến khi phản ứng lại, ông ta mới giật mình nhận ra mình bị một con người mê hoặc.
Cặp mắt kia hơi giương lên, giống như một đầm sâu, đầm sâu muôn màu muôn vẻ, lại giống như không thấy rõ cái gì, làm cho người ta mê muội muốn xem đi xem lại nhiều lần.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị lão đại ăn thịt.
Bây giờ không cần ống nghe cũng không sao, bác sĩ nghĩ.
"Được rồi, nếu tiểu thư Khuyết Chu không thích người khác chạm vào thân thể mình, tôi cũng chỉ có thể tôn trọng người bệnh.
Tôi xem sắc mặt của cô quả thật rất tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.
Lát nữa có cần tôi tới đón tiểu thư cùng đi ăn cơm không?”
"Đương nhiên là cần, nếu không tôi không biết nhà ăn ở đâu."
Bác sĩ mỉm cười: "Đúng nha, tôi cũng quên mất chuyện này rồi."
Cô gái tiến đến gần ông ta một bước, khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh kia dần dần tới gần.
Bác sĩ bị khuôn mặt này của cô mê hoặc trong nháy mắt.
Ông ta tu luyện nhiều năm như vậy, thấy qua người đẹp như yêu tinh không ít, nhưng Khuyết Chu đẹp như vậy, thật đúng là lần đầu gặp.
Mấu chốt nhất chính là, cỗ khí chất thần bí trên người Khuyết Chu, thật sự là làm cho người ta khó có thể rời ánh mắt đi nơi khác.
Cô thở dài, giọng nói cũng như mang theo móc câu câu hồn người: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, thầy của tôi đi đâu rồi? Bây giờ chắc thầy ấy hẳn rất lo lắng cho tôi, tôi cũng rất lo lắng cho thầy ấy."
"Cô yên tâm, bây giờ thầy của cô đang đợi trong sảnh chính, lát nữa lúc ăn cơm sẽ đi theo cô, điều này tiểu thư Khuyết Chu không cần lo lắng."
"Bác sĩ đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi thấy ngài lớn lên tuấn lãng như vậy, nơi này lại giống như tiên cảnh.
Trong nháy mắt này, tôi còn tưởng rằng bác sĩ là yêu tinh nữa chứt! Dù gì bác sĩ cũng đẹp trai như vậy mà."
Khi hai chữ "Yêu tinh xuất hiện, thân thể bác sĩ rõ ràng cứng ngắc lại.
Rất nhanh ông ta đã phất phất tay, xấu hổ mỉm cười: "Tiểu thư Khuyết Chu thật biết nói đùa, bây giờ làm sao còn có yêu tinh được chứ?!"
Khuyết Chu gật đầu nhìn chằm chằm vào mắt của bác sĩ: "Bác sĩ nói đúng, bây giờ nào còn có yêu tinh gì nữa.
Chắc là tôi đọc quá nhiều tranh sách và tiểu thuyết rồi."
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của bác sĩ.
Trong nháy mắt đó, bác sĩ cảm thấy mình như bị Khuyết Chu nhìn thấu chân thân, trong đôi mắt sâu thẳm kia tựa như không có tình cảm nào.
"Nếu tiểu thư Khuyết Chu không có chỗ nào không thoải mái, vậy tôi đi trước.
Lát nữa tôi sẽ đến tìm cô." Tự dưng bác sĩ cảm thấy không gian này cực kỳ áp lực.
Ông ta nở nụ cười, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Lúc bác sĩ đã rời đi, nụ cười trên mặt Khuyết Chu lập tức biến mất, thay vào đó là sự tàn nhẫn trong ánh mắt.
Nhưng rất nhanh lúc xoay người nhìn về phía tủ quần áo, lại biến thành dịu dàng.
Khuyết Chu búng ngón tay, Cạch" một tiếng, kết giới tủ quần áo bị giải trừ.
"Đạo gia, anh có thể đi ra rồi." Giọng nói cô dịu dàng, quanh quẩn ở trong phòng.
Nhưng thiếu niên cũng không trả lời.
Hạt vừng nhỏ ấp úng mở miệng: "Tỷ tỷ, vừa rồi ta thấy bên trong tủ quần áo này rất lớn, không phải tiểu đạo sĩ kia đã ngủ quên bên trong rồi chứ?!"
Khuyết Chu dừng lại một chút, cũng thật sự có khả năng này!
Rất lâu trước đây, lúc cô còn ở trên chiến trường chinh chiến.
Có lần truy binh truy đuổi cô và anh vào bên trong sơn động, rõ ràng bên ngoài chính là địch nhân.
Mặc dù hai người đã thật lâu không nghỉ ngơi, nhưng lúc ấy Khuyết Chu vẫn duy trì trạng thái tập trung cao độ.
Quay đầu nhìn lại, thiếu niên đã sớm ngủ say ở trong sơn động, thậm chí khóe miệng còn lưu lại vệt nước khả nghi trong suốt.
Khóe miệng cô gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, rón rén mở cửa tủ.
Quả nhiên, thiếu niên cuộn mình trong tủ.
Trong đó không có đồ đạc, rất trống rỗng, nhưng rốt cuộc gỗ cũng rất cứng, thật không biết làm sao anh có thể ngủ được?!
Khuyết Chu đưa tay đẩy vai thiếu niên: "Đạo gia, tỉnh lại đi."
"Đạo gia."
Gọi liền ba tiếng nhưng thiếu niên cũng không tỉnh.
Khuyết Chu thở dài, lúc chuẩn bị kêu thêm một tiếng, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, sát ý trong ánh mắt bắn ra bốn phía, một tay bắt lấy cổ tay Khuyết Chu, kéo người vào trong ngực...