Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 141: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (7)
Bên trong bãi đậu xe có thang máy đi thẳng lên núi.
Bởi vì thang máy được thiết kế ở trong núi nên bên trong có chút ngột ngạt.
Lúc cô cùng thầy hướng dẫn đi vào bên trong, Khuyết Chu có cảm giác như bọn họ đang là hàng hóa được sắp xếp lên thùng container, sau đó vận chuyển đến nhà máy giết mổ.
Đinh một tiếng.
Cửa thang máy bị mở ra, mọi người còn phải ngồi cáp treo để đi lên.
Xa xa, Khuyết Chu nhìn thấy một tòa trạch viện trên đỉnh núi.
Mọi người đều thán phục, ban tổ chức này thật sự có tiền, vậy mà có thể xây dựng một trạch viện ở nơi này.
Đối với người bình thường mà nói, xây nhà ở chỗ này đơn giản là lãng phí tiền, nhưng đối với người có tiền mà nói, ở chỗ này chính là nơi nhàn hạ lại lịch sự tao nhã để bồi dưỡng tình cảm.
"Tỷ tỷ, vừa rồi ta tra được tin tức từ ban tổ chức, ta gửi cho tỷ nha." Tin tức của ban tổ chức trao giải này được hạt vừng nhỏ truyền đến trong đầu Khuyết Chu.
Ban tổ chức là một tập đoàn lớn, còn là một xí nghiệp gia tộc đã có gần trăm năm lịch sử.
Ban đầu là làm giàu dựa vào hương liệu, bây giờ sản phẩm chủ yếu của tập đoàn vẫn là đồ gỗ và hương liệu.
Hai sản nghiệp thoạt nhìn bắn đại bác không đến được với nhau này lại chống đỡ cho tập đoàn này.
"Tổng giám đốc tập đoàn Đan Phong này thật là hào phóng."
"Còn không phải sao, mấy người đứng đầu ngoại trừ có thể mở triển lãm tranh miễn phí trong cả nước, còn nhận được số tiền thưởng lên đến bảy con số." "Nghe nói người giành hạng nhất lần này còn là một học sinh đấy!"
"Này, người không phải ở bên kia sao?"
Ngay sau đó, Khuyết Chu cũng cảm giác được có ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng trên cơ bản đều không có ác ý gì.
Đi theo nhân viên tiếp tân lên cáp treo.
Cáp treo xuyên qua núi, hai bên đều là cây cối đang phát triển mạnh mẽ.
Ánh mắt thầy hướng dẫn sáng ngời: "Phong cảnh của nơi này thật sự không tệ, nếu có thể tới nơi này vẽ tranh thì tốt rồi."
Khuyết Chu mỉm cười chứ không nói gì.
Đến nơi này vẽ tranh, kết cục cũng chỉ có một... Đó là chết.
Càng tới gần tòa nhà kia, Khuyết Chu lại càng cảm nhận được yêu khí nồng đậm.
Cổ yêu khí này đối với mũi của con người chỉ là một mùi thơm mà thôi.
Xuống cáp treo, hầu như tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
"Khuyết Chu, em có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá." Thầy hướng dẫn hỏi cô.
Khuyết Chu gật đầu: "Có ạ.
Đúng là có một mùi thơm rất đặc biệt."
Là mùi thơm của hoa yêu, trong mùi thơm này còn xen lẫn mùi mực nước.
Hầu như không có ai phát hiện, trong núi phong cảnh tú lệ này, hình như không nhìn thấy một con chim.
Theo lý mà nói, hoàn cảnh tốt như vậy hẳn trên núi sẽ có rất nhiều chim chóc mới đúng, nhưng cả ngọn núi yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió xuyên qua núi rừng, cuốn những mùi thơm kia bay vào mũi của con người.
Tòa trạch viện rất lớn.
Lễ trao giải diễn ra trong một sảnh chính của tòa trạch viện.
Là người đạt hạng nhất, đương nhiên Khuyết Chu được ngồi ở hàng ghế thứ nhất, còn chỗ ngồi của thây hướng dẫn được sắp xếp ở hàng ghế thứ ba, hai bên trái phải theo thứ tự là hạng nhì và hạng ba của cuộc thi lần này, những ghế còn lại là người đạt hạng bốn đến hạng mười.
Mười người ngồi ngay phía trước.
Trong nháy mắt khi Khuyết Chu ngồi xuống, cô đã cảm thấy có một đôi mắt đang quét qua quét lại trên người mình.
Loại ánh mắt này làm cho cô cực kỳ không thoải mái, nhưng bây giờ cô chỉ có thể giả vờ không biết gì, nếu làm mình bị bại lộ, không chừng thầy hướng dẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Một mình cô có thể không thể quan tâm đến nhiều người như vậy, thêm một gánh nặng, cô cũng không thể không quan tâm đến sống chết của người đó.
Một người đàn ông mặc áo choàng kiểu Trung Sơn bước vào từ cửa bên cạnh sảnh chính.
Dường như có không ít người biết ông ta, khi nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt vài người lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Tỷ tỷ, đây là một đại sư vẽ tranh thủy mặc, tên là Trình Lập, năm nay đã bảy mươi ba tuổi." Hạt vừng nhỏ vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vị đại sư này.
Trên mặt ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Nói là bảy mươi ba tuổi, người không biết cứ tưởng là ba mươi ba tuổi.
Hạt vừng nhỏ vô cùng cảm khái: "Con người có kỹ thuật thẩm mỹ quá phát triển, bây giờ kỹ thuật kéo da đã tốt như vậy rồi sao? Nhìn vẻ mặt của ông ta không hề giả trân chút nào."
"Ông ta không phải dựa vào da kéo mà biến thành như vậy." Khuyết Chu nói.
Hạt vừng nhỏ: "Hả?”"
"Ông ta nhờ vào yêu khí mới được như vậy.
Hạt vừng nhỏ, nhìn thêm nhiều một chút nữa đi."
"Cái gì?!" Hạt vừng nhỏ cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng nó chỉ là một cái hệ thống được tạo ra gần được một trăm năm, không tính là sinh hoạt cùng một tiểu thế giới với ký chủ, nó cũng chưa đến một trăm tuổi, lại còn là hệ thống vị thành niên.
Nhìn không ra người này dùng yêu khí cũng rất bình thường.
Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi, sau đó tụ khí đan điền.
Mở mắt ra một lần nữa, quả nhiên nhìn thấy trên người của người đàn ông này bao phủ một cỗ yêu khí nhàn nhạt.
Yêu khí bám vào da của ông ta.
Ngay sau đó, Khuyết Chu lại nghe thấy phía sau có tiếng người xì xào bàn tán.
"Sao hai năm gần đây, đại sư Trình Lập nhìn càng ngày càng trẻ vậy nhỉ? Thật dọa người!"
"Nghe nói mỗi ngày ông ấy đều tập thể dục."
"Người ta nói gì anh cũng tin sao? Tập thể dục làm chậm lão hóa, chứ không phải làm con người trẻ lại.
Nếu có thể trẻ lại, tôi mẹ nó một ngày tập thể dục hai mươi lăm tiếng!"
"Ha ha ha ha, tôi nghe nói bây giờ ông ta và ông chủ tập đoàn Đan Phong hay lui tới với nhau, hình như đang tập trung nghiên cứu phát triển một loại mỹ phẩm dưỡng da giúp da đàn hồi chống lão hóa với giá trên trời, nghe nói còn dùng cực kỳ tốt, phỏng chừng đại sư Trình Lập là nhóm đầu tiên dùng loại này rồi."
"Có quỷ mới tin ấy! Cái gì mà thần đan diệu dược, còn có thể vĩnh viễn trở về tuổi thanh xuân, tại sao tôi lại cảm thấy chuyện này vô cùng quỷ dị vậy chứ?!"
Trình Lập đứng trên sân khấu, ánh mắt quét qua quét lại trên người mấy người vừa mới nghị luận.
Giọng nói xì xào bàn tán đột nhiên im bặt.
Ông ta ho nhẹ hai tiếng, cầm lấy microphone.
Giọng nói truyên khắp sảnh chính: "Tính cả cuộc thi lần này thì đã tổ chức hơn ba mươi lần khác nhau, mỗi một lần đều có họa sĩ lợi hại trổ hết tài năng.
Qua trăm năm lịch sự, nhớ lúc đó tôi giành được hạng nhất, khả năng có không ít người trong số các người còn chưa ra đời, bây giờ chỉ mới chớp mắt thôi mà thấy tôi đã già, hơn nữa người đạt được hạng nhất năm nay còn là một người trẻ tuổi Trường Giang sóng sau xô sóng trước, năm nay mới hai mươi ba tuổi, quả thật còn rất trẻ."
Dứt lời, ánh mắt Trình Lập nhìn sang Khuyết Chu.
Trong mắt ông ta mang theo nụ cười, nhưng đôi đồng tử lại cực kỳ thâm thúy.
Trong mắt ẩn chứa thứ gì đó, ẩn dưới lớp da như có sóng ngầm mãnh liệt.
Trình Lập giơ tay lên: "Cho chúng tôi mời người đạt hạng nhất lần này, nữ sĩ Khuyết Chu lên sân khấu phát biểu một chút tâm đắc của mình khi còn trẻ mà có thể vẽ được một bức tranh đẹp như vậy, lần này cô ấy tham gia cuộc thi tên là "Hà, lúc tôi nhìn thấy đã kinh ngạc rất lâu."
Xoẹt một tiếng, tấm vải cực lớn phía sau rơi xuống mặt sàn.
Bức tranh của Khuyết Chu đã hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người ồ lên, vừa khiếp sợ lại hâm mộ.
Khuyết Chu đi lên khán đài, váy đỏ cực kỳ diễm lệ, cô đứng trước màn hình lớn khiến người ta không biết nên xem tranh hay là xem người.
Tiếp nhận microphone, Khuyết Chu còn chưa mở miệng.
Đột nhiên, dưới khán đài có người nói trước: "Nét vẽ này thoạt nhìn rất thành thục, theo tôi được biết, hình như nữ sĩ Khuyết Chu còn đang học nghiên cứu sinh, cô xác nhận bức tranh này là chính mình vẽ chứ không phải ai... Chỉ cô vẽ sao?"
Bởi vì thang máy được thiết kế ở trong núi nên bên trong có chút ngột ngạt.
Lúc cô cùng thầy hướng dẫn đi vào bên trong, Khuyết Chu có cảm giác như bọn họ đang là hàng hóa được sắp xếp lên thùng container, sau đó vận chuyển đến nhà máy giết mổ.
Đinh một tiếng.
Cửa thang máy bị mở ra, mọi người còn phải ngồi cáp treo để đi lên.
Xa xa, Khuyết Chu nhìn thấy một tòa trạch viện trên đỉnh núi.
Mọi người đều thán phục, ban tổ chức này thật sự có tiền, vậy mà có thể xây dựng một trạch viện ở nơi này.
Đối với người bình thường mà nói, xây nhà ở chỗ này đơn giản là lãng phí tiền, nhưng đối với người có tiền mà nói, ở chỗ này chính là nơi nhàn hạ lại lịch sự tao nhã để bồi dưỡng tình cảm.
"Tỷ tỷ, vừa rồi ta tra được tin tức từ ban tổ chức, ta gửi cho tỷ nha." Tin tức của ban tổ chức trao giải này được hạt vừng nhỏ truyền đến trong đầu Khuyết Chu.
Ban tổ chức là một tập đoàn lớn, còn là một xí nghiệp gia tộc đã có gần trăm năm lịch sử.
Ban đầu là làm giàu dựa vào hương liệu, bây giờ sản phẩm chủ yếu của tập đoàn vẫn là đồ gỗ và hương liệu.
Hai sản nghiệp thoạt nhìn bắn đại bác không đến được với nhau này lại chống đỡ cho tập đoàn này.
"Tổng giám đốc tập đoàn Đan Phong này thật là hào phóng."
"Còn không phải sao, mấy người đứng đầu ngoại trừ có thể mở triển lãm tranh miễn phí trong cả nước, còn nhận được số tiền thưởng lên đến bảy con số." "Nghe nói người giành hạng nhất lần này còn là một học sinh đấy!"
"Này, người không phải ở bên kia sao?"
Ngay sau đó, Khuyết Chu cũng cảm giác được có ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng trên cơ bản đều không có ác ý gì.
Đi theo nhân viên tiếp tân lên cáp treo.
Cáp treo xuyên qua núi, hai bên đều là cây cối đang phát triển mạnh mẽ.
Ánh mắt thầy hướng dẫn sáng ngời: "Phong cảnh của nơi này thật sự không tệ, nếu có thể tới nơi này vẽ tranh thì tốt rồi."
Khuyết Chu mỉm cười chứ không nói gì.
Đến nơi này vẽ tranh, kết cục cũng chỉ có một... Đó là chết.
Càng tới gần tòa nhà kia, Khuyết Chu lại càng cảm nhận được yêu khí nồng đậm.
Cổ yêu khí này đối với mũi của con người chỉ là một mùi thơm mà thôi.
Xuống cáp treo, hầu như tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
"Khuyết Chu, em có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá." Thầy hướng dẫn hỏi cô.
Khuyết Chu gật đầu: "Có ạ.
Đúng là có một mùi thơm rất đặc biệt."
Là mùi thơm của hoa yêu, trong mùi thơm này còn xen lẫn mùi mực nước.
Hầu như không có ai phát hiện, trong núi phong cảnh tú lệ này, hình như không nhìn thấy một con chim.
Theo lý mà nói, hoàn cảnh tốt như vậy hẳn trên núi sẽ có rất nhiều chim chóc mới đúng, nhưng cả ngọn núi yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió xuyên qua núi rừng, cuốn những mùi thơm kia bay vào mũi của con người.
Tòa trạch viện rất lớn.
Lễ trao giải diễn ra trong một sảnh chính của tòa trạch viện.
Là người đạt hạng nhất, đương nhiên Khuyết Chu được ngồi ở hàng ghế thứ nhất, còn chỗ ngồi của thây hướng dẫn được sắp xếp ở hàng ghế thứ ba, hai bên trái phải theo thứ tự là hạng nhì và hạng ba của cuộc thi lần này, những ghế còn lại là người đạt hạng bốn đến hạng mười.
Mười người ngồi ngay phía trước.
Trong nháy mắt khi Khuyết Chu ngồi xuống, cô đã cảm thấy có một đôi mắt đang quét qua quét lại trên người mình.
Loại ánh mắt này làm cho cô cực kỳ không thoải mái, nhưng bây giờ cô chỉ có thể giả vờ không biết gì, nếu làm mình bị bại lộ, không chừng thầy hướng dẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Một mình cô có thể không thể quan tâm đến nhiều người như vậy, thêm một gánh nặng, cô cũng không thể không quan tâm đến sống chết của người đó.
Một người đàn ông mặc áo choàng kiểu Trung Sơn bước vào từ cửa bên cạnh sảnh chính.
Dường như có không ít người biết ông ta, khi nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt vài người lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
"Tỷ tỷ, đây là một đại sư vẽ tranh thủy mặc, tên là Trình Lập, năm nay đã bảy mươi ba tuổi." Hạt vừng nhỏ vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vị đại sư này.
Trên mặt ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Nói là bảy mươi ba tuổi, người không biết cứ tưởng là ba mươi ba tuổi.
Hạt vừng nhỏ vô cùng cảm khái: "Con người có kỹ thuật thẩm mỹ quá phát triển, bây giờ kỹ thuật kéo da đã tốt như vậy rồi sao? Nhìn vẻ mặt của ông ta không hề giả trân chút nào."
"Ông ta không phải dựa vào da kéo mà biến thành như vậy." Khuyết Chu nói.
Hạt vừng nhỏ: "Hả?”"
"Ông ta nhờ vào yêu khí mới được như vậy.
Hạt vừng nhỏ, nhìn thêm nhiều một chút nữa đi."
"Cái gì?!" Hạt vừng nhỏ cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng nó chỉ là một cái hệ thống được tạo ra gần được một trăm năm, không tính là sinh hoạt cùng một tiểu thế giới với ký chủ, nó cũng chưa đến một trăm tuổi, lại còn là hệ thống vị thành niên.
Nhìn không ra người này dùng yêu khí cũng rất bình thường.
Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi, sau đó tụ khí đan điền.
Mở mắt ra một lần nữa, quả nhiên nhìn thấy trên người của người đàn ông này bao phủ một cỗ yêu khí nhàn nhạt.
Yêu khí bám vào da của ông ta.
Ngay sau đó, Khuyết Chu lại nghe thấy phía sau có tiếng người xì xào bàn tán.
"Sao hai năm gần đây, đại sư Trình Lập nhìn càng ngày càng trẻ vậy nhỉ? Thật dọa người!"
"Nghe nói mỗi ngày ông ấy đều tập thể dục."
"Người ta nói gì anh cũng tin sao? Tập thể dục làm chậm lão hóa, chứ không phải làm con người trẻ lại.
Nếu có thể trẻ lại, tôi mẹ nó một ngày tập thể dục hai mươi lăm tiếng!"
"Ha ha ha ha, tôi nghe nói bây giờ ông ta và ông chủ tập đoàn Đan Phong hay lui tới với nhau, hình như đang tập trung nghiên cứu phát triển một loại mỹ phẩm dưỡng da giúp da đàn hồi chống lão hóa với giá trên trời, nghe nói còn dùng cực kỳ tốt, phỏng chừng đại sư Trình Lập là nhóm đầu tiên dùng loại này rồi."
"Có quỷ mới tin ấy! Cái gì mà thần đan diệu dược, còn có thể vĩnh viễn trở về tuổi thanh xuân, tại sao tôi lại cảm thấy chuyện này vô cùng quỷ dị vậy chứ?!"
Trình Lập đứng trên sân khấu, ánh mắt quét qua quét lại trên người mấy người vừa mới nghị luận.
Giọng nói xì xào bàn tán đột nhiên im bặt.
Ông ta ho nhẹ hai tiếng, cầm lấy microphone.
Giọng nói truyên khắp sảnh chính: "Tính cả cuộc thi lần này thì đã tổ chức hơn ba mươi lần khác nhau, mỗi một lần đều có họa sĩ lợi hại trổ hết tài năng.
Qua trăm năm lịch sự, nhớ lúc đó tôi giành được hạng nhất, khả năng có không ít người trong số các người còn chưa ra đời, bây giờ chỉ mới chớp mắt thôi mà thấy tôi đã già, hơn nữa người đạt được hạng nhất năm nay còn là một người trẻ tuổi Trường Giang sóng sau xô sóng trước, năm nay mới hai mươi ba tuổi, quả thật còn rất trẻ."
Dứt lời, ánh mắt Trình Lập nhìn sang Khuyết Chu.
Trong mắt ông ta mang theo nụ cười, nhưng đôi đồng tử lại cực kỳ thâm thúy.
Trong mắt ẩn chứa thứ gì đó, ẩn dưới lớp da như có sóng ngầm mãnh liệt.
Trình Lập giơ tay lên: "Cho chúng tôi mời người đạt hạng nhất lần này, nữ sĩ Khuyết Chu lên sân khấu phát biểu một chút tâm đắc của mình khi còn trẻ mà có thể vẽ được một bức tranh đẹp như vậy, lần này cô ấy tham gia cuộc thi tên là "Hà, lúc tôi nhìn thấy đã kinh ngạc rất lâu."
Xoẹt một tiếng, tấm vải cực lớn phía sau rơi xuống mặt sàn.
Bức tranh của Khuyết Chu đã hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người ồ lên, vừa khiếp sợ lại hâm mộ.
Khuyết Chu đi lên khán đài, váy đỏ cực kỳ diễm lệ, cô đứng trước màn hình lớn khiến người ta không biết nên xem tranh hay là xem người.
Tiếp nhận microphone, Khuyết Chu còn chưa mở miệng.
Đột nhiên, dưới khán đài có người nói trước: "Nét vẽ này thoạt nhìn rất thành thục, theo tôi được biết, hình như nữ sĩ Khuyết Chu còn đang học nghiên cứu sinh, cô xác nhận bức tranh này là chính mình vẽ chứ không phải ai... Chỉ cô vẽ sao?"