Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 138: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (4)
Chất lỏng của con côn trùng vẫn còn nằm ở trong lòng bàn tay của Khuyết Chu.
Có nên nói hay không? Hình như cô cảm thấy có chút ghê tởm.
Bây giờ Khuyết Chu hơi hối hận vì đã làm cho đầu của con sâu nhỏ này nổ tung.
Hai thiếu niên giống nhau như đúc đồng thời sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt của thiếu niên bắt chuyện trước với Khuyết Chu hiện ra sát ý điên cuồng.
Vẻ điển trai vừa rồi được thay thế bằng những con côn trùng nhỏ lí nhí đang bò xung quanh.
Khuyết Chu nhíu mày: "Hạt vừng nhỏ, không phải thế giới này là tiểu thế giới bình thường sao?"
Hạt vừng nhỏ gãi đầu: "Tỷ tỷ, bên này của ta không có biểu hiện dị thường nào, nhưng tỷ tỷ lợi hại như vậy, cho dù là đại yêu thời thượng cổ xuất hiện, chắc chắn tỷ tỷ chỉ dùng một giây đã khiến cho yêu tinh tôn tỷ tỷ làm anh minh thần võ."
"..." Cách vuốt mông ngựa này, cô lại cảm thấy có chút hưởng thụ là sao chứ?!!
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó vung cánh tay của mình lên, hất chất lỏng trong lòng bàn tay đến bên người thiếu niên giả có đám sâu bọ đang nhúc nhích ẩn dưới làn da của thiếu niên kia.
Nhưng Khuyết Chu còn chưa kịp lau sạch toàn bộ chất lỏng trên tay, thiếu niên chân chính phía sau đã túm lấy cánh tay Khuyết Chu, kéo mạnh người về phía saul
Một thanh kiếm gỗ đào mang theo một lực cực mạnh đâm qua.
Tiếng thét chói tai thê lương cắt ngang trời cao.
Thiếu niên giả lộ ra bộ mặt thật... Đó là một lớp da bọc toàn sâu bọ.
Thiếu niên thật cắt nhẹ lòng bàn tay phải của mình, ngón trỏ tay trái dính máu, vẽ phù chú xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó, ánh lửa màu xanh lá cây cắn nuốt sạch sẽ đám côn trùng muốn chạy trốn.
¬
Khi con sâu cuối cùng bị tiêu diệt sạch sẽ, cuối cùng thiếu niên thật cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh xoay người nhìn Khuyết Chu, cũng giống như đang nhìn một con quái vật.
Thậm chí còn đi vòng quanh Khuyết Chu ba vòng, nhưng cũng không phát hiện bất kỳ dị thường và yêu khí nào trên người cô gái dũng mãnh này.
"Cô là người hay quỷ?" Thiếu niên mở miệng hỏi.
Khuyết Chu cười khẽ: "Đạo gia, anh đoán xem?"
Khi cô nói hai chữ đạo gia, dáng vẻ coi như khách sáo vừa rồi của thiếu niên lại bày ra tư thế như chuẩn bị chiến đấu.
Kiếm gỗ đào trong tay anh chỉ về phía Khuyết Chu, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô là người hay yêu?”
Cái từ đạo gia này, nếu không phải yêu tinh có đạo hạnh mạnh mẽ thì căn bản sẽ không nói ra.
Nhìn cách ăn mặc, vốn còn tưởng rằng cô chỉ là một học sinh bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại, nói không chừng cô thật sự là yêu tỉnh tu luyện ngàn năm ấn nấp trong thân thể con người.
Lần này sư phụ gặp chuyện không may, anh xuống núi tìm manh mối cứu sư phụ, chẳng lẽ sư phụ còn chưa cứu được mà hôm nay anh lại phải chết trong tay đại yêu này sao?
Ánh mắt thiếu niên cực kỳ phức tạp.
"Ting... Ting... Ting..." Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong ngõ nhỏ u ám.
Lần này, kiếm gỗ đào đã kề lên trên cổ Khuyết Chu.
Khuyết Chu muốn cười, lấy di động trong túi của mình ra trước mặt thiếu niên: "Đạo gia, đến bây giờ mà anh không biết cái gì gọi là điện thoại di động sao?" Dường như thiếu niên hơi xấu hổ: "Ai không biết là điện thoại di động? Làm sao tôi không biết đó là điện thoại di động được chứ!"
Vốn hạt vừng nhỏ còn cảm thấy thần kinh của đạo sĩ này có vấn đề.
Giờ thì nhìn đi.
Khá lắm, đây là niên đại nào rồi, vậy mà thật sự có loại đạo sĩ ngay cả điện thoại di động cũng không biết này.
Trách không được vừa rồi cũng có vài phần bản lĩnh, đoán chừng là đi theo sư phụ của mình quy ẩn sơn dã, cũng không hay xuống núi.
Khuyết Chu nhún vai, bàn tay xinh đẹp điểm nhẹ hai cái lên thứ đang phát sáng.
Giọng nói của một người khác truyền đến, là mẹ của Khuyết Chu.
Tay cầm kiếm gỗ đào của thiếu niên lại càng căng thẳng hơn.
"Hôm nay giáo sư của con gọi điện thoại cho mẹ, bảo ba mẹ con chú ý đến vấn đề tinh thân của con.
Tiểu Chu, ba mẹ biết việc học của con tương đối bận rộn, nhưng con cũng ngàn vạn lần không nên để bản thân quá mệt mỏi, biết không?"
Cách điện thoại, Khuyết Chu cũng có thể cảm nhận được sự cẩn thận của mẹ nguyên chủ.
Giống như con người đều như vậy.
Sau khi con cái mình lớn lên, ngay cả đối thoại cũng trở nên cẩn thận hơn.
Sợ con cái chê mình phiền.
Mặt mày của Khuyết Chu dịu dàng hơn không ít: "Không sao đâu mẹ, gần đây con gặp phải một tên ngốc nói thích con, mẹ đoán xem anh ta bao nhiêu tuổi, anh ta đã ba bảy tuổi rồi!"
"Hôm nào ba mẹ đến thăm con, ngược lại muốn xem người nào mà có lá gan lớn như vậy!"
"Ha ha ha ha, vâng.
Con chờ ba mẹ tới đây, hai người còn chưa từng đến đây chơi, thây hướng dẫn của con đã tìm phòng vẽ tranh mới cho con, những bức tranh của con hai người cũng chưa từng xem qua, đến lúc đó hai người nhất định phải xem đấy!"
"A, được.
Ba mẹ nhất định phải xem rồi! Tiểu Chu, con không có việc gì là tốt rồi, thây của con cũng rất quan tâm đến con, phải ngoan ngoãn nghe lời thầy, biết không?"
"Vâng, con biết rồi.
Mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
Cuộc trò chuyện rất bình thường, nhưng hạt vừng nhỏ lại cảm thấy có chút cảm động.
Nó luôn cảm thấy, lúc đại lão nói chuyện với người nhà của nguyên chủ, sẽ cực kỳ dịu dàng.
Cúp điện thoại, Khuyết Chu lại nhìn thiếu niên: "Đạo gia, bây giờ anh cảm thấy tôi là người hay yêu?”
Thiếu niên lớn tiếng mở miệng: "Yêu tinh cô có bản lĩnh thật đấy! Còn có thể có ba mẹ ở nhân gian, đúng là thủ đoạn cao minh màiII!"
Khuyết Chu: "?2?"
Hạt vừng nhỏ: "??2" Chắc chắn đầu óc của đứa nhỏ này có chút trục trặc.
Khuyết Chu thở dài: "Tôi chỉ là một học sinh bình thường của học viện mỹ thuật, năm nay hai mươi ba, cũng không phải là yêu quái như anh nói.
Đạo gia, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi, sáng mai tôi còn có việc.
Bây giờ tôi có thể đi chưa?"
"Không được." Thiếu niên vẫn giơ kiếm gỗ đào lên: "Yêu tinh luôn mồm mép trơn tru, ai biết rốt cuộc cô có phải là học sinh hay là cô dùng thân phận học sinh này hay không? Trước khi tôi biết rõ rốt cuộc cô có phải là người hay không, cô không thể rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước."
Giỏi lắm!
Hạt vừng nhỏ trực tiếp hô "Tiểu tử thối" ở trong không gian.
Lời thoại này, người không biết còn tưởng là bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu đấy!
Ai biết là đầu óc của tiểu đạo sĩ này có vấn đề gì, cứ nhất định cho rằng đại lão là yêu tỉnh.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú như trúc, ánh mắt cực kỳ trong suốt, nhưng tính cách lại có chút nóng nảy.
Khuyết Chu bất đắc dĩ cười cười: "Anh bạn nhỏ, vừa rồi gọi anh là đạo gia chỉ muốn cho anh mặt mũi, nếu anh còn ngăn cản tôi, tôi đây chỉ có thể báo cảnh sát."
Trong giọng nói của cô không mang ý trách cứ nào, trên khuôn mặt xinh đẹp thật sự chỉ có bất đắc dĩ.
Phản ứng này không đúng, rất không đúng.
Trước khi chết sư phụ đã từng nói.
Con người bình thường nếu như nhìn thấy yêu tinh hay những thứ không biết, nhất định sẽ cực kỳ sợ hãi.
Cho dù là yêu tỉnh cũng sẽ ngụy trang thành dáng vẻ sợ hãi, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của nó, sẽ phát hiện nó đang diễn trò.
Nhưng cô gái này...
Cô thậm chí còn không diễn trò.
Ngay từ đầu cô đã không biểu hiện ra chút sợ hãi nào.
Thậm chí, có thể tay không bóp nổ một con yêu trùng.
Đại yêu lợi hại hơn nữa, trên người nhất định sẽ có yêu khí, nhưng thật sự anh không nhìn thấy một chút yêu khí nào trên người của cô.
Trừ khi cô là đại yêu thời thượng cổ.
"Anh bạn nhỏ, bây giờ con người sợ hãi với yêu tinh rất ít, anh cũng không thể cam đoan tất cả con người đều chưa từng gặp qua yêu tỉnh chứ? Tôi đã gặp qua không ít yêu tinh, cũng giống như anh, tôi cũng là yêu sư bắt yêu."
Nếu thuyết phục không được, vậy gia nhập vào nghề của anh thôi!
Có nên nói hay không? Hình như cô cảm thấy có chút ghê tởm.
Bây giờ Khuyết Chu hơi hối hận vì đã làm cho đầu của con sâu nhỏ này nổ tung.
Hai thiếu niên giống nhau như đúc đồng thời sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt của thiếu niên bắt chuyện trước với Khuyết Chu hiện ra sát ý điên cuồng.
Vẻ điển trai vừa rồi được thay thế bằng những con côn trùng nhỏ lí nhí đang bò xung quanh.
Khuyết Chu nhíu mày: "Hạt vừng nhỏ, không phải thế giới này là tiểu thế giới bình thường sao?"
Hạt vừng nhỏ gãi đầu: "Tỷ tỷ, bên này của ta không có biểu hiện dị thường nào, nhưng tỷ tỷ lợi hại như vậy, cho dù là đại yêu thời thượng cổ xuất hiện, chắc chắn tỷ tỷ chỉ dùng một giây đã khiến cho yêu tinh tôn tỷ tỷ làm anh minh thần võ."
"..." Cách vuốt mông ngựa này, cô lại cảm thấy có chút hưởng thụ là sao chứ?!!
Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó vung cánh tay của mình lên, hất chất lỏng trong lòng bàn tay đến bên người thiếu niên giả có đám sâu bọ đang nhúc nhích ẩn dưới làn da của thiếu niên kia.
Nhưng Khuyết Chu còn chưa kịp lau sạch toàn bộ chất lỏng trên tay, thiếu niên chân chính phía sau đã túm lấy cánh tay Khuyết Chu, kéo mạnh người về phía saul
Một thanh kiếm gỗ đào mang theo một lực cực mạnh đâm qua.
Tiếng thét chói tai thê lương cắt ngang trời cao.
Thiếu niên giả lộ ra bộ mặt thật... Đó là một lớp da bọc toàn sâu bọ.
Thiếu niên thật cắt nhẹ lòng bàn tay phải của mình, ngón trỏ tay trái dính máu, vẽ phù chú xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó, ánh lửa màu xanh lá cây cắn nuốt sạch sẽ đám côn trùng muốn chạy trốn.
¬
Khi con sâu cuối cùng bị tiêu diệt sạch sẽ, cuối cùng thiếu niên thật cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh xoay người nhìn Khuyết Chu, cũng giống như đang nhìn một con quái vật.
Thậm chí còn đi vòng quanh Khuyết Chu ba vòng, nhưng cũng không phát hiện bất kỳ dị thường và yêu khí nào trên người cô gái dũng mãnh này.
"Cô là người hay quỷ?" Thiếu niên mở miệng hỏi.
Khuyết Chu cười khẽ: "Đạo gia, anh đoán xem?"
Khi cô nói hai chữ đạo gia, dáng vẻ coi như khách sáo vừa rồi của thiếu niên lại bày ra tư thế như chuẩn bị chiến đấu.
Kiếm gỗ đào trong tay anh chỉ về phía Khuyết Chu, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô là người hay yêu?”
Cái từ đạo gia này, nếu không phải yêu tinh có đạo hạnh mạnh mẽ thì căn bản sẽ không nói ra.
Nhìn cách ăn mặc, vốn còn tưởng rằng cô chỉ là một học sinh bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại, nói không chừng cô thật sự là yêu tỉnh tu luyện ngàn năm ấn nấp trong thân thể con người.
Lần này sư phụ gặp chuyện không may, anh xuống núi tìm manh mối cứu sư phụ, chẳng lẽ sư phụ còn chưa cứu được mà hôm nay anh lại phải chết trong tay đại yêu này sao?
Ánh mắt thiếu niên cực kỳ phức tạp.
"Ting... Ting... Ting..." Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong ngõ nhỏ u ám.
Lần này, kiếm gỗ đào đã kề lên trên cổ Khuyết Chu.
Khuyết Chu muốn cười, lấy di động trong túi của mình ra trước mặt thiếu niên: "Đạo gia, đến bây giờ mà anh không biết cái gì gọi là điện thoại di động sao?" Dường như thiếu niên hơi xấu hổ: "Ai không biết là điện thoại di động? Làm sao tôi không biết đó là điện thoại di động được chứ!"
Vốn hạt vừng nhỏ còn cảm thấy thần kinh của đạo sĩ này có vấn đề.
Giờ thì nhìn đi.
Khá lắm, đây là niên đại nào rồi, vậy mà thật sự có loại đạo sĩ ngay cả điện thoại di động cũng không biết này.
Trách không được vừa rồi cũng có vài phần bản lĩnh, đoán chừng là đi theo sư phụ của mình quy ẩn sơn dã, cũng không hay xuống núi.
Khuyết Chu nhún vai, bàn tay xinh đẹp điểm nhẹ hai cái lên thứ đang phát sáng.
Giọng nói của một người khác truyền đến, là mẹ của Khuyết Chu.
Tay cầm kiếm gỗ đào của thiếu niên lại càng căng thẳng hơn.
"Hôm nay giáo sư của con gọi điện thoại cho mẹ, bảo ba mẹ con chú ý đến vấn đề tinh thân của con.
Tiểu Chu, ba mẹ biết việc học của con tương đối bận rộn, nhưng con cũng ngàn vạn lần không nên để bản thân quá mệt mỏi, biết không?"
Cách điện thoại, Khuyết Chu cũng có thể cảm nhận được sự cẩn thận của mẹ nguyên chủ.
Giống như con người đều như vậy.
Sau khi con cái mình lớn lên, ngay cả đối thoại cũng trở nên cẩn thận hơn.
Sợ con cái chê mình phiền.
Mặt mày của Khuyết Chu dịu dàng hơn không ít: "Không sao đâu mẹ, gần đây con gặp phải một tên ngốc nói thích con, mẹ đoán xem anh ta bao nhiêu tuổi, anh ta đã ba bảy tuổi rồi!"
"Hôm nào ba mẹ đến thăm con, ngược lại muốn xem người nào mà có lá gan lớn như vậy!"
"Ha ha ha ha, vâng.
Con chờ ba mẹ tới đây, hai người còn chưa từng đến đây chơi, thây hướng dẫn của con đã tìm phòng vẽ tranh mới cho con, những bức tranh của con hai người cũng chưa từng xem qua, đến lúc đó hai người nhất định phải xem đấy!"
"A, được.
Ba mẹ nhất định phải xem rồi! Tiểu Chu, con không có việc gì là tốt rồi, thây của con cũng rất quan tâm đến con, phải ngoan ngoãn nghe lời thầy, biết không?"
"Vâng, con biết rồi.
Mẹ nghỉ ngơi sớm đi."
Cuộc trò chuyện rất bình thường, nhưng hạt vừng nhỏ lại cảm thấy có chút cảm động.
Nó luôn cảm thấy, lúc đại lão nói chuyện với người nhà của nguyên chủ, sẽ cực kỳ dịu dàng.
Cúp điện thoại, Khuyết Chu lại nhìn thiếu niên: "Đạo gia, bây giờ anh cảm thấy tôi là người hay yêu?”
Thiếu niên lớn tiếng mở miệng: "Yêu tinh cô có bản lĩnh thật đấy! Còn có thể có ba mẹ ở nhân gian, đúng là thủ đoạn cao minh màiII!"
Khuyết Chu: "?2?"
Hạt vừng nhỏ: "??2" Chắc chắn đầu óc của đứa nhỏ này có chút trục trặc.
Khuyết Chu thở dài: "Tôi chỉ là một học sinh bình thường của học viện mỹ thuật, năm nay hai mươi ba, cũng không phải là yêu quái như anh nói.
Đạo gia, tôi còn phải về nhà nghỉ ngơi, sáng mai tôi còn có việc.
Bây giờ tôi có thể đi chưa?"
"Không được." Thiếu niên vẫn giơ kiếm gỗ đào lên: "Yêu tinh luôn mồm mép trơn tru, ai biết rốt cuộc cô có phải là học sinh hay là cô dùng thân phận học sinh này hay không? Trước khi tôi biết rõ rốt cuộc cô có phải là người hay không, cô không thể rời khỏi tầm mắt của tôi nửa bước."
Giỏi lắm!
Hạt vừng nhỏ trực tiếp hô "Tiểu tử thối" ở trong không gian.
Lời thoại này, người không biết còn tưởng là bá đạo tổng tài cưỡng chế yêu đấy!
Ai biết là đầu óc của tiểu đạo sĩ này có vấn đề gì, cứ nhất định cho rằng đại lão là yêu tỉnh.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú như trúc, ánh mắt cực kỳ trong suốt, nhưng tính cách lại có chút nóng nảy.
Khuyết Chu bất đắc dĩ cười cười: "Anh bạn nhỏ, vừa rồi gọi anh là đạo gia chỉ muốn cho anh mặt mũi, nếu anh còn ngăn cản tôi, tôi đây chỉ có thể báo cảnh sát."
Trong giọng nói của cô không mang ý trách cứ nào, trên khuôn mặt xinh đẹp thật sự chỉ có bất đắc dĩ.
Phản ứng này không đúng, rất không đúng.
Trước khi chết sư phụ đã từng nói.
Con người bình thường nếu như nhìn thấy yêu tinh hay những thứ không biết, nhất định sẽ cực kỳ sợ hãi.
Cho dù là yêu tỉnh cũng sẽ ngụy trang thành dáng vẻ sợ hãi, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của nó, sẽ phát hiện nó đang diễn trò.
Nhưng cô gái này...
Cô thậm chí còn không diễn trò.
Ngay từ đầu cô đã không biểu hiện ra chút sợ hãi nào.
Thậm chí, có thể tay không bóp nổ một con yêu trùng.
Đại yêu lợi hại hơn nữa, trên người nhất định sẽ có yêu khí, nhưng thật sự anh không nhìn thấy một chút yêu khí nào trên người của cô.
Trừ khi cô là đại yêu thời thượng cổ.
"Anh bạn nhỏ, bây giờ con người sợ hãi với yêu tinh rất ít, anh cũng không thể cam đoan tất cả con người đều chưa từng gặp qua yêu tỉnh chứ? Tôi đã gặp qua không ít yêu tinh, cũng giống như anh, tôi cũng là yêu sư bắt yêu."
Nếu thuyết phục không được, vậy gia nhập vào nghề của anh thôi!