Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 133: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (49)
Nếu có thể, anh thật sự không muốn Tưởng Hàm tới.
Nhưng dù sao anh lớn hơn đám người này một khoá, cũng không phải cùng một lớp, chỉ có thể dùng phương thức họp lớp như vậy để tổ chức một màn cầu hôn có ý đồ từ trước này.
Nếu muốn thì sẽ không thể tránh được Tưởng Hàm sẽ tới tham gia.
Vốn Kỳ Hứa cảm thấy nhiều năm như vậy trôi qua, mọi người cũng đã là người trưởng thành, dù thế nào Tưởng Hàm cũng sẽ không còn lòng ghen tị mạnh mẽ như khi còn đi học nữa.
Bây giờ nhìn xem, là anh đoán sai rồi.
Cũng may ngay từ đầu anh đã có chuẩn bị, đã sớm tra xét kỹ lưỡng Tưởng Hàm.
Công việc bây giờ của cô ta làm cũng một tháng năm vạn, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, cô ta cùng ở trọ với chị họ của mình.
Chị họ của cô ta cũng có mấy phần bản lĩnh, tiền lương gấp sáu lần Tưởng Hàm.
Những linh kiện trang sức trên người Tưởng Hàm đều có giá năm chữ số trở lên, thậm chí còn hơn sáu chữ số.
Kết hợp với điều kiện gia đình Tưởng Hàm, thật ra Kỳ Hứa nói mấy thứ này là của chị họ Tưởng Hàm cũng đều là anh tự mình đoán.
Nhưng nhìn vẻ mặt kia của cô ta, hiển nhiên anh đã đoán đúng.
Người hơn hai mươi tuổi nhưng lòng hư vinh vẫn nặng nề như vậy, cô ta có ý đồ dùng đồ đắt tiền để tô điểm nội tâm dơ bẩn của mình.
Kỳ Hứa cười lạnh một tiếng: "Bớt nói lại đi, lát nữa giữ miệng mà đi giải thích với cảnh sát."
Khuyết Chu bị một đám người vây quanh, trên tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, thật ra mấy năm nay hai người vẫn chăm lo cho việc học chứ không đi kiếm tiền.
Chỉ là lúc rảnh rỗi sẽ đầu tư chứng khoán kiếm thêm ít tiền trang trải cuộc sống và trả tiên thuê nhà của hai người mà thôi.
Cô cũng không biết số tiền này từ đâu mà có.
Cuồng hoan qua đi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Tất cả mọi người có chút say mèm.
Tưởng Hàm không biết đã đi đâu, còn Khuyết Chu cũng đã hơi choáng váng, có lẽ là do rượu, cũng có lẽ là do bầu không khí vào lúc này.
Hạt vừng nhỏ nói, vừa rồi chị họ của Tưởng Hàm tới đưa cô ta đi, dáng vẻ của bà chị họ kia rất hung hãn.
Cụ thể vì sao lại có khí thế hung hãn thì Khuyết Chu cũng có thể đoán được.
Cô tựa vào người Kỳ Hứa, trên người anh có một mùi thơm rất dễ ngửi, trộn lẫn với mùi nước giặt.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, vùi đầu vào vai anh.
Kỳ Hứa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh không uống rượu vì lát nữa phải lái xe đưa Tiểu Chu của anh về nhà.
"Ừm..." Giọng Khuyết Chu có chút buồn bực: "Có phải chị họ của Tưởng Hàm do anh tìm tới đúng không?”
Cô ngẩng đầu cằm đặt trên vai Kỳ Hứa, mùi rượu như bịt kín một tầng hơi nước trong mắt cô.
Kỳ Hứa gật đầu: "Ừ, là anh, Tưởng Hàm hơi phiền."
"Không nghĩ tới Kỳ học bá tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ cảm thấy phiền nha, vậy sau này anh có thể sẽ cảm thấy em phiền không?"
"Sẽ không."
"Hừ, miệng lưỡi đàn ông đều nói dối." Cô giơ tay, ngón trỏ đặt lên môi Kỳ Hứa, còn dùng sức vuốt ve vài cái, ánh mắt hơi tối lại, ghé vào tai anh nói: "Miệng ông xã, thật mềm." Giọng nói và lời nói của cô trở thành rượu vang ngon nhất vào lúc này.
Hương thơm trên người cô đã làm đầu Kỳ Hứa không thể suy nghĩ được gì.
Anh đưa tay ôm lấy eo Khuyết Chu, mặc kệ bạn học xung quanh còn chưa rời đi.
Anh cúi người, hôn xuống.
Bên tai lại truyền đến tiếng hoan hô ồn ào, lại rất nhanh bị anh ngăn cách ở bên ngoài.
Tất cả âm thanh đều chìm ngập trong nụ hôn lúc này.
Hơi thở đan xen, giữa răng môi tràn ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng của người trong lòng.
"Anh rất yêu em." Kỳ Hứa nói.
Khuyết Chu cười, một giọt nước mắt trong suốt được cô nhịn trở lại không để nó rơi xuống.
Cô ừ một tiếng, cô cũng rất yêu anhI
*x**%
Cầu hôn xong, hạt vừng nhỏ báo cáo tình hình gần đây của Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư.
Tưởng Hàm không chỉ ghen tị với Khuyết Chu, ghen tị với điều kiện của cô không khác cô ta là bao nhưng lại sống tốt hơn cô ta, điều này khiến lòng ghen tị kia càng ngày càng nặng hơn.
Cho nên cô ta cũng ghen tị với chị họ của mình, một bên ở nhà chị họ, một bên cảm thấy chị họ lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng mà chị họ của Tưởng Hàm chỉ vì mỗi ngày đi làm quá mệt mỏi, nên khi tan không thể hiện ra quá nhiều biểu cảm mà thôi, ai ngờ lại bị Tưởng Hàm hiểu thành giả vờ lạnh lùng cao ngạo.
Cô ta thấy vậy lại không cam lòng với sự bình thường của mình.
Thấy trong lớp không có nhiều người tham gia nên cô ta không do dự cũng muốn đi.
Đúng lúc chị họ của Tưởng Hàm phải đi công tác, cho nên cô ta mặc quần áo của chị họ, cầm trang sức và túi xách của chị họ, biến mình trở thành một mỹ nhân thành phố.
Kỳ Hứa trực tiếp tìm được phương thức liên lạc của chị họ cô ta, nói chuyện này cho người ta biết.
Cho nên đêm cầu hôn của anh, Tưởng Hàm bị chị họ kéo đến đồn cảnh sát.
Nói đến đây, hạt vừng nhỏ còn nôn ra hai tiếng: "Người trong nhà Tưởng Hàm cực kỳ cưng chiều cô ta, nếu bị phát hiện cũng được ba mẹ cô ta bao che, nói cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Chị họ Tưởng Hàm lớn hơn cô ta hai tuổi tức muốn chết, trực tiếp báo cảnh sát, phỏng chừng việc này cũng sẽ bị kết án."
Toàn bộ thân rắn của nó đều thoải mái hơn không ít.
Mà về phía Đàm Nhĩ Thư, sau khi thôi học ở trường Nhất Trung thì cô ta đến trường tư nhân khác học, ngay từ đầu cô ta còn muốn học tập thật tốt, nhưng trường tư nhân này làm sao có không khí học tập như trường Nhất Trung được.
Cô ta có gắng học được một thời gian, nhưng lúc lên học lớp 11 lại đi yêu đương với một người trong trường.
Cô ta cũng tốt nghiệp xong trung học phổ thông.
Đây còn chưa phải trọng điểm, hạt vừng nhỏ khoa trương nôn mửa vài tiếng: "Năm đó cô ta còn chưa tốt nghiệp đã mang thai làm người ta khiếp hãi, mấu chốt là đối tượng kia của cô ta không chịu thừa nhận, còn nói Đàm Nhĩ Thư ở bên ngoài làm xằng bậy, cô ta cũng chỉ có thể phá thai, nhưng chuyện này đã truyền đi khắp nơi, Đàm Nhĩ Thư bị người nhà đánh gần chết, cuối cùng xem mắt gả cho một người đàn ông lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, ngay cả con cái cũng có luôn rồi."
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy Đàm Nhĩ Thư, hạt vừng nhỏ đã cảm thấy Đàm Nhĩ Thư có thể sẽ có một ngày như vậy.
Dường như cô ta muốn chứng minh mình có giá trị với đàn ông.
Có bao nhiêu nam sinh thích cô ta, nam sinh đi cùng cô ta ưu tú cỡ nào.
Như vậy mới thể hiện được giá trị của một cô gái.
Tuy rằng đại lão đến tiểu thế giới cũng là vì nam chính, vì tìm một người.
Nhưng đại lão không bao giờ quên giá trị của bản thân.
Hạt vừng nhỏ bỗng nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, nếu như... Ta là nói nếu như nha, nếu như nam chính là một kẻ vô tích sự, tỷ còn có thể thích hắn không?"
Kẻ vô tích sự? Vậy phải xem là loại kẻ vô tích sự nào.
Chính là loại cả ngày không làm gì, không muốn hòa nhập với xã hội kia sao?
Khuyết Chu cười, không biết vật nhỏ này từ đâu nghĩ đến những vấn đề này.
Sau khi cười xong, Khuyết Chu lắc đầu: "Đương nhiên là không, ánh mắt của ta chưa kém đến trình độ đó, tuy rằng ta không cần người đàn ông thành công để chứng minh giá trị của mình, nhưng đàn ông vô tích sự không xứng với ta."
Được rồi!
Hai mắt của hạt vừng nhỏ lại phát sáng lần nữa, nó cực kỳ thích tính cách tự tin tuyệt đối vào bản thân mình của đại lão.
Nhưng may mắn nam chính cũng rất ưu tú.
Chỉ là kém hơn so với tỷ tỷ một chút mà thôi.
Nhưng dù sao anh lớn hơn đám người này một khoá, cũng không phải cùng một lớp, chỉ có thể dùng phương thức họp lớp như vậy để tổ chức một màn cầu hôn có ý đồ từ trước này.
Nếu muốn thì sẽ không thể tránh được Tưởng Hàm sẽ tới tham gia.
Vốn Kỳ Hứa cảm thấy nhiều năm như vậy trôi qua, mọi người cũng đã là người trưởng thành, dù thế nào Tưởng Hàm cũng sẽ không còn lòng ghen tị mạnh mẽ như khi còn đi học nữa.
Bây giờ nhìn xem, là anh đoán sai rồi.
Cũng may ngay từ đầu anh đã có chuẩn bị, đã sớm tra xét kỹ lưỡng Tưởng Hàm.
Công việc bây giờ của cô ta làm cũng một tháng năm vạn, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, cô ta cùng ở trọ với chị họ của mình.
Chị họ của cô ta cũng có mấy phần bản lĩnh, tiền lương gấp sáu lần Tưởng Hàm.
Những linh kiện trang sức trên người Tưởng Hàm đều có giá năm chữ số trở lên, thậm chí còn hơn sáu chữ số.
Kết hợp với điều kiện gia đình Tưởng Hàm, thật ra Kỳ Hứa nói mấy thứ này là của chị họ Tưởng Hàm cũng đều là anh tự mình đoán.
Nhưng nhìn vẻ mặt kia của cô ta, hiển nhiên anh đã đoán đúng.
Người hơn hai mươi tuổi nhưng lòng hư vinh vẫn nặng nề như vậy, cô ta có ý đồ dùng đồ đắt tiền để tô điểm nội tâm dơ bẩn của mình.
Kỳ Hứa cười lạnh một tiếng: "Bớt nói lại đi, lát nữa giữ miệng mà đi giải thích với cảnh sát."
Khuyết Chu bị một đám người vây quanh, trên tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, thật ra mấy năm nay hai người vẫn chăm lo cho việc học chứ không đi kiếm tiền.
Chỉ là lúc rảnh rỗi sẽ đầu tư chứng khoán kiếm thêm ít tiền trang trải cuộc sống và trả tiên thuê nhà của hai người mà thôi.
Cô cũng không biết số tiền này từ đâu mà có.
Cuồng hoan qua đi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Tất cả mọi người có chút say mèm.
Tưởng Hàm không biết đã đi đâu, còn Khuyết Chu cũng đã hơi choáng váng, có lẽ là do rượu, cũng có lẽ là do bầu không khí vào lúc này.
Hạt vừng nhỏ nói, vừa rồi chị họ của Tưởng Hàm tới đưa cô ta đi, dáng vẻ của bà chị họ kia rất hung hãn.
Cụ thể vì sao lại có khí thế hung hãn thì Khuyết Chu cũng có thể đoán được.
Cô tựa vào người Kỳ Hứa, trên người anh có một mùi thơm rất dễ ngửi, trộn lẫn với mùi nước giặt.
Khuyết Chu hít sâu một hơi, vùi đầu vào vai anh.
Kỳ Hứa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh không uống rượu vì lát nữa phải lái xe đưa Tiểu Chu của anh về nhà.
"Ừm..." Giọng Khuyết Chu có chút buồn bực: "Có phải chị họ của Tưởng Hàm do anh tìm tới đúng không?”
Cô ngẩng đầu cằm đặt trên vai Kỳ Hứa, mùi rượu như bịt kín một tầng hơi nước trong mắt cô.
Kỳ Hứa gật đầu: "Ừ, là anh, Tưởng Hàm hơi phiền."
"Không nghĩ tới Kỳ học bá tiếng tăm lừng lẫy cũng sẽ cảm thấy phiền nha, vậy sau này anh có thể sẽ cảm thấy em phiền không?"
"Sẽ không."
"Hừ, miệng lưỡi đàn ông đều nói dối." Cô giơ tay, ngón trỏ đặt lên môi Kỳ Hứa, còn dùng sức vuốt ve vài cái, ánh mắt hơi tối lại, ghé vào tai anh nói: "Miệng ông xã, thật mềm." Giọng nói và lời nói của cô trở thành rượu vang ngon nhất vào lúc này.
Hương thơm trên người cô đã làm đầu Kỳ Hứa không thể suy nghĩ được gì.
Anh đưa tay ôm lấy eo Khuyết Chu, mặc kệ bạn học xung quanh còn chưa rời đi.
Anh cúi người, hôn xuống.
Bên tai lại truyền đến tiếng hoan hô ồn ào, lại rất nhanh bị anh ngăn cách ở bên ngoài.
Tất cả âm thanh đều chìm ngập trong nụ hôn lúc này.
Hơi thở đan xen, giữa răng môi tràn ra tiếng nỉ non nhẹ nhàng của người trong lòng.
"Anh rất yêu em." Kỳ Hứa nói.
Khuyết Chu cười, một giọt nước mắt trong suốt được cô nhịn trở lại không để nó rơi xuống.
Cô ừ một tiếng, cô cũng rất yêu anhI
*x**%
Cầu hôn xong, hạt vừng nhỏ báo cáo tình hình gần đây của Tưởng Hàm và Đàm Nhĩ Thư.
Tưởng Hàm không chỉ ghen tị với Khuyết Chu, ghen tị với điều kiện của cô không khác cô ta là bao nhưng lại sống tốt hơn cô ta, điều này khiến lòng ghen tị kia càng ngày càng nặng hơn.
Cho nên cô ta cũng ghen tị với chị họ của mình, một bên ở nhà chị họ, một bên cảm thấy chị họ lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng mà chị họ của Tưởng Hàm chỉ vì mỗi ngày đi làm quá mệt mỏi, nên khi tan không thể hiện ra quá nhiều biểu cảm mà thôi, ai ngờ lại bị Tưởng Hàm hiểu thành giả vờ lạnh lùng cao ngạo.
Cô ta thấy vậy lại không cam lòng với sự bình thường của mình.
Thấy trong lớp không có nhiều người tham gia nên cô ta không do dự cũng muốn đi.
Đúng lúc chị họ của Tưởng Hàm phải đi công tác, cho nên cô ta mặc quần áo của chị họ, cầm trang sức và túi xách của chị họ, biến mình trở thành một mỹ nhân thành phố.
Kỳ Hứa trực tiếp tìm được phương thức liên lạc của chị họ cô ta, nói chuyện này cho người ta biết.
Cho nên đêm cầu hôn của anh, Tưởng Hàm bị chị họ kéo đến đồn cảnh sát.
Nói đến đây, hạt vừng nhỏ còn nôn ra hai tiếng: "Người trong nhà Tưởng Hàm cực kỳ cưng chiều cô ta, nếu bị phát hiện cũng được ba mẹ cô ta bao che, nói cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Chị họ Tưởng Hàm lớn hơn cô ta hai tuổi tức muốn chết, trực tiếp báo cảnh sát, phỏng chừng việc này cũng sẽ bị kết án."
Toàn bộ thân rắn của nó đều thoải mái hơn không ít.
Mà về phía Đàm Nhĩ Thư, sau khi thôi học ở trường Nhất Trung thì cô ta đến trường tư nhân khác học, ngay từ đầu cô ta còn muốn học tập thật tốt, nhưng trường tư nhân này làm sao có không khí học tập như trường Nhất Trung được.
Cô ta có gắng học được một thời gian, nhưng lúc lên học lớp 11 lại đi yêu đương với một người trong trường.
Cô ta cũng tốt nghiệp xong trung học phổ thông.
Đây còn chưa phải trọng điểm, hạt vừng nhỏ khoa trương nôn mửa vài tiếng: "Năm đó cô ta còn chưa tốt nghiệp đã mang thai làm người ta khiếp hãi, mấu chốt là đối tượng kia của cô ta không chịu thừa nhận, còn nói Đàm Nhĩ Thư ở bên ngoài làm xằng bậy, cô ta cũng chỉ có thể phá thai, nhưng chuyện này đã truyền đi khắp nơi, Đàm Nhĩ Thư bị người nhà đánh gần chết, cuối cùng xem mắt gả cho một người đàn ông lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, ngay cả con cái cũng có luôn rồi."
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy Đàm Nhĩ Thư, hạt vừng nhỏ đã cảm thấy Đàm Nhĩ Thư có thể sẽ có một ngày như vậy.
Dường như cô ta muốn chứng minh mình có giá trị với đàn ông.
Có bao nhiêu nam sinh thích cô ta, nam sinh đi cùng cô ta ưu tú cỡ nào.
Như vậy mới thể hiện được giá trị của một cô gái.
Tuy rằng đại lão đến tiểu thế giới cũng là vì nam chính, vì tìm một người.
Nhưng đại lão không bao giờ quên giá trị của bản thân.
Hạt vừng nhỏ bỗng nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, nếu như... Ta là nói nếu như nha, nếu như nam chính là một kẻ vô tích sự, tỷ còn có thể thích hắn không?"
Kẻ vô tích sự? Vậy phải xem là loại kẻ vô tích sự nào.
Chính là loại cả ngày không làm gì, không muốn hòa nhập với xã hội kia sao?
Khuyết Chu cười, không biết vật nhỏ này từ đâu nghĩ đến những vấn đề này.
Sau khi cười xong, Khuyết Chu lắc đầu: "Đương nhiên là không, ánh mắt của ta chưa kém đến trình độ đó, tuy rằng ta không cần người đàn ông thành công để chứng minh giá trị của mình, nhưng đàn ông vô tích sự không xứng với ta."
Được rồi!
Hai mắt của hạt vừng nhỏ lại phát sáng lần nữa, nó cực kỳ thích tính cách tự tin tuyệt đối vào bản thân mình của đại lão.
Nhưng may mắn nam chính cũng rất ưu tú.
Chỉ là kém hơn so với tỷ tỷ một chút mà thôi.