Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 131: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (47)
Trong nháy mắt đó, những ký ức Tưởng Hàm vất vả lắm mới quên được giống như thủy triều dâng lên trong nháy mắt.
Cô ta bắt đầu cảm thấy chân tay luống cuống, thậm chí hô hấp có chút dồn dập.
Hạt vừng nhỏ: "Nhìn Tưởng Hàm mà xem, giống như đã làm chuyện gì xấu vậy.
Không đúng, cô ta đúng là làm chuyện xấu mà, mấy năm trước từng làm không ít chuyện xấu, hôm nay lại dám đến đây."
Lớp trưởng cười muốn rót rượu cho hai người nhưng Kỳ Hứa lại từ chối: "Lát nữa tôi phải lái xe, Tiểu Chu lại không được uống rượu."
"Vậy được rồi, quá đáng tiếc! Nghe nói hai người các cậu vừa du học trở về sao?"
"Ừ, vừa mới trở về chưa được hai ngày, cũng đúng lúc thấy các cậu nói muốn họp lớp ở trong nhóm, tớ nghĩ đã nhiều năm không gặp nhau nên hôm nay muốn đến gặp mặt một lần." Khuyết Chu tự nhiên tựa vào cánh tay Kỳ Hứa.
Lớp trưởng khoát tay: "Ai da, rất nhiều người đều không tới được, nhưng mà khi mọi người nghe nói các cậu sẽ tới đều rất kinh ngạc, Khuyết Chu là người bận rộn nhất trong lớp chúng ta, Kỳ thần cũng là người cùng trường, lát nữa chủ nhiệm lớp cũng sẽ tới, chắc chắn thầy sẽ rất vui.
A, đúng rồi, chủ nhiệm lớp đã không còn dạy ở Nhất Trung nữa.
Khuyết Chu, cậu biết tin này không?”
Khuyết Chu hơi mở to hai mắt: "Không biết, sao thầy ấy không dạy ở Nhất Trung nữa vậy?"
Lớp trưởng là một cô gái rất hay nói, cậu ấy thở dài: "Haizz, sau khi cậu và Kỳ Hứa vào học ở trường đại học Thủ đô, thầy dạy xong khoá học của chúng ta là đi, thầy ấy nói là cảm thấy có lỗi với cậu."
"Hả?"
"Lúc ấy chuyện của cậu và Thương Hạo trở nên rầm rộ, khi tớ đến trường lấy thư thông báo trúng tuyển, thầy ấy đã nói với tớ, thầy ấy là giáo viên nhưng khi cậu bị bắt nạt, vì sợ thế lực của nhà Thương Hạo nên không dám làm gì, vì vậy thầy ấy mới cảm thấy áy náy."
Trong nội dung gốc, chủ nhiệm lớp của nguyên chủ quả thật vẫn chưa từng quan tâm đến chuyện này.
Thật ra không chỉ chủ nhiệm lớp mà giáo viên toàn trường đều biết nhà Thương Hạo có quyền có thế, cho nên cũng ngầm thừa nhận hành vi bắt nạt bạn học của Thương Hạo lúc anh ta còn học ở trường.
Có lẽ lúc ấy hiệu trưởng cũng muốn làm lớn chuyện này, nhưng thế lực Thương Đức Tuyên quá mạnh mẽ nên việc ông làm cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa nguyên chủ đều bị Thương Hạo lén lút gọi tới gọi lui, các giáo viên hẳn cũng không hiểu rõ lắm tình huống và nguyên nhân trong đó.
Mà nguyên chủ cũng không trách bọn họ, cho nên chủ nhiệm lớp cũng vì chuyện này mà từ chức khiến Khuyết Chu cực kỳ kinh ngạc.
Lớp trưởng uống một ngụm bia: "Năm đó chúng tôi đều cảm thấy cậu giống như một anh hùng.
Thật sự đến bây giờ trong Nhất Trung vẫn còn lưu truyền truyền thuyết của cậu."
"Ha ha, có khoa trương như vậy không? Tớ cảm thấy mình không làm chuyện gì khiến mình nổi tiếng như vậy cả." Mái tóc dài của Khuyết Chu tùy ý xõa tung bên vai.
Vài năm trôi qua, cô đã bớt đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là nhiều hơn vài phần thành thục và quyến rũ.
Đưa tay cầm lấy cái ly, trong ly dường như không phải đồ uống, mà là rượu vang đỏ thượng hạng.
"He he, vậy còn không phải anh hùng à? Mới lớp 10 đã lấy được đặc cách vào học trường đại học Thủ đô, còn dũng cảm tố giác một người có chức có quyền lớn như vậy, thật sự rất ngầu đó có được không?"
Là bạn học của Khuyết Chu, bọn họ đều cảm thấy chuyện này có thể thổi phồng cả đời.
Cho dù già rồi bọn họ cũng có thể khoác lác với cháu trai cháu gái của mình, trước kia mình có một người bạn học cực kỳ giỏi giang.
Tất cả mọi người sẽ không ghen tị với Khuyết Chu, bởi vì cô đã nằm trong một trình độ mà không ai có thể với tới.
Quan trọng nhất là, mọi người đều biết Khuyết Chu đã trải qua cái gì, cô cảm thấy những cực khổ kia không đáng nhắc đến, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu những chuyện kia rơi xuống đầu bọn họ, có lẽ bản thân bọn họ sẽ không có cách nào vượt qua được.
Nhưng cô không chỉ vượt qua, thậm chí còn sống tốt hơn bất cứ ai.
Đột nhiên, Tưởng Hàm đứng lên, giơ ly rượu lên trước mặt Khuyết Chu: "Khuyết Chu, năm đó tôi đã xin lỗi cậu nhiều lần, nhưng cậu đều không chấp nhận.
Nhiều năm trôi qua, nhìn cậu sống tốt như vậy tôi cũng yên tâm, hôm nay tôi muốn xin lỗi cậu trước mặt mọi người một lần nữa, hy vọng lần này cậu có thể chấp nhận."
Hạt vừng nhỏ lập tức cuộn tròn người trong không gian.
Sao nó lại cảm thấy người này không có lòng tốt chứ!
Thấy Khuyết Chu chậm chạp không đứng dậy, Tưởng Hàm cảm thấy có chút xấu hổ.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười xấu hổ: "Khuyết Chu, chẳng lẽ cậu còn trách tôi sao?"
"Đúng vậy." Khuyết Chu ngước mắt nhìn cô ta, cô tựa vào vai Kỳ Hứa, ánh mắt rất lạnh: "Quả thật tôi còn trách cậu, sớm biết ngày hôm nay cậu đến đây, tôi nhất định sẽ không đến."
Bầu không khí thay đổi trong nháy mắt, Tưởng Hàm cảm thấy mặt mình bị Khuyết Chu kéo xuống đất mà ma sát nhiều lần.
Sắc mặt cô ta đỏ lên, vẻ mặt khốn đốn: "Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ tôi thật sự chân thành muốn xin lỗi cậu..."
"Cậu xin lỗi hay không thì tôi không thể ngăn cản, còn chuyện chấp nhận lời xin lỗi hay không là chuyện của tôi.
Cậu ngồi xuống đi, không cần lãng phí thời gian của nhau.” Cô sẽ không thay nguyên chủ dễ dàng tha thứ cho người khác.
Đương nhiên, bản thân cô vô cùng không thích Tưởng Hàm, càng không thể chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Có bạn học thấy tình hình không ổn, vội vàng ấn Tưởng Hàm về chỗ ngồi.
Muốn xin lỗi sao không lén nói, nhất định phải nói trước mặt mọi người, bây giờ đã khiến cho bầu không khí xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.
Đều là người trưởng thành rồi, ai không nhìn ra Tưởng Hàm muốn Khuyết Chu tha thứ cho cô ta ở trước mặt mọi người, cô ta còn tưởng rằng Khuyết Chu sẽ để ý chút mặt mũi mà chấp nhận tha thứ cho cô ta nữa chứ!
Lớp trưởng ha ha giảng hòa.
Tưởng Hàm cầm ly rượu trong tay, ngón tay trắng bệch.
Ngay khi cô ta cảm thấy xấu hổ, lớp trưởng đột nhiên vỗ tay hai cái, ho nhẹ vài tiếng: "Thật ra buổi họp lớp lần này không phải tớ đề ra."
Dứt lời, lớp trưởng nhìn về phía Kỳ Hứa: "Buổi họp lớp lần này là Kỳ Hứa đề ra, tuy rằng Kỳ Hứa không phải lớp chúng ta, nhưng chúng ta là bạn học cùng lớp với đại thần Khuyết Chu, hẳn cũng coi như là "người nhà mẹ đẻ" của Khuyết Chu, cho nên Kỳ Hứa đã lén liên lạc với tớ, nói với tớ bọn họ muốn về nước, cậu ấy muốn làm một chuyện lớn."
Lớp trưởng vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu.
Vừa dứt lời.
Toàn bộ ánh đèn trong nhà hàng đột nhiên tắt.
Nhà hàng có mấy bàn còn người đang ăn cơm, mọi người đều ngơ ngác khi thấy ánh đèn đột nhiên biến mất.
Nữ ca sĩ ôm đàn ghi ta hát trong nhà hàng bắt đầu hát ca khúc mới.
"Có sương mù trong mắt em vào buổi sáng sau khi chạy bộ.
Em hỏi anh, có nguyện ý để em giúp anh hay không..."
Hạt vừng nhỏ dùng đuôi che miệng của mình.
Nó tuyên bố, trong mấy tiểu thế giới, chó nhỏ trong tiểu thế giới này là lãng mạn nhất!!
Khuyết Chu cũng không biết Kỳ Hứa sắp xếp những chuyện này từ lúc nào.
Chờ lấy lại tinh thần cô mới phản ứng lại.
Mặc dù đã sớm có dự liệu từ trước, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng sinh ra một loạt phản ứng vui mừng, giống như thủy triều rót đầy linh hồn và thân thể của cô.
Kỳ Hứa nhận lấy hoa tươi trong tay thầy Chu vội vã chạy tới đây.
Mọi người vây bọn họ lại ở giữa trung tâm.
Người lạ trong nhà hàng cũng vỗ tay tiếp thêm sức mạnh cho người chuẩn bị cầu hôn.
Giọng nói của Kỳ Hứa xen trong tiếng hoan hô và bài hát đã hát xong, anh chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
Anh nói: "Anh có vinh hạnh có thể trở thành tiên sinh* của Tiểu Chu không?"
(*): Ở Trung Quốc, tiên sinh cũng là cách gọi khác của từ chồng.
Cô ta bắt đầu cảm thấy chân tay luống cuống, thậm chí hô hấp có chút dồn dập.
Hạt vừng nhỏ: "Nhìn Tưởng Hàm mà xem, giống như đã làm chuyện gì xấu vậy.
Không đúng, cô ta đúng là làm chuyện xấu mà, mấy năm trước từng làm không ít chuyện xấu, hôm nay lại dám đến đây."
Lớp trưởng cười muốn rót rượu cho hai người nhưng Kỳ Hứa lại từ chối: "Lát nữa tôi phải lái xe, Tiểu Chu lại không được uống rượu."
"Vậy được rồi, quá đáng tiếc! Nghe nói hai người các cậu vừa du học trở về sao?"
"Ừ, vừa mới trở về chưa được hai ngày, cũng đúng lúc thấy các cậu nói muốn họp lớp ở trong nhóm, tớ nghĩ đã nhiều năm không gặp nhau nên hôm nay muốn đến gặp mặt một lần." Khuyết Chu tự nhiên tựa vào cánh tay Kỳ Hứa.
Lớp trưởng khoát tay: "Ai da, rất nhiều người đều không tới được, nhưng mà khi mọi người nghe nói các cậu sẽ tới đều rất kinh ngạc, Khuyết Chu là người bận rộn nhất trong lớp chúng ta, Kỳ thần cũng là người cùng trường, lát nữa chủ nhiệm lớp cũng sẽ tới, chắc chắn thầy sẽ rất vui.
A, đúng rồi, chủ nhiệm lớp đã không còn dạy ở Nhất Trung nữa.
Khuyết Chu, cậu biết tin này không?”
Khuyết Chu hơi mở to hai mắt: "Không biết, sao thầy ấy không dạy ở Nhất Trung nữa vậy?"
Lớp trưởng là một cô gái rất hay nói, cậu ấy thở dài: "Haizz, sau khi cậu và Kỳ Hứa vào học ở trường đại học Thủ đô, thầy dạy xong khoá học của chúng ta là đi, thầy ấy nói là cảm thấy có lỗi với cậu."
"Hả?"
"Lúc ấy chuyện của cậu và Thương Hạo trở nên rầm rộ, khi tớ đến trường lấy thư thông báo trúng tuyển, thầy ấy đã nói với tớ, thầy ấy là giáo viên nhưng khi cậu bị bắt nạt, vì sợ thế lực của nhà Thương Hạo nên không dám làm gì, vì vậy thầy ấy mới cảm thấy áy náy."
Trong nội dung gốc, chủ nhiệm lớp của nguyên chủ quả thật vẫn chưa từng quan tâm đến chuyện này.
Thật ra không chỉ chủ nhiệm lớp mà giáo viên toàn trường đều biết nhà Thương Hạo có quyền có thế, cho nên cũng ngầm thừa nhận hành vi bắt nạt bạn học của Thương Hạo lúc anh ta còn học ở trường.
Có lẽ lúc ấy hiệu trưởng cũng muốn làm lớn chuyện này, nhưng thế lực Thương Đức Tuyên quá mạnh mẽ nên việc ông làm cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa nguyên chủ đều bị Thương Hạo lén lút gọi tới gọi lui, các giáo viên hẳn cũng không hiểu rõ lắm tình huống và nguyên nhân trong đó.
Mà nguyên chủ cũng không trách bọn họ, cho nên chủ nhiệm lớp cũng vì chuyện này mà từ chức khiến Khuyết Chu cực kỳ kinh ngạc.
Lớp trưởng uống một ngụm bia: "Năm đó chúng tôi đều cảm thấy cậu giống như một anh hùng.
Thật sự đến bây giờ trong Nhất Trung vẫn còn lưu truyền truyền thuyết của cậu."
"Ha ha, có khoa trương như vậy không? Tớ cảm thấy mình không làm chuyện gì khiến mình nổi tiếng như vậy cả." Mái tóc dài của Khuyết Chu tùy ý xõa tung bên vai.
Vài năm trôi qua, cô đã bớt đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là nhiều hơn vài phần thành thục và quyến rũ.
Đưa tay cầm lấy cái ly, trong ly dường như không phải đồ uống, mà là rượu vang đỏ thượng hạng.
"He he, vậy còn không phải anh hùng à? Mới lớp 10 đã lấy được đặc cách vào học trường đại học Thủ đô, còn dũng cảm tố giác một người có chức có quyền lớn như vậy, thật sự rất ngầu đó có được không?"
Là bạn học của Khuyết Chu, bọn họ đều cảm thấy chuyện này có thể thổi phồng cả đời.
Cho dù già rồi bọn họ cũng có thể khoác lác với cháu trai cháu gái của mình, trước kia mình có một người bạn học cực kỳ giỏi giang.
Tất cả mọi người sẽ không ghen tị với Khuyết Chu, bởi vì cô đã nằm trong một trình độ mà không ai có thể với tới.
Quan trọng nhất là, mọi người đều biết Khuyết Chu đã trải qua cái gì, cô cảm thấy những cực khổ kia không đáng nhắc đến, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu những chuyện kia rơi xuống đầu bọn họ, có lẽ bản thân bọn họ sẽ không có cách nào vượt qua được.
Nhưng cô không chỉ vượt qua, thậm chí còn sống tốt hơn bất cứ ai.
Đột nhiên, Tưởng Hàm đứng lên, giơ ly rượu lên trước mặt Khuyết Chu: "Khuyết Chu, năm đó tôi đã xin lỗi cậu nhiều lần, nhưng cậu đều không chấp nhận.
Nhiều năm trôi qua, nhìn cậu sống tốt như vậy tôi cũng yên tâm, hôm nay tôi muốn xin lỗi cậu trước mặt mọi người một lần nữa, hy vọng lần này cậu có thể chấp nhận."
Hạt vừng nhỏ lập tức cuộn tròn người trong không gian.
Sao nó lại cảm thấy người này không có lòng tốt chứ!
Thấy Khuyết Chu chậm chạp không đứng dậy, Tưởng Hàm cảm thấy có chút xấu hổ.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười xấu hổ: "Khuyết Chu, chẳng lẽ cậu còn trách tôi sao?"
"Đúng vậy." Khuyết Chu ngước mắt nhìn cô ta, cô tựa vào vai Kỳ Hứa, ánh mắt rất lạnh: "Quả thật tôi còn trách cậu, sớm biết ngày hôm nay cậu đến đây, tôi nhất định sẽ không đến."
Bầu không khí thay đổi trong nháy mắt, Tưởng Hàm cảm thấy mặt mình bị Khuyết Chu kéo xuống đất mà ma sát nhiều lần.
Sắc mặt cô ta đỏ lên, vẻ mặt khốn đốn: "Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng bây giờ tôi thật sự chân thành muốn xin lỗi cậu..."
"Cậu xin lỗi hay không thì tôi không thể ngăn cản, còn chuyện chấp nhận lời xin lỗi hay không là chuyện của tôi.
Cậu ngồi xuống đi, không cần lãng phí thời gian của nhau.” Cô sẽ không thay nguyên chủ dễ dàng tha thứ cho người khác.
Đương nhiên, bản thân cô vô cùng không thích Tưởng Hàm, càng không thể chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
Có bạn học thấy tình hình không ổn, vội vàng ấn Tưởng Hàm về chỗ ngồi.
Muốn xin lỗi sao không lén nói, nhất định phải nói trước mặt mọi người, bây giờ đã khiến cho bầu không khí xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.
Đều là người trưởng thành rồi, ai không nhìn ra Tưởng Hàm muốn Khuyết Chu tha thứ cho cô ta ở trước mặt mọi người, cô ta còn tưởng rằng Khuyết Chu sẽ để ý chút mặt mũi mà chấp nhận tha thứ cho cô ta nữa chứ!
Lớp trưởng ha ha giảng hòa.
Tưởng Hàm cầm ly rượu trong tay, ngón tay trắng bệch.
Ngay khi cô ta cảm thấy xấu hổ, lớp trưởng đột nhiên vỗ tay hai cái, ho nhẹ vài tiếng: "Thật ra buổi họp lớp lần này không phải tớ đề ra."
Dứt lời, lớp trưởng nhìn về phía Kỳ Hứa: "Buổi họp lớp lần này là Kỳ Hứa đề ra, tuy rằng Kỳ Hứa không phải lớp chúng ta, nhưng chúng ta là bạn học cùng lớp với đại thần Khuyết Chu, hẳn cũng coi như là "người nhà mẹ đẻ" của Khuyết Chu, cho nên Kỳ Hứa đã lén liên lạc với tớ, nói với tớ bọn họ muốn về nước, cậu ấy muốn làm một chuyện lớn."
Lớp trưởng vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu.
Vừa dứt lời.
Toàn bộ ánh đèn trong nhà hàng đột nhiên tắt.
Nhà hàng có mấy bàn còn người đang ăn cơm, mọi người đều ngơ ngác khi thấy ánh đèn đột nhiên biến mất.
Nữ ca sĩ ôm đàn ghi ta hát trong nhà hàng bắt đầu hát ca khúc mới.
"Có sương mù trong mắt em vào buổi sáng sau khi chạy bộ.
Em hỏi anh, có nguyện ý để em giúp anh hay không..."
Hạt vừng nhỏ dùng đuôi che miệng của mình.
Nó tuyên bố, trong mấy tiểu thế giới, chó nhỏ trong tiểu thế giới này là lãng mạn nhất!!
Khuyết Chu cũng không biết Kỳ Hứa sắp xếp những chuyện này từ lúc nào.
Chờ lấy lại tinh thần cô mới phản ứng lại.
Mặc dù đã sớm có dự liệu từ trước, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng sinh ra một loạt phản ứng vui mừng, giống như thủy triều rót đầy linh hồn và thân thể của cô.
Kỳ Hứa nhận lấy hoa tươi trong tay thầy Chu vội vã chạy tới đây.
Mọi người vây bọn họ lại ở giữa trung tâm.
Người lạ trong nhà hàng cũng vỗ tay tiếp thêm sức mạnh cho người chuẩn bị cầu hôn.
Giọng nói của Kỳ Hứa xen trong tiếng hoan hô và bài hát đã hát xong, anh chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
Anh nói: "Anh có vinh hạnh có thể trở thành tiên sinh* của Tiểu Chu không?"
(*): Ở Trung Quốc, tiên sinh cũng là cách gọi khác của từ chồng.