Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 114: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (30)
"Ai da, sao Tưởng Hàm lại thay đổi nhanh như vậy? Ta còn tưởng rằng cô ta muốn sống với Đàm Nhĩ Thư đến hết cuộc đời nữa chứ!" Hạt vừng nhỏ âm dương quái khí nói.
Phản ứng của Tưởng Hàm cũng khiến Khuyết Chu hơi bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, lực chú ý của Khuyết Chu đều đặt trên người hai ba con Thương Hạo, cũng không biết Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm đã xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Tưởng Hàm khiến Đàm Nhĩ Thư sửng sốt, sau đó nước mắt trong mắt càng nhiều.
Cô ta giống như bông hoa dính sương vào buổi sáng sớm, tiếng nức nở vang lên trong lớp học.
"Cậu phiền quá đi! Cả ngày chỉ biết khóc, chẳng lẽ cậu không phải là người làm chuyện này sao? Chẳng phải cả ngày cậu đều nói xấu Khuyết Chu trước mặt tôi sao?"
Hạt vừng nhỏ vô cùng vui vẻ.
Đánh nhau đi! Đánh nhau nào!!!
Tưởng Hàm giống như đã được giải phong ấn, cô ta nói với Khuyết Chu: "Trước kia mắt tôi mù mới hay nói xấu cậu, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu."
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Khuyết Chu nói.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Tưởng Hàm: "Tôi biết cậu sẽ nói như vậy, tôi có vài thứ chắc là cậu cảm thấy hứng thú."
Vừa dứt lời, Đàm Nhĩ Thư mạnh mẽ đứng lên chặn tâm mắt của Tưởng Hàm và Khuyết Chu.
Cô ta trợn to hai mắt nhìn Tưởng Hàm, vẻ mặt như mình bị phản bội: "Tiểu Hàm, chúng ta mới là bạn thân mài! Cậu thật sự muốn như vậy sao?"
"Cậu còn biết chúng ta là bạn thân sao? Lúc cậu làm những chuyện đó, cậu có nghĩ đến chúng ta là bạn thân không?" Tưởng Hàm đứng lên, đi lướt qua Đàm Nhĩ Thư ra khỏi phòng học.
Khuyết Chu vội vàng đuổi theo.
Đàm Nhĩ Thư cũng muốn đuổi theo nhưng bị Kỳ Hứa ngăn lại.
Nếu như là trước kia, thấy Kỳ Hứa đứng ở trước mặt mình, chắc chắn cô ta sẽ rất vui vẻ.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Đàm Nhĩ Thư nghĩ nếu Tưởng Hàm thật sự nói chuyện kia ra thì cô ta làm sao bây giờ.
Cô ta điên cuồng muốn chạy ra ngoài nhưng bị Kỳ Hứa nắm lấy cổ áo, dùng một tay ấn cô ta ngồi lại vị trí của mình.
Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt truyên đến: "Tiểu Chu và bạn học Tưởng Hàm có chút việc, cậu ngồi đây đợi một lát đi, nhớ nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy đến các bạn khác nghỉ ngơi và học tập."
Giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn.
Trên hành lang, Tưởng Hàm từng câu từng chữ nói rõ chuyện xảy ra giữa cô ta và Đàm Nhí Thư trong hai ngày qua.
Thì ra khi Đàm Nhĩ Thư yêu đương với Thương Hạo, tuy rằng Thương Hạo có tính cách không tốt lắm, hay nắng mưa thất thường nhưng anh ta tiêu tiền rất hào phóng.
Trong thời gian yêu đương ngắn ngủi đó, Đàm Nhĩ Thư cảm nhận được niềm vui của người có tiền, Thương Hạo cũng được coi là người hào phóng, mua cho cô ta không ít đồ tốt.
Người ta nói từ tiết kiệm đến tiêu xài hoang phí thì dễ, từ tiêu xài hoang phí đến tiết kiệm là rất khó.
Đàm Nhĩ Thư không thích khuôn mặt của Thương Hạo mà là thích tiền của anh ta.
Thích thế lực đằng sau gia tộc của Thương Hạo.
Cho nên sau khi bị Thương Hạo bỏ rơi, cô ta luôn tìm cách níu kéo, muốn tìm chút quan hệ với Thương Hạo.
Nhưng Thương Hạo cũng không thèm liếc mắt nhìn Đàm Nhĩ Thư.
Khi đó Tưởng Hàm còn khuyên Đàm Nhĩ Thư tốt nhất không nên có suy nghĩ đó nữa, nếu vứt bỏ thành kiến với Khuyết Chu, ai cũng có thể nhìn ra Thương Hạo là thứ ngay cả heo chó cũng không bằng.
Nói đến đây, Tưởng Hàm cười nhạo một tiếng: "Cậu nói đúng, từ trước đến nay Đàm Nhĩ Thư chỉ coi tôi là cái nên để cô ta cảm thấy ưu việt hơn, cô ta chưa từng coi tôi là bạn.
Cậu biết cô ta vì muốn ở bên Thương Hạo một lần nữa mà có thể nói ra câu Thương Hạo có bao nhiêu người cũng không sao, nhưng cuối cùng chỉ cần một mình cô ta là được."
"Tôi cảm thấy rất ghê tởm!" Tưởng Hàm nói tiếp: "Trước kia tôi rất ghen tị với cậu, tôi cảm thấy cậu rất xinh đẹp, thành tích lại tốt, cho nên mới làm nhiêu chuyện ảnh hưởng đến cậu như vậy, rõ ràng cậu đã từng nhắc nhở tôi nhưng tôi lại không nghe."
Khuyết Chu ừ một tiếng, nội tâm cô không hề gợn sóng khi nghe được câu hối hận của Tưởng Hàm.
Trên thế giới này, hơn 90% người thừa nhận lỗi lầm là vì lợi ích của mình bị hao tổn hoặc là không còn gì để mất cho nên mới hối hận.
Không phải hối hận vì những gì mình đã từng làm, mà là sợ hãi bởi nguy hiểm mình sắp phải đối mặt.
Giống như Tưởng Hàm, cô ta thật sự cảm thấy hối hận vì đã từng làm những chuyện đó sao?
Không hề có! Cô ta cảm thấy Đàm Nhĩ Thư làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình, làm cho cô ta cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tưởng Hàm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô ta và Đàm Nhĩ Thư đều có hai cái điện thoại di động, một cái để nộp lên nhà trường, một cái dùng để nhắn tin chơi game.
"Hai ngày trước lúc Đàm Nhĩ Thư đi tắm, điện thoại di động của cậu ta đặt ngay trên giường của tôi, cũng đúng lúc đó Thương Hạo nhắn tin cho cậu ta.
Tôi tò mò xem thử, ai ngờ thấy cậu ta và Thương Hạo nói chuyện với nhau rất nhiều, Thương Hạo nói nếu cậu ta muốn tái hợp lại cũng không phải không thể, nhưng điều kiện là... Là..."
Tưởng Hàm không thể nói thành lời, vì thế Khuyết Chu tiếp lời: "Điều kiện tiên quyết là để cho cậu đi bồi đám đàn em của Thương Hạo?"
Cả người Tưởng Hàm đều chấn động, sau đó cô ta cúi đầu cắn môi dưới, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Sau đó cô ta gật đầu: "Vấn đề là tôi đã nhìn thấy câu trả lời của Đàm Nhĩ Thư."
"Ngày đó chúng tôi cãi nhau một trận, cậu ta nói với tôi, ở cùng đám đàn em của Thương Hạo cũng có nhiều chỗ tốt, nhưng cậu ta biết rõ bồi đám đàn em đó không phải giống như tìm đối tượng yêu đương mà là bồi cái khác.
Tôi thật sự không hiểu vì sao Đàm Nhĩ Thư lại biến thành một người như vậy?"
"Không phải bây giờ cậu ta mới biến thành như vậy, mà là từ trước đến giờ cậu ta vẫn luôn như thế, chỉ là lúc trước hai người quá thân nhau nên không nhìn ra mà thôi."
Lời nói không chút lưu tình của Khuyết Chu khiến sắc mặt Tưởng Hàm càng trắng bệch.
Khuyết Chu khẽ nhíu mày: "Cậu bảo tôi ra đây không phải chỉ muốn nói những điều này chứ?"
"Không phải, đương nhiên không phải, tôi biết cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, trong khoảng thời gian này tôi cũng đã suy nghĩ vê những chuyện mà tôi từng làm với cậu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ, cho nên tôi muốn giúp cậu kêu gọi mọi người ký tên lên tờ đơn gửi lên liên hợp quốc, tôi muốn giúp cậu làm chuyện này."
Tưởng Hàm nói rất chân thành.
Nhưng Khuyết Chu lập tức từ chối: "Chuyện này không cần làm phiền đến cậu, tôi có thể tự mình giải quyết, nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, cậu có thể viết một bài thanh minh thay tôi, chuyện này càng dễ làm hơn là chuyện vừa rồi."
Dứt lời, Khuyết Chu không lãng phí quá nhiều thời gian nữa.
Cô lại xoay người đi vào lớp học túm lấy Đàm Nhĩ Thư kéo ra khỏi lớp, cô ta giống như một con gà con, cố gắng dùng sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi cánh tay mảnh khảnh của cô được.
Đàm Nhĩ Thư càng giãy giụa lại càng làm đau tay mình hơn.
Vốn dĩ Khuyết Chu cũng muốn khởi tố chuyện này, nhưng chuyện của Thương Hạo còn chưa xong, giờ lại thêm chuyện này nữa thì quá phiền phức, hơn nữa nếu nếu truy tố thì Đàm Nhĩ Thư cũng không bị ảnh hưởng gì.
Cuối cùng hiệu trưởng đã gọi điện thoại cho ba mẹ của Đàm Nhĩ Thư.
Tính cách của Đàm Nhĩ Thư như vậy, một phần lớn là vì ba mẹ cô ta đối xử với cô ta rất lạnh lùng, hơn nữa yêu cầu mọi chuyện đều rất cao.
Sau khi biết được Đàm Nhĩ Thư làm ra loại chuyện này, hai vợ chồng bắt đầu chửi bới trong điện thoại di động.
Vừa rồi Đàm Nhĩ Thư kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại im lặng bấy nhiêu.
Chỉ là ánh mắt cô ta khi nhìn Khuyết Chu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Cậu không cần phải nhìn Tiểu Chu bằng ánh mắt đó." Kỳ Hứa mở miệng.
Đàm Nhĩ Thư sửng sốt, do Kỳ Hứa nói rất nhỏ nên chỉ có cô ta mới có thể nghe thấy.
Cô ta vừa quay đầu đã bị ánh mắt chứa sát ý của Kỳ Hứa làm cho sợ hãi đến mức cả người cứng đờ lại.
Anh chậm rãi nói: "Tiểu Chu lười quan tâm đến cô, nhưng sau này cô dám làm chuyện gì ảnh hưởng đến em ấy, tôi sẽ giết chết cô."
Phản ứng của Tưởng Hàm cũng khiến Khuyết Chu hơi bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, lực chú ý của Khuyết Chu đều đặt trên người hai ba con Thương Hạo, cũng không biết Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm đã xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Tưởng Hàm khiến Đàm Nhĩ Thư sửng sốt, sau đó nước mắt trong mắt càng nhiều.
Cô ta giống như bông hoa dính sương vào buổi sáng sớm, tiếng nức nở vang lên trong lớp học.
"Cậu phiền quá đi! Cả ngày chỉ biết khóc, chẳng lẽ cậu không phải là người làm chuyện này sao? Chẳng phải cả ngày cậu đều nói xấu Khuyết Chu trước mặt tôi sao?"
Hạt vừng nhỏ vô cùng vui vẻ.
Đánh nhau đi! Đánh nhau nào!!!
Tưởng Hàm giống như đã được giải phong ấn, cô ta nói với Khuyết Chu: "Trước kia mắt tôi mù mới hay nói xấu cậu, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu."
"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Khuyết Chu nói.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Tưởng Hàm: "Tôi biết cậu sẽ nói như vậy, tôi có vài thứ chắc là cậu cảm thấy hứng thú."
Vừa dứt lời, Đàm Nhĩ Thư mạnh mẽ đứng lên chặn tâm mắt của Tưởng Hàm và Khuyết Chu.
Cô ta trợn to hai mắt nhìn Tưởng Hàm, vẻ mặt như mình bị phản bội: "Tiểu Hàm, chúng ta mới là bạn thân mài! Cậu thật sự muốn như vậy sao?"
"Cậu còn biết chúng ta là bạn thân sao? Lúc cậu làm những chuyện đó, cậu có nghĩ đến chúng ta là bạn thân không?" Tưởng Hàm đứng lên, đi lướt qua Đàm Nhĩ Thư ra khỏi phòng học.
Khuyết Chu vội vàng đuổi theo.
Đàm Nhĩ Thư cũng muốn đuổi theo nhưng bị Kỳ Hứa ngăn lại.
Nếu như là trước kia, thấy Kỳ Hứa đứng ở trước mặt mình, chắc chắn cô ta sẽ rất vui vẻ.
Nhưng giờ phút này, trong đầu Đàm Nhĩ Thư nghĩ nếu Tưởng Hàm thật sự nói chuyện kia ra thì cô ta làm sao bây giờ.
Cô ta điên cuồng muốn chạy ra ngoài nhưng bị Kỳ Hứa nắm lấy cổ áo, dùng một tay ấn cô ta ngồi lại vị trí của mình.
Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt truyên đến: "Tiểu Chu và bạn học Tưởng Hàm có chút việc, cậu ngồi đây đợi một lát đi, nhớ nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy đến các bạn khác nghỉ ngơi và học tập."
Giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn.
Trên hành lang, Tưởng Hàm từng câu từng chữ nói rõ chuyện xảy ra giữa cô ta và Đàm Nhí Thư trong hai ngày qua.
Thì ra khi Đàm Nhĩ Thư yêu đương với Thương Hạo, tuy rằng Thương Hạo có tính cách không tốt lắm, hay nắng mưa thất thường nhưng anh ta tiêu tiền rất hào phóng.
Trong thời gian yêu đương ngắn ngủi đó, Đàm Nhĩ Thư cảm nhận được niềm vui của người có tiền, Thương Hạo cũng được coi là người hào phóng, mua cho cô ta không ít đồ tốt.
Người ta nói từ tiết kiệm đến tiêu xài hoang phí thì dễ, từ tiêu xài hoang phí đến tiết kiệm là rất khó.
Đàm Nhĩ Thư không thích khuôn mặt của Thương Hạo mà là thích tiền của anh ta.
Thích thế lực đằng sau gia tộc của Thương Hạo.
Cho nên sau khi bị Thương Hạo bỏ rơi, cô ta luôn tìm cách níu kéo, muốn tìm chút quan hệ với Thương Hạo.
Nhưng Thương Hạo cũng không thèm liếc mắt nhìn Đàm Nhĩ Thư.
Khi đó Tưởng Hàm còn khuyên Đàm Nhĩ Thư tốt nhất không nên có suy nghĩ đó nữa, nếu vứt bỏ thành kiến với Khuyết Chu, ai cũng có thể nhìn ra Thương Hạo là thứ ngay cả heo chó cũng không bằng.
Nói đến đây, Tưởng Hàm cười nhạo một tiếng: "Cậu nói đúng, từ trước đến nay Đàm Nhĩ Thư chỉ coi tôi là cái nên để cô ta cảm thấy ưu việt hơn, cô ta chưa từng coi tôi là bạn.
Cậu biết cô ta vì muốn ở bên Thương Hạo một lần nữa mà có thể nói ra câu Thương Hạo có bao nhiêu người cũng không sao, nhưng cuối cùng chỉ cần một mình cô ta là được."
"Tôi cảm thấy rất ghê tởm!" Tưởng Hàm nói tiếp: "Trước kia tôi rất ghen tị với cậu, tôi cảm thấy cậu rất xinh đẹp, thành tích lại tốt, cho nên mới làm nhiêu chuyện ảnh hưởng đến cậu như vậy, rõ ràng cậu đã từng nhắc nhở tôi nhưng tôi lại không nghe."
Khuyết Chu ừ một tiếng, nội tâm cô không hề gợn sóng khi nghe được câu hối hận của Tưởng Hàm.
Trên thế giới này, hơn 90% người thừa nhận lỗi lầm là vì lợi ích của mình bị hao tổn hoặc là không còn gì để mất cho nên mới hối hận.
Không phải hối hận vì những gì mình đã từng làm, mà là sợ hãi bởi nguy hiểm mình sắp phải đối mặt.
Giống như Tưởng Hàm, cô ta thật sự cảm thấy hối hận vì đã từng làm những chuyện đó sao?
Không hề có! Cô ta cảm thấy Đàm Nhĩ Thư làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình, làm cho cô ta cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tưởng Hàm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô ta và Đàm Nhĩ Thư đều có hai cái điện thoại di động, một cái để nộp lên nhà trường, một cái dùng để nhắn tin chơi game.
"Hai ngày trước lúc Đàm Nhĩ Thư đi tắm, điện thoại di động của cậu ta đặt ngay trên giường của tôi, cũng đúng lúc đó Thương Hạo nhắn tin cho cậu ta.
Tôi tò mò xem thử, ai ngờ thấy cậu ta và Thương Hạo nói chuyện với nhau rất nhiều, Thương Hạo nói nếu cậu ta muốn tái hợp lại cũng không phải không thể, nhưng điều kiện là... Là..."
Tưởng Hàm không thể nói thành lời, vì thế Khuyết Chu tiếp lời: "Điều kiện tiên quyết là để cho cậu đi bồi đám đàn em của Thương Hạo?"
Cả người Tưởng Hàm đều chấn động, sau đó cô ta cúi đầu cắn môi dưới, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Sau đó cô ta gật đầu: "Vấn đề là tôi đã nhìn thấy câu trả lời của Đàm Nhĩ Thư."
"Ngày đó chúng tôi cãi nhau một trận, cậu ta nói với tôi, ở cùng đám đàn em của Thương Hạo cũng có nhiều chỗ tốt, nhưng cậu ta biết rõ bồi đám đàn em đó không phải giống như tìm đối tượng yêu đương mà là bồi cái khác.
Tôi thật sự không hiểu vì sao Đàm Nhĩ Thư lại biến thành một người như vậy?"
"Không phải bây giờ cậu ta mới biến thành như vậy, mà là từ trước đến giờ cậu ta vẫn luôn như thế, chỉ là lúc trước hai người quá thân nhau nên không nhìn ra mà thôi."
Lời nói không chút lưu tình của Khuyết Chu khiến sắc mặt Tưởng Hàm càng trắng bệch.
Khuyết Chu khẽ nhíu mày: "Cậu bảo tôi ra đây không phải chỉ muốn nói những điều này chứ?"
"Không phải, đương nhiên không phải, tôi biết cậu không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, trong khoảng thời gian này tôi cũng đã suy nghĩ vê những chuyện mà tôi từng làm với cậu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ, cho nên tôi muốn giúp cậu kêu gọi mọi người ký tên lên tờ đơn gửi lên liên hợp quốc, tôi muốn giúp cậu làm chuyện này."
Tưởng Hàm nói rất chân thành.
Nhưng Khuyết Chu lập tức từ chối: "Chuyện này không cần làm phiền đến cậu, tôi có thể tự mình giải quyết, nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, cậu có thể viết một bài thanh minh thay tôi, chuyện này càng dễ làm hơn là chuyện vừa rồi."
Dứt lời, Khuyết Chu không lãng phí quá nhiều thời gian nữa.
Cô lại xoay người đi vào lớp học túm lấy Đàm Nhĩ Thư kéo ra khỏi lớp, cô ta giống như một con gà con, cố gắng dùng sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi cánh tay mảnh khảnh của cô được.
Đàm Nhĩ Thư càng giãy giụa lại càng làm đau tay mình hơn.
Vốn dĩ Khuyết Chu cũng muốn khởi tố chuyện này, nhưng chuyện của Thương Hạo còn chưa xong, giờ lại thêm chuyện này nữa thì quá phiền phức, hơn nữa nếu nếu truy tố thì Đàm Nhĩ Thư cũng không bị ảnh hưởng gì.
Cuối cùng hiệu trưởng đã gọi điện thoại cho ba mẹ của Đàm Nhĩ Thư.
Tính cách của Đàm Nhĩ Thư như vậy, một phần lớn là vì ba mẹ cô ta đối xử với cô ta rất lạnh lùng, hơn nữa yêu cầu mọi chuyện đều rất cao.
Sau khi biết được Đàm Nhĩ Thư làm ra loại chuyện này, hai vợ chồng bắt đầu chửi bới trong điện thoại di động.
Vừa rồi Đàm Nhĩ Thư kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại im lặng bấy nhiêu.
Chỉ là ánh mắt cô ta khi nhìn Khuyết Chu giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Cậu không cần phải nhìn Tiểu Chu bằng ánh mắt đó." Kỳ Hứa mở miệng.
Đàm Nhĩ Thư sửng sốt, do Kỳ Hứa nói rất nhỏ nên chỉ có cô ta mới có thể nghe thấy.
Cô ta vừa quay đầu đã bị ánh mắt chứa sát ý của Kỳ Hứa làm cho sợ hãi đến mức cả người cứng đờ lại.
Anh chậm rãi nói: "Tiểu Chu lười quan tâm đến cô, nhưng sau này cô dám làm chuyện gì ảnh hưởng đến em ấy, tôi sẽ giết chết cô."