Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 10: Nữ minh tinh đỉnh lưu (10)
Màn che trên giường che đi một nửa khuôn mặt.
Nữ nhân quay sang nhìn chăm chú vào nam nhân đang ngủ cùng giường bên cạnh mình.
Nàng giơ tay lên, chỉ cần ở trên cổ hắn nhẹ nhàng vặn một cái, Minh Quân này sẽ chết ngay trên giường.
Thanh danh của hắn cũng sẽ mất đi như mạng của hắn, nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành, và nàng có thể trở về.
Nhưng nàng phát hiện, mình căn bản không thể nào xuống tay được.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ mơ hồ và rối rắm, chỉ cần nàng nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt đã từng làm cùng Hoàng đế, trong lòng sẽ cảm thấy đau đớn âm ỉ.
Loại cảm giác này, trước đây chưa từng có.
Những cảm xúc phức tạp cuộn lên trong mắt nàng, mặc dù không có một câu thoại, lại làm cho người ta trong nháy mắt có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng nàng.
Sẽ thật tuyệt nếu nàng thực sự là quý phi vô tư vô lự.
Đáng tiếc nàng là giả, nàng chỉ là một con tốt.
"Rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ..." Trong đêm tối, giọng nói thì thầm của nàng vẫn quyến rũ như cũ.
Có vẻ như cô quyến rũ một cách tự nhiên, ngay cả trong một cảnh như vậy, cô vẫn đẹp đến mức khó tin.
Yến Thanh nín thở.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nhìn không chớp mắt.
Làn da trắng như ngọc.
Và những lời lẩm bẩm của cô.
Đôi chân và thắt lưng như ẩn như hiện xung quanh giường có màng che mỏng.
Linh cảm lại đột nhiên xuất hiện, cậu đột ngột đứng lên làm cho Triệu Thành Tân giật mình, vội vàng kéo cậu ngồi xuống.
"Con đang phát điên gì đấy?"
"Không phải, con có linh cảm, bây giờ con phải trở về viết nhạc."
"Đã nhiều ngày con không đến, vừa đến đã có linh cảm? Con đang lừa chú Triệu sao?"
Yến Thanh vội vàng giải thích: "Không phải, con thực sự có linh cảm, lần trước ở ban công khách sạn con nhìn thấy cô ấy cũng có linh cảm, hôm nay cũng như vậy, nếu chú không thả con đi, con không viết nhạc cho chú nữa."
Thằng nhóc này còn học được cách đe doạ người khác.
Ông ấy quay đầu nhìn Khuyết Chu: "Làm sao vậy, lúc trước không có cảnh của Khuyết Chu con không tới, hôm nay có cảnh của Khuyết Chu con tới ngay, ý đồ của tiểu tử con rất rõ ràng nha!"
".
Chú Triệu, đừng có nói những chuyện vớ vẩn đó nữa, chú ít xem phim thần tượng lại đi, chú không phải không biết chuyện xảy ra với con hai ngày trước."
"Chú biết con có việc phải làm, con là người bận rộn, nhưng bây giờ có hứng thú... Này, đừng đi."
Triệu Thành Tân còn chưa nói xong, Yến Thanh đã vội vàng rời đi.
Cậu trở về, lập tức viết lời nhạc, một mạch viết, viết xong đã hơn một giờ sáng, cơm trưa và cơm tối đều không ăn, cậu chỉ cảm thấy đói bụng đến hoảng loạn.
Cũng may, ở xung quanh thành phố đang quay phim này có rất nhiều đồ ăn, mặc áo khoác và đeo khẩu trang, Yến Thanh nhanh chóng đi ra ngoài.
Ban đêm yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày.
Mặc dù xung quanh nơi quay phim đều là phố ăn vặt, nhưng chưa tới gần vẫn có thể nghe thấy tiếng gió yên tĩnh vào ban đêm.
Cho nên rất nhiều bài hát của cậu đều được viết vào ban đêm, và đã rất lâu rồi cậu mới viết lời và nhạc cùng một lúc vào ban ngày.
Mùi thơm hòa cùng gió xộc vào mũi.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Yến Thanh dừng bước, quay đầu lại đã nhìn thấy Khuyết Chu đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay lười biếng, một chiếc quần đùi đơn giản, phía dưới là đôi chân thon dài trắng nõn, cậu vội nhìn đi chỗ khác.
Hạt vừng nhỏ ở trong không gian oa một tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao biết nam sinh ngây thơ này ở đây?"
Nam sinh ngây thơ này là ai?
Suy nghĩ nửa ngày.
A, hình như là nói về Yến Thanh.
Cách nói này ngược lại rất thú vị.
"Sao cô... Cũng ở đây?"
Khuyết Chu tự nhiên đi tới bên cạnh cậu: "Cậu tới vì nguyên nhân gì, tôi cũng tới vì nguyên nhân đó."
Một luồng hương thơm đột nhiên xuyên qua phố ăn vặt truyền đến, trong nháy mắt xộc vào mũi cậu.
Thật sự quá thơm.
Cậu nhịn không được ngửi thêm hai lần, lại phát hiện hình như là mùi thơm từ trên người Khuyết Chu toả ra.
Yến Thanh thấp giọng nói: "Tôi còn tưởng rằng nữ minh tinh các cô cũng sẽ không ăn khuya, trợ lý của cô cho phép cô ra ngoài ăn khuya sao?"
"Trợ lý của tôi có việc, hai ngày nay không có ở đây, hơn nữa tôi ăn hoài không béo."
Toàn bộ quá trình cô vẫn duy trì khoảng cách lễ phép, điều này khiến Yến Thanh thả lỏng một chút.
Hoàn toàn không giống với đêm hôm đó ở ban công, dường như cô không còn cảm giác áp bức như vậy, Yến Thanh cũng không còn cảm giác khó chịu nữa.
"Cậu muốn ăn gì, chị mời".
Khuyết Chu nói.
Yến Thanh vội vàng lắc đầu: "Không... Không cần, tôi..."
"Của cậu đây."
Một xấp bánh nướng được nhét vào tay cậu.
Dưới ánh đèn của gian hàng, những chiếc bánh mật bóng dầu.
Làn khói toả ra tứ phía, trong nháy mắt che khuất nửa khuôn mặt và đôi mắt biết cười của Khuyết Chu.
Tuy rằng cả hai đều đeo khẩu trang nhưng chắc chắn không thể vì khuôn mặt đó mà trở thành ngôi sao được.
Dáng người và khí chất của cô vẫn rất bắt mắt giữa đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người.
Yến Thanh mặc dù là một ca sĩ, nhưng bên cạnh tài năng ấn tượng, cậu còn có vẻ ngoài đẹp trai bẩm sinh, với ánh mắt đào hoa mang theo ngượng ngùng, cậu cầm lấy bánh mật, sau đó quay lưng lại với đám đông và Khuyết Chu, cắn một miếng.
Ngon quá.
Cậu nhìn chiếc bánh mật và ăn nó một cách sạch sẽ.
Sau đó, lại thả lỏng một chút.
"Bánh mật này rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh mật."
Ông chủ quán thịt nướng vô cùng kinh ngạc: "Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười chín..."
“Cậu lớn như vậy mà chưa từng ăn bánh mật nướng sao? Cái này ngon như vậy." Trong mắt Yến Thanh hiện lên cái gì đó, cậu cúi đầu xuống: "Ừ, bố mẹ tôi không cho."
Cậu lại mua thêm mấy cái, đưa cho Khuyết Chu mấy xiên: "Cùng nhau ăn đi."
Khuyết Chu mỉm cười nhận lấy, khi ngón tay chạm vào nhau, trong nháy mắt đó mắt của Yến Thanh co rụt lại.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Yến Thanh vội lắc đầu: "Không sao."
Trong lúc hoảng hốt, cậu không nhìn thấy vẻ mặt khẽ cười của Khuyết Chu.
Trong không gian toàn bộ đều hiện lên rất nhiều số 666.
Đại lão xuất chiêu, giả vờ vừa vặn đựng phải nam sinh ngây thơ này, còn bình tĩnh như vậy để cậu buông lơi cảnh giác.
Khá lắm! Rốt cuộc nam sinh này có tài đức gì mà lại khiến tỷ tỷ quan tâm như thế?!
Nó không muốn thừa nhận rằng nó có chút ghen tị.
Nói thật, thật ra Yến Thanh cũng không phải lần đầu tiên ăn bánh nướng, nói chính xác là lần đầu tiên cậu ăn thịt nướng.
Trước kia, ba mẹ cậu luôn nói những thứ này không sạch sẽ, không cho cậu ăn.
Mỗi lần đi ngang qua quán thịt nướng ven đường, cậu thậm chí không được liếc mắt nhìn một cái, nếu không sẽ bị khiển trách vì không có kỷ luật.
Sau một thời gian dài, cậu thực sự không còn những ham muốn đó nữa.
Bây giờ những ham muốn này lại trỗi dậy, bởi vì một miếng bánh, hay... Vì một điều gì khác.
Hai người họ tìm thấy một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, trong cửa hàng không có ai, nhân viên cửa hàng đang sắp xếp các kệ hàng, là một dì khoảng năm mươi tuổi, không nhận ra bọn họ là ai.
Bên ngoài rất nhiều của hàng đã đóng cửa, trời đã nhá nhem tối nên Khuyết Chu mua một ít mì ăn liên và một ít đồ tráng miệng.
Lại mua thêm cho Yến Thanh một hộp sữa.
Yến Thanh nhìn hộp sữa trước mặt mình, lại nhìn bữa khuya vô cùng phong phú trước mặt Khuyết Chu.
Lông mày cậu rủ xuống, chính cậu cũng không phát hiện ra giọng nói của mình có chút uỷ khuất.
"Sao tôi chỉ có sữa thôi."
Khuyết Chu cười hai tiếng: "Cậu là ca sĩ, phải bảo vệ cổ họng, không thể ăn những thứ này."
Yến Thanh ồ một tiếng, nhìn chằm chằm hương thơm đang tỏa ra kia, buột miệng nói.
"Chị, tôi cũng muốn ăn mì ăn liền."
Nữ nhân quay sang nhìn chăm chú vào nam nhân đang ngủ cùng giường bên cạnh mình.
Nàng giơ tay lên, chỉ cần ở trên cổ hắn nhẹ nhàng vặn một cái, Minh Quân này sẽ chết ngay trên giường.
Thanh danh của hắn cũng sẽ mất đi như mạng của hắn, nhiệm vụ của nàng có thể hoàn thành, và nàng có thể trở về.
Nhưng nàng phát hiện, mình căn bản không thể nào xuống tay được.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ mơ hồ và rối rắm, chỉ cần nàng nghĩ tới những chuyện nhỏ nhặt đã từng làm cùng Hoàng đế, trong lòng sẽ cảm thấy đau đớn âm ỉ.
Loại cảm giác này, trước đây chưa từng có.
Những cảm xúc phức tạp cuộn lên trong mắt nàng, mặc dù không có một câu thoại, lại làm cho người ta trong nháy mắt có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng nàng.
Sẽ thật tuyệt nếu nàng thực sự là quý phi vô tư vô lự.
Đáng tiếc nàng là giả, nàng chỉ là một con tốt.
"Rốt cuộc ta nên làm gì bây giờ..." Trong đêm tối, giọng nói thì thầm của nàng vẫn quyến rũ như cũ.
Có vẻ như cô quyến rũ một cách tự nhiên, ngay cả trong một cảnh như vậy, cô vẫn đẹp đến mức khó tin.
Yến Thanh nín thở.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nhìn không chớp mắt.
Làn da trắng như ngọc.
Và những lời lẩm bẩm của cô.
Đôi chân và thắt lưng như ẩn như hiện xung quanh giường có màng che mỏng.
Linh cảm lại đột nhiên xuất hiện, cậu đột ngột đứng lên làm cho Triệu Thành Tân giật mình, vội vàng kéo cậu ngồi xuống.
"Con đang phát điên gì đấy?"
"Không phải, con có linh cảm, bây giờ con phải trở về viết nhạc."
"Đã nhiều ngày con không đến, vừa đến đã có linh cảm? Con đang lừa chú Triệu sao?"
Yến Thanh vội vàng giải thích: "Không phải, con thực sự có linh cảm, lần trước ở ban công khách sạn con nhìn thấy cô ấy cũng có linh cảm, hôm nay cũng như vậy, nếu chú không thả con đi, con không viết nhạc cho chú nữa."
Thằng nhóc này còn học được cách đe doạ người khác.
Ông ấy quay đầu nhìn Khuyết Chu: "Làm sao vậy, lúc trước không có cảnh của Khuyết Chu con không tới, hôm nay có cảnh của Khuyết Chu con tới ngay, ý đồ của tiểu tử con rất rõ ràng nha!"
".
Chú Triệu, đừng có nói những chuyện vớ vẩn đó nữa, chú ít xem phim thần tượng lại đi, chú không phải không biết chuyện xảy ra với con hai ngày trước."
"Chú biết con có việc phải làm, con là người bận rộn, nhưng bây giờ có hứng thú... Này, đừng đi."
Triệu Thành Tân còn chưa nói xong, Yến Thanh đã vội vàng rời đi.
Cậu trở về, lập tức viết lời nhạc, một mạch viết, viết xong đã hơn một giờ sáng, cơm trưa và cơm tối đều không ăn, cậu chỉ cảm thấy đói bụng đến hoảng loạn.
Cũng may, ở xung quanh thành phố đang quay phim này có rất nhiều đồ ăn, mặc áo khoác và đeo khẩu trang, Yến Thanh nhanh chóng đi ra ngoài.
Ban đêm yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày.
Mặc dù xung quanh nơi quay phim đều là phố ăn vặt, nhưng chưa tới gần vẫn có thể nghe thấy tiếng gió yên tĩnh vào ban đêm.
Cho nên rất nhiều bài hát của cậu đều được viết vào ban đêm, và đã rất lâu rồi cậu mới viết lời và nhạc cùng một lúc vào ban ngày.
Mùi thơm hòa cùng gió xộc vào mũi.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Yến Thanh dừng bước, quay đầu lại đã nhìn thấy Khuyết Chu đang mặc một chiếc áo phông ngắn tay lười biếng, một chiếc quần đùi đơn giản, phía dưới là đôi chân thon dài trắng nõn, cậu vội nhìn đi chỗ khác.
Hạt vừng nhỏ ở trong không gian oa một tiếng: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao biết nam sinh ngây thơ này ở đây?"
Nam sinh ngây thơ này là ai?
Suy nghĩ nửa ngày.
A, hình như là nói về Yến Thanh.
Cách nói này ngược lại rất thú vị.
"Sao cô... Cũng ở đây?"
Khuyết Chu tự nhiên đi tới bên cạnh cậu: "Cậu tới vì nguyên nhân gì, tôi cũng tới vì nguyên nhân đó."
Một luồng hương thơm đột nhiên xuyên qua phố ăn vặt truyền đến, trong nháy mắt xộc vào mũi cậu.
Thật sự quá thơm.
Cậu nhịn không được ngửi thêm hai lần, lại phát hiện hình như là mùi thơm từ trên người Khuyết Chu toả ra.
Yến Thanh thấp giọng nói: "Tôi còn tưởng rằng nữ minh tinh các cô cũng sẽ không ăn khuya, trợ lý của cô cho phép cô ra ngoài ăn khuya sao?"
"Trợ lý của tôi có việc, hai ngày nay không có ở đây, hơn nữa tôi ăn hoài không béo."
Toàn bộ quá trình cô vẫn duy trì khoảng cách lễ phép, điều này khiến Yến Thanh thả lỏng một chút.
Hoàn toàn không giống với đêm hôm đó ở ban công, dường như cô không còn cảm giác áp bức như vậy, Yến Thanh cũng không còn cảm giác khó chịu nữa.
"Cậu muốn ăn gì, chị mời".
Khuyết Chu nói.
Yến Thanh vội vàng lắc đầu: "Không... Không cần, tôi..."
"Của cậu đây."
Một xấp bánh nướng được nhét vào tay cậu.
Dưới ánh đèn của gian hàng, những chiếc bánh mật bóng dầu.
Làn khói toả ra tứ phía, trong nháy mắt che khuất nửa khuôn mặt và đôi mắt biết cười của Khuyết Chu.
Tuy rằng cả hai đều đeo khẩu trang nhưng chắc chắn không thể vì khuôn mặt đó mà trở thành ngôi sao được.
Dáng người và khí chất của cô vẫn rất bắt mắt giữa đám đông, thu hút sự chú ý của mọi người.
Yến Thanh mặc dù là một ca sĩ, nhưng bên cạnh tài năng ấn tượng, cậu còn có vẻ ngoài đẹp trai bẩm sinh, với ánh mắt đào hoa mang theo ngượng ngùng, cậu cầm lấy bánh mật, sau đó quay lưng lại với đám đông và Khuyết Chu, cắn một miếng.
Ngon quá.
Cậu nhìn chiếc bánh mật và ăn nó một cách sạch sẽ.
Sau đó, lại thả lỏng một chút.
"Bánh mật này rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh mật."
Ông chủ quán thịt nướng vô cùng kinh ngạc: "Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười chín..."
“Cậu lớn như vậy mà chưa từng ăn bánh mật nướng sao? Cái này ngon như vậy." Trong mắt Yến Thanh hiện lên cái gì đó, cậu cúi đầu xuống: "Ừ, bố mẹ tôi không cho."
Cậu lại mua thêm mấy cái, đưa cho Khuyết Chu mấy xiên: "Cùng nhau ăn đi."
Khuyết Chu mỉm cười nhận lấy, khi ngón tay chạm vào nhau, trong nháy mắt đó mắt của Yến Thanh co rụt lại.
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Yến Thanh vội lắc đầu: "Không sao."
Trong lúc hoảng hốt, cậu không nhìn thấy vẻ mặt khẽ cười của Khuyết Chu.
Trong không gian toàn bộ đều hiện lên rất nhiều số 666.
Đại lão xuất chiêu, giả vờ vừa vặn đựng phải nam sinh ngây thơ này, còn bình tĩnh như vậy để cậu buông lơi cảnh giác.
Khá lắm! Rốt cuộc nam sinh này có tài đức gì mà lại khiến tỷ tỷ quan tâm như thế?!
Nó không muốn thừa nhận rằng nó có chút ghen tị.
Nói thật, thật ra Yến Thanh cũng không phải lần đầu tiên ăn bánh nướng, nói chính xác là lần đầu tiên cậu ăn thịt nướng.
Trước kia, ba mẹ cậu luôn nói những thứ này không sạch sẽ, không cho cậu ăn.
Mỗi lần đi ngang qua quán thịt nướng ven đường, cậu thậm chí không được liếc mắt nhìn một cái, nếu không sẽ bị khiển trách vì không có kỷ luật.
Sau một thời gian dài, cậu thực sự không còn những ham muốn đó nữa.
Bây giờ những ham muốn này lại trỗi dậy, bởi vì một miếng bánh, hay... Vì một điều gì khác.
Hai người họ tìm thấy một cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, trong cửa hàng không có ai, nhân viên cửa hàng đang sắp xếp các kệ hàng, là một dì khoảng năm mươi tuổi, không nhận ra bọn họ là ai.
Bên ngoài rất nhiều của hàng đã đóng cửa, trời đã nhá nhem tối nên Khuyết Chu mua một ít mì ăn liên và một ít đồ tráng miệng.
Lại mua thêm cho Yến Thanh một hộp sữa.
Yến Thanh nhìn hộp sữa trước mặt mình, lại nhìn bữa khuya vô cùng phong phú trước mặt Khuyết Chu.
Lông mày cậu rủ xuống, chính cậu cũng không phát hiện ra giọng nói của mình có chút uỷ khuất.
"Sao tôi chỉ có sữa thôi."
Khuyết Chu cười hai tiếng: "Cậu là ca sĩ, phải bảo vệ cổ họng, không thể ăn những thứ này."
Yến Thanh ồ một tiếng, nhìn chằm chằm hương thơm đang tỏa ra kia, buột miệng nói.
"Chị, tôi cũng muốn ăn mì ăn liền."