[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 95: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 23 )
Hai đứa trẻ Khương Vũ và Khương Ngôn ở lại chỗ của Trương Triết trọn vẹn ba ngày. Sau đó mới quay lại chỗ của Du Đường. Khương Vũ thấy phòng ở rực rỡ hẳn lên, cảm thấy kỳ lạ nên mới hỏi:" Ủa, sao mà thảm với sô pha đều đổi thành cái mới mất rồi?"
Du Đường lúc đó đang ngồi trên sô pha xem TV nghe thấy câu này thì cứng đờ cả người. Y ngượng chín mặt, Trình Lạc cười nhẹ, trả lời rất ý tứ:" Bởi vì đều bị bẩn cả rồi."
Du Đường hóa đá tại chỗ luôn, y nhớ lại mấy ngày sống trong " địa ngục" kia, phòng tắm, sô pha, phòng bếp, giường, cực kỳ hỗn loạn. Mấy hôm đó y đều sống trong mơ mơ màng màng, đến bây giờ thì giọng nói đã khản đặc, mở mồm nói chuyện sẽ lộ chuyện ngay.
Trình Lạc nín cười, hỏi bọn nhỏ: "Cho nên đổi thành cái mới hết, bố trí như thế này các em có thích không?"
Hai đứa nhỏ cùng đồng thanh hô: "Thích!"
Du Đường che mặt, hận không thể cắm đầu xuống đất chết quách cho rồi.
*
Sau khi cho bọn nhỏ ra ngoài chơi, Trình Lạc kéo Du Đường đến phòng ngủ. Du Đường cúi đầu, không thèm nói chuyện với hắn một câu.
" Anh còn giận sao?" Trình Lạc đảo mắt, ôm chầm lấy cánh tay của Du Đường lắc qua lắc lại :" Anh Đường Đường đừng giận nữa mà~~ Thiếp biết sai rồi~~"
"......"
Du Đường vô cảm không thèm nhìn lấy một cái.
".........Oa oa oa, anh Đường Đường sao anh lại keo kiệt thế!"
Du Đường trừng hắn một cái.
" Rõ ràng anh tự nguyện mà, xong rồi lại tức giận với ~ Thiếp~, Lạc Lạc tủi thân, Lạc Lạc buồn quá đi~~~"
Du Đường lại càng nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn hắn.
Trình Lạc giả mù sa mưa bắt đầu sở trường làm nũng:" Anh Đường Đường còn không chịu tha thứ cho em, em tồn tại cũng không có gì thú vị, để em đâm đầu vào tường chết đi cho xong!"
Sau khi nói xong, hắn cắm đầu chạy về hướng tường để đâm. Du Đường lặng yên nhìn hắn diễn trò, khóe môi giật giật, không nhịn được nói:" Em cũng đừng làm tình làm tội bức tường."
" Chết thì không chết được, sập tường, lại còn phải xây lại."
Trình Lạc: "......"
Hệ thống cười ầm lên: 【 ha ha ha ha ha ha!! Thâm nho quá!】
" He he , Đường Đường rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với em." Trình Lạc không hề biết xấu hổ, dựa sát vào Du Đường:" Xin lỗi mà, về sau em không dám làm quá mức như thế nữa."
"Lại đây nào, em xoa bóp eo cho anh....."
Vừa nói, tay hắn lại mò mẫm sờ soạng, Du Đường dứt khoát phủi tay hắn ra:" Hôm đó anh có nghe em nói, em biết kẻ đứng sau lưng Trần Trị là ai rồi đúng không."
Nhắc đến chuyện này, Trình Lạc cũng nghiêm túc gật đầu:" Ừm."
" Kẻ đó là Vương Quang Cử, nghị viên quốc hội đương nhiệm."
" Mười lăm năm trước, gã nâng đỡ Trần Trị xây nên khu vực căn cứ này, mục đích là để theo đuổi trường sinh bất lão, sau khi cướp được chính quyền, thì vĩnh viễn có thể thống trị quốc gia này."
" Thế lực của gã trải rộng khắp cả nước, năm nay lại được đề cử làm tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo....."
"Một khi gã thành tổng thống, những đứa trẻ đảm bảo không có cơ hội để thoát khỏi đây, thậm chí sẽ còn có nhiều nạn nhân hơn bây giờ."
" Cho nên, trước khi diễn ra tuyển cử, chúng ta nhất định phải hành động trước một bước, mang toàn bộ bằng chứng phạm tội giao cho đối thủ một mất một còn của gã —— cũng là nghị viên quốc hội Lý Trạch Giai, người này phẩm chất không tồi, nếu ông ta có thể trở thành Tổng Thống thì sẽ xử lý được đám người Vương Quang Cử."
Nói đến đây, Trình Lạc đột nhiên mỉm cười, bổ sung:" Thật ra nếu chúng ta không kịp giao bằng chứng ra ngoài trước tổng tuyển cử cũng không sao, em có thể trực tiếp ra tay, thủ tiêu gã, dù như vậy là trị ngọn không trị gốc, nhưng cũng thể khiến cho đám súc sinh đó sợ hãi trốn chui trốn nhủi."
Giọng của thanh niên tràn ngập tự tin, làm Du Đường cũng đột nhiên phấn chấn theo.
Y hỏi:" Em đã lấy được tài liệu bằng chứng chưa?"
" Cũng được kha khá rồi." Nói đến việc này, Trình Lạc rất tự hào:" Hơn nữa, em còn trộm phá được cơ sở dữ liệu cảu bọn họ. Bây giờ chỉ còn những tư liệu bằng giấy không biết giấu ở đâu là chưa tìm được mà thôi."
" Sau khi tim thấy, chúng ta mang tất cả giao cho Lý Trạch Giai, chắc chắn có thể lật đổ Vương Quang Cử trong một đòn."
Hắn đột nhiên nghĩ tới việc gì, lại nắm chặt tay Du Đường, nháy mắt:" Hôm trước quên nói với anh một chuyện, vài ngày nữa là tới Tết Trung Thu rồi, hôm đó em bị phái đi ra ngoài căn cứ để nhận một số thiết bị thí nghiệm bí mật. Em sẽ xin được mang anh theo ra ngoài, đến lúc đó, hai chúng ta đi chơi đi."
" Coi như là đi hẹn hò, được không anh?"
Từ hẹn hò này là khi đọc sách Trình Lạc vô tình thấy được, sau đó lại xem rất nhiều phim truyện truyền hình, mới biết được, khi yêu đường nhất định phải đi hẹn hò.
Tuy hắn biết mình với Du Đường chỉ thuần túy là hắn tình nguyện. Rốt cuộc ánh mắt làm sao có thể lừa được người. Dù cho hai người có thân mật đến mức nào, ánh mắt người đàn ông này nhìn hắn trước sau như một, chỉ có áy náy, thương tiếc, và dung túng vô hạn.
Hắn cực kỳ yêu hành vi dung túng của Du Đường với hắn, nhưng cũng cực kỳ ghét loại ôn nhu dung túng không hề có điểm dừng này của y. Buổi tối ngày hôm đó, hắn cố ý không biết kìm chế, cũng chỉ là muốn thử sự nhẫn nhịn của Du Đường đối với mình. Nhưng y cũng chỉ thuận theo ý hắn, mặc dù sau khi xong việc cũng có tức giận một chút, nhưng dỗ vài câu là lại thôi.
Không nổi giận nữa.
Nhưng Du Đường càng như vậy lại càng làm hắn hoảng hốt không lý do. Phảng phất như ngay sau đó, người này sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới của hắn mà không mang theo bất kỳ nuối tiếc nào. Mặc kệ hắn ở lại một mình bơ vơ lạc lõng.
Cho nên, hắn muốn hiểu thêm về Du Đường, muốn cùng y trải nhiều việc mà tình nhân hay làm với nhau. Muốn..... Du Đường yêu thích hắn thêm một chút nữa.
Chỉ một chút thôi cũng được rồi.
Trình Lạc luôn rất giỏi che giấu cảm xúc, Du Đường không hề cảm thấy hắn có vẻ kỳ lạ gì, chỉ gật đầu:" Ừ, đến lúc đó hai chúng ta đi chơi đi, cũng vừa lúc để em tiếp xúc thêm với thế giới bên ngoài."
" Em nói là đi hẹn hò mà, sao anh nói thế nào lại thành dắt trẻ đi chơi rồi?"
Trình Lạc cường điệu: " Là tình nhân hẹn hò với nhau, hiểu không! Chúng ta là người yêu!"
Du Đường giật mình, vô thức nhìn lảng sang chỗ khác, bất đắc dĩ ngập ngừng nói:" Ừm, ừm, là người yêu...."
Ánh mắt Trình Lạc trở nên u ám, hắn cúi người, hôn lên môi Du Đường, y bị bất ngờ định nổi cáu, thì đã thấy Trình Lạc co giò bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.
" Em đi tìm thêm bằng chứng, tối nay có khi sẽ về trễ, anh cứ ngủ trước đi, đừng chờ em."
"Lạc......"
Cửa phòng đóng rầm lại một tiếng, ngăn cách giọng nói của Du Đường. Y nhíu mày, đột nhiên cảm thấy Trình Lạc hôm nay có vẻ kỳ lạ lắm. Một lát sau, chợt nghe thấy Khương Vũ ngập ngừng hỏi Trình Lạc:" Anh Trình Lạc, anh sao thế?"
" Sao mắt anh đỏ vậy?"
Không khí trong phòng bỗng ngưng trệ lại.
" Bởi vì anh đang đóng vai thỏ con nha~" Trình Lạc ngẩng đầu, cười rộ lên, hắn đặt hai tay trên đỉnh đầu, giả vờ làm hai cái tai, trả lời Khương Vũ: " Mắt thỏ con thì có màu đỏ? Em xem anh có giống bé thỏ con không?"
"Oa! Giống lắm luôn!" Khương Ngôn phụ họa theo. Hai đứa trẻ bị Trình Lạc chọc cười hi hi ha ha, bắt chước lại động tác của hắn:" Bây giờ chúng em với anh, ba người đều là thỏ con nha~~"
Nghe thấy cuộc nói chuyện của cả ba ở bên ngoài, tay của Du Đường đang đặt lên then cửa thì dừng lại, có hơi thất thần.
Chờ đến khi y hoàn hồn, mở cửa phòng ra, thì Trình Lạc đã ra ngoài rồi. Tối hôm đó, Du Đường ngủ không yên cứ lăn lộn qua lại mãi, trong đầu toàn là những lời Trình Lạc đã nói. Y nghĩ về cảm xúc của Trình Lạc lúc ấy rốt cuộc là thế nào.
Tại sao Khương Vũ lại hỏi Trình Lạc vì sao mắt đỏ? Hơn nữa chuyện thỏ con thỏ lớn gì đó, rõ ràng là trợn mắt nói dối, lừa trẻ con còn được, làm sao lừa được y.
Cái tên cả ngày vô tâm vô phế cười hi hi ha ha đột nhiên thay hình đổi dạng, Du Đường chỉ cảm thấy cả người khó chịu, đến thở thôi cũng khó khăn. Y ôm một bụng tâm sự mà ngủ mất, sau nửa đêm, lúc nửa mê nửa tình, y cảm thấy hình như bên cạnh mình có người nhẹ nhàng nằm xuống.
Sau đó, một thân thể ấm áp kề sát vào người, Du Đường mơ mơ màng màng nghe Trình Lạc hỏi nhỏ.
"Đường Đường, anh nói cho em biết, có phải Trần Trị nắm được nhược điểm gì của anh phải không?"