Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 37: Kết cục thế giới thứ nhất (37)



Ngày hôm đó, Ngụy Mặc Sinh đã gào khóc rất lâu, cả người gầy rộc đi. Hắn đọc thư Khương Viện để lại mới biết được thân thế của mình. Không bao lâu sau, người Ngụy gia tìm được hắn, mang hắn tới một trang viên rộng lớn nhất thành phố A.
Ông nội hắn hư tình giả ý biểu đạt tưởng niệm cùng áy náy về những đã việc xảy ra . Sau đó cực kỳ nghiêm túc bày tỏ muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế gia nghiệp của Ngụy gia.
Ngụy Mặc Sinh nhất thời cảm thấy thật nực cười.
Trước kia hắn nằm mơ cũng muốn vượt qua Ngụy Sâm, hắn hâm mộ đối phương ngậm thìa vàng mà lớn, hâm mộ đối phương vừa sinh ra đã ở vạch đích, cho rằng đây là nguyên nhân anh ta được Du Đường ưu ái.
Nhưng bây giờ Ngụy Sâm chết rồi, Du Đường bỏ đi, toàn bộ Ngụy gia đều biến thành thứ hắn nắm trong lòng bàn tay. Thế mà hắn không hề có chút vui vẻ nào, nhưng hắn cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của lão Ngụy . Hắn bắt buộc phải nắm lấy Ngụy gia.
Chỉ có lợi dụng mạng lưới quan hệ của Ngụy gia mới có thể tìm được Du Đường.
Hắn sẽ lục tung cả nước lên, không có chuyện sẽ không tìm được Du Đường 
*
Du Đường nói không sai, Ngụy Mặc Sinh rất thông minh, nếu đặt lên bàn cân với người bình thường thì có thể được gọi là thiên tài, học một hiểu mười.
Hắn dùng thời gian nửa năm thăm dò các xí nghiệp của Ngụy gia, dưới danh nghĩa phó tổng chỉ đạo công việc, không đến một năm đã mang cả Ngụy gia nắm trong lòng bàn tay.
Sau đó hắn chính thức bắt đầu tìm kiếm Du Đường.
Tra từ danh sách khách đi xe lửa, phi cơ, tàu thủy, tàu cao tốc, lục tìm từng thành phố , thị trấn, thôn trang. Tuy rằng không hề tìm được tung tích Du Đường nhưng lại phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, một năm qua đối phương không hề có bất cứ hoạt động nào, không có hóa đơn mua bán, không có danh sách cuộc gọi, không có hoạt động di chuyển.
Ngụy Mặc Sinh kinh ngạc, cảm giác khủng hoảng bất an trong lòng cũng càng lúc càng lớn hơn.
Thẳng đến khi một tay nhà giàu mới nổi thích xem quyền anh gửi cho hắn một cái video phát trực tiếp, hắn mới biết được vì sao Du Đường lại y như bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất lâu như vậy.
Bởi vì người đàn ông đó đã chết rồi.
Người đàn ông hắn vẫn luôn tìm kiếm đã chết vào ngày hôm đó.....Đã chết rồi.
Thời điểm hắn biết được tin này vậy mà lại bình tĩnh dị thường. Video phát sóng chỉ có nửa tiếng, toàn bộ là hình ảnh Du Đường bị hành hạ đến chết.
Hai tay bị xé đứt, chân phải bị vặn gãy, khuôn mặt bị đấm nát nhừ không còn hình người, máu me chảy lênh láng khắp sàn đấu.
Ngụy Mặc Sinh nhấn tua lại video để xem liên tục, xem lần thứ hai, sau đó lần thứ ba, lần thứ 4, lần thứ 5, lần thứ 6......
Chưa xem hết lần thứ 10, hắn đã nhào vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu ho khan nôn mửa kịch liệt.
Rốt cuộc thì chẳng nôn ra được cái gì mà bắt đầu gào khóc nức nở.
Hắn ném cái điện thoại xuống mặt đất, video vẫn đang chạy trên màn hình, âm thanh truyền ra ngoài qua loa phát.
Ngụy Mặc Sinh bèn nắm tay lại thành quyền đấm nát màn hình điện thoại, mảnh kính nhỏ vỡ ra cắt qua ngón tay, máu nhỏ tí tách trên mặt đất, hắn lại chẳng hề quan tâm mà với tay cầm lấy mảnh kính đó lên bắt đầu xẻ nát động mạch của mình, vẽ lên từng đường máu uốn lượn, một nhát , hai nhát, ba nhát.....
Nỗi đau đớn kịch liệt khiến thân thể vô thức run rẩy, Ngụy Mặc Sinh ngã quỵ xuống nền gạch men bằng sứ lạnh băng, cổ tay chảy máu tràn lan ra khắp mặt đất, nhuộm đỏ áo sơmi của hắn.
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã được đưa tới bệnh viện.
Ông nội hắn đi lại trước giường bệnh, thấy hắn tỉnh dậy thì tái mặt phẫn nộ quát tháo: " Tại sao lại tự sát?!"
"Không phải tự sát."
Cổ họng hắn khản đặc như vừa bị thiêu qua lửa. Ngụy Mặc Sinh nhìn ông nội rồi lắc đầu: "Chỉ là không muốn sống nữa."
"Cháu, cháu, cháu nói không muốn sống nữa là ý gì?!" Ông nội hắn tức đến mức run bần bật, xiêu vẹo lảo đảo suýt ngã, được vệ sĩ chạy ra đỡ mới có thể đứng vững nổi: " Cháu muốn ta tức chết đúng không!"
Sau đó ông nội nói gì thì Ngụy Mặc Sinh đều không nhớ, hoặc là thực ra hắn chẳng nghe vào được câu nào.
Khi xuất viện, điều đầu tiên Ngụy Mặc Sinh làm là đi tìm Lý Tấn để hỏi rõ ngọn nguồn mọi việc. Gã ta còn đang định giấu giếm thì lại nghe Ngụy Mặc Sinh nói rằng đã biết chuyện Du Đường qua đời, Lý Tấn hiểu ra rằng bây giờ có tiếp tục lừa hắn thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lý Tấn nói với hắn, nhà hắn thật ra không phải gã mua mà là Du Đường mua sau đó chuyển tên lại. Còn có gã và Vương Chí ngày đó nghe được phong phanh tin tức ở sàn đấu, Du Đường sở dĩ phải đi gặp Ngụy Sâm bởi vì Tô Vũ uy hiếp nếu không đến sẽ khiến Ngụy Mặc Sinh gặp rắc rối.
Du Đường thực ra từ sớm đã muốn Ngụy Mặc Sinh thoát khỏi sàn đấu ngầm nhưng tiền vi phạm hợp đồng là 1000 vạn, cái tên Tô Vũ không phải người kia sẽ không đồng ý hủy hợp đồng. 
Thế cho nên y đã ký với Ngụy Sâm một hợp đồng đen, tham gia Đấu trường sinh tử SR , Ngụy Sâm sẽ cho y 2000 vạn, trong đó 1000 vạn là để giải trừ hợp đồng, 500 vạn để lại cho Vương Chí và Lý Tấn, 500 vạn còn lại thì cho vào thẻ ngân hàng, nhờ Lý Tấn gửi cho Ngụy Mặc Sinh.
Lý Tấn lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Ngụy Mặc Sinh:" Đây là tiền anh Đường cho anh và Vương Chí, bọn anh một xu cũng không dám đụng vào, tuy anh biết bây giờ chắc em cũng không cần số tiền này, nhưng hy vọng em có thể nhận lấy, bằng không anh và Vương Chí sẽ cảm thấy cắn rứt khó an ."
" Anh Đường hôm đó đã nói, anh ấy nhất định sống sót trở về...." Nhớ tới chuyện cũ, Lý Tấn đỏ mắt che miệng lại thở dốc rồi mới tiếp tục nói : " Ai biết được đối thủ thế mà cmn dám dùng thuốc cấm!"
"Mộ của anh ấy ở đâu?"
Ngụy Mặc Sinh vô cảm chặn lời Lý Tấn, sau khi hỏi được nơi an táng Du Đường thì xoay người rời đi, không nói thêm một câu nào. Trái tim hắn đã đau đến chết lặng.
Thanh niên dựa cửa sổ xe, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của Du Đường. Hắn đã từng cho rằng bản thân mình khổ tận cam lai, lại không phát hiện ra từ khi gặp được Du Đường đều được đối phương che chở sau lưng, từng giây từng phút sống trong thành lũy kiên cố mà người đàn ông đó xây nên..
Một ông chủ sàn đấu ngầm yêu tiền hơn mạng sẽ tặng giày cho hắn? Lại còn cho tiền? Còn miễn phí vi phạm hợp đồng?
Buồn cười.
Buồn cười hơn nữa là hắn lại tin chuyện đó.
Lý Tấn, một tay đấm quyền anh bình thường không kiếm được bao nhiêu tiền lại có được 25 vạn mua một căn nhà sắp sập?
Thế mà hắn cũng tin.
Anh Đường cho hắn một cái thẻ ngân hàng có 500 vạn, còn bảo về quê, còn bảo sẽ không bao giờ quay lại.
Hắn cũng con mẹ nó tin.
Hơn nữa còn ngu ngốc lục lọi tìm kiếm anh khắp nơi.
Ngụy Mặc Sinh ngẫm nghĩ rồi cười rộ lên. Tiếng cười rúc rích vặn vẹo truyền ra từ trong cổ họng. Hắn che miệng lại mà cười, cười như điên như dại. 
Thẳng đến lúc quỳ trước mộ Du Đường, dùng tay vuốt ve di ảnh của người đàn ông, nụ cười quỷ dị mới dừng lại.
" Anh Đường ơi ...." Hắn nói :" Anh lừa em khổ sở quá."
" Anh bảo anh về quê sống, hóa ra lại nằm ở đây mà ngủ một mình cả năm trời."
" Bây giờ em tìm thấy anh rồi. Anh cũng đừng ngủ nữa, tỉnh dậy nhìn em được không?"
Ngôi mộ lạnh lẽo, trên di ảnh chụp một người đàn ông anh tuấn , nụ cười trên miệng có hơi lưu manh, ánh mắt ôn nhu như đang nhìn hắn. Ngụy Mặc Sinh nhấp môi, kề trán vào bia đá lạnh lẽo.
Hắn cho rằng bản thân đã cạn nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn ướt dần, âm thanh cũng dần trở nên khàn khàn:" Anh tỉnh dậy nhìn em đi....."
" Nhìn em một lần đi...."
"Gọi em là A Sinh, xoa đầu em, rồi búng trán em một cái, gọi em là thằng nhóc ngốc nghếch lại to gan......."
Hắn cắn răng khóc không thành tiếng, nước mắt theo đó chảy vào trong miệng, đắng quá.
" Xin anh, cầu xin anh, đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa được không...."
" Anh Đường, anh dậy đi được không......Anh Đường...."
" Anh Đường......xin anh...."
*
Từ khi trở về từ nghĩa trang, Ngụy Mặc Sinh tìm ra người một năm trước đã giết Du Đường mang tới Ngụy gia.
Hắn đeo lên đôi găng tay quyền anh, dựa theo video , từng đấm, từng đấm đánh kẻ đó thành tàn phế. 
Ngày hôm sau, hắn tổ chức lại buổi lễ trao giải cuộc thi y học diễn ra một năm trước, mời tất cả giáo viên trong trường tham dự, còn mời bên truyền thông đến quay phát trực tiếp tại hiện trường.
Năm đó hắn thi đạt giải nhất, nhưng bởi vì việc xảy ra với Du Đường và Ngụy gia nên hắn không tham dự lễ trao giải.
Hiện tại, hắn muốn hoàn thành tâm nguyện này.

Trước khi lên trên bục phát biểu, hắn lấy trong túi ra một bình thủy tinh, đổ thuốc bên trong ra nuốt hết, sau đó mới lên đọc bài diễn văn.
Ôm chiếc cúp trong tay, hắn hoàn toàn không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, mà là trầm tĩnh bình thản bắt đầu nói
" Tôi rất vinh hạnh khi nhận được nhận giải thưởng này , tại đây tôi muốn cảm ơn mẹ, các giáo viên, trường học, các bạn học và cảm ơn cả sự nỗ lực của chính tôi, nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là anh Đường."
" Tên của anh ấy là Du Đường, là một tuyển thủ quyền anh rất mạnh mẽ, dáng người vừa cao ráo vừa đẹp trai, cười rộ lên đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, anh ấy là thầy của tôi, cũng là người thân, là ân nhân của tôi, nếu không có anh thì vào lúc này tôi cũng không thể đứng ở nơi đây ."
" Trước khi gặp được anh, tôi cứ cho rằng bản là kẻ bị trời cao ruồng bỏ, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ mãi trầm luân trong địa ngục. Tôi luôn luôn cho rằng tôi không có quyền theo đuổi ước mơ,"
" Nhưng sau khi gặp được anh, cuộc đời tôi bắt đầu thay đổi."
" Anh dạy tôi đánh quyền anh, cổ vũ tôi đi học, cha dượng đánh bạc đi vay nặng lãi bị siết nợ, anh mua lại căn nhà chúng tôi đang ở, giúp tôi qua được cửa ải khó khăn; khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi là khi mẹ tôi bị ung thư dạ dày, anh đã ở cạnh tôi, giúp tôi bước ra khỏi bóng ma của việc mất đi người thân."
"Nếu anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của tôi, có lẽ tôi đã sa đọa vào bùn lầy, thành tội phạm ăn cắp, buôn lậu, giết người, không việc phạm pháp nào không dám làm, đắm chìm trong bóng tối."
"Cho nên, đối với tôi mà nói, anh chính là ánh sáng, là ánh nắng mặt trời chiếu rọi trái tim âm u đen tối của tôi."
"Mọi người biết đấy, thế gian nếu không được ánh sáng mặt trời chiếu rọi thì sẽ là tận thế."
"Người không còn ánh sáng, thì sẽ chết...."
"Vậy mà bây giờ, anh đã ra đi......"
Nói đến đây, hắn đột nhiên im bặt.
Ngụy Mặc Sinh cúi đầu thật sâu chào tạm biệt tất cả mọi người, sau đó cầm lấy chiếc cúp rời khỏi hội trường.
Hắn lái xe đến mộ của Du Đường, thời điểm còn cách mộ vài bước chân, hắn không chịu đựng được nữa, quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu. Hắn không lau đi mà chịu đựng cơn đau quằn quại trong bụng, bò đến trước bia mộ, ngã ngồi xuống.
" Cho anh, anh Đường." Hắn lại sặc ra thêm một búng máu, máu nhiễm đỏ hết ngực áo sơ mi.
Chiếc cúp được đặt giữa hắn và di ảnh của Du Đường, tựa vào tấm bia đá.
" Em mang giải nhất tới rồi."
" Ở lễ trao giải em đã nói với mọi người lời cảm ơn. Chính là những lời lần trước em đã nói với anh, em cũng có thêm bớt một vài câu, bọn họ cứ há hốc mồm sửng sốt mà nghe."
" Nếu anh mà ở đó chắc anh sẽ cảm thấy ngượng ngùng."
" Vì nhiều người nhìn như vậy mà."
Máu tràn ra khỏi miệng càng ngày càng nhiều, Ngụy Mặc Sinh xoa xoa miệng, cười nói :" Có khi anh sẽ còn đỏ mặt nữa...."
" Nếu anh còn ngượng ngùng đỏ mặt....."
" Thì em có thể sẽ trêu chọc, cười nhạo anh...."
" Nói, anh, anh Đường, anh lớn như thế mà còn....mà còn.... đỏ mặt....sao."
Đồng tử bắt đầu tan rã, Ngụy Mặc Sinh thấy mọi vật xung quanh mờ dần, hắn dựa vào tấm bia đá lạnh lẽo, ngón tay vuốt ve di ảnh Du Đường, nhẹ giọng thủ thỉ.
" Anh, đừng hòng bỏ lại em một mình."
" Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm được anh."
" Đời đời kiếp kiếp quấn lấy anh."
" Vĩnh viễn không buông tay."
......
Một ngày tháng 5 đầu hạ , trời mưa to như trút nước. 
Chờ đến lúc Ngụy gia tìm thấy Ngụy Mặc Sinh, người đã không còn hơi thở.
————
Xin chào mọi người, tui là tác giả Tiểu Na Tra đây, câu chuyện thứ nhất đã đi đến kết cục rồi nhỉ, mọi người xem chắc cũng đều đã hiểu! Áng văn này là song nam chủ, văn thuần ái, kết cục chính là HE!!! CP là Chủ Thần x Du Đường, hai người kiếp trước là quan hệ sư đồ! Du Đường chính là vị sư tôn tu Vô Tình Đạo kia! Tuy ngài ôn nhu nhưng không có tơ tình.
Ở mỗi thế giới, vai ác đều là mảnh tàn hồn của Chủ Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng về kết cục tử vong của hai người!!! Tử vong là để lúc gặp lại càng tốt hơn!!! Sau này càng ngày công sẽ càng ngoan ngoãn không phải sao ( văn này sẽ có phục bút, sau này sẽ quay lại)
Hy vọng mọi người có thể thích áng văn ngọt ngào này, đồng thời tích like cho mình cái năm sao ~~~ bắn tim ~~~ bắn tim chíu chíu
Editor: nói đùa một chút
Du Đường khi quay lại thế giới thứ nhất
Du Đường: Anh đây anh yêu em!
Ngụy Mặc Sinh: Hong, tui hong tin, anh lừa tui, tra nam
Du Đường: Hãy tin anh!
Ngụy Mặc Sinh: Vậy chứ cái lá thư kia là gì???
Du Đường: Anh lỡ dại anh xin lỗi :((
Chương trước Chương tiếp
Loading...