[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 116: vì vai ác chết lần thứ tư ( 05 )
Du Đường chẳng hiểu gì cả. Y suy tư nhìn cây kẹo hồ lô đang nằm trong tay Tiêu Lẫm.
Ban đầu có tám viên hồ lô.
Bị ăn mất một viên, còn thừa bảy viên.
Chẳng lẽ 8 điểm độ hảo cảm vừa rồi là vì tám viên kẹo hồ lô này?
Vậy giờ còn thiếu 50 điểm hảo cảm, trực tiếp mua cho hắn thêm 50 viên kẹo hồ lô nữa, có thể xoát mãn độ hảo cảm ngay lập tức không, sau đó y sẽ bảo hệ thống mở chế độ miễn đau, cuối cùng chạy ra chiến trường đứng im để cho loạn đao chém chết, thế là xong?
Phụt...
Du Đường bị chính ý tưởng không đâu của mình chọc cười.
Y đứng dậy rồi đẩy Tiêu Lẫm tiến về trước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với hệ thống: Thống Thống, sao mà độ hảo cảm của Tiêu Lẫm dễ lấy thế nhỉ? Người đơn thuần như thế này làm sao lại trở thành bạo quân được?
【 Em cũng cảm thấy có điểm hơi lạ ạ.】 hệ thống tìm kiếm tư liệu, đọc vài dòng rồi kinh ngạc hô lên : 【 Ớ! Ký chủ ơi, Tiêu Lẫm hắn ta có bệnh!】
Du Đường:??? Bệnh gì cơ?
【 Đầu óc hắn có bệnh.】 hệ thống giải thích cho y: 【 giải thích đơn giản thì chính là, hắn là kẻ nửa điên đó ạ.】
【 hắn có điểm giống với Thẩm Dục, bị tâm thần phân liệt, bản thân hắn có hai nhân cách....】
Du Đường: Dừng lại cho ta hỏi một chút, Thẩm Dục là ai?
【!!! 】
Hệ thống còn chưa kịp giải thích, Du Đường đã nói : Là vai ác ta từng công lược trước đây à?
【...... Vâng. 】Du Đường đã hỏi tới thì hệ thống cũng không giấu giếm làm gì.
Du Đường mím môi gọi thầm cái tên Thẩm Dục này trong lòng hai lần, bỗng nhiên cảm thấy đau thắt tim lại, y lựa chọn không hỏi về việc của Thẩm Dục nữa mà nói với hệ thống: Thôi được rồi, ngươi tiếp tục nói đi.
【 Tiêu Lẫm có hai nhân cách: Một nhân cách hiểu lý lẽ, một nhân cách khác lại rất cực đoan. 】
Hệ thống thở phào một hơi khi Du Đường không tiếp tục hỏi về Thẩm Dục. Nó biết rằng ba thế giới trước đó, Thẩm Dục là người khiến cho Du Đường đau khổ áy náy nhất.
【 em đoán rằng, bây giờ người đang ở cùng với ngài có lẽ là nhân cách hiểu lý lẽ của hắn, nhân cách này lòng mang thiên hạ, cho nên độ hảo cảm với vị tướng quân trấn giữ biên quan như ngài mới có thể tăng nhanh đến mức như vậy. 】 hệ thống tiếp tục nói: 【 Tiêu Lẫm sở dĩ biến thành bạo quân, lý do vì sao thì trong tiểu thuyết giới thiệu không nhiều lắm, nhưng có nhắc tới hai vấn đề trọng điểm, thứ nhất là do hắn có bệnh, thứ hai là do cái chết của ngài. 】
Du Đường: Ta chết?
【 đúng vậy. 】 hệ thống nói: 【 Vào mùa đông sang năm, Bắc Cửu thành sẽ phải đối mặt với một cuộc tiến công quy mô cực kỳ lớn của ngoại tộc, khi đó lương thảo trong thành khuyết thiếu, binh khí cũng thiếu, lại phải đối địch với quân đội liên minh của ba quốc gia ngoại tộc, nhân số tướng sĩ gấp mười lần binh lính trong thành. Ngài thượng tấu triều đình ba lần, đưa ra yêu cầu chi viện nhưng lại chỉ như đá chìm đáy biển, không được hồi đáp. 】
【 cuối cùng ngài chỉ còn cách đưa Tiêu Lẫm ra khỏi thành, để một mình hắn đi tìm tiếp viện, nhưng trên thực tế là ngài tranh thủ thời gian để hắn có thể được sống, hắn ta đi xin điều binh không có kết quả, tuyệt vọng trở về, thì lúc đó phát hiện ra Bắc Cửu thành đã bị xâm chiếm, đầu của ngài bị người ngoại tộc chặt ra treo trước cổng thành....】
Du Đường hít một hơi lạnh rồi theo bản năng sờ lên cổ mình.
【 sau đó hắn điên hoàn toàn luôn. 】 hệ thống nói: 【 ngài chết, Bắc Cửu thành luân hãm, thực ra đều là bởi vì Tiêu Thịnh Đế đã sớm mang Bắc Cửu thành chắp tay dâng cho ngoại tộc, hơn nữa quan lại trong triều đình lại là một đám chủ hòa không chủ chiến, cho nên mới dẫn đến kết cục thê thảm như vậy. 】
【 sau đó Tiêu Lẫm cầm tín vật ngài giao cho hắn, điều động binh sĩ tứ tán của Bắc Cửu thành, bắt đầu tính kế bất kể đại giới mưu phản.】
【 huyết tẩy hoàng cung, chém chết cha ruột ngay trên hoàng tọa, tàn sát toàn bộ văn võ bá quan hơn trăm người, hơn nữa vì muốn nhổ cỏ tận gốc, hắn diệt toàn tộc của tất cả các quan lại bị giết, cho nên mới để lại cái danh bạo quân lưu truyền muôn đời, mặc dù sau đó hắn thống trị quốc gia rất tốt, còn đoạt lại được Bắc Cửu thành, nhưng trong mắt của muôn dân trăm họ, hắn vẫn là một tên bạo quân biến cả kinh thành thành biển máu. 】
Hệ thống tổng kết: 【 cho nên cái chết của ngài chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cũng là nguyên nhân căn bản của bệnh tình của hắn.】
Nghe xong bài diễn thuyết của hệ thống, Du Đường cũng nhớ ra rằng trong cuốn tiểu thuyết này, sau khi bức vai ác đến tuyệt lộ, nam chính đi vào trong cung, mới phát hiện vị bạo quân tuổi đã quá tứ tuần đã sớm uống rượu độc tự sát chết tự bao giờ, hắn ngồi gục ở trên bảo tọa, trong lồng ngực ôm chặt một khối bài vị, khóe miệng nhiễm máu đỏ tươi đang mỉm cười mãn nguyện.
Du Đường trầm mặc một lúc lâu mới nói: Cũng...... Quá thảm rồi.
Y cúi đầu nhìn Tiêu Lẫm đang chúm chím ăn đến viên kẹo hồ lô thứ tư. Hắn trông có vẻ ngượng ngùng khi vừa ăn vừa đi ngoài đường, còn cố ý dùng tay áo rộng dài giấu đầu lòi đuôi che khuất nửa gương mặt.
Nhưng mà tư thái của hắn rất đáng yêu lại ngọt ngào, lâu lâu còn le lưỡi liếm môi, cực kỳ giống con mèo con.
Thật sự rất khó tưởng tượng người như vậy về sau sẽ làm ra những chuyện điên cuồng đến mức đó....
Du Đường hỏi hệ thống: Nhưng mà Thống Thống à, ngươi nói rằng hắn còn một nhân cách nữa đúng không? Vậy dưới tình huống như thế nào nhân cách kia mới xuất hiện?
Hệ thống bất đắc dĩ: 【 cái này em cũng không rõ lắm. 】
【 Nhưng mà em nghĩ chuyện này sẽ có liên quan đến độ hảo cảm với ngài đó ạ. 】
" Cây xiên tre này ăn hết rồi ném đâu bây giờ?" Nghe thấy Tiêu Lẫm gọi, Du Đường mới hoàn hồn, y lấy cây xiên tre trong tay thiếu niên :" Để ta vứt cho."
Mùa thu phương bắc tuy rằng lạnh lẽo, nhưng ánh mặt trời thì lại chói chang, trời xanh mây trắng, cứ như vậy đi dạo vài vòng cũng khiến cho tâm tình Tiêu Lẫm thoải mái hơn nhiều.
Du Đường đẩy hắn đến một bờ sông phẳng lặng, nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, sau đó hỏi Tiêu Lẫm :"Điện hạ , ngươi chơi đá nước bao giờ chưa?"
"Đá nước?" Tiêu Lẫm lắc đầu: "Đó là cái gì?"
"Vậy ngươi hãy xem tài năng của ta đây." Du Đường hơi hơi nghiêng thân mình, thủ thế, lật bàn tay, ném đá lướt trên mặt nước.
Chỉ thấy hòn đá nhỏ phảng phất lướt qua mặt nước, tách, tách tách........... nhảy trên mặt nước tầm bảy lần, mới chìm xuống đáy sông.
Tiêu Lẫm vô thức ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.
" Sao ngươi làm được hay thế?"
Du Đường nhìn bộ dạng ngạc nhiên của hắn thì có hơi buồn cười. Y nhặt hòn đá lên đưa cho Tiêu Lẫm, dạy hắn vài tư thế, sau đó để hắn tự thử nghiệm.
Kết quả Tiêu Lẫm thử năm sáu lần, nhiều nhất cũng chỉ có thể ném ra hai cái bọt nước, hắn ảo não cau mày lại.
Du Đường hái một nhánh cỏ dại bên bờ sông ngậm ở trong miệng, sau đó tựa vào thân cây ngắm nhìn hắn.
Thiếu niên mặc y phục của phương nam, thân áo rộng tay dài, phát quan chỉnh tề, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo diễm lệ như hồ yêu.
Du Đường nhìn lại bản thân mình, áo ngắn quần dài đen nhánh, một thân vải vóc thô sơ mộc mạc, mái tóc dài dùng một sợi dây buộc gọn lên, quanh năm dãi nắng dầm mưa khiến cho làn da thô ráp, nếu mang ra so sánh thì kém xa với tiểu hoàng tử.
Y thầm thở dài một tiếng, đúng là khác biệt mà.
Du Đường nhai nhai cọng cỏ trong miệng, đi ra sau lưng Tiêu Lẫm còn đang tích cực ném đá, y cúi người xuống, một bàn tay chống ở trên xe lăn, tay kia thì cầm lấy bàn tay đang nắm hòn đá của thiếu niên.
Thân thể Tiêu Lẫm cứng đờ. Bây giờ nếu có ai nhìn thấy thì tư thế của Du Đường y như là đang ôm hắn vào lòng vậy.
"Phải cầm như thế này." Du Đường thực ra chỉ muốn dạy hắn ném đá trên sông mà thôi, giọng nói của nam nhân vang lên cạnh tai của thiếu niên:" Lực tay phải như thế này....."
Lời còn chưa dứt, y cầm tay Tiêu Lẫm ném hòn đá lướt trên mặt nước.
Tách Tách tách..........
Trên mặt sông hiện lên năm bọt nước xinh đẹp.
Du Đường đứng dậy, tươi cười nhìn Tiêu Lẫm :" Nhìn kìa, điện hạ, như vậy là được rồi."