[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 113: vì vai ác chết lần thứ tư ( 02 )
Du Đường nói năng khí phách, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đôi con ngươi màu nâu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lẫm, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn khiến thiếu niên sửng sốt. Hắn chợt nhíu mày, cây chủy thủ trong tay lại ấn mạnh thêm một chút.
Khiến cho dòng máu đỏ tươi chảy theo cổ nam nhân hướng xuống dưới, thấm vào cổ áo trong.
Hắn hỏi Du Đường :" Ngươi là người của ai?"
Tuy câu hỏi này có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng Du Đường vừa nghe đã hiểu được hàm ý trong đó. Có lẽ Tiêu Lẫm sợ rằng, y là cùng một giuộc với những kẻ như hoàng đế và các anh chị em hoàng tử của hắn.
Y trả lời Tiêu Lẫm:" Thần là người của Tiêu Quốc."
" Nhiều thế hệ của Du gia đều là trung lương, lại không tham gia vào lợi ích trong triều đình, chỉ trấn thủ biên cương Bắc Cửu thành, bảo hộ vạn dân, chỉ nguyện trung thành bảo vệ lãnh thổ quốc gia an bình."
"Điện hạ hỏi thần là người của ai, thần chỉ có thể nói thần là người của Tiêu Quốc."
Tiêu Lẫm gắt gao nhìn chằm chằm mặt Du Đường, phảng phất như muốn nhìn thấu con người y. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi buông chủy thủ xuống. Dây thần kinh căng chặt mấy ngày qua cũng thoáng lơi lỏng.
Hắn còn đang muốn nói chuyện, nhưng lại đột nhiên ho khan kịch liệt, nôn ra mấy ngụm máu, miệng vết thương trên eo bị hở ra, hắn vội vàng lấy tay bịt lại, nhưng máu vẫn chảy từ kẽ hở ngón tay ra ngoài. Thân thể càng lúc càng lạnh lẽo, tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ.
Cuối cùng, một khắc trước khi hôn mê, trong ý thức của Tiêu Lẫm chỉ còn lại vẻ mặt nôn nóng lo lắng của Du Đường.
Đây có lẽ là lần đầu tiên có người lo lắng cho hắn như vậy......
Nam nhân tên Du Đường này, thật sự có hơi kỳ quái............
【 đinh! độ hảo cảm của Tiêu Lẫm +1, độ hảo cảm hiện tại là 1 điểm! 】
Du Đường không thèm để ý đến độ hảo cảm, y lo lắng sờ trán của Tiêu Lẫm, thì thấy nóng đến giật mình.
Y nhìn thấy thân thể đầy vết thương của đối phương, là đã biết ngay nếu không kịp thời cấp cứu cho hắn, vai ác chắc chắn sẽ không sống nổi đến ngày mai.
Đầu tiên Du Đường lột sạch y phục dính máu trên người Tiêu Lẫm, sau đó cởi áo trong của mình ra, xé tung thành mảnh vải, lau khô máu dính xung quanh miệng vết thương, rắc bột thuốc cầm máu lên, cuối cùng băng bó cẩn thận.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, thì bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
Ở Ô Trạch Cốc, cứ đến tối là sương mù dày đặc, nếu cứ thế mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị lạc đường. Du Đường tự tính toán một lúc, rồi quyết định ở lại sơn động này một đêm, rạng sáng ngày mai sẽ đi ra ngoài tới điểm hẹn với bọn Lý Văn.
Có lẽ là do đã dung hợp với ký ức của nguyên chủ, cho nên khi nhìn thấy những thi thể la liệt ở kia, y ngoài việc có hơi mâu thuẫn ra thì cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.
Du Đường kéo thi thể, ném ra bên ngoài sơn động.
Sau đó, y nhặt nhạnh lá rụng và cây khô xung quanh, dùng quần áo trên thi thể đám sát thủ làm mồi dẫn, đốt một đống lửa bên trong sơn động.
Du Đường cầm túi nước mang theo bên mình, nâng Tiêu Lẫm dậy, kề sát đến bên miệng thiếu niên:" Điện hạ, uống miếng nước đi."
Tiêu Lẫm vốn đang sốt rất cao, cánh môi khô nứt nẻ, nhưng lại lạnh run cầm cập, nước đến bên miệng đều trượt xuống theo khóe môi, căn bản không vào được giọt nào.
Du Đường có chút buồn rầu. Y đang nghĩ ngợi làm sao để Tiêu Lẫm uống được nước bây giờ, thì trong ý thức truyền đến âm thanh hưng phẩn của hệ thống: 【 ký chủ! Hắn không uống được thì ngài dùng miệng đút đi! Chuyện này đơn giản vậy mà ngài nghĩ không ra! 】
Du Đường:???
Du Đường: Thống Thống, ngươi đang nói đùa đúng không? Chúng ta mới gặp mặt lần đầu, ta đã dùng miệng đút nước cho hắn, ngươi cảm thấy có hợp lý không?
【 Có gì mà không hợp lý?】Tâm hồn hủ nam của hệ thống rực cháy, nó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:【 Ngài không phải cố ý, ngài chỉ muốn cứu hắn mà thôi! Nếu hắn không uống được nước, khát đến chết thì phải làm sao bây giờ? Đối tượng công lược của ngài chết rồi, làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ! Ngài muốn nhiệm vụ thất bại sao?】
Du Đường:......
【 hơn nữa hắn sốt cao như thế, chắc chắn sẽ không biết gì đâu! 】
Du Đường chần chờ: Thật không?
Hệ thống nghiêm trang: 【 thật mà, tin em đi. 】
Du Đường cũng không đành lòng nhìn Tiêu Lẫm run lẩy bẩy như thế, cho nên đành tin lời hệ thống, tự uống một ngụm nước, rồi hôn môi Tiêu Lẫm, truyền nước qua cho hắn. Cứ làm liên tiếp hai ba lần như vậy, Tiêu Lẫm bỗng đột nhiên mở bừng mắt ra.
Du Đường: "!!!"
Du Đường hóa đá luôn rồi, y vội vàng buông Tiêu Lẫm ra, sau đó cái khó ló cái khôn, y thả túi nước xuống, dùng bàn tay che đi đôi mắt thiếu niên.
Cố gắng lẩm nhẩm thôi miên hắn:" Người đang nằm mơ, người đang nằm mơ, người đang nằm mơ, đây là giấc mộng, là mộng, là mộng....."
【 ha ha ha ha ha!!!! 】 hệ thống cười ầm lên: 【 ký chủ ngài thật là khôi hài! Ha ha ha, cười chết mất thôi!! Hắn cũng không phải thằng ngốc, sao mà bị ngài thôi miên được? 】
Sự thật cay đắng chứng minh rằng nó nói đúng.
Tiêu Lẫm quả thật không hề bị thôi miên, nhưng bản thân hắn lại không còn tỉnh táo. Cả người nặng nề choáng váng, trong đầu hỗn loạn không nghĩ ra được thứ gì, chỉ thấy cực kỳ lạnh lẽo, cũng cực kỳ khát.
Hắn kéo tay Du Đường ra khỏi mắt, nhìn đăm đăm vào cánh môi đang không ngừng khép mở.
Vừa rồi...... Thật giải khát. Ta còn muốn nữa.
Thế là Du Đường ngơ ngẩn ngồi im như phỗng, để thiếu niên ôm choàng lấy cổ mình mà hôn.
"???" Tình huống này lại là như thế nào đây?
Thẳng đến khi nghe thấy Tiêu Lẫm kêu khát, y mới phản ứng kịp, hóa ra tiểu tử này tưởng miệng y là cái túi nước. Du Đường nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Y vội vàng đẩy thiếu niên ra, đỡ lấy người, rót cho hắn mấy ngụm nước lớn, Tiêu Lẫm mới thoáng giãn chân mày ra rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Du Đường mắng hệ thống: Thống Thống, xem chủ ý ngu ngốc của ngươi đi kìa!
Du Đường: Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ tin lời ngươi nữa!
【 Oa oa oa, đừng mà lão gia, thần thiếp biết sai rồi! 】
Du Đường không hề động lòng trước sự nũng nịu của hệ thống, y chỉ ôm lấy Tiêu Lẫm rồi ngồi dựa vào vách đá. Thời tiết cuối thu khiến cho trong sơn cốc lạnh lẽo hơn. Du Đường vốn rất sợ lạnh, thân thể Tiêu Lẫm lại ấm áp, cứ ôm như vậy rất thoải mái nên cũng không muốn buông ra.
Hai người ôm nhau ngủ hết một đêm, rạng sáng hôm sau y dậy thật sớm. Du Đường dùng một mảnh vải cột Tiêu Lẫm vào sau lưng mình, sau đó leo lên ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bờm màu nâu đỏ của nó, dặn dò:" Tiểu Hồng, chạy chậm một chút nhé."
Con ngựa giống như hiểu được lời của Du Đường, nên nó đi rất chậm, cất bước vững vàng tiến về phía địa điểm đã hẹn trước.
Tuy rằng cơn sốt của Tiêu Lẫm vẫn còn chưa hết, nhưng không còn run cầm cập như ngày hôm qua nữa.
Bởi vì bị xóc nảy, hắn tỉnh lại mở to mắt, theo bản năng sờ đến cây chủy thủ dắt bên hông, lại phát hiện ra đôi tay của hắn đã bị Du Đường cột lại, đang gắt gao ôm lấy eo của nam nhân trước mặt.
Tiêu Lẫm: "......"
Nhận thấy hắn đã tỉnh lại, Du Đường nghiêng đầu qua nhìn hắn một cái, rồi cất giọng bối rối xin lỗi:" Xin lỗi điện hạ, thần không cố ý trói người đâu."
" Thần làm vậy, là bởi vì....."
"Ngươi không cần giải thích." Tiêu Lẫm chặn lời y:" Ta hiểu tại sao ngươi làm vậy."
Hắn động đậy bàn tay, lại không cẩn thận chạm phải quần áo của Du Đường.
Ngón tay bỗng dưng chạm phải thứ đó của nam nhân, hắn như bị phỏng mà cuộn tròn ngón tay lại, Tiêu Lẫm tuy bối rối nhưng vẫn giả vờ trấn định nói:" Nhưng mà bây giờ ta tỉnh rồi, không cần phải làm vậy nữa."
"Cởi trói cho ta."
"Vâng, thưa điện hạ."
Y tháo lỏng dây trói Tiêu Lẫm, thiếu niên lập tức rút tay về, nắm chặt lấy yên ngựa, không chạm vào người y nữa dù chỉ là một chút.
Du Đường thật ra không hề cảm thấy xấu hổ, y nhớ tới cuộc nói chuyện ngày hôm qua của hai người, nên mở miệng nói:
"Ngày hôm qua, điện hạ hỏi thần, thần là người của ai."
"Thần vẫn chưa chính thức trả lời cho điện hạ."
"Hôm nay, thần đã suy nghĩ cẩn thận."
"Thần không thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng ta nghĩ, nếu điện hạ yêu cầu, ta nguyện ý trở thành người của điện hạ."
Nửa câu sau, Du Đường sửa lại xưng hô, thanh âm cực kỳ chân thành.
Y nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Tiêu Lẫm, nở nụ cười hỏi hắn:" Vậy ý của điện hạ là như thế nào?"
————
Editor:
Tui có cảm giác, sau mỗi thế giới, Du Đường lại bị bẻ thẳng tắp lại như ban đầu:((