Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 462: 462: Sủng Thú 42
Edit: Kim
Yêu thú là một con bọ cạp độc khổng lồ màu đen, đen đến mức nhìn như được phủ một lớp sơn đen, đuôi bọ cạp dựng cao, móc độc uốn cong, phản chiếu sự lạnh lùng dưới ánh trăng.
Nguy hiểm quá!
Nam Chi lập tức trốn ra phía sau Du Chiêu, con bọ cạp lớn như vậy một con mèo con như cô không đánh lại!
Bùi Nghê Thường cũng tránh ra phía sau Du Chiêu, để một mình Du Chiêu ở đằng trước.
Du Chiêu:……
Nhưng hắn cũng rất sợ nha!
Con bọ cạp còn to hơn cả người, thật sự rất đáng sợ có được không.
Nhưng mà Du Chiêu cũng tự nhận là mình phải có trách nhiệm với linh sủng, còn có một tiểu cô nương, thân là nam tử, cũng không thể để nàng ta bảo vệ hắn được.
Con bọ cạp khổng lồ di chuyển rất nhanh, vọt về phía hai người, Du Chiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể thu hút sự chú ý của con bọ cạp, bắt đầu bày trận.
Không thể sử dụng linh lực, Du Chiêu căn bản không thể đánh lại con bò cạp, một vài lần đã thiếu chút nữa bị đuôi bò cạp đâm xuyên qua người.
Bò cạp độc thấy không đánh trúng Du Chiêu, trở nên mất kiên nhẫn lao về phía Bùi Nghê Thường.
Bùi Nghê Thường giống như đã chết lặng, đứng yên bất động, Du Chiêu cách đó khá xa, nhìn thấy Bùi Nghê Thường như vậy, vội vàng hô: “Ngươi mau chạy đi.
”
Nam Chi bay lên, dùng hai chân đá mạnh vào Bùi Nghê Thường, Bùi Nghê Thường trực tiếp bị đá văng ra, ngã uỵch xuống cát, đầu cắm xuống đất, ăn một miệng cát đầy.
“Phi phi phi……” Bùi Nghê Thường tức muốn chết, cũng không biết là tức giận con bò cạp kia, hay là tức giận vì bị tiểu hổ kia đá mình thành bộ dạng chật vật như vậy.
Nam Chi thấy một mình Du Chiêu đối phó với bọ cạp độc có chút khó khăn, cũng gia nhập vào cuộc chiến, hấp dẫn lực chú ý của bọ cạp.
Hai người đi tới đi lui, chọc ghẹo con bò cạp, bọ cạp bị trêu đùa vô cùng tức giận, phi nọc độc về phía hai người như những chiếc phi tiêu bằng thép.
Trên người Du Chiêu có pháp khí, tự nhiên có thể tránh né, cho dù có bị trúng đòn cũng không sao, Nam Chi vỗ đôi cánh nhỏ, lắng nghe âm thanh trong gió, tránh gai độc.
Bùi Nghê Thường ngơ ngác nhìn Du Chiêu, nhìn Du Chiêu cắn răng kiên trì, nàng lại không thể làm gì để giúp hắn.
Rõ ràng người nhà đều nói nàng rất lợi hại, nhưng mà, không còn linh lực nàng căn bản không mạnh bằng cái người đáng ghét này.
Hắn chỉ lớn hơn nàng có một chút.
“Dàn trận.
” Du Chiêu khởi động trận pháp, bọ cạp độc bị nhốt bên trong trận pháp, ốc còn không mang nổi mình ốc, ở lúc bọ cạp kiệt sức, Du Chiêu nhặt con dao găm lên, nhảy lên đâm vào đầu bò cạp độc.
Cú nhảy dưới ánh trăng đó khiến Bùi Nghê Thường nhìn không chớp mắt, để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng.
Bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy, hắn hơi lợi hại một chút.
Bò cạp độc điên cuồng giãy giụa, nhưng đầu đã bị xuyên thủng, dần dần không còn hơi thở.
“Hô……” Du Chiêu thở ra một hơi thật dài, nằm liệt xuống cát, Nam Chi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Du Chiêu, hỏi: “Ngươi không sao chứ, có bị thương không?”
Du Chiêu sờ sờ Nam Chi: “Không có bị thương, chúng ta lại một lần nữa hợp tác chiến đấu, chúng ta đã thắng.
”
Lúc này, Bùi Nghê Thường lắp bắp đi tới, nàng ta có chút lúng túng nói: “Nếu ta còn linh khí, ta còn lợi hại hơn ngươi, không cần ngươi phải bảo vệ.
”
Du Chiêu rất muốn nói, ta không muốn bảo vệ ngươi, ta là vì chính mình.
Nếu không giết bò cạp độc, hắn và Hổ Nữu sẽ chết.
Bùi Nghê Thường thấy Du Chiêu không nói lời nào, còn nói thêm: “Ta, ta cảm ơn ngươi.
”
Nam Chi:……
Giọng điệu này kỳ lạ quá nha!
Du Chiêu chỉ nói: “Không cần.
”
Bùi Nghê Thường thấy thái độ này của Du Chiêu, có chút tức giận, “Ta nói lời cảm tạ với ngươi, mà ngươi lạnh lùng như thế sao?”
Du Chiêu vừa mới đánh một trận, bây giờ còn bị người ta bắt bẻ thái độ không tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không cần cảm tạ.
”
Bây giờ thì được rồi chứ!
Bùi Nghê Thường hỏi: “Ngươi là người của gia tộc nào, là đệ tử của tông môn nào, chờ tới lúc trở về, ta bảo cha ta cảm ơn ngươi.
”
Du Chiêu: “Không cần.
”
Bùi Nghê Thường: “Ta cho thì phải nhận.
”
Du Chiêu trực tiếp đi rồi, Bùi Nghê Thường đuổi theo ở đằng sau, nhất thời không chú ý dẫm phải một hố cát, rơi thẳng xuống, Du Chiêu lập tức quay đầu nắm lấy tay Bùi Nghê Thường.
Bùi Nghê Thường càng lún càng sâu, trong chớp mắt đã ngập đến eo.
“Cứu ta, cứu ta, mau cứu ta!!” Bùi Nghê Thường bị dọa bật khóc, liều mạng nắm lấy Du Chiêu, Du Chiêu dùng sức đến nỗi trên mặt nổi đầy gân xanh, nhìn Bùi Nghê Thường đã mất bình tĩnh, trực tiếp quát: “Câm miệng, đừng kêu nữa, không được giãy giụa.
”
Bùi Nghê Thường bị tiếng quát làm cho ngây ngốc, chưa từng có ai dám lớn tiếng với nàng như vậy, ngay cả người cha quyền lực kia của nàng cũng không mắng nàng giống như hắn.
Nàng ta cũng không dám hét lên nữa.
Nam Chi nắm lấy quần áo của Du Chiêu, dùng sức vỗ cánh giúp Du Chiêu, nhưng lực hút của cát lún càng lúc càng lớn, vòng lốc xoáy càng lúc càng rộng ra.
Du Chiêu cũng bị hút vào, lực hút mạnh đến mức cả ba người đều bị hút vào.
“Thình thịch, thình thịch……”
Du Chiêu và Bùi Nghê Thường rơi xuống sàn nhà làm bằng bạch ngọc, hai người đau đến mức kêu lên một tiếng.
“Ôi.
” Nam Chi không để ý tới hai người, nhìn thấy bên cạnh có một hàng rào làm bằng bạch ngọc, phía dưới hàng rào bạch ngọc là một hồ nước trong vắt, trong đó có một bông sen mọc lên, đang khẽ đung đưa.
Nam Chi liếc mắt đã nhìn trúng đài sen giữa hồ, bên trên có không ít hạt sen, cô vỗ cánh bay tới, vừa định chạm vào đài sen thì một con cá trích nhảy lên khỏi mặt nước, dùng đuôi đánh vào người Nam Chi.
Nam Chi bị cổ lực đánh ngã xuống hồ, toàn thân ướt đẫm, nhìn thấy con cá kia đang bơi về phía mình, cô lập tức bơi chó, một hổ một cá truy đuổi trong hồ.
Du Chiêu thấy Nam Chi ở trong nước, lập tức muốn tới vớt cô lên, Nam Chi nói với hắn: “Bên kia có hạt sen.
”
Hạt sen kia tràn đầy linh khí, vừa nhìn đã biết là đồ tốt!
Du Chiêu thấy vậy, lập tức nhảy xuống hồ, bơi tới chỗ hạt sen, lấy dao găm chuẩn bị cắt đài sen, con cá kia cũng không đuổi theo Nam Chi nữa, vội vàng bơi tới bảo vệ đài sen.
Bùi Nghê Thường nhìn bọn họ náo loạn trong hồ, hơi do dự, nhưng cũng không xuống nước.
Sau một hồi quăng quật, cuối cùng Du Chiêu cũng cắt được đài sen xuống, con cá kia tức giận đuổi theo Nam Chi cắn, Nam Chi bị cắn đau đến mức kêu lên, vội vàng lên bờ.
Hạt sen tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, Nam Chi rũ nước trên người, nói với Du Chiêu: “Mau cho ta hai hạt, thơm quá.
”
Du Chiêu lột hạt sen ra đút cho Nam Chi, Nam Chi ăn xong, liền cảm thấy một cổ linh khí mạnh mẽ lưu chuyển trong cơ thể mình, sức mạnh trong cơ thể Nam Chi tăng lên.
Nam Chi hưng phấn xoay vòng vòng, vô thức vẫy đuôi.
“Đây là hạt sen xanh, sao ngươi có thể đút cho nó, đút cho một con súc sinh là phí phạm của trời.
” Bùi Nghê Thường đã từng nhìn thấy không ít thứ tốt, nhưng nhìn Du Chiêu đút đồ tốt như vậy cho một cái súc sinh, vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Nam Chi liếc nhìn Bùi Nghê Thường, bây giờ Bùi Nghê Thường mở miệng ra là cái súc sinh.
Bùi Nghê Thường vẫn luôn coi thường Hổ Nữu.
Nam Chi hừ một tiếng, ta còn biết bay đấy, ngươi có biết không?