Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 151: 151: Phúc Nữ Nhà Nông 30




Edit: KimGiang gia cho rằng nhà mình đã thay đổi địa vị rồi, liền học theo quy củ giới quý tộc, trong nhà mà có người bị hưu về nhà, chính là ảnh hưởng tới thanh danh của những nữ tử khác trong nhà.
Nhị Nha căn bản cũng không gặp được thúc thúc Giang Ngọc Trạch, lão Tiền thị cùng Giang Bạch Minh căn bản sẽ không để chuyện của chất nữ này nháo tới tai Giang Ngọc Trạch.
Sẽ ảnh hưởng tới quan hệ đồng liêu của Giang Ngọc Trạch, bây giờ Giang Ngọc Trạch mới chỉ là một vị quan nhỏ, còn đang ở thời điểm mấu chốt.
Một số ký ức được mở ra, cổ oán khí cùng lệ khí được đè nén kia liền không thể khống chế được.
Nam Chi: “Nhị Nha tỷ tỷ, không cần tức giận, không cần tức giận.
”Được rồi, giống như nếu như không nói gì, thì cổ tức giận này sẽ không hạ xuống, Nam Chi nói thẳng: “Hắn bóp ch3t kén tằm của ta, sau này lớn lên, lại gả ta cho một tên nam nhân xấu xa, để nam nhân xấu xa đánh chết ta, cướp đồ của cha ta.
”“Thiếu gia, nếu là ngươi thì ngươi có đem muội muội của mình gả cho một tên nam nhân xấu xa, để người xấu đánh chết nàng không?”“Nhị Nha, ngươi lại đổ oan cho ta, ta chưa từng nói những lời này.
” Giang Thiệu Hưng nổi trận lôi đình, siết chặt nắm tay, máu nóng bốc l3n đỉnh đầu, nắm chặt tay lao về phía Nam Chi.
Sao nàng ta dám, sao nàng ta dám bôi nhọ hắn trước mặt thiếu gia.
Giang Thiệu Hưng đơn phương coi vị thiếu gia kia là bằng hữu, bây giờ Nam Chi lại ở trước mặt bằng hữu của hắn mà bôi nhọ hắn, đổ oan cho hắn, điều này khiến Giang Thiệu Hưng không chịu nổi.
Ngoại trừ việc bóp ch3t kén tằm, thì những lời nói kia hắn chưa từng nói.

Cho dù Giang Thiệu Hưng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, cũng biết loại lời này là không tốt, không đúng.
Nam Chi đứng im tại chỗ, ở lúc Giang Thiệu Hưng xông tới, cô lại giáng vào mặt Giang Thiệu Hưng một quyền, thân thể Giang Thiệu Hưng xoay tròn một vòng, ngã xuống đất.
“Oa oa oa……” Giang Thiệu Hưng ngây ngốc vài giây, sau đó òa lên khóc, hắn dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ sưng lên của má bên trái.
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng……” Lão Tiền thị tức giận nhảy dựng lên, Giang Bạch Minh nói với lão nhị Giang Nguyên Trung: “Mau túm nàng lại đây, đứa nhỏ này cần phải dạy dỗ lại.
”Sắc mặt Giang Bạch Minh trầm xuống, lại không thể không khiêm tốn mà nói với Tiêu Cảnh Dương: “Chuyện xấu trong nhà để thiếu gia phải chê cười rồi, đứa nhỏ này vẫn luôn không chịu quản giáo.
”Tiêu Cảnh Dương ngơ ngác, hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ xảy ra tình huống như vậy, hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng của Tiêu Cảnh Dương.
Hắn chỉ muốn đòi lại thể diện cho người mới quen, vốn chỉ định nói hai câu là xong.
Người nhà quê đều thô lỗ thế này sao?Không nói hai lời liền động thủ?Tiêu Cảnh Dương nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, vô cùng mê mang, hắn chỉ định cảnh cáo đứa trẻ một chút thôi mà.
Thẩm bá vẫn cười tủm tỉm như cũ, những việc xảy ra trước mắt này cũng không làm hắn thay đổi sắc mặt, hắn nói với tiểu chủ tử: “Thiếu gia, chúng ta đi thôi.
”Lúc này còn không đi, còn đợi tới khi nào.
Cảnh tượng gà bay chó sủa này, cũng không có ai có thể tiếp đãi ngươi.

“Bắt cái nghiệp chướng này lại, cần phải giáo dục lại cho thật tốt.
” Phải trừng phạt, thật vất vả mới gặp được một quý nhân, kết quả lại ngay trước mặt quý nhân làm chuyện như vậy, không thể nhịn được, không thể nhịn được.
Giang Bạch Minh là người quan tâm đến thể diện Giang gia hơn bất kỳ ai, khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, hung ác, mang theo một tia tàn nhẫn.
Một cổ khí tức hung hãn mạnh mẽ lao về phía Nam Chi, Ngô thị che trước mặt Nam Chi, giọng nói nghẹn ngào: “Ta xem ai dám mang Nhị Nha đi.
”“Phản rồi, phản rồi.
” Lão Tiền thị nổi trận lôi đình, chỉ vào Ngô thị mắng to: “Đồ vô dụng, còn dám dung túng đứa trẻ, hôm nay ngươi che chở cho cái nghiệp chướng này, thì Giang gia ta cũng không có loại tức phụ như ngươi.
”Ngô thị không dao động, che trước mặt Nam Chi, “Muốn giải quyết thế nào, cũng phải chờ Lương Tài về rồi nói sau.
”Giang Lương Tài bị an bài lên núi đốn củi, trong nhà bây giờ càng ngày càng tiêu tốn nhiều củi hơn.
“Sao, gấp không chờ nổi muốn đánh chết đứa trẻ sao, trẻ con không biết nói dối, lại chỉ biết trách đứa trẻ, sao không đi tìm thiếu gia đi, chuyện này đứa trẻ là người khơi ra sao, là thiếu gia kia hỏi trước.
”“Không dám đi tìm thiếu gia, chỉ biết trút giận lên đứa trẻ, phi…” Ngô thị vậy mà lại vô cùng cứng rắn.
Giang Nhạc An nhìn đại tẩu thô bỉ, không nhịn được mà nói: “Đại tẩu, đứa trẻ này cần phải dạy lại, tẩu nuông chiều nàng như vậy, càng khiến nàng không biết đúng sai.
”“Hơn nữa tiểu ca ca cũng đang thi khoa cử rồi, những người tiếp xúc sau này cũng không giống bây giờ nữa, nếu Nhị Nha vẫn không biết lựa lời, sẽ liên lụy đến người nhà.
”Ngô thị vẫn luôn kéo dài thời gian, nàng nhìn bộ dạng thanh lệ vô song của Giang Nhạc An, cười nhạt một tiếng, “Đứa trẻ không biết đúng sai, nhưng người lớn các ngươi thì biết sao, Giang Thiệu Hưng bóp ch3t tằm của đứa trẻ, các ngươi đã dạy dỗ hắn chưa?”“Còn muốn chiếm hời của người tuyệt hậu, các ngươi cũng giáo dục lại chính mình đi, mẹ nó chỉ biết làm ra vẻ.
”Tuy rằng ngoài miệng Ngô thị rất kiên cường, nhưng trong lòng lại vô cùng tuyệt vọng, hiện thực chính là khốc liệt như vậy, không cần biết ngươi là ai, chỉ nhìn vào ngươi có thể cho người ta cái gì.
Ngươi có giá trị gì!Người ta đều thích những người có giá trị.
Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nhạc An là hai người có giá trị nhất trong nhà, bọn họ được coi là chúa tể trong nhà.
“Ngô thị, nếu ngươi không muốn ở cái nhà này nữa thì cút đi, sao có thể nói những lời đó với Nhạc An, Nhạc An vì cái nhà này mà bận tới bận lui, ngươi còn nói nàng sai.
”“Thu hồi cái lòng dạ hẹp hòi chỉ biết ghen tị của ngươi lại đi, như thế nào, người ham ăn biếng làm như ngươi, không quen nhìn thấy người khác làm việc sao?” Khuôn mặt già nua của lão Tiền thị run rẩy.
Ngô thị không dao động, che trước mặt nữ nhi, rũ đầu không nói một lời, im lặng mà chống cự.
Tâm trạng của Nam Chi lại rất tốt, cô nắm chặt lấy tay mẫu thân, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đại tẩu, tẩu như vậy mà là một thành viên trong nhà sao, chuyện của Thiệu Hưng, chúng ta cũng đều dạy dỗ rồi.
” Giang Nhạc An thất vọng mà nhìn Ngô thị.
“Nếu đại tẩu ủy khuất như vậy, thì ta sẽ không bào chế dược liệu, cũng không nấu ăn cho thiếu gia nữa, vậy thì mọi người sẽ đều giống nhau, đại tẩu cũng không cần ủy khuất nữa.

” Giang Nhạc An cũng thực phiền.
Nàng vất vả vì cái nhà này, nỗ lực để cả nhà được sống tốt hơn, nhưng đổi lại chỉ nhận được oán trách, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy nản lòng thoái chí.
“Nhạc An, không liên quan đến con, là có mấy người lòng dạ hẹp hòi, không thể nhìn được người khác tốt đẹp, cho dù là người một nhà, cũng sẽ ghen ghét.
”“Ham hư vinh, một hai phải đánh chủ ý lên thiếu gia quyền quý, nhảy ra trước mặt người ta, sao, cảm thấy trút nỗi oán giận người nhà với thiếu gia, thì có thể khiến người ta thương hại mà chiếu cố các ngươi sao, đúng là đồ ngu xuẩn.
”Gân xanh trên trán lão Tiền thị nảy lên, trước mắt đều biến thành một mảnh đỏ rực, thân thể lảo đảo hai cái, được tiểu Tiền thị đỡ lấy, “Nương, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
”Tiểu Tiền thị nói với Ngô thị: “Đại tẩu, tẩu không thể ngỗ nghịch bất hiếu như vậy được, tẩu phải tôn trọng nương một chút.
”Ngô thị nâng mí mắt nhìn tiểu Tiền thị, “Ta ngay cả một nhi tử cũng không có, thì cần phải suy xét mấy thứ này để làm gì.
”Tiểu Tiền thị:……Những lời nàng định nói đều nuốt ngược xuống bụng, muốn nói cũng không nói được, mẹ nó đây là đang nói cái gì vậy.
Sao đại tẩu có thể nó ra mấy lời hung hăng tới vậy.
Tiểu Tiền thị hít sâu một hơi, “Dù sao tẩu cũng phải suy xét đến tương lai của Đại Nha và Nhị Nha, cái thanh danh xấu này, e rằng không thể gả đi được.
”Tiểu Tiền thị không thể không đem nữ nhi ra để Ngô thị phải thỏa hiệp.
.


Chương trước Chương tiếp
Loading...