Xuyên Không: Trở Thành Vô Địch Thái Tử - Trang 2
Chương 39: Không đáng nhắc tới!
“Lão tử không có quá nhiều khả năng, nhưng cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, học thuộc 300 bài thơ Đường.”
“Năm đó Lý Bạch thuận miệng ngâm ra lại là một thời Thịnh Đường, Đỗ Phủ nhíu mày lại bù đắp nửa thời loạn thế”
“Làm thơ?”
“Đừng nói đến chỉ là Diệp Đào, dù cho văn nhân trong suốt mấy trăm năm lịch sử của vương triều Đại Chu cộng lại cũng không thể so sánh với ký ức trong đầu tai”
“Cho nên, trong mắt bổn cung, các ngươi đều là cặn bã
Nghĩ đến đây, độ cong khóe miệng của Chu Tranh càng ngày càng rõ ràng.
Chỉ là trong mắt Liễu Phụ và rất nhiều đại thần, dáng vẻ này của Chu Tranh lại càng giống như kẻ ngốc.
“Thái tử điện hạ, xin mời!”
Thấy Chu Tranh vẫn luôn không có động tĩnh gì, Lễ Bộ Thượng Thư sững sờ một lát, sau đó trong lòng ông ta đắc ý, vội vàng thúc giục.
“Đại Hoàng huynh đã làm ra một bài Vịnh Tuyết) kinh
điển: “Vậy bổn cung sẽ làm một bài thơ tên Vịnh Trúc) .”
Chu Tranh biết muốn giả vờ thì diễn phải sâu, nhưng kín đáo cũng không thể giả vờ quá lâu.
Khi mọi người nghe thấy đối tượng trong bài thơ của Chu Tranh là Trúc, ánh mắt cũng hơi gợn sóng.
Mai Lan Trúc Cúc được coi là Tứ quân tử của vương triều. Đại Chu.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu văn nhân đã viết thơ dựa trên tứ quân tử, nhưng được lưu danh thiên cổ thì ít càng thêm ít.
Bây giờ, Chu Tranh muốn sáng tác ra Vịnh Trúc, ở trong mắt đám người, đây thực sự không phải là một bước đi khôn ngoan.
Ngay cả Tiêu Mục vốn ôm hy vọng cực lớn cũng cau mày.
Ngược lại chỉ có Chu Phàm đang chờ đợi, dáng vẻ giống như trong lòng đã rõ ràng hết thảy.
Dù sao, thơ Vịnh trúc không khó, ghép những bài thơ về đề tài này của các cổ nhân lại với nhau rồi may may vá vá ra một bài là được.
“Giảo định thanh sơn bất phóng tùng
Lập căn nguyên tại phá nham trung
Thiên ma vạn kích hoàn kiên kình
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong*”
(*) Tạm dịch:
Núi xanh định sẵn không ngơi nghỉ,
Rẻ nguồn căm chặt tại đá nham;
Dù qua vạn kích vẫn kiên cường,
Mặc gió Đông thổi Bắc Nam Tây.
Một khúc ngâm này dừng lại.
Cả sảnh đường đều giật mình!
Đám người ban đầu còn nhìn Chu Tranh với ánh mắt chế giễu, thậm chí khinh thường, lúc này đều sửng sốt, vẻ mặt không thể tin!
Đặc biệt là Diệp Đào, ông chết lặng, chỉ biết nghẹn họng nhìn trăn trối!
Thân là một học sĩ của Hàn Lâm viện, ông tự nhận mình tài trí hơn người, học rộng tài cao!
Một kẻ lấy việc làm ra không ít bài thơ để kiêu ngạo!
Nhưng nếu so sánh với bài Vịnh Trúc) này của Chu Tranh thì quả thực chẳng ra gì!
Không đáng nhắc tới!
Ngôn ngữ của toàn bộ bài thơ rất đơn giản, nhưng ngụ ý trong đó lại vô cùng sâu xa!
Nhìn như Vịnh Trúc nhưng ý ẩn dụ là con người!
Bài thơ này mặt ngoài là viết về Trúc nhưng thực ra lại là đang viết về người. Nó viết về một con người với tính cách chính trực, công chính nghiêm minh, kiên cường bất khuất, tuyệt không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ thế lực xấu xa nào!
Hai mươi tám chữ, không một chữ vô nghĩa!
Nội liễm mà tràn đầy sức mạnh, khiến cho lòng người rung động, trái tim dâng trào!
Phải biết răng những bài thơ có thể đi vào {Ba trăm thủ} đều là kinh điển, nhưng những bài thơ có thể được đưa vào sách giáo khoa tiểu học, thậm chí đều là kinh điển trong số các tác phẩm kinh điển.
“Xuất sảc!”
“Đây quả thực là một kiệt tác đáng được lưu truyền thế gian!"
Giờ phút này, ngay cả Tiêu Mục cũng không nhịn được!
Bàn tay lập tức võ mạnh, cả người hưng phấn đứng lên, giọng nói run rẩy, mặt đỏ bừng!
Đã qua biết bao nhiêu năm, vương triều Đại Chu không xuất hiện kiệt tác như vậy!
Ngay cả các vương triều quanh đây, e rằng cũng rất khó tìm thấy tài nghệ thơ ở trình độ này!
Hô hấp của mấy vị Hoàng tử cũng dồn dập.
Vẻ mặt bọn họ khó coi đến cực điểm, giống như phải nhai ruồi nhai giòi!
“Sao, sao có thể!?”
“Hắn sao có thể làm ra một tác phẩm xuất sắc đến vậy?”
Cho dù đám người Chu Kiều có chán ghét Chu Tranh đến thế nào đi chăng nữa, lúc này đều không thể không thừa nhận, bài thơ này đáng được truyền tụng thiên cổ!
Hàm răng nghiến chặt, nằm đấm siết mạnh đến nỗi kêu răng rắc!
Ngày từ đầu bọn hẳn đã làm tốt chuẩn bị Chu Tranh sẽ làm ra một bài thơ không tệ, sau đó sẽ quy tội cho Chu Tranh vì đã sao chép những tâm huyết của Mục Vân từ trước!
Nhưng ngay khi É Vịnh Trúc} xuất hiện, nó đã hủy hết toàn bộ suy nghĩ này của họ!
Chưa nói đến Mục Vân, ngay cả Diệp Đào, thậm chí là toàn bộ văn nhân đương thời, chỉ e cũng không thể làm ra một tác phẩm kinh điển như vậy!
Lúc này, mọi người xung quanh cũng chuyển từ im lặng sang ồn ào náo động.