Xuyên Không: Trở Thành Vô Địch Thái Tử - Trang 2
Chương 37: Diệp đại nhân quá khen rồi!
“Chết tiệt, ta không nhìn ra lúc Chu Tranh còn có một bộ mặt khác đấy”
“Suýt chút nữa đã dọa sợ lão tử rồi.”
Chu Đình cũng coi như đã từng trải qua đại chiến sinh tử, nhưng nhìn tư thế vừa rồi, đặc biệt là vẻ chính nghĩa hiên ngang toát lên trên người Chu Tranh, khí thế tràn đầy nhiệt huyết chỉ dành cho cho quốc gia, ngay cả hẳn ta cũng bị phân tâm.
Mặc dù những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn Chu Tranh lại bất giác xuất hiện một chút thay đổi!
Thiếu niên đã từng bị bọn họ khi dễ, mới vừa còn bị ghét bỏ vô cùng thế mà lại khiến nội tâm bọn họ sinh ra một ý nghĩ không thể tin nổi!
Đó chính là bọn họ chưa từng thật sự nhìn rõ Chu Tranh!
Hơn mười năm sống trong Phủ Thái tử và chưa từng bước ra ngoài, gần như cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, nhưng sự hiểu biết của Chu Tranh về thế cục trong thiên hạ, về tình hình của các quan lại trong triều, về cuộc sống của người dân Đại Chu lại không hề sai lệch chút nào!
Nói trúng tim đen, mạch lạc rõ ràng!
Vốn tưởng rằng mấy câu nói vừa rồi của Chu Tranh là do. bí pháp của Tiêu Mục nói trước, nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ Tiêu Mục bị kích động tột cùng, ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy!
Đây không phải là giả vờ!
Không cần bước chân ra ngoài nhà mà vẫn biết chuyện thiên hạt
Năng lực đã đạt tới trình độ nào rồi?
“Không sai! Những chuyện các ngươi không dám nghĩ, bổn cung dám nghĩ!”
“Chuyện gì các ngươi không dám làm, bổn cung dám làm!”
“Một câu nói bao quát!” “Những chuyện các ngươi có thể nghĩ có thể làm thì bổn cung cũng có thể, những chuyện các ngươi không dám nghĩ
không dám làm thì bổn cung vẫn có thểi”
“Chu Tranh ta, thân là Thái tử, trong đầu chỉ có một suy nghĩ!"
“Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, một lòng trung thành xả thân vì nước!”
Chu Tranh trừng mắt lạnh lùng, tỏ vẻ khinh thường ba vị hoàng huynh!
“Ngày hôm nay, ta quyết tâm làm được điều này!” “Thần tiên cũng không thể ngăn cản!” Nhìn xung quanh, nội tâm Chu Tranh đầy nhiệt huyết.
Trong thế giới này, rất nhiều chuyện muốn làm đều phải trả giá, duy chỉ có một thứ không phải trả giá, đó là giả vờ!
Chỉ cần ngươi có thể giả vờ tốt, sau này nhất định có thể làm lãnh đạo!
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cảm nhận được sự nồng cháy trong mắt các quần thần lúc bọn họ ngây ngốc nhìn mình, khoé miệng Chu Tranh nhếch lên thành một nụ cười mà không để lại dấu vết.
Đây chính là những điều hắn muốn thấy.
Giả vờ khiến mọi người nghi ngờ nhân sinh!
Khiến bọn họ nghỉ ngờ rằng việc bản thân quyết định lựa chọn những Hoàng tử khác có phải sai lầm rồi không!
“Thái tử điện hạ, khí phách như vậy thật sự đáng khâm phục.”
Cuối cùng, một giọng nói khàn khàn đã phá vỡ sự im lặng trong số các quần thần, từ từ truyền đến.
“Diệp đại nhân?”
“Không ngờ điện hạ thế mà lại được Diệp đại nhân khen ngợi và công nhận!”
Mọi người đều có vẻ mặt khác thường, lão già trước mặt có thể nói không phải là người tầm thường.
Đó là hàn lâm học sĩ trong triều đại đương thời, ông học. sâu hiểu rộng, tài hoa hơn người, là một người có tri thức được lòng người khắp thiên hạ.
Ông được Hoàng đế sủng ái sâu sắc, tính đến này thì ông đã đi theo bên cạnh Hoàng đế hơn 30 năm!
“Diệp đại nhân quá khen rồi!”
Chu Tranh ôm quyền đáp lễ, nhưng trên mặt lại không nở nụ cười.
Trong trí nhớ của Chu Tranh, mặc dù Diệp Đào này là hàn lâm học sĩ, nhưng ông chưa từng hoà hợp với Mục Vân.
Dưới trường hợp này, Diệp Đào công khai khen ngợi mình, nhưng trong lòng Chu Tranh lại có chút kiêng ky.
Lão già này nhất định không có ý tốt.
“Vương triều Đại Chu ta luôn luôn coi trọng văn chương.”
“Thái tử điện hạ đã giấu tài nhiều năm như thế, chỉ mới qua mấy ngày mà hôm nay đã làm cho người ta bỗng nhiên hiểu được lão thần có lợi ích không ít nhỉ!”
“Lão thần vẫn còn một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Hôm nay Thái tử lên ngôi, sao không làm một bài thơ, cũng vừa hay để lão thần biết được điện hạ thật sự có tài học mà không phải chỉ là nói suông.”
Quả nhiên, ngay khi Diệp Đào vừa nói ra cây này, trong lòng tất cả mọi người đều xao động!
Nếu lúc trước nói Chu Tranh khéo ăn khéo nói, rất khó phân biệt là hắn có đang ăn nói xăng bậy hay không, vậy thì để hẳn làm thơ ngay tại chỗ là có thể phân biệt thật giả rồi!