Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 102: C102: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì
Làm như vậy, có hơi có vẻ càng che càng lộ.
Mấy thợ rèn này có quan hệ tốt với Đỗ Quy Nguyên, quay về bảo Đỗ Quy Nguyên dặn dò bọn họ vài câu là ổn, không nhất thiết nói ra trước mặt bao nhiêu người.
Về đến nhà, người của nội vụ phủ vẫn còn đang bận rộn giúp Vân Hạc bố trí phủ đệ.
Chỗ cần tu sửa thì tu sửa, nên đổi mới thì đổi mới. Bên trong phủ, đâu đâu cũng là những người đang bận rộn.
Diệp Tử đảm đương quản gia tạm thời cũng không tồi, nàng ấy sắp xếp mọi thứ trong phủ ngay ngắn rõ ràng.
Cho đến khi nghe thấy Thẩm Hinh nói chuyện phiếm cùng với Diệp Tử, Vân Hạc mới biết, ngày mai là ngày giỗ của cha và ca ca của Thẩm Hinh.
“Không đúng!”
Vân Hạc khẽ cau mày, thắc mắc nhìn hai nữ tử: “Ngày giỗ của bọn họ, chẳng phải là một tháng trước sao?”
Trận chiến Sóc Bắt ròng rã đã kết thúc hơn năm năm rồi!
Cha và ca ca của Thẩm Hinh trước lúc trận chiến Sóc Bắc kết thúc đã tử trận rồi.
Làm sao có thể mai mới là ngày giỗ của họ chứ?
Nghe câu hỏi của Vân Hạc, vẻ mặt của hai cô gái lập tức trở nên ảm đạm. Cao Hộp ở bên cạnh thấy thế, vội dùng mắt ra hiệu cho Vân Hạc.
Hả?
Vân Hạc khó hiểu.
Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lặng im thật lâu, Diệp Tử mới u sầu thở dài nói n hạ có điều không biết, bọn họn chỉ dựa vào một đội binh đã tập kích triều đình Bắc Hoàn, dẫn đến Đại Thiền Vu Bắc Hoàn phẫn nộ, sau khi bọn họ tử chiến, Đại Thiền Vu Bắc Hoàn lệnh thiết ky dẫm đạp xác thịt xương cốt của họ thành thịt nát! Phần mộ của bọn họ, chỉ dùng áo quan, cho nên ngày giỗ của bọn họ là tính theo ngày áo quan nhập. thổ, hồn về cố hương..."
“Cái này...
Vân Hạc có chút ngập ngừng, ái ngại nói: “Xin lỗi, ta không nghe ai nói qua chuyện này.”
Hắn chỉ biết ba cha con Thẩm Nam Chinh chết rất oanh liệt, không ngờ lại thảm như vậy.
Chả trách Cao Hợp lại dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn!
Hầy!
Mối thù này, chỉ có thể đi đến Sóc Bắc mới có thể giúp bọn họ báo thù thôi! “Không sao, ta biết điện hạ không biết rõ chuyện này.”
Diệp Tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Vậy... Ngày mai ta có phải cũng nên đi bái tế ba người Thẩm tướng quân? Vân Hạc lại hỏi.
Diệp Tử nói: “Theo lễ chế, điện hạ và Lạc Nhạn vẫn chưa hoàn thành hôn sự, có thể không đi.”
“Ta vẫn nên đi đi!”
Vân Hạc nhẹ nhàng thờ dài.
Có thể không đi, vậy cũng có nghĩa là có thể đi. Đi hay không là tùy người!
Dù sao cũng là nhạc phụ và cữu huynh của mình, cũng nên đi theo bái tế một chút.
Nghe Vân Hạc nói muốn đi, Thẩm Hinh bất giác khẽ ngước mắt lên nhìn.
Đôi môi đỏ của nàng khế nhúc nhích, muốn từ chối.
Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không từ chối.
Thấy tâm trạng hai người phụ nữ không tốt, Vân Hạc chủ động đổi chủ đề nói chuyện, hỏi Diệp Tử tiến độ chiêu mộ binh mã của bọn Đỗ Quy Nguyên đến đâu rồi.
Việc chiêu mộ binh sĩ của đám người Đỗ Quy Nguyễn ngược lại tiến triển rất thuận lợi.
Dù gì, số ngân lượng của Vân Hạc rất đủ và dồi dào.
Hơn nữa, cũng sẽ không cho rằng vị Lục hoàng tử này thật sự một lòng muốn chạy đến Sóc Bắc, chỉ coi như hắn muốn binh sĩ trong phủ của mình chống đỡ được thể diện, về cơ bản là không cần lo lắng sẽ chết trận.
Dưới tình huống như vậy, việc mộ binh cũng trở nên đặc biệt sôi động.
Một khi số lượng người ứng tuyển nhiều lên rồi, quan điểm chọn lọc tự nhiên cũng sẽ được nâng cao lên.
Cũng bởi vì quan điểm chọn lọc cao, mới dẫn đến việc đến giờ vẫn chưa chiêu mộ đủ binh sĩ trong phủ.
“Doanh trại và vị trí thao trường đã chọn lựa xong chưa?”
Vân Hạc lại hỏi. “Những nơi gần phủ đệ của điện hạ thật sự là không có vị trí thích hợp.”
Diệp Tử đáp: “Nơi gần phủ đệ nhất chính là Miêu Nhĩ Sơn ở Thanh Nam, mà bên đó...”
Bên đó vốn là nơi khai thác đá của quan phủ, cũng là nơi có rất nhiều tù nhân đang lao dịch tại đó.
Đủ rộng rãi, những căn nhà bị bỏ hoang chỉ cần gia công tu sửa là có thể làm thành doanh trại.
Chỉ là cách phủ đệ của Vân Hạc có chút xa, tầm khoản hơn hai mươi dặm. Vân Hạc suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy thì chọn chỗ Miêu Nhĩ Sơn đi!” Hơn hai mươi dặm cũng không được coi là quá xa.
Dù gì hiện giờ hắn cũng không thể trông mong gì những người mới được chiêu mộ vào làm phủ binh này có thể giúp gì cho hắn.
€ó chỗ thích hợp huấn luyện bọn họ là được rồi.
“Vâng!”
Diệp Tử khẽ gật đầu: “Có điều, chuyện này cần điện hạ tấu rõ với thánh thượng, tuy chỗ khai thác đá đó bị bỏ hoang nhưng lại thuộc quản lý của quan phủ, chúng ta cưỡng chế chiếm lấy sợ là sẽ chịu chỉ trích.”
Vân Hạc gật đầu nói: “Ừm quay về ta sẽ tấu rõ với phụ hoàng.”
Sau khi xử lý xong nơi đóng quân, hai người lại hàn huyên một hồi.
Thẩm Hinh không biết nói gì, phần lớn đều là Vân Hạc và Diệp Tử nói chuyện với nhau.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm Hinh không khỏi cau mày.
Nàng cảm thấy tẩu tẩu của mình giống như thật sự trở thành quản gia của hắn vậy?
Sau đó Diệp Tử lại sắp xếp mọi chuyện trong phủ một hồi, sau khi ăn cơm tối xong, bèn cùng Thẩm Hinh quay về Thẩm gia.
Ngày mai sẽ bái tế công công và người trượng phu đã mất, nàng ấy cũng cần quay về Thẩm gia để chuẩn bị ổn thỏa...