Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 92
Nàng làm cẩu độc thân nhiều năm như vậy, không nhịn được cám dỗ đâu.
Tiêu Hàn Tranh kéo tay đánh kéo tay mình xuống, nắm lấy tay nàng. Hai người mười ngón tay quấn quít: "Được, trước tiên ta sẽ không cân dẫn nàng."
Ừ, sau này câu dẫn, hắn đã biết phải câu dẫn nàng như thế nào rồi.
Thời Khanh Lạc cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Hàn Tranh, bằng lòng để hắn nắm tay: "Ngày mai ta muốn vào núi xem một chút."
Nhìn thử có cái gì có thể dùng không, nhà vẫn quá nghèo.
Tiêu Hàn Tranh nói: "Ta đi với nàng."
Thời Khanh Lạc nghiêng đầu hỏi: "Thân thể huynh có thể leo núi sao?"
Tiêu Hàn Tranh ý vị thâm trường nói: "Mỗi ngày đều uống nước mà nàng rót, thân thể của ta đã khôi phục gần như lúc trước rồi."
Hắn đã phát hiện, nước tiểu tức phụ cho hắn uống, chắc chắn có tác dụng cường thân kiện thể.
Hắn còn thấy khi nàng xử lý đóa hoa cúc tím kia, ngày hôm qua hay hôm nay cũng cố ý tưới nước.
Sáng nay còn cố ý đi đến hậu viện đút nước cho gà và vịt.
Cho nên hắn biết nước kia rất đặc biệt.
Thời Khanh Lạc ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tiểu tướng công lại biết được những chi tiết nhỏ như vậy, không hổ là đại lão sống lại.
Nàng cảm thấy phụ thân cặn bã và đám cực phẩm kia gặp phải tiểu tướng công, khẳng định không có kết quả tốt.
"Chứ còn gì nữa, người bình thường không có cơ hội uống nước của ta đâu." Nếu bị phát hiện, nàng cũng không giấu diếm.
Dù sao bây giờ nàng rất hài lòng với tiểu tướng công, nếu như sống thử xong vậy bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.
Bây giờ không phát hiện, một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện.
Ở cổ đại cô độc không có chỗ nương tựa, nếu như không có tiểu tướng công và đám người Tiêu mẫu bầu bạn, Thời Khanh Lạc sẽ có một loại cảm giác như lục bình trôi.
Lại nói, tiểu tướng công cũng để lộ chuyện mình sống lại với nàng.
Cho nên che che giấu giấu cũng không có ý nghĩa, giữa người và người vẫn nên tín nhiệm nhau một chút.
Nàng tin tưởng mình sẽ không nhìn nhầm người.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Cho nên ta phải cảm ơn nương tử rồi!"
Hắn suy nghĩ một chút bổ sung một câu, "Nàng đừng thấy bây giờ ta gầy yếu, nhưng ta cũng biết võ đó."
Hắn nhấn mạnh: "Thể lực không kém."
Hắn không quên được, ngày đầu tiên gặp mặt, tiểu tức phụ đã nghi ngờ năng lực của hắn.
Trước kia hắn có học võ với ngoại công, đời trước hắn cũng bái sư khổ luyện, còn từng đi đến biên cương g.i.ế.c địch, lập được chiến công.
Thời Khanh Lạc tò mò: "Vậy võ nghệ của huynh thế nào?"
Tiêu Hàn Tranh cũng không khiêm tốn, cười nói đúng sự thật: "Cũng được xem là cao thủ."
"Chẳng qua bây giờ cũng phải bắt đầu luyện lại mới được.”
Dù sao thân thể bây giờ không thích ứng được với cường độ của kiếp trước.
Kiếp trước cũng vì học y và luyện võ, hắn mới sống lâu được mấy năm.
Nếu không lấy thuốc độc suy nhược cơ thể của Thạch thầy thuốc, còn không chờ hắn leo đến địa vị cao và trả thù khẳng định đã c.h.ế.t rồi.
Thời Khanh Lạc quơ năm đ.ấ.m trước mặt Tiêu Hàn Tranh: "Một lát nữa về nhà, chúng ta ở trong sân so đấu mấy chiêu nhé?"
Ở hiện đại nàng chưa từng thua ai đâu.
Tiêu Hàn Tranh cưng chiều nói: "Được!"
Ba người Tiêu mẫu nghe động tĩnh từ hậu viện chạy đến, thấy vậy thì sợ hết hồn. Nhưng khi phát hiện hai người đang đánh chơi, mới yên tâm.
Tiêu mẫu hở phào nhẹ nhõm, mặc dù bà là nương ruột thịt, nhưng lại không cho phép nhi tử đánh con dâu.
Sau đó kéo tiểu nhi tử nhi nữ đứng cách đó không xa, hào hứng xem náo nhiệt.
Lại nói đại nhi tử và con dâu đánh nhau rất đẹp, hình như thân thủ của hai người cũng rất lợi hại.
Tiêu tiểu muội và Nhị lang cũng đầy sùng bái nhìn hai người đang đánh nhau.
Sau hơn chục hiệp, hai tay của Thời Khanh Lạc đã bị Tiêu Hàn Tranh giữ chặt phía sau lưng
Hắn nghiêng người về phía trước, ghé vào tai Thời Khanh Lạc nói: "Nương tử, nàng thua rồi."
Vừa rồi càng đánh hắn càng kinh ngạc, không ngờ thân thủ của tiểu tức phụ lại giỏi như vậy.
Chiêu thức không hoa lệ, nhưng lại rất trọng điểm, giống như đã được huấn luyện ở quân đội vậy.
Xuyên đến nơi này cơ thể của Thời Khanh Lạc luôn yếu ớt, lúc này đã mệt thở không ra hơi.
"Thật là nhìn không ra, Lão Tiêu, giá trị vũ lực của huynh lại cao như vậy!"
Bây giờ bởi vì cơ thể còn yếu cho nên có mấy tuyệt chiêu nàng không thể thi triển ra được, nhưng nàng có thể xác định dù cho mình còn trên đỉnh cao như ở kiếp trước cũng không đánh lại tiểu tướng công.
Nàng dùng ánh mắt trong suốt, nghiêng đầu hỏi: "Huynh có biết khinh công, kiểu vượt nóc băng tường không?"
Tiêu Hàn Tranh bật cười, "Làm gì có kiểu khinh công khoa trương như vậy, trèo qua tường thì dễ dàng, nhưng vượt nóc băng tường không thì không thể."
"Đương nhiên, nếu nhờ vào công cụ thì có thể."
Thời Khanh Lạc lập tức bước tới, lấy khăn tay ra chăm chú giúp Tiêu Hàn Tranh lau mồ hôi.
"Tranh ca, vậy huynh dạy khinh công cho đi, ta cũng muốn học."
Mặc dù không thể vượt nóc băng tường không, nhưng có thể leo tường dễ dàng thì không tệ chút nào.
Tiêu Hàn Tranh thấy nàng lấy khăn lau giúp mồ hôi cho mình thì dở khóc dở cười, "Được, ta sẽ dạy nàng."
Khi tiểu tức phụ muốn tìm hắn làm việc, đặc biệt biết giả vờ vâng lời và niềm nở.
Cũng sẽ gọi hắn từ lão Tiêu đến Tranh ca
“Hì hì, Tranh ca thật tốt bụng, ta thích huynh nhất!” Đôi mắt Thời Khanh Lạc sáng lên tràn đầy vui vẻ.
Nếu không phải chỗ này không thích hợp nàng thật muốn hôn hắn một cái thật kiêu.