Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 914
Hai cô con dâu Lương gia thấy thế, trong lòng vừa hâm mộ vừa ganh ghét.
Thầm nghĩ càng may mắn, vẫn may Tiêu Bạch Lê không gả đến Lương gia, nếu không thì bọn họ chẳng phải đã bị đệ muội đè ép rồi sao.
Đám người Lương thế tử cũng có chút tiếc nuối, nếu như Tiểu Lục cưới được Tiêu Bạch Lê thì thật tốt.
Nhưng thứ duyên phận này cũng không thể ép buộc, chỉ có thể nói Hề Duệ quá may mắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lương thế tử không khỏi lo lắng cho con trai ở hải ngoại.
Chuyến đi này đã hơn hai năm không có tin tức gì, cũng không biết là sống hay chết, lo lắng c.h.ế.t mất.
Sau khi bày của hồi môn, hạ nhân của Hề Quốc công phủ liền khiêng chúng đến viện tử mà Hề Duệ ở.
Sau khi khai tiệc, Tiêu Nguyên Thạch không ăn cơm, nhưng đột nhiên có ý muốn gặp các cháu của mình.
Nghệ Vương dẫn theo hai đứa bé đến đây ăn cơm, đúng lúc ông ta có cơ hội gặp được.
Cho người đi nghe ngóng một hồi, ông ta nghe nói hai đứa bé ra hoa viên chơi cùng đám tiểu bối Lương gia, thế là sai hầu cận rời khỏi đám đông, bí mật đến hoa viên.
Long phượng thai là tâm can bảo bối của Nghệ Vương, đương nhiên là phải cho người bảo vệ ở mọi nơi .
Cũng bởi vậy Tiêu Nguyên Thạch vừa xuất hiện trong hoa viên, Nghệ Vương đã biết ngay.
Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, lần này ngăn cản, Tiêu Nguyên Thạch cũng sẽ tìm cơ hội đi thăm long phượng thai .
Bởi vậy Nghệ Vương cho người bảo vệ tốt tiểu chủ tử, không cần ngăn cản Tiêu Nguyên Thạch.
Cũng có muốn cho Tiêu Nguyên Thạch nhìn long phượng thai mà thèm, nhưng lại cảm thấy đau khổ vì không có cách nào làm gia gia.
Công việc hộ vệ của Hề gia vẫn làm rất tốt, Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện ở hoa viên, Hề lão gia Tử và Hề thế tử đều biết.
Ngay cả khi Tiêu Nguyên Thạch đã cải trang, bọn họ cũng biết thân phận của ông ta.
Hề thế tử không còn gì để nói: “Tiêu Nguyên Thạch này nghĩ gì vậy? Ta còn tưởng rằng ông ta tới tham gia hôn lễ con dâu ta, nhưng ai mà ngờ rằng thế mà ông ta lại chạy tới hoa viên.”
Hề lão gia tử nói: “Hẳn là muốn đi thăm đôi long phượng thai đó.”
Ông vuốt râu nói: “Đừng nói là Tiêu Nguyên Thạch, chính ta nhìn đôi long phượng thai thông minh lanh lợi đó cũng thấy thèm.”
Hai đứa nhóc dung mạo xinh đẹp còn hoạt bát, mấu chốt là thông minh hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ đồng lứa, lại thêm Nghệ Vương thường khoe những đứa cháu của mình, cũng khiến bọn họ không khỏi ghen tị.
Hề thế tử ho nhẹ một tiếng, “Sau này hài tử của Duệ nhi chắc cũng rất thông minh lanh lợi.”
Dù sao thì Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Tranh cũng là ruột thịt, hài tử sinh ra chắc cũng không quá khác biệt đâu.
Hề lão gia tử nghe xong mắt sáng rực lên, khuôn mặt đầy mong đợi, “Sau này ngày nào ta cũng sẽ ôm các cháu ra ngoài chơi.”
Hề thế tử: “......”Ông ta biết phụ thân nhà mình chủ yếu là hâm mộ Nghệ Vương có thể khoe khoang các cháu.
“Người vui thì tốt.” Mệt lòng.
Sau đó ông ta mới nhớ đến chính sự, “Vậy cần ngăn cản Tiêu Nguyên Thạch không ạ?”
Hề lão gia tử lắc đầu, “Không cần, Nghệ Vương cũng không ngăn cản, chúng ta cũng không cần.”
“Cho người âm thầm để mắt tới chút, đừng để Tiêu Nguyên Thạch làm tổn thương tới hai đứa bé là được.”
Hề thế tử gật đầu, “Được.”
Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đang ở trong một góc hoa viên, cởi mũ xuống, yên lặng nhìn long phượng thai chơi đùa cùng những tiểu hài cùng lứa.
Rất nhanh ông ta liền phát hiện, các cháu của mình quá thông minh.
Chỉ một lúc, đã đứng đầu đám hài tử, khiến cho mười mấy hài tử đều nghe lời bọn họ.
Kể cả những hài tử năm sáu tuổi, vậy mà chúng đều vây quanh các cháu của ông ta.
Hai đứa nhỏ trông cũng rất thanh tú, trông dễ thương làm sao.
Tiêu Nguyên Thạch trước nay không ưa thích hài tử cho lắm, dù là ba nhi nữ của Khổng thị, hay là con gái của Liễu Như, ông ta đều chưa từng để tâm đến.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông ta không biết tại sao, lại cảm thấy rất thích.
Sau một lúc, Tiêu Nguyên Thạch sai hầu cận đi mua hai lễ vật tới, ông ta muốn tặng cho hai đứa nhỏ.
Sau khi hầu cận rời đi, ông ta liền đẩy xe lăn tới gần hoa viên.
Ai biết rằng không để ý phía trước có một bậc thềm, xe lăn thoáng cái liền lật nhào xuống.
Tiêu Nguyên Thạch mặc dù có võ công, nhưng bởi vì vội vàng không kịp cảnh giác, cho nên cả người cũng ngã ngửa trên mặt đất.
Động tĩnh lớn như vậy, cũng khiến cho các hài tử đang chơi cách đó không xa bị kinh sợ.
Những hài tử khác cũng không phản ứng, Lương Diệc Nhiên và Lương Diệc Gia lại chủ động chạy tới.
Mẫu thân vẫn luôn dạy bảo bọn họ phải kính già yêu trẻ, nhìn thấy một lão gia gia ngã xuống, đương nhiên không thể không quản.
Thế là hai người chạy đến trước mặt Tiêu Nguyên Thạch, lễ phép quan tâm hỏi: “Vị lão gia gia này, người vẫn ổn chứ?”
“Ta đi gọi người đến giúp gia gia này.”
Tiêu Nguyên Thạch bây giờ cũng đã ngoài 40 tuổi, nhưng bởi vì mấy năm nay sống không mấy suôn sẻ, nên trông ông ta già hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Tiêu Nguyên Thạch vốn có chút bối rối, nhưng được hai đứa nhỏ quan tâm hỏi han, thì chút khó xử đó cũng không còn nữa.
Ông ta ngẩng đầu lên nở một nụ cười yêu thương, “Gia gia không sao đâu, chỉ là không cẩn thận ngã xuống, không cần gọi người đỡ, tự ta có thể đứng dậy.”
Lương Diệc Nhiên nghe ông ta nói như vậy, cũng không đi gọi người nữa.
“Vậy lão gia gia, người thử xem, nếu như không dậy nổi, ta giúp người đi gọi người.”
Lương Diệc Gia chủ động đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Nguyên Thạch, “Lão gia gia, người nhất định có thể, cố lên!”
Mẫu thân đã nói, khi người khác gặp khó khăn, phải cố gắng hết sức để giúp đỡ và động viên họ.
Bọn họ quá nhỏ không đỡ nổi lão gia gia, vậy nàng sẽ cổ vũ cho lão gia gia.
Được khích lệ bởi đôi mắt to tròn ngấn lệ của cháu gái, Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên cảm thấy trái tim mình như muốn tan chảy.
Tại sao có thể có hài tử đáng yêu như thế.
Trước đây ông ta luôn cảm thấy không coi trọng đối với con gái và cháu gái, nhưng bây giờ lại cảm thấy cháu gái này quá đáng yêu.
Cháu trai cũng vậy, lo lắng nhìn ông ta, nếu ông ta không dậy nổi, sẽ gọi người giúp ngay, thực sự là quá hiểu chuyện.
Để thể hiện trước mặt hai cháu, ông ta không chỉ đỡ xe lăn lên, còn dùng hai tay chống lên ngồi trở lại trên xe lăn.
Ngồi xe lăn nhiều năm như vậy, ông ta đã quen từ lâu.
Nhìn thấy ông ta ngồi về chỗ cũ, hai con mắt nhỏ lấp lánh nhìn ông ta, “Lão gia gia thật lợi hại!”
Mẫu thân nói, phải khẳng định và khen ngợi người khác nhiều hơn.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy bộ dạng của hai đứa nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu chưa từng thấy, trong lòng cũng mềm nhũn.
Cháu của ông ta sao có thể đáng yêu hiểu chuyện như thế, có phải là vì có cùng huyết thống không?
Nếu như hai đứa nhỏ biết trong lòng ông ta nghĩ gì, chắc chắn họ sẽ lắc đầu phủ nhận.
Bọn họ là những hài tử ngoan giúp người làm niềm vui, nhìn thấy ai ngã xuống đều sẽ giúp một tay.
Lương Diệc Nhiên hỏi: “Lão gia gia, có phải người lạc đường rồi không? Muốn cho người dẫn người ra ngoài không?”
Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Phải rồi, gia gia bị lạc đường.”
Sau đó ông ta có một ý tưởng to gan, nụ cười trên mặt ông càng tử tế hơn, “Có thể làm phiền các cháu dẫn gia gia ra ngoài không?”
Đứa cháu ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy là của ông ta, ông ta muốn đưa cháu về huyện Nam Khê nuôi dưỡng.
Vốn dĩ tưởng rằng hai đứa nhỏ nhất định sẽ đồng ý.
Ai ngờ rằng cả hai đều từ chối, "Xin lỗi, chúng cháu không thể."
Mẫu thân nói, không thể đi cùng người lạ, có thể đó là kẻ bắt cóc hoặc kẻ xấu.
Mặc dù bề ngoài trông lão gia gia này có vẻ rất tốt bụng, nhưng cũng có thể là một kẻ xấu.
Thế là hai đứa nhóc cùng nhau lắc đầu, “Lão gia gia, chúng cháu không quen người, cho nên không thể đi cùng người được.”
Lương Diệc Nhiên lại nói: “Nếu người muốn ra ngoài, ta cho người đến đưa người đi.”
Nghe những điều này Tiêu Nguyên Thạch không khỏi cảm thấy tự hào và nhẹ nhõm, cháu của ông ta thật thông minh, còn biết rằng không thể đi cùng người lạ.
Nhưng càng như vậy, ông ta càng muốn đưa hai đứa đi, "Để cảm ơn các cháu, chỉ cần các cháu đưa ta ra ngoài, ta sẽ mua kẹo cho các cháu, hoặc là ăn những món ngon khác, các cháu muốn gì, ta cũng sẽ mua cho. "
“Hoặc đưa các cháu đi chơi cái gì vui vẻ, như cưỡi ngựa chẳng hạn.”
Tiểu hài tử mà, không thể chống lại những điều này nhất.
Tiêu Nguyên Thạch nói xong, nhìn đôi long phượng thai với ánh mắt tràn đầy nhân ái và chờ mong.