Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 885
Thời Khanh Lạc đã sớm muốn về Bắc Thành, nghe hắn nói thì yên tâm.
Nàng vừa cười vừa hỏi: "Đúng rồi, lần trước phụ thân cặn bã lại nói chuyện trắc phi Bắc vương, chàng làm như thế nào rồi?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Đã xong hết rồi, mấy ngày nay hẳn ở Bắc vương phủ sẽ xảy ra kịch hay."
Thời Khanh Lạc tiếc nuối nhún vai: "Chỉ tiếc quá xa, không thì phải đi xem một chút."
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ: "Ta sẽ cho người viết thư tỉ mỉ về cho nàng xem."
Thời Khanh Lạc cười ôm cánh tay hắn: "Tranh Tranh, chàng thật tốt!"
Hai người vừa cười nói, dùng bữa với nhau, hôm nay phòng bếp chưng cá.
Thời Khanh Lạc gặp một đũa, còn chưa nuốt xuống đã không nhịn được buồn nôn muốn ói.
Vì vậy chạy đến cửa nôn ọe.
Tiêu Hàn Tranh thấy vậy thì sợ hết hồn, lập tức đứng dậy đi qua: "Nương tử, nàng làm sao vậy?"
Thời Khanh Lạc cảm giác thoải mái hơn một chút, lúc này mới mềm nhũn dựa vào lòng Tiêu Hàn Tranh.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một khả năng: "Tranh Tranh, có thể là ta mang thai rồi."
Cẩn thận suy nghĩ một chút, gần đây kinh nguyệt của nàng còn chưa đến, trước kia ăn cá cũng không muốn ói như vậy.
Tiêu Hàn Tranh ngẩn ra, sau đó bắt mạch cho Thời Khanh Lạc.
Tiếp đó trong mắt đều là ngạc nhiên mừng rỡ: "Nương tử, đúng là hỷ mạch."
Trước đó hắn cảm thấy chuyện lớn ở Bắc Cương đã giải quyết gần xong, bọn họ có thể sinh con rồi, cho nên không dùng thuốc nữa.
Không nghĩ đến nhanh như vậy tiểu tức phụ đã có tin vui rồi.
Trong mắt Thời Khanh Lạc cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Biết bao lâu không?"
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng: "Hai mươi ngày, thời gian còn ít."
Tiếp đó lại hôn lên trán nàng: "Chúng ta có hài tử rồi, thật tốt."
Thời Khanh Lạc vươn tay ôm lấy hắn: "Ta cũng cảm thấy rất tốt."
Nàng đưa tay sờ bụng, trên mặt đều là vẻ mong đợi: "Chúng ta sắp làm cha nương rồi."
Khẩu vị Thời Khanh Lạc không tốt,Tiêu Hàn Tranh đặc biệt tìm người làm thức ăn thanh đạm theo khẩu vị của nàng.
Mấy ngày tiếp theo, gần như hắn đều làm việc ở nhà, trông nom Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cũng không đuổi hắn đi, đây là yêu thương và quý trọng mà tướng công dành cho nàng, tại sao phải từ chối chứ?
Vì vậy sau khi tới Bắc cương hai người đều rất bận rộn, gần đây lại dính chung một chỗ.
Lại qua mấy ngày, Tiêu Hàn Tranh nhận được mọt bức thư đến từ Bắc vương phủ của Cát quốc.
Thời Khanh Lạc tựa vào ghế uống nước trái cây: "Bắc vương phủ xảy ra vở kịch hay sao?"
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Đúng vậy!"
Thời Khanh Lạc hứng thú nói: "Nào nào, nói với ta một chút."
Tiêu Hàn Tranh biết tiểu tức phụ thích xem kịch hay, cười nói: "Trước đó ta bắt thế tử Bắc vương làm tù binh, kể cả đám người Gia Luật Đông Hách đều đưa đi kinh thành."
"Sau đó cố ý truyền tin tức cho Bắc vương phi, nói ta có thể chuẩn xác biết được kế hoạch của Cát quốc, cũng may có trắc phi Bắc vương."
“Trắc phi Bắc vương thường xuyên liên lạc với người Đại Lương, hy vọng chúng ta g.i.ế.c c.h.ế.t thế tử Bắc vương, như vậy con trai bà ta có thể thượng vị."
"Đúng lúc sở dĩ thế tử Bắc vương suất binh chinh chiến, cũng là con trai trắc phi Bắc vương khơi mào."
"Còn có Bắc vương bị bắt, ta cũng để cho người tiết lộ cho Bắc vương phi, chúng ta làm người hưởng lợi cuối cùng, đó là bởi vì trắc phi Bắc vương muốn trả thù cho ba tỷ muội Cát Xuân Như, cho nên mới bại lộ hành tung."
"Lúc này mới bị ta phát hiện quan hệ với Bắc vương, bọn họ đã từng có thân phận ở Bắc cương, cho nên dựa vào chuyện này mới điều tra được chuyện Bắc vương đến Bắc Thành tìm kho báu."
"Những chuyện này cũng không hoàn toàn là bịa đặt, cho nên Bắc vương phi để cho người đều tra một cái là biết."
"Sau đó bà ta theo ám thị khích bác ly gián của ta, càng nghĩ càng đúng."
"Vốn dĩ Bắc vương phi không thích mẫu thân Cát Xuân Như luôn tranh sủng với mình, bây giờ đối phương hại chồng hại con trai mình bị bắt, tất nhiên càng hận."
"Bắc vương phi để cho người động tay động chân lên ngựa mà con trai của mẫu thân Cát Xuân Như cưỡi, đứa con trai kia bị ngựa điên quăng xuống, chẳng những bị giẫm gãy nhân, sau này không thể nối dõi nữa."
"Muội muội khác cha của Cát Xuân Như thì cũng ở trong yến hội, phát hiện có tư tình với một gã sai vặt, Bắc vương phi để cho người nọ đến cầu hôn, gả cho tên sai vặt."
“Tất nhiên mẫu thân Cát Xuân Như không phục, sau đó làm ồn ào với Bắc vương phi."
"Nhưng bây giờ Bắc vương không ở đây, Vương phi chính là lớn nhất, cộng thêm bây giờ hoàng hậu Cát quốc là biểu tỷ của Bắc vương phi, sau lưng bà ta còn có một đại tộc làm chỗ dựa, vì vậy trừ tiếp trừng phạt mẫu thân Cát Xuân Như."
"Bắc vương phi để cho người ép mẫu thân Cát Xuân Như quỳ một ngày một đêm."
"Sau khi mẫu thân Cát Xuân Như trở về thì bệnh một trận, hai chân cũng bị tàn phế."
"Con trai của bà ta cũng không kịp cứu, hai chân cũng bị tàn phế, còn không thể nối dõi."
"Con gái thì bị Bắc vương phỉ gả cho gã sai vặt."
"Tin tưởng với kết quả nàng, phụ thân cặn bã sẽ hài lòng."
Phụ thận cặn bã bị mẫu thân Cát Xuân Như hại cho tàn phế, bây giờ con trai mà mẫu thân Cát Xuân Như coi trọng cũng bị tàn phế, cũng xem như đã trả được thù.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Nhân phẩm của muội muội đệ đệ này của Cát Xuân Như như thế nào?"
Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh đã điều tra rồi: "Đệ đệ của nàng ta bề ngoài chính là chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại không thiếu làm chuyện ức h.i.ế.p dân lành, còn dẫn người cố ý đến biên cảnh Bắc cương đốt g.i.ế.c cướp bóc."
"Muội muội của Cát Xuân Như thì có tính cách rất tàn bạo, nếu không vui sẽ đánh phạt thị nữ, mỗi tháng đều có thị nữ bị đánh c.h.ế.t ném ra khỏi vương phủ."
"Trên tay hai người này dính không ít m.á.u tươi, nhận được kết quả như vậy cũng đáng đời."
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đứa trẻ do mẫu thân Cát Xuân Như sinh ra đều có vấn đề, lần này cũng không cần gieo họa cho những người khác nữa rồi."
Muốn hại phu thê bọn họ, bắt Bạch Lê Nhị lang, lúc này cũng không có cách nào hại ai nữa.
Bây giờ bị tàn phế, cộng với Bắc vương phi muốn trả thù, tự thân đều khó bảo toàn.
Nàng cười nói: "Kế ly gián này với chàng dùng rất tốt."
Tiêu Hàn Tranh cười ôm nàng: "Đây là học từ nương tử."
Hắn đây là tìm được linh cảm từ tiểu tức phụ khích bác ly giám đám người lão thái thái đối phó Cát Xuân Như.
Thời Khanh Lạc dở khóc dở cười: "Chàng thật là biết học."
Tiêu Hàn Tranh hôn lên trán nàng: "Tất nhiên, nếu không sao chúng ta có thể là một đôi được."
Thời Khanh Lạc tức giận liếc mặt nhìn hắn: "Chỉ được cái nói thật."
Lại qua nửa tháng, cuối cùng triều đình cũng phái người đến tiếp quản tòa thành này.
Đây chính là chiến lợi phẩm của Đại Lương, vị trí tòa thành này rất quan trọng, cho nên sẽ không trả lại cho Cát quốc.
Triều đình phái người tiếp nhận, cũng sẽ sắp xếp bá tánh Cát quốc trong tòa thành này.
Tiêu Hàn Tranh đoán tám chính phần là để cho bá tánh Cát quốc sẽ chuyển nhà, nếu không nhất định sẽ là tai họa ngầm.
Giao xong việc, Tiêu Hàn Tranh mang theo Thời Khanh Lạc rời khỏi tòa thành này.
Hắn để lại một nhánh quân đội, còn tướng sĩ dư lại chuẩn bị mang về chỗ tòa thành của phụ thân cặn bã.
Lúc này Thời Khanh Lạc không cưỡi ngựa, mà là ngồi xe ngựa mà Tiêu Hàn Tranh cố ý bảo người cải tiến lại.
Bởi vì đường đi có chút lắc lư, cộng thêm không vội vàng lên đường, cho nên Tiêu Hàn Tranh thả chậm tốc độ hành quân.
Sau chín ngày, mới đến thành nhỏ.
Mới vừa thu xếp xong, Tiêu Hàn Tranh còn chưa đi gặp phụ thân cặn bã, đã nghe tùy tùng báo lại Phó đô đốc cầu kiến.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đang ở tiền thính nói chuyện, vì vậy để cho người mời phụ thân cặn bãđi vào.
Rất nhanh một nam tử trung niên khôi ngô đẩy phụ thân cặn bã đi vào.
Tiêu Hàn Tranh lạnh nhạt nhìn ông ta hỏi: "Ông có chuyện gì?"
Tiêu Nguyên Thạch vội vàng hỏi: "Ngươi làm chuyện kia như thế nào rồi?"
Ông ta không ngờ Tiêu Hàn Tranh lại đánh bại Cát quốc trong thời gian ngắn như vậy, còn để cho Đại Lương chiếm được thế thượng phong.
Ông ta biết chí của Tiêu Hàn Tranh không ở biên cảnh, không có hứng thú lớn lắm đối với quân quyền, cho nên nếu như đoán không sai, đứa con trai này rất nhanh sẽ về Bắc Thành.
Con trai có năng lực càng mạnh, danh tiếng càng lớn, trong lòng ông ta càng không có mùi vị gì.
Đối với Cát Xuân Như và mẫu thân của Cát Xuân Như thị hận, mỗi ngày hận càng sâu, cho nên vừa nghe Tiêu Hàn Tranh trở về, ông ta đã ngồi không yên.