Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 847
Trong mắt Tiêu Bạch Lê tràn đầy ý cười, lại nói cái miệng độc này của Duệ ca thật là quá hả giận.
Những người này tự hào nhất chính là thân phận của mình, Duệ ca dùng thân phận đè ép bọn họ, miệng rất độc, làm cho những người này không có cách nào cãi lại được.
Dù sao nếu bàn về thân phận, ở chỗ này huynh ấy cao quý nhất.
Đám người Đồ Lập Hoan bị Hề Duệ mắng một tràng như vậy, cũng không muốn ở lại dùng bữa nữa, quá mất mặt.
Đồ Lập Hoan vẫn cố gắng duy trì phong độ: "Hề công tử, Tiêu tiểu thư, chúng ta còn có việc đi trước."
Đồ Ngọc Kiều cảm nhận được ánh mắt của đám dân đen xung quanh đang nhìn đến chỗ này, trong lòng vô cùng chán ghét.
Nhưng nàng ta biết mình không thể nổi giận, nàng ta phải suy trì hàm dưỡng của tiểu thư thế gia.
Mấu chốt là nàng ta sợ Tiêu Bạch Lê trở về sẽ nói xấu mình với Nghệ vương.
Vì vậy cố gắng miễn cưỡng cười nói: "Tiêu tiểu thư, trước đó ta thật sự chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi, cho nên mới nói chuyện không chú ý đúng lực như vậy, lúc này mới làm cho ngươi hiểu lầm, thật xin lỗi."
Món nợ này nàng ta ghi nhớ, chờ sau khi Tiêu Bạch Lê gả cho ca ca của mình, xem nàng ta thu thập Tiêu Bạch Lê như thế nào.
Sao Tiêu Bạch Lê có thể không nhìn ra được bộ dạng giả vờ của Đồ Ngọc Kiều chứ.
Nàng ấy lạnh nhạt nói:"Không sao, sau này chú ý đừng nhận loạn thân thích là được."
Đồ Ngọc Kiều nghẹn họng: "Vậy các ngươi dùng bữa đi, chúng ta đi trước."
Hôm nay hoàn toàn không thể trò chuyện tiếp được.
Tiêu Bạch Lê gật đầu: "Đi thong thả không tiễn!"
Hề Duệ rất ngạo khí hoàn toàn không thèm nhìn mấy người đi, mà là dùng đũa công gắp một miếng cà rốt hầm, bỏ vào chén Tiêu Bạch Lê."
"Bạch Lê nhà chúng ta không quen biết mấy người thấp kém, tới ném thử mùi vị món cà rốt này..."
Tiêu Bạch Lê cười ngọt ngạo nói: "Đa tạ Duệ ca, vậy ta nếm một chút."
Tiếp đó Hề Duệ lại gắp một miếng cho Nhị Lang, ba người ăn thức ăn cay, không có phản ứng với mấy người Đồ Ngọc Kiều.
Đám người Đồ Ngọc Kiều: "..." Không biết ai thấp kém, tên ăn chơi trác táng này thật quá đáng.
Đồ Ngọc Kiều và một tiểu thư khác trong lòng đặc biệt không có mùi vị gì, bóng bóng ghen tỵ không ngừng dâng lên.
Đối với những tiểu thư xuất thân cao quý như bọn họ, Hề Duệ này khinh thường, nhưng lại đối với thôn cô này tốt như vậy, ánh mắt có phải bị mù không? Thôn cô Tiêu Bạch Lê này cũng không biết thẹn thùng, lại ăn đồ ăn do ngoại nam gắp.
Đồ Ngọc Kiều nghĩ sau này Tiêu Bạch Lê gả vào nhà bọn họ, nàng ta phải để cho mẫu thân và ca ca quản nghiêm một chút, kiên quyết không để cho nữ nhân này ra ngoài, nếu không sẽ bị ngoại nam câu dẫn, quá mất mặt.
Đồ Lập Hoan thấy vậy cũng cảm thấy đặc biệt chán ghét, còn Duệ ca, gọi thân thiết như vậy, thật không biết xấu hổ.
Chờ gả cưới người vào cửa, phải dạy choTiêu Bạch Lê biết phụ đạo thật tốt.
Lúc này Tiêu Bạch Lê không biết suy nghĩ trong lòng hai huynh muội này, nếu không đoán chừng sẽ rút roi ra.
Đồ Lập Hoan tất nhiên cũng không định ở lại, vì vậy đi ra ngoài.
Mấy người mới vừa bị ăn tức no rồi, lúc này cũng không có khẩu vị.
Sau khi Đồ Ngọc Kiều đi ra ngoài, đi tìm tiểu thư khóc chạy ra ngoài kia.
Đồ Lập Hoan thì mang theo những người khác đi đến một tòa lương đình.
Sắc mặt của mấy công tử thế gia rất khó coi, hiển nhiên bị Hề Duệ mắng cho khó chịu.
Đồ Lập Hoan chỉ có thể làm bộ lòng dạ rộng rãi an ủi bọn họ một phen.
Đồ Ngọc Kiều cũng ở trong một lương đình khác tìm được khuê mật, cũng an ủi giống nư vậy.
Vừa an ủi, vừa tương đối khôn khéo khích báo giựt dây.
Để cho nữ tử này không chỉ ngày càng ghét Hề Duệ, mà còn hận Tiêu Bạch Lê.
Mục đích không đạt thành, Đồ Lập Hoan và Đồ Ngọc Kiều tất nhiên không rời đi, vẫn để người nhìn chằm chằm Tiêu Bạch Lê.
Ba người Tiêu Bạch Lê ăn cơm chay xong, Hề Duệ để cho tùy tùng dọn đồ ăn còn dư lại vào trong túi đứa cho ngỗng mình ăn.
Tiêu Bạch Lê cời đệ nghị: "Hậu viện chùa này có nuôi một ao cá, chúng ta đi xem một chút đi?"
Nhị Lang cười nói: "Được nha, ta cũng muốn đi đút cho cá ăn."
Tất nhiên Hề Duệ không phản đối: "Đi, vậy đi xem một chút."
Ba người đi đến ao cá trong hậu viện, lúc này bên cạnh hậu viện cũng đứng không ít người.
Có người buôn bán lẻ bày hàng bán thức ăn cá ở gần ao, khách dâng hương mua đút cho cá ăn.
Hề Duệ sai gã sai vặt đi mua một ít đến.
Bây giờ giấy rất đắt cho nên người bán thức ăn cho cá dùng là lá sen gói lại.
Hề Duệ đưa một mảnh cho Tiêu Bạch Lê: "Chơi một chút đi."
Tiêu Bạch Lê nhận lấy cười nói: "Cảm ơn Duệ ca."
Bởi vì đám người Hề Duệ và Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh có quan hệ rất thân, cho nên Tiêu Bạch Lê đều gọi bọn họ là Duệ ca, Tiêu ca, Triết ca, Dung Dung tỷ.
Trước kia Hề Duệ không cảm thấy xưng hô này có gì cả, nhưng từ khi trong nhà muốn cho hắn ta cưới Tiêu Bạch Lê, sau khi trở về Bắc Cương, hắn ta cũng thường xuyên chú ý đến nàng ấy.
Sau đó sinh ra một chút tâm tư nhỏ, bây giờ mỗi lần Tiêu Bạch Lê gọi hắn ta là "Duệ ca", hắn ta cũng cảm thấy trong lòng ngọt như được ăn mật vậy.
Tiếp đó hắn ta đi đút cá ăn với tỷ đệ Tiêu Bạch Lê.
Bên kia Đồ Lập Hoan và Đồ Ngọc Kiều đều nghe gã sai vặt nha hoàn bẩm báo hành động của Tiêu Bạch Lê.
Ánh mắt hai người sáng lên, cơ hội đến.
Trước đó bọn họ cũng biết hồ cá ở hậu viện chùa này rất nổi tiếng, không có ngoài ý muốn, chắc Tiêu Bạch Lê sẽ muốn đi đút cá ăn.
Vì vậy bọn họ đã sắp xếp xong một kế hoạch.
Chẳng qua bọn họ có sắp xếp một người đi đường, đến lúc đó sẽ vô tình đẩy Tiêu Bạch Lê xuống nước, Đồ Lập Hoan sẽ lập tức nhảy xuống cứu người.
Trước mắt nhiều người như vậy gã ôm Tiêu Bạch Lê cứu từ trong ao lên, lại da thịt gần gũi với nàng, Tiêu Bạch Lê không lấy chồng cũng phải gả, nếu không danh tiếng sẽ không còn.
Chẳng qua bây giờ không cần người qua đường nữa, đã có người được chọn tốt rồi.
Vì vậy Đồ Lập Hoan gọi mấy công tử đi xem cá.
Đồ Ngọc Kiều cũng dụ dộ vị tiểu thư kia đi đút cá ăn giải buồn.
Những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, đều đi theo.
Sau đó lập tức thấy Tiêu Bạch Lê đang cho cá ăn ở bên bờ ao, lúc này nàng ấy đang cúi đầu nhìn cá trong ao, trên mặt là nụ cười dịu dàng, làm cho người ta có một loại mỹ cảm ấm áp.
Đồ Ngọc Kiều đứng ở cách đó không xa, giống như rất kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Không nghĩ đến đám người Tiêu tiểu thư cũng ở đây, còn đang đút cho cá ăn."
Sau đó có chút hơi khó xử nhìn hai khuê mật: "Nếu không chúng ta đừng đi qua."
Làm ra bộ dạng chủ động nhượng bộ, trái lại khơi dậy tính khí muốn phân cao thấp của hai người này.
"Tại sao không đi, ao cá này cũng không phải là nhà của Tiêu Bạch Lê."
Trước đó tiểu thư bụm mặt chạy khóc đi cũng nói: "Đúng vậy, chúng ta càng muốn đi hơn nữa, nàng ta đút cá, chúng ta cũng đút.""
Sau đó chủ động kéo Đồ Ngọc Kiều đi qua, còn không để cho nàng ta sợ một thôn cô.
Hai người này đều cảm thấy Tiêu Bạch Lê quá đáng, nếu nhượng bộ, không phải các nàng sẽ thấp hơn một đầu so với thôn cô sao.
Vì vậy các nàng cũng qua mua thức ăn cho cá cố ý đi đến bên cạnh Tiêu Bạch Lê đút cho cá ăn.
Tiêu Bạch Lê thấy mấy người này, cũng không chào hỏi, cuối cùng tiếp tục cho cá ăn.
Bị coi thường như vậy, làm cho ba người càng thêm tức giận.
Đồ Ngọc Kiều cười lạnh trong lòng, một lát nữa nàng ta muốn nhìn xem Tiêu Bạch Lê còn có thể hờ hững như vậy hay không.
Rất nhanh mấy người Đồ Lập Hoan cũng đến.
Trái lại mấy người này không muốn đút cá ăn, luôn cảm thấy đây là hành động của các nữ tử, chỉ đi đến ao xem cá.
Sau khi Đồ Ngọc Kiều chờ ca ca đến, giống như cố ý hay vô chen lấn khuê mật đi đến chỗ Tiêu Bạch Lê.
Nữ tử này cũng là vị tiểu thư bị Hề Duệ mắng ôm mặt khóc chạy đi.
Nàng ta bị chen lấn, thiếu chút nữa không đứng vững té xuống ao, chẳng qua được Đồ Ngọc Kiều kịp thời kéo lại.
Trên mặt Đồ Ngọc Kiều đầy vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, mới vừa rồi ta không đứng vững, thiếu chút nữa làm cho ngươi bị té."
Vị tiểu thư này được kéo lại không té xuống, tất nhiên không tức giận, nàng ta cười nói: "Không sao."
Tiếp đó lại đút cho cá ăn, nhìn cái bóng ngược in trên mặt ao của Tiêu Bạch Lê, đột nhiên trong lòng nàng ta có một kế.
Vị tiểu thư này nghĩ đến lời Đồ Ngọc Kiều nói vừa nãy.