Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 817
Chờ ba người Cát Xuân Như từ y quán trở về, phát hiện Cát Xuân Di không thấy đâu.
Cát Xuân Như chạy tới phòng Cát Xuân Di, phát hiện quần áo trong tủ không thấy đâu, trên bàn còn đặt một phong thư.
Nàng ta cầm lấy phong thư mở ra xem, sau khi đọc xong sắc mặt thay đổi.
Thấy Cát Xuân Nghĩa đi vào, nàng ta vẻ mặt khó có thể chấp nhận nói: "Xuân Di chẳng những viết thư cắt đứt quan hệ với chúng ta, còn rời đi. "
Cát Xuân Nghĩa lúc này vẻ mặt tức giận, sau khi nghe nói như vậy, sắc mặt càng khó coi không thể tả nổi: "Tiểu tiện nhân này vậy mà chạy nhanh.”
“Nàng nhất định chạy tới phủ Phó Đô Đốc, sau đó ném chúng ta đi.”
“Nói không chừng còn có thể trộm bản vẽ đi đổi tiền, cho nên mới cố ý đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta.”
“Đừng để ta bắt được nàng ta, nếu không ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ... "
Hắn ta chẳng những sắc mặt khó coi, vành mắt còn có chút đỏ: "Tiểu tiện nhân này hại c.h.ế.t con trai ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. "
Lúc này hắn ta nhắc tới Cát Xuân Di, không giống như đối đãi với muội muội, mà giống như là đối đãi với kẻ thù.
Cát Xuân Như vốn muốn bảo hắn ta đừng như vậy, nhưng vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia không giữ được, nàng ta cũng nhịn không được tức giận.
"Xuân Di lần này thật sự đã rất quá đáng."
Nàng lại nhịn không được nói giúp muội muội: "Thế nhưng muội ấy cũng không phải cố ý đâu.”
Cát Xuân Nghĩa cười lạnh: "Làm sao có thể không cố ý? Nó chỉ muốn thoát khỏi chúng ta, cảm thấy rằng chúng ta trói buộc nó, để có được sống những ngày tốt đẹp của riêng mình. "
“Vì để trả thù ta đánh nó, nó đã làm cho con ta biến mất."
“Tỷ, nó chính là một con sói mắt trắng không có lương tâm, trước kia tỷ đối xử tốt với nó biết bao."
“Chẳng những vẫn nuôi lớn nó, cho ăn ngon uống tốt, còn giúp nó vào phủ Nhị hoàng tử làm trắc phi, ở trên người nó tốn nhiều bạc như vậy, nhưng nó ngay cả tỷ cũng phải vứt bỏ, một mình đi hưởng phúc.”
Hắn ta khuyên: "Sau này tỷ đừng mềm lòng với con bạch nhãn lang này nữa."
Cát Xuân Như toàn thân vô lực ngồi trên ghế, chuyện xảy ra hôm nay đối với nàng ta đã đả kích không nhẹ.
Cát Xuân Nghĩa thấy thế cũng không đồng tình thương cảm nàng ta, thay vào đó trách ngược lại nàng ta quá mềm lòng với Cát Xuân Di.
Vì thế hắn ta trở về phòng chiếu cố Ngưu thị.
Ngưu thị tức giận nằm trên giường, khóc một trận.
Lúc này bà ta rất hối hận vì đi giúp đỡ đánh nhau, nhưng hận nhất vẫn là Cát Xuân Di.
Bà ta vốn khó có thai, đứa con này bà ta luôn cảm thấy chính là một đứa con trai, ai ngờ cứ như vậy bị Cát Xuân Di hủy đi.
Sau này có thai lại sợ là càng khó khăn hơn.
Thấy Cát Xuân Nghĩa tiến vào, bà ta mang vẻ mặt hận ý hỏi: "Con tiện nhân kia đã tìm được chưa? "
Cát Xuân Nghĩa lắc đầu: “Tiểu tiện nhân kia đã bỏ chạy, còn viết thư muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta."
Ngưu thị hai tay nắm chặt chăn: "Con trai chúng ta bị nàng hại không còn, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua? "
Cát Xuân Nghĩa đi qua cầm lấy một tay của bà ta: "Đương nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta."
Vì thế ngày hôm sau, Cát Xuân Nghĩa xúi giục Cát Xuân Như đến phủ Phó Đô Đốc tìm người.
Đáng tiếc ngay cả cửa nàng ta cũng không có đi vào được, đã bị quản gia phủ Phó Đô Đốc đuổi ra ngoài.
Vừa đúng lúc gặp được mấy người Tiêu lão thái vừa từ bên ngoài trở về.
Người mà Tiêu lão thái ghét nhất chính là Cát Xuân Như, sau khi nhìn thấy nàng ta không nhịn được mà chống thắt lưng nói: "Cát Xuân Như, con tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi, muốn chạy tới dây dưa với con trai ta, không có cửa đâu. "
Cát Xuân Như không nghĩ tới sẽ gặp được Tiêu lão thái, nàng ta lập tức lắc đầu: "Ta không có, ta là tới tìm muội muội ta. "
Nàng ta đối với Tiêu lão thái có chút sợ, thật sự là lúc trước ở trong phủ, lão thái bà c.h.ế.t tiệt này dường như cứ cách hai ngày lại phải thu thập nàng ta một trận.
Tiêu lão thái hừ lạnh: "Ngươi tìm muội muội sao lại chạy phủ Phó Đô Đốc tìm, ngươi lừa ai đây?”
Cát Xuân Nghĩa tâm tư vừa chuyển, chủ động mở miệng nói: "Lão thái thái, muội muội ta thật sự ở trong phủ các ngươi, hiện tại nàng cùng con trai ngươi quấn lấy nhau cùng một chỗ. "
“Lúc trước nàng còn nói với chúng ta, muốn đuổi các ngươi đi, nàng muốn làm phu nhân phủ Phó Đô Đốc. "
“Chúng ta cũng không muốn mất mặt như vậy, nhưng quản gia lại không cho chúng ta đi vào bắt người. "
Hắn ta cũng học theo Khanh Lạc khiêu khích lúc trước.
Tiêu lão thái vừa nghe thấy không ổn, vừa mới đuổi một Cát Xuân Như, lại tới Cát Xuân Di.
"Ta đi vào xem. "
Sau đó vội vàng mang theo hai con dâu, xông tới viện tử của Tiêu Nguyên Thạch.
Cát Xuân Như thấy thế không khỏi nhíu mày nhìn Cát Xuân Nghĩa: "Đệ châm ngòi như vậy, là muốn hại Xuân Di bị lão thái thái đánh sao? "
Lão thái thái cũng không phải người có tính tình tốt, không thích sẽ động tay đánh ngay lập tức.
Cát Xuân Nghĩa vẻ mặt ta chính là cố ý: "Đánh mới tốt. "
Cát Xuân Như nghẹn lại, nhìn hận ý trong mắt hắn ta, cũng biết chuyện của đứa con, làm cho đệ đệ hoàn toàn hận muội muội, chỉ có thể đem cả vốn lẫn lãi tính toán hết mới xong được chuyện.
Lúc Tiêu lão thái vọt vào trong viện, Cát Xuân Di vừa lúc bảo nha hoàn hầu hạ nàng ta dùng điểm tâm.
Sau đó bị lão thái thái túm tóc đánh vào miệng.
"Ngươi là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, còn muốn đuổi lão nương đi, xem làm sao lão nương đánh c.h.ế.t ngươi. "
Bà ta thật không nghĩ tới muội muội Cát Xuân Như lại chạy tới thông đồng với con trai bà ta, thật sự là quá không biết xấu hổ.
Mấu chốt là vậy mà còn muốn đuổi bọn họ ra ngoài, chuyện này không thể dễ dàng tha thứ.
Vương thị cùng Ngô thị cũng có ý nghĩ giống nhau, vì thế đồng loạt ra tay, đối với Cát Xuân Di một trận vừa đánh vừa bóp.
Cát Xuân Di căn bản phản kháng không được, chỉ có thể không ngừng kêu thảm thiết.
Nha hoàn hầu hạ nàng ta thấy thế, vụng trộm chạy tới gọi Tiêu Nguyên Thạch tới, lúc này mới có thể cứu nàng ta thoát ra từ trong nanh vuốt ba người lão thái thái.
Thế nhưng lúc này tóc rối tung, hai mặt vừa đỏ vừa sưng, trên người lại càng nhiều chỗ bị bóp bầm tím.
Tiêu Nguyên Thạch trong lòng thầm mắng đáng đời, trên mặt lại làm bộ trấn an lão thái thái, tiễn người đi.
Rồi ông ta lại trở về trấn an Cát Xuân Di một lượt, ông ta cũng đem Cát Xuân Nghĩa ở cửa nói với mấy người lão thái thái nói cho nàng ta biết.
Điều này làm cho Cát Xuân Di càng hận Cát Xuân Nghĩa.
Ngày hôm sau, Cát Xuân Như và Cát Xuân Nghĩa lại tới tìm người.
Cát Xuân Di lần này chẳng những không cự tuyệt, còn chủ động mang theo nha hoàn đi cửa.
Cát Xuân Như nhìn thấy muội muội đi ra, lập tức tiến lên nói: "Xuân Di, muội thật sự ở phủ Phó Đô Đốc. "
Lúc này nội tâm nàng ta rất phức tạp, không nghĩ tới Tiêu Nguyên Thạch không cho nàng ta vào cửa, lại đem muội muội nàng ta kim ốc tàng kiều.
Cát Xuân Di nhìn thấy nàng ta, chỉ lạnh lùng hỏi: "Các người tìm ta làm gì?”
Cát Xuân Nghĩa nhìn thấy bộ dáng này của nàng ta liền tức giận, không nhịn được xông lên phía trước: "Ngươi tiểu tiện nhân này, ngươi hại c.h.ế.t con trai ta, ngươi còn có mặt mũi hỏi chúng ta tìm ngươi làm gì. "
Cát Xuân Di không nghĩ tới Cát Xuân Nghĩa vừa tới liền đánh nàng ta.
Nàng ta biết mình đánh không lại Cát Xuân Nghĩa, bởi vì chuyện ngày hôm qua, cũng hận hắn ta không chịu được, che mặt lui ra sau.
Sau đó bảo quản gia đi gọi mấy gia đinh ra ngoài.
Tiếp theo để gia đinh đánh Cát Xuân Nghĩa một trận.
Cát Xuân Nghĩa bị mấy gia đinh vạm vỡ đè trên mặt đất đánh, không nhịn được kêu Cát Xuân Như cứu hắn ta.
Cát Xuân Như không nghĩ tới muội muội nhẫn tâm như vậy: "Xuân Di, muội mau bảo những người này đừng đánh, hắn chính là ca ca muội đó.”