Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 813
Phụ thân cặn bã nhận được lệnh phải hỗ trợ tam hoàng tử bố trí binh lực phòng thủ trước sự xâm lấn của Cát quốc.
Cho nên trong tay phụ thân cặn bã mới có một bản đồ phòng thủ mới.
Hắn hỏi: “Có tra được bọn chúng là người của ai không? Có phải của tiền triều không?”
Nha hoàn trả lời: “Đã tra được, đúng là thế lực của tiền triều.”
Tiêu Hàn Tranh cau mày: “Gần đây bọn chúng quá manh động, không ngừng lén lút hợp tác với người của Cát quốc, thật ra bọn chúng đang muốn làm gì đây?”
Bây giờ tình hình ở Bắc Cương của Đại Lương tương đối ổn định, nếu Cát quốc xuất binh sẽ không có lợi thế.
Cho nên cái gọi là muốn chiến tranh chỉ là giả vờ.
Nha hoàn không nói gì, bởi vì nàng ta không thể trả lời chuyện này, nàng ta chỉ là ám vệ chuyên phụ trách điều tra tin tức.
Nàng ta nhớ tới một chuyện: “Chủ tử, nô tỳ đi theo bọn họ đến một căn viện, thì nhìn thấy Trác công tử từ bên trong đi ra.”
Trác Quân và chủ tử không chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, mà còn là bằng hữu cho nên nàng ta mới đề cập đến.
Câu vừa rồi không phải Tiêu Hàn Tranh đang hỏi nàng ta, hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Nha hoàn hành lễ với hai người họ: “Dạ!”
Sau khi nàng ta đi, Thời Khanh Lạc ngẫm nghĩ rồi nói: “Có khi nào liên quan đến bản đồ kho báu không?”
Trước đó Nghệ vương và tiểu tướng công đã giăng lưới bọn chúng, để kéo dài không cho tiền triều và Cẩm vương hợp tác đi tìm kho báu.
Nhưng hai bên không thể đợi lâu hơn nữa.
Tiêu Hàn Tranh suy tư một lúc: “Cũng có lý, ta sẽ cho người để mắt tới.”
Thời Khanh Lạc nhớ ra một vấn đề: “Chàng nói xem Cát Xuân Di có đi trộm bản đồ phòng thủ không?”
“Những người đó cũng đã tính đến việc Cát Xuân Nghĩa là kẻ ích kỷ tham lam. Nghe nói Cát Xuân Di chỉ cần trộm được bản đồ phòng thủ, không chỉ có thể giúp trả nợ, mà còn có thêm năm vạn lượng thù lao, sợ là sẽ không buông tha nàng ta.”
“Ngay cả Cát Xuân Như cũng có thể bị cám dỗ. Suy cho cùng, trong thâm tâm của nàng ta, tên đệ đệ Cát Xuân Nghĩa này có thể nối dõi tông đường cho Cát gia, dù sao cũng quan trọng hơn muội muội Cát Xuân Di.”
“Nếu Cát Xuân Di có thể làm được, không những bọn họ có thể trả hết tiền cho sòng bạc mà áp lực chi tiêu cuộc sống cũng đỡ hơn rất nhiều.”
“Vả lại bây giờ Cát Xuân Như hận phụ thân cặn bã thấu xương, chỉ ước gì chơi ông ta một vố.”
Không thể không nói, thế lực tiền triều cũng đã điều tra kỹ lưỡng về tỷ muội Cát gia.
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng còn tùy vào việc, trong lòng Cát Xuân Di cảm thấy bản thân nàng ta quan trọng hơn, hay tỷ tỷ ca ca quan trọng hơn.”
“Nếu nàng ta ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân. Có khả năng sẽ dùng chuyện này để lấy lòng Tiêu Nguyên Thạch.”
“Nếu trong lòng vẫn còn chút tình thân, tính toán của bọn người tiền triều có thể sẽ thành công.”
Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Chàng cảm thấy nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào?”
Tiêu Hàn Tranh cũng cười nói: “Ta nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.”
Thời Khanh Lạc nói: “Nếu nàng ta lựa chọn Tiêu Nguyên Thạch, thế chẳng phải bị ép đến đường cùng, phải trở mặt với Cát Xuân Như và Cát Xuân Nghĩa sao?”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười: “Đối với người thân không thể giúp đỡ được gì, thậm chí còn vướng chân nàng ta, nói không chừng từ lâu nàng ta đã sớm muốn vứt bỏ bọn họ rồi.”
Cát Xuân Di còn tàn nhẫn hơn Cát Xuân Như.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Vậy chàng hãy cho người theo dõi thật chặt chẽ, ta muốn xem thử Cát Xuân Di sẽ lựa chọn thế nào. Để xem Cát Xuân Như có trở thành trò cười lớn nhất hay không.”
Nếu Cát Xuân Di chọn Tiêu Nguyên Thạch, vứt bỏ tỷ tỷ ruột thịt là Cát Xuân Như, thì sẽ có một màn hay giữa ba tỷ đệ Cát gia.
Tiêu Hàn Tranh ôm nàng cười nói: “Được!”
Kịch hay của Cát gia cũng nên lên sân khấu rồi.
Một tiểu viện ở Bắc Thành.
Nhìn cơm canh đạm bạc trên bàn, Cát Xuân Di không thể nuốt xuống nổi.
Cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc?
Cát Xuân Như cũng ăn một cách lơ đễnh, còn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị thì đang toan tính trong lòng.
Trong lúc ăn, Ngưu thị nhìn Cát Xuân Nghĩa ra hiệu.
Nàng ta cho một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ vào trong miệng, rồi chạy ra cửa nôn thốc nôn tháo.
Cát Xuân Nghĩa lập tức đuổi theo: “Nàng đang nôn nghén đó ư?”
Vốn Cát Xuân Như vẫn còn đang ngẩn ngơ, nghe vậy thì lập tức hoàn hồn, đứng lên đi ra cửa.
“Nôn nghén? Ngưu thị có thai sao?”
Cát Xuân Nghĩa cười gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước nàng ấy không được khỏe, đi khám thì lang trung nói là có thai.”
Cát Xuân Như không nén được sự vui mừng: “Vậy thì tốt quá...”
Tuy rằng nàng ta rất khó chịu và chán ghét Ngưu thị, nhưng đệ đệ cứ nhất quyết muốn ở với Ngưu thị, nàng ta cũng không làm gì được.
Giờ Ngưu thị có thai, cũng có nghĩa là Cát gia đã có hậu tự, khiến nàng ta nhìn Ngưu thị cũng thuận mắt hơn một chút.
Cát Xuân Di ngồi bên trong, nghe vậy thì nhíu mày
Sớm không có, muộn không có, cứ phải có thai đúng lúc này?
Trong lòng nàng ta có chút nghi ngờ: “Hay là để nha hoàn mời lang trung đến xem thử đi.”
Nàng ta lại bổ sung một câu: “Đây là chuyện tốt của Cát gia, không thể làm qua loa được.”
Nếu Ngưu thị đang giả vờ, vậy khi mời lang trung tới sẽ lòi đuôi ngay.
Cát Xuân Như cũng cảm thấy mời lang trung đến sẽ yên tâm hơn: “Được.”
Sau đó sai nha hoàn đi mời lang trung.
Càng khiến Cát Xuân Di ngạc nhiên hơn là, Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị đều không hề phản đối.
Trong lòng nàng ta có một dự cảm không lành.
Chỗ này cách y quán không xa, rất nhanh nha hoàn đã mời lang trung đến.
Ngưu thị quả thật đã mang thai hơn một tháng.
Cát Xuân Như hoàn toàn yên tâm.
Sau khi lang trung đi khỏi, Cát Xuân Di hỏi hai người Cát Xuân Nghĩa: “Hai người đã sớm biết chuyện này, sao lại không nói cho ta và tỷ tỷ biết?”
Hôm nay gặp được những người đó, tối về lại nói đến chuyện mang thai, nàng ta vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lúc này Ngưu thị đã nôn xong: “Chúng ta cũng chỉ muốn để thai tượng ổn định, rồi mới nói để tạo sự kinh ngạc vui mừng cho các ngươi.”
Nàng ta và Cát Xuân Nghĩa vốn muốn lợi dụng chuyện có thai, để Cát Xuân Như sang tên cửa hàng còn lại kia cho Cát Xuân Nghĩa.
Nhưng giờ đã đổi ý, dù sao thì một cửa hàng chỉ đáng giá ba bốn ngàn lượng, so với năm vạn lượng kia đâu có đáng là gì.
Cát Xuân Di rất muốn chế nhạo, kinh ngạc thì không có nhưng kinh sợ thì rất nhiều, có điều nàng ta không lên tiếng.
Cát Xuân Như lại rất kinh ngạc mừng rỡ: “Các ngươi thật là, lẽ ra chuyện lớn như vậy phải nói sớm chứ.”
Nàng ta hiếm khi vui vẻ hòa nhã với Ngưu thị: “Ngày mai ta sẽ sai nha hoàn đi mua gà mái già về, hầm canh cho ngươi uống.”
Vẻ mặt Ngưu thị rất cảm động: “Tỷ tỷ thật tốt, cảm ơn tỷ tỷ!”
Cát Xuân Như: “……” Lần nào bị Ngưu thị gọi là tỷ tỷ cũng khiến bản thân cảm thấy rất khó chịu, Ngưu thị còn lớn tuổi hơn cả mình.
Nhưng lần này nàng ta không cau có mặt mũi như mọi lần: “Ngươi dưỡng thai cho tốt, sinh cho Cát gia một trưởng tôn chính là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta.”
Trong lòng Ngưu thị cũng không yên, dù sao trước đây ở Thời gia nàng ta chỉ sinh toàn con gái.
Hơn nữa lúc trước lang trung vẫn luôn nói nàng ta không dễ có thai, lần này đột nhiên có cũng khiến nàng ta cảm thấy kinh ngạc.
Nàng ta vuốt bụng nói: “Ta cảm thấy lần này có thể sẽ là con trai.”
Không chỉ mỗi Thời lão tam muốn có con trai, mà nàng ta cũng từng ao ước như thế.
Đương nhiên sẽ hy vọng đứa bé này là con trai .
Sau khi nói xong, lại mờ ám ra hiệu mắt với Cát Xuân Nghĩa.