Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 809
Trước đó nàng còn nghĩ, Nghệ vương phải dùng cách gì hợp lý để gài Lương Minh Văn đây.
Giờ nghe ông nói Lương Minh Văn phải cảm tạ nàng về chuyện mạt chược và đánh bài, nàng liền hiểu.
Chẳng trách Nghệ vương cứ luôn nhấn mạnh rằng nàng là con dâu của ông.
Phần mở đầu này quá tốt, vì thân phận bị hạn chế, nên Lương Minh Văn không thể không làm theo lời Nghệ vương, sau đó đúng như kịch bản đã định.
Nghe những lời của Thời Khanh Lạc, Lương Minh Văn đột nhiên không biết phải nói gì.
Hắn ta vừa kịp phản ứng, thì đã bị hai người này hợp sức đào một cái hố để hắn ta nhảy vào.
Hắn ta ngượng ngùng cười cười, viện cớ từ chối: “Việc này sợ không hay lắm, ta không thể cướp chính tích của Tiêu tri phủ được.”
Hiện tại đất đai ở Bắc Thành càng ngày càng có giá trị, phải lấy ra một mảnh đất lớn để xây học viện, chẳng khác nào đang cắt thịt trên người của Lương Minh Văn.
Lương Vũ Lâm thấp giọng nói: “Ngươi không muốn kéo thế tử xuống, tự mình ngồi vào vị trí của hắn ta sao?”
“Trong số con cái của hoàng huynh ta, ngươi là đứa biết kiếm tiền nhất, cũng rất thông minh, biết dùng việc này để che giấu tài năng của bản thân.”
“Nhưng chỉ dựa vào những thứ này, ngươi cảm thấy bản thân có thể thắng được sao?”
“Ngươi vẫn còn thiếu danh tiếng. Gần đây Lương Minh Vũ phụ trách việc tu sửa đường xá, danh tiếng ở Bắc Cương ngày càng tốt.”
Ông ném mồi nhử: “Nếu ngươi không nhanh tay, e là kiếp này sẽ không còn cơ hội.”
Sắc mặt Lương Minh Văn thay đổi, không ngờ Nghệ vương lại phát hiện việc hắn ta dùng cách ăn uống chơi bời để che giấu dã tâm, ngấm ngầm che giấu tài năng. Để các huynh đệ khác đấu với nhau trước, hắn ta sẽ ngồi không ngư ông đắc lợi.
Hắn ta đương nhiên sẽ không thừa nhận, trên mặt nở nụ cười bất lực: “Hoàng thúc hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn là một công tử ăn chơi trác táng thôi.”
Hề Duệ chen vào nói: “Nhưng ngươi không giống một kẻ ăn chơi trác táng.”
Lương Minh Văn và Hề Duệ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, tuy nhiều năm không gặp nhưng vẫn biết danh tiếng công tử ăn chơi trác táng số một kinh thành, kinh thành tiểu bá vương của Hề Duệ.
Hắn ta bật cười: “Ta có chỗ nào không giống một người ăn chơi trác táng?”
Hề Duệ tự hào vỗ vào n.g.ự.c mình: “Chân chính ăn chơi trác táng là giống ta nè, không có chí lớn lại thích ăn chơi hưởng lạt.”
Hắn ta trợn tròn mắt: “Có tên ăn chơi trác táng nào lại ra sức làm ăn, gầy dựng nhiều sản nghiệp như vậy, chẳng phải khiến bản thân mệt c.h.ế.t sao, tôn chỉ của chúng ta là phải hưởng thụ.”
Lương Minh Văn: “……” Làm một kẻ ăn chơi trác táng mà làm đến tự hào thế này, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy đó.
Hơn nữa hắn ta không còn lời nào để nói, bởi vì nó rất có lý.
Hắn ta dùng thói ăn chơi trác táng để che giấu dã tâm của mình, tuy phát triển theo hướng thấp kém nhưng tích lũy tiền bạc cũng là lợi thế mà hắn ta dùng để tranh ngôi vị thế tử.
Người ăn chơi trác táng thật sự chỉ thích ăn uống, chơi bời. Vì sợ mệt, sợ khổ nên tất nhiên sẽ không kinh doanh nhiều sản nghiệp như vậy.
Tức thì, hắn ta cảm thấy rất xấu hổ.
Hề Duệ cười hì hì nói: “Cho bên ngươi đừng giả vờ trước mặt bọn ta nữa.”
Thời Khanh Lạc từng nói, chỉ cần mình không xấu hổ, thì kẻ xấu hổ sẽ là người khác, hắn ta cảm thấy câu này rất có lý.
Lương Minh Văn: “……” Nói toẹt ra như vậy, thật đáng ghét.
Thảo nào, dạo này phụ vương cứ luôn nói những kẻ này rất phiền phức.
Lương Vũ Lâm cười nói: “Ngươi có tiền, chỉ còn thiếu mỗi thanh danh thôi.”
“Chuyện con dâu ta đề xuất, đối với ngươi là một chuyện tốt.”
Lương Minh Văn: “……” Hắn ta không tin hai người này lại tốt bụng muốn giúp mình như vậy.
Còn còn không phải là muốn tay không bắt cướp sao.
Nhưng điều khiến hắn ta bực bội hơn nữa là, vậy mà hắn ta lại bị lay động.
Gần dây, danh tiếng của Lương Minh Vũ trong lòng dân chúng đã tốt lên không ít, mấy huynh đệ khác của hắn ta cũng rất lo lắng.
Tuy ngoài mặt hắn ta không vội nhưng trong lòng lại gấp không thôi.
Nếu để Lương Minh Vũ tạo được thanh danh tốt, lại có được sự khẳng định của phụ vương, thì việc bọn họ tranh ngôi thế tử sẽ càng khó khăn hơn.
Trong số huynh đệ, trừ một vài người không có chí cầu tiến, còn lại những người khác có ai là không muốn tranh đâu?
Nếu phụ vương có thể thành công tạo phản, vậy sau này bọn họ sẽ là hoàng tử, không chỉ đơn giản là tranh ngôi thế tử, mà còn là vị trí thái tử.
Một bước lên trời, cho dù có tranh đến vỡ đầu chảy m.á.u cũng không hối tiếc.
Nếu phụ vương thất bại, dựa theo kế hoạch mà phụ vương đã sắp đặt, đến lúc đó lui về Bắc Cương, tách Bắc Cương ra khỏi Đại Lương, một mình xưng đế.
Dù có thua bọn họ cũng vẫn phải tranh. Cùng là con vợ lẽ, dựa vào đâu mà phải nhường thiên hạ này hoặc là nhường Bắc Cương cho huynh đệ con vợ lẽ khác chứ?
Cho nên những gì Nghệ vương nói, thật ra cũng là những điều mà hắn ta nghĩ trong lòng.
Thời Khanh Lạc thấy thế, khẽ cười nói: “Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, đất quyên tặng có thể mua cái khác. Nhưng nếu nhường lại vị trí thế tử, nửa đời sau của ngươi chỉ có thể làm một công tử ăn chơi trác táng thực thụ thôi.”
Chỉ khi tuyến phòng thủ tâm lý của Lương Minh Văn bị phá vỡ, cái hố mà nàng và Nghệ vương hợp sức đào mới có thể hữu dụng.
Lương Minh Văn không khỏi nhướng mày hỏi nàng: “Ngươi lại có lòng tốt muốn giúp ta tranh vị trí thế tử sao?”
Xung quanh chỗ bọn họ đứng không có người, cách những người đang đánh bạc một khoảng xa. Nếu không lớn tiếng nói chuyện thì người khác sẽ không nghe được, cho nên hắn ta mới hỏi như vậy.
Thời Khanh Lạc thẳng thắn nói: “Đương nhiên ta không có lòng tốt như vậy, dù sao ta và ngươi chỉ mới gặp nhau lần đầu.”
“Ta chỉ vì mảnh đất trong tay ngươi và thanh danh của tứ công tử Cẩm vương phủ thôi.”
“Đến lúc đó học viện kia sẽ treo tên ngươi lên, cộng thêm ngươi xuất thân là con trai của Cẩm vương, các quan viên và thế gia ở Bắc Thành sẽ không dám cản trở hay gây sự với ngươi, cho nên chúng ta đôi bên đều có lợi .”
Nàng nhìn ra được Lương Minh Văn này không phải kẻ ngốc, nói chuyện với người thông mình, tốt nhất là nói ra hết những lợi ích mà bản thân có được.
Lương Minh Văn không ngờ Thời Khanh Lạc lại thẳng thắn như vậy..
Cũng nhớ tới những chuyện mà hắn ta đã nghe gần đây: “Vẫn nghe nói Phúc Bảo quận chúa tính tình bộc trực, nói chuyện ngay thẳng, hôm nay gặp được quả đúng như vậy.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Nói chuyện với người thông minh cần gì phải vòng vo, đúng không?”
Lương Minh Văn phát hiện, tuy vị Phúc Bảo quận chúa này làm việc thẳng thắng, gọn gàng dứt khoát nhưng lại không hề đơn giản.
Hắn ta nói: “Để ta suy nghĩ đã.”
Lần này không còn từ chối nữa.
Thời Khanh Lạc gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Nên như vậy.”
Sau đó nàng lại chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu câu trả lời của ngươi khiến ta và vương gia không hài lòng, vậy trò đánh bài và mạt chược trong sòng bạc của ngươi không thể tiếp tục hoạt động nữa.”
“Vương gia sẽ xin hoàng thượng ban một thánh chỉ, sau này sòng bạc nào dùng mạt chược và đánh bài để kinh doanh thì phải được sự đồng ý của ta.”
Lương Vũ Lâm thấy con dâu cả hiểm như vậy, vừa ép buộc bừa dụ dỗ, thật không hổ là người nhà của ông.
“Đúng vậy, nếu bổn vương đi xin, tin chắc hoàng thượng sẽ không từ chối.”
Lương Minh Văn: “……” Hắn ta muốn chửi thề quá.
Còn nói nên như vậy, nên như vậy cái rắm. Thời Khanh Lạc và Nghệ vương đều không phải người tốt gì, đây là muốn ép hắn ta lên thuyền của giặc mà!
Sòng bạc chính là nơi kinh doanh được nhiều tiền nhất, mạt chược và đánh bài cũng là lý do chính thu hút các con bạc đến chơi, chung quy cũng vì mấy sòng bạc khác không có hai trò này.
Hắn ta cũng tin, hoàng đế sẽ cho Nghệ vương phần thể diện này.
Bây giờ phụ vương của hắn ta vẫn chưa tạo phản, Bắc Cương vẫn còn thuộc về hoàng đế, thánh chỉ kia tất nhiên sẽ hữu hiệu đối với sòng bạc của hắn ta.
Hắn ta không lên thuyền thì cũng như chặt đứt công việc kiếm tiền của mình, hai người này quá thâm độc.
Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhận ra sắc mặt của Lương Minh Vũ đang thay đổi, chỉ sợ hắn ta không đổi không được.
Nàng cươi tười đầy mặt nói: “Cho nên vẫn mong tứ công tử có thể nhanh chóng cho ta câu trả lời.”
Lương Minh Văn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết rồi.”
Sau khi đào xong cái hố, Lương Minh Văn cũng đã gần như nhảy vào, Lương Vũ Lâm liền đổi đề tài.
Ông lấy tờ phiếu đặt cược từ lần trước ra: “Hôm nay chúng ta tới sòng bạc của ngươi để đổi tiền, ngươi mau cho người đi chuẩn bị đi.”
Ông vừa đưa cho Lương Minh Văn, thì Thời Khanh Lạc cũng lấy phiếu của mình đưa tới.
Sau đó là Tịch Dung và mấy người khác.
Lương Minh Văn nhìn đống phiếu ghi nhận trước mặt mà chỉ muốn khóc thét.
Nếu là người khác, hắn ta nhất định sẽ trì hoãn, rồi tìm cách xóa sạch món nợ này.
Nhưng đám người trước mặt đều có thân phận không đơn giản, lại tới cùng Nghệ vương người mà phụ vương hắn ta cũng phải đau đầu. Hơn nữa, vừa mới bị Nghệ vương và Thời Khanh Lạc liên thủ gài bẫy, cho nên hắn ta không khỏi kiêng dè.
Chỉ có thể hít một hơi thật sâu, cầm lấy tờ phiếu rồi sai người chuẩn bị ngân lượng.
“Hoàng thúc, hôm nay ta không biết mọi người lại tới, cho nên người của ta phải tốn chút thời gian để chuẩn bị.”
Hắn ta đề nghị: “Mọi người có muốn đến hậu viện uống trà chờ không?”
Cũng nhân tiện thăm dò Nghệ vương và Thời Khanh Lạc.
Tâm trạng của Lương Vũ Lâm khá tốt, cũng không làm khó: “Được, chúng ta đi uống trà.”
Mấy người họ vừa đi tới hậu viện, thì đã nghe thấy tiếng khóc la.
“Ta thật sự không có năm ngàn lượng, các ngươi muốn thế nào mới chịu thả đệ đệ của ta?”
Thời Khanh Lạc vẫn chưa nhìn thấy người nhưng nghe được giọng nói thì đã biết là ai.